Ông chắp tay về phía Tả Khâu tiên sinh cười nói: “Hải Vẫn đến gần, mọi chuyện Tả Khâu tiên sinh khổ tâm sắp xếp ta đều hiểu được. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên*, ta và ngươi tạm thời chỉ có thể bước đi bước đầu tiên, từ nay về sau như thế nào, ngay cả ta cũng không đoán trước được.”
*mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên: lo việc, tính đường đi nước bước, tính toán chiến thuật trong công việc là do ta, do con người, nhưng việc có thành công hay không còn phải nhờ trời, do trời sắp xếp. (theo Internet)
Ông nói đi là đi, con rết tinh vẫn luôn yên lặng nằm ở góc diễn võ trường kia chợt đứng lên, cung kính cúi xuống để ông ngồi ngay ngắn trên đầu mình, sau đó cất cao giọng nói: “Tiểu cô nương, mau mau nói lời từ biệt! Đệ tử Đông Hải Vạn Tiên Hội ta không được dài dòng dây dưa không quả quyết!”
Bách Lý Ca Lâm đang muốn nói chuyện, chợt thấy người bị Xướng Nguyệt ôm chặt lấy. Bách Lý Xướng Nguyệt luôn luôn kiên cường lại làm theo ý mình lại là lần đầu tiên khóc trước mặt mọi người.
Từ nay về sau, thiên sơn vạn thủy cách xa nhau, đôi câu vài lời khó nói hết, nói là sáu năm sau đoàn tụ, nhưng thế sự vô thường, không biết năm nào tháng nào mới có thể thật sự gặp lại.
Diệp Diệp đỡ lấy Bách Lý Xướng Nguyệt, hắn lẳng lặng nhìn Bách Lý Ca Lâm một lát, cười cười: “Muội trước sau vẫn luôn làm theo ý mình, về sau chỉ còn một mình, cũng đừng khóc nhè nữa.”
Bách Lý Ca Lâm mỉm cười, quay đầu lại nhìn ba người phía sau, phía sau là những đứa con trai từng rất thân với nàng trước đây, bọn họ nhìn nàng, nàng cũng nhìn chằm chằm họ.
“Lê Phi cùng Tu Viễn vậy mà đã chuồn trước rồi.” Nàng cười rộ lên, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy thương cảm. “Ta phải đi rồi, cũng không cần tiễn ta.”
Nàng vuốt vuốt tóc Xướng Nguyệt, giúp nàng vuốt lại mái tóc dài, dịu dàng nói: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, một đám người từ biệt không tránh khỏi phiền phức. Tỷ, tỷ và Diệp Diệp sống thật tốt, đừng khiến ta lo lắng.”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Xướng Nguyệt, tung thạch kiếm, trong nháy mắt liền hóa thành một đạo kim quang, dừng bên người Thẩm tiên sinh.
“Nói xong rồi?” Thẩm tiên sinh mỉm cười hỏi.
“Vâng.” Bách Lý Ca Lâm cúi đầu đáp một tiếng, nước mắt nhịn đã lâu, cuối cùng lã chã rơi xuống, hòa vào những hạt mưa lạnh như băng.
Mông mông lung lung, dường như có tiếng đàn lượn lờ bên tai, tiếng đàn trầm cổ mà thanh nhã, đạm mạc giống như nước từ trên núi chảy xuống, chậm rãi vang lên. Lê Phi chầm chậm mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chỉ có tuyết trắng xóa rơi vô tận ngoài cửa sổ, tuyết bay, tuyết bay, vẫn là tuyết bay......
Tháng tám tại sao tuyết lại rơi? Trong đầu chợt có một ý nghĩ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, lăn người bò dậy.
Nàng đang ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ, hơn nữa cứ vậy mà ngủ trên mặt đất! Chiếu mềm mại trải trên mặt đất, cửa sổ rộng mở, bên ngoài gió tuyết thổi loạn, sương phủ đầy trời, vực sâu ngàn thước, trời đất chỉ có một mảng trắng xóa—— đây là nơi nào? Vô Nguyệt Đình sao?
Lê Phi sợ ngây người, đầu còn có chút đau vì say rượu, nàng đỡ trán cố gắng nhớ lại. Sau tân đệ tử tuyển chọn, chính điện Thư Viện mở yến hội, nàng uống say, sau đó gặp Hồ Gia Bình...... Đại sư huynh, sư phụ, Lôi Tu Viễn......
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó nàng vậy mà say đến ngủ trên đảo nổi? Cứ như vậy mà không hề hay biết bị mang đến Vô Nguyệt Đình? Nàng thậm chí không thể nói lời từ biệt với mấy người Ca Lâm?!
Tiếng đàn trầm cổ còn đang vang lên, cảm thấy trong lòng ngực mình được thanh lọc, suy nghĩ hỗn loạn của Lê Phi cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại. Nàng do dự một chút, đẩy cửa phòng ra, thấy bên ngoài là một hành lang uốn lượn, đúng là được xây trên vực sâu vạn trượng, gió tuyết không ngừng thổi đến, nhưng lại dường như bị thứ mềm dẻo gì đó chặn lại, không thể tích tụ trên hành lang.
Giống Cam Hoa Chi Cảnh, nơi này kinh khí trời đất tập trung dày đặc, khiến người bước đi khó khăn.
Lê Phi đi theo tiếng đàn, đi qua hành lang uốn lượn, vừa thăm dò vừa nhìn, liền thấy giữa phòng lư hương khói lượn lờ. Xung Di chân nhân đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn đánh đàn, trước mặt y là một cây đàn cổ màu đỏ sậm, thân đàn lớn gấp đôi so với những cây đàn cổ khác, thoạt nhìn giống như không phải làm bằng gỗ, không biết làm từ chất liệu gì.
Phía sau y có một nữ tử mặc Vô Nguyệt Đình đệ tử phục, dáng vẻ nhìn qua hơn hai mươi tuổi, dung mạo cực kì xinh đẹp, phong thái ngạo nghễ, dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực khiến Lê Phi nhớ đến Lan Nhã quận chúa kia, phong thái khi đứng của các nàng thật giống nhau.
Tấu xong một khúc, mười ngón tay Xung Di chân nhân đặt trên dây đàn, dư âm ngừng lại, y liếc mắt nhìn thấy Lê Phi đang ló đầu nhìn ra cách đó không xa mỉm cười: “Làm gì phải lấp ló như thế? Lại đây đi.”
Lê Phi có chút lo lắng, tuy nói đã bái y làm thầy, nhưng nàng đối với vị sư phụ này không hề quen thuộc chút nào, không biết tính tình y thế nào. Nàng nhẹ nhàng đi qua, cung kính hành lễ với y: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến sư phụ.”
Xung Di chân nhân hơi hơi gật đầu, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Khúc ban nãy tên là Cửu Thiều, từ thượng cổ lưu truyền tới nay, truyền thuyết là do thiên thần sáng tác.”
A, hóa ra là như vậy...... Lê Phi mờ mịt gật đầu.
Xung Di chân nhân bỗng nhiên buồn cười, quay đầu lại nói: “Chiêu Mẫn, nhìn xem tiểu sư muội của con thế nào?”
Nữ đệ tử tên là Chiêu Mẫn kia cung khính đáp một tiếng vâng, phong thái hoàn mỹ đi đến trước mặt Lê Phi, cúi đầu lẳng lặng đánh giá nàng. Lê Phi cảm thấy ánh mắt nàng sâu thăm thẳm, thật lạnh lùng, nàng không khỏi lặng lẽ lui về phía sau một bước.
Chiêu Mẫn bỗng nhiên nói: “Uống rượu, say rượu, bái kiến sư tôn y phục không chỉnh tề, đầu tóc như tổ chim, hành xử thô lỗ, văn hóa thấp.”
...... Cái gì? Lê Phi trợn tròn mắt, nếu nàng ấy không nói, nàng vẫn không hề phát hiện hóa ra chính mình tệ như vậy. Cúi đầu nhìn thử, y phục nàng dường như quả thật có nhiều nếp nhăn, nàng vuốt lại thật nhanh, vuốt vuốt lại tóc, sau khi tỉnh dậy quá mức kinh ngạc, cho nên nàng hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề bộ dạng mình nhìn như thế nào.
Hai tay Chiêu Mẫn đặt trên bả vai gầy của nàng, bỗng nhiên mỉm cười, dung mạo nàng thật xinh đẹp, cười như trăm hoa đua nở, nắng gió mùa xuân, khiến trong lòng người dào dạt ấm áp.
Lê Phi bị nàng cười như vậy, miệng không kìm được cũng bất giác nhếch lên, bỗng nhiên nghe nàng nói: “Muội nhớ kỹ, thiếu nữ phải có dáng vẻ của nữ tử, đoan trang uyển chuyển mới là chính đạo. Bộ dạng của muội thật sự không được, chi bằng ta dạy cho muội kỹ càng một lượt, bím tóc khó coi này cũng không được thắt nữa.”
Lê Phi lần thứ hai trợn tròn mắt.
“Cái gì, cái gì mà uyển chuyển đoan trang?” Nàng lắp bắp hỏi
Chiêu Mẫn nói: “Tắm rửa thay quần áo trang điểm, chuẩn bị cho tốt bộ dạng của muội. Đã là thiếu nữ thì cho dù trong lòng nghĩ ta muốn g.iết chết các ngươi, cũng nên sạch sẽ xinh đẹp mà cười.”
“......A.” Lê Phi nhìn Xung Di chân nhân với ánh mắt cầu xin giúp đỡ, vị sư tỷ này dường như không phù hợp với vị tiên nhân này chút nào!
Chiêu Mẫn trách móc: “Mí mắt là đang bị rút gân sao? Thật sự khó coi, mau dừng lại.”
Xung Di chân nhân cười nói: “Lê Phi, đây là sư tỷ Chiêu Mẫn của con. Nó là Ngũ công chúa của Vệ Quốc, ngày thường rất chú ý lễ nghi tư thái, con ở với nàng thường xuyên, nhất định sẽ được lợi rất nhiều.”
Công chúa?! Lê Phi im lặng mà nhìn nàng, lại im lặng mà nhìn Xung Di chân nhân trước mặt, đột nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi về một tương lai khó khăn và nguy hiểm.
“Được rồi, Chiêu Mẫn, con trước tiên lui xuống đi, ta có việc muốn nói cùng sư muội.”
Chiêu Mẫn cung kính đáp một tiếng vâng, đứng dậy yên lặng rời đi.
Lê Phi nhìn thấy nàng đi ra khỏi phòng, thình lình Xung Di tiên sinh bỗng nhiên nâng tay, tháo chuỗi châu trừ tà của nàng xuống, mở miệng nói: “Chuỗi châu trừ tà này linh lực đã không đủ để che giấu thể chất của con, pháp bảo khả năng có hạn, về sau không cần phải đeo nữa.”
Lê Phi sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, toàn thân trong nháy mắt đã ướt lạnh mồ hôi. Y đã nhìn ra rồi?! Y làm sao mà nhìn ra được?
Xung Di chân nhân từ trong lòng lấy ra một Lưu Ly Kính lớn bằng nửa lòng bàn tay, gương có hình lục giác, phía trên còn được trang trí bằng viền pha lê màu hồng nhạt, buộc một chuỗi xích bạc, không dính bụi trần, cực kì tinh xảo, linh lực bàng bạc mênh mông, không biết là mạnh hơn chuỗi châu trừ tà bao nhiêu.
Y đưa cho nàng Lưu Ly Kính, mỉm cười: “Thể chất của con quả thật là cực kì quý hiếm, những lời này có lẽ Tả Khâu tiên sinh đều đã nói cho con, ta không lặp lại nữa. Gương này đeo trên cổ, ngàn vạn lần không thể tháo ra.”
Đây là người thứ hai biết về thể chất đặc biệt của nàng, lại là tiên nhân ân cần thân thiện. Cảm giác xa lạ đối với y của Lê Phi bỗng nhiên liền tan đi rất nhiều, thay vào đó là một loại cực kì cảm kích. Vị tiên nhân này thu mình nhập môn, trong lòng nàng cũng chẳng mong chờ nhiều, lúc ấy một lòng thầm nghĩ đến Vô Nguyệt Đình tìm Đại sư huynh, nhưng giờ này khắc này, nàng bỗng nhiên còn có một loại ý nghĩ thật sự muốn coi y là sư phụ.
Xung Di chân nhân lại bắt đầu nhẹ nhàng gảy dây đàn, tiếng đàn trầm cổ lại vang lên, y nói: “Đêm qua con say ngã ở Thư viện, là Gia Bình một đường ôm con đến Vô Nguyệt Đình. Hắn nói rất nhiều lần hy vọng ta chăm sóc quan tâm con thật nhiều.”
Lê Phi hít một hơi thật sâu, trong lòng cực kì hỗn loạn. Rất rõ ràng, vị Đại sư huynh này cũng không muốn trả lời nàng, hắn không muốn nàng biết nhiều về chuyện sư phụ, nhưng ít nhất, sư phụ không nguy hiểm, đủ để cho nàng yên tâm một chút.
“Lôi Tu Viễn đã được Nghiễm Vi trưởng lão đưa đến Nghiêu Quang Phong rồi.” Xung Di chân nhân còn đang đánh đàn, thanh âm lạnh nhạt, rồi lại ẩn ẩn mang theo nụ cười thiện ý. “Nơi này là Trụy Ngọc Phong, ở phía cực Bắc của Vô Nguyệt Đình, Nghiêu Quang Phong ở phía cực Nam. Nơi linh khí trời đất hội tụ không giống những nơi khác, linh khí nồng đậm dày đặc, tiểu đệ tử các con, ngự kiếm bay chậm như xe bò, nếu muốn gặp lại, chi bằng học bay một năm đi.”
Bay một năm?! Lê Phi cả kinh trợn tròn mắt, ý nói nàng hiện tại căn bản đừng nghĩ đến chuyện gặp Tu Viễn?
Xung Di chân nhân lại nói: “Việc hàng đầu hiện giờ của con đó là học phải làm như thế nào để bay được.”
Lại là bay.
Lòng Lê Phi tràn đầy cảm khái, tựa như trở về ngày đó ở Thư Viện, tất cả giống như lại trở về ban đầu.
“Lê Phi.” Thanh âm của Xung Di chân nhân đột nhiên trở nên nghiêm trọng tiếng đàn du dương cũng ngừng lại. “Con tại sao lại tu hành?”
Nàng suy nghĩ thật lâu, do dự không biết nên nói cái gì, nàng cũng chẳng nói nên lời lý do vì sao mình lại tu hành, lúc trước vào Thư Viện chỉ là vì đến Vô Nguyệt Đình tìm Đại sư huynh cứu sư phụ, mà hiện giờ tất cả đều ngược lại với suy nghĩ của nàng nên nàng lại càng không rõ mục đích tu hành của chính mình là gì.
Xung Di chân nhân thở dài: “Việc tu hành của con ở Thư Viện ta đều biết hết. Năng lực của con cực kỳ cân bằng, ngũ hành như một tuy rằng thoạt nhìn rất hoàn hảo, nhưng mặt khác của sự cân bằng là sự tầm thường, đây là nhược điểm của con. Con mặc dù luyện mười năm nữa, lực công kích cũng không mạnh mẽ như linh căn thuộc tính Kim, cũng như vậy, con luyện mười năm nữa, Lưới Trị Liệu cũng sẽ không vượt trội như linh căn loại Thủy.”
Ý nói nàng hoàn toàn không có ưu điểm gì? Lê Phi cảm thấy tiền đồ của nàng thật ảm đạm.
Y bỗng nhiên có chút cảm khái: “Nhưng nếu con vẫn tiếp tục tu hành như vậy, mười năm, trăm năm, ngàn năm...... ngũ hành như một có lẽ có thể vô tận cho con tiếp cận cực hạn ngũ hành. Người tu hành suốt cuộc đời, đều chỉ vì theo đuổi hai chữ cực hạn, khi đó, con sẽ là thiên hạ vô địch.”
Thiên hạ vô địch? Lê Phi lắc đầu, nàng cho tới bây giờ cũng chẳng có loại dã tâm này: “Con không cần thiên hạ vô địch.”
Xung Di chân nhân rất có hứng thú mà nhìn nàng: “Lại nói trở lại, vậy con tại sao lại tu hành?”
Nàng lần thứ hai bị hỏi.
“Người tu hành đều phải có một lòng cố chấp.” Xung Di chân nhân chăm chú nhìn nàng. “Lòng này có thể nghịch chuyển thiên địa, ngay cả thiên lôi biển lửa hay vạn kiếp vô kỳ cũng không thể lay động. Tu hành vốn là nghịch thiên, nếu không có lòng cố chấp, đến cuối cùng chỉ có thể buồn bã mà làm xong việc mà thôi. Con chi bằng sớm ngày hiểu được lòng cố chấp của mình đang ở nơi nào.”
Lê Phi trầm mặc, nàng suy ngẫm thật lâu.
Ngoài cửa sổ gió tuyết thổi bay tán loạn, khi trận bão tuyết này kết thúc này, Lôi Tu Viễn hẳn đã nghe sư phụ mới dạy bảo ở Nghiêu Quang Phong rồi chăng? Diệp Diệp cùng Xướng Nguyệt có phải đã đến Địa Tàng Môn rồi hay không? Kỷ Đồng Chu một mình ở Tinh Chính Quán lại như thế nào? Mà Ca Lâm, hẳn đã đến Đông Hải Vạn Tiên Hội rồi chứ? Nàng làm bằng hữu cũng quá vô trách nhiệm rồi, chẳng thể làm cái gì đề giúp nàng ấy, chờ nàng lớn hơn một tí, có phải có thể hiểu được tâm tình của Ca Lâm không?
Lê Phi ngơ ngẩn nghe tiếng đàn trầm cổ của Xung Di chân nhân, tâm tư đã sớm bay lượn chín ngày ở ngoài.