Hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên động, nhanh đến mức không thể thấy rõ bóng người, chỉ thấy trên người hình nhân chợt lóe ra ánh sáng của ngũ hành tiên pháp, trong nháy mắt, tường đồng thuật, lưới trị liệu, Thiết Mộc Đinh, Xích Hỏa Long, Kim Vũ Tiễn, năm loại tiên pháp đồng loạt dừng trên người hình nhân.
Một trận nổ kinh thiên động địa, bụi bay mù mịt, vì ba loại tiên pháp công kích đều đánh trúng người hình nhân nên đều vỡ vụn, đá rơi đầy đất, nhưng rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu. Lê Phi hít thật sâu một hơi, nhìn hai hình nhân ở phía khác, Lưới Trị Liệu băng xanh sáng lấp lánh cực kì diễm lệ, linh khí dồi dào, phạm vi của Tường Đồng Thuật lớn hơn mấy lần so với trước kia, phóng ba lần Thái A Thuật mới có thể đánh nát.
Nàng lẳng lặng đứng một hồi lâu, Nhật Viêm nói không sai, linh khí của nàng chắc chắn cực kỳ dồi dào, trước kia thi triển tiên pháp luôn phải cố hết sức, nhưng cũng chẳng được trôi chảy, lưu loát sinh động như bây giờ.
Xem ra, một lần bạo phát căn nguyên linh khí, ảnh hưởng không nhỏ đến nàng.
Lê Phi lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn về phía Cửu Vĩ Hồ thật lớn đang nằm sấp một bên, cười nói: “Nhật Viêm, ngươi thấy thế nào?”
Con hồ ly này hé mắt, khinh thường mà liếc một cái, không nói một lời.
“Đúng là không nể mặt ta!” Lê Phi vo một quả cầu tuyết ném qua, quả cầu tuyết xuyên qua thân thể hắn, vỡ ngay hành lang.
Mấy ngày nay Chiêu Mẫn sư tỷ thí luyện bên ngoài, sư phụ lại ở trên đỉnh núi bế quan, mỗi ngày nàng đều tu hành một mình, cũng may Nhật Viêm sáng nay tỉnh, nói hắn chỉ đạo tu hành, vậy mà hắn vẫn luôn ngủ bên cạnh.
“Loại tu hành thấp kém này, cũng xứng để ta chỉ đạo sao?” Nhật Viêm không thèm nhìn đến, “Mấy thứ đồ chỉ có thể giải phóng khi nhắm mắt!”
“Tiên pháp không phải đều là như vậy sao!” Lê Phi nhíu mày.
Nhật Viêm khinh thường nói: “Ngu ngốc, ngươi mới học được mấy thứ này? Tu hành của con người các ngươi, trên ngũ hành tiên pháp còn có cao đẳng tiên pháp phối hợp với nhau, nếu không ngũ hành tương sinh tương khắc, gặp kẻ thù là khắc tinh của mình, còn đấu đá cái rắm!”
“Vậy ta chừng nào mới có thể học được?”
“Làm sao ta biết được? Nhưng mà tiên pháp ngày đó tiểu tử kia ở Lật Liệt Cốc thả ra, đó là tiên pháp cao đẳng Kim Thủy Long Khiếu, Kim hành kết hợp cùng Thủy hành, loại ngũ hành tiên pháp kết hợp này đối với việc kiểm soát linh khí yêu cầu rất cao, sơ sẩy một chút cũng không được, đây mới là tu hành! Như ngươi hiện tại chỉ có tiêu hao linh khí thôi! Hừ, đồ vô dụng, tiểu quỷ kia có thể dùng tiên pháp cao đẳng, còn ngươi ở đây chỉ đấu lại mấy tảng đá!”
Lê Phi lại ném mấy quả cầu tuyết: “Đó là vì cứu ta nên hắn mới liều mạng mà bộc phát! Ngươi đừng nói một cách dễ dàng như thế.”
“Dong dài!” Cửu Vĩ Hồ từ từ đứng dậy, tao nhã mà duỗi cái thân, “Tu hành nhàm chán xong chưa? Mau đi ngoài chơi! Chỗ trời băng đất tuyết này nhìn đã thấy phiền!”
“Được rồi......”
Lê Phi lau mồ hôi, đang chuẩn bị dẫn hắn đến Nghiêu Quang Phong ngắm phong cảnh, chợt nghe trên hành lang có một giọng nữ tử gọi một tiếng, là tiếng của Tô Uyển! Nàng vội vàng quay đầu lại, liền thấy Tô Uyển ở hành lang mà ngoắc chính mình, Đặng Khê Quang lén lút trốn ở sau nàng nhìn xung quanh, giống như kẻ trộm.
“Nghỉ trưa nên đến thăm muội.” Tô Uyển soái khí mà xoay người nhảy xuống hành lang, tiếng dẫm lên tuyết vang lên, “Núi tuyết hóa ra là như vậy, tại sao cái gì cũng đều không có? Muội ở đây lâu như thế có nhàm chán không?”
“Nhàm chán muốn chết! Còn phải đối phó với đám người ngu xuẩn các ngươi!” Nhật Viêm nhìn nàng rống to, nhưng người khác căn bản nghe không thấy, cũng nhìn không thấy, hắn vung cái đuôi: “Ta đi đây!”
Lê Phi quả thật dở khóc dở cười, quên đi, lần sau đành phải bồi thường hắn, dẫn hắn đi chơi Vô Nguyệt Đình.
Tô Uyển đánh giá cảnh trí, thấy Đặng Khê Quang còn đang lén lút bên kia, không khỏi nhíu mày: “Đặng sư huynh, huynh đang làm gì đó?”
Đặng Khê Quang nhìn một vòng không thấy Chiêu Mẫn, lập tức thở ra, lòng còn sợ hãi: “Khương sư muội, sư tỷ kia của muội không ở đây sao? Thật sự là quá tốt rồi!”
Lần trước hắn nhàm chán chạy tới Trụy Ngọc Phong thăm Lê Phi, kết quả lại chọc tới Chiêu Mẫn tâm tình không tốt, tưởng hắn là nam đệ tử Nghiêu Quang Phong thường xuyên đến quấy rầy, mắng to một chút không nói, còn uy hiếp về sau không được đến nữa, Đặng Khê Quang sau khi trải qua tính tình hung dữ của Chiêu Mẫn, cực kỳ sợ hãi.
Lê Phi nhịn không được ha ha cười rộ lên: “Sư tỷ đã ở nơi khác thí luyện nhiều ngày, tạm thời không ở đây, Đặng sư huynh không cần sợ.”
Nàng thấy Lôi Tu Viễn không tới, ngạc nhiên nói: “Tu Viễn đâu? Tu hành còn chưa chấm dứt sao?”
“Sư phụ nói có chuyện dặn dò đệ ấy nên hôm nay có thể là không đến được.” Tô Uyển vừa nói vừa vo quả cầu tuyết, trong chốc lát đã đắp thành một người tuyết lớn trong sân.
Đã được một thời gian sau khi bọn họ trở về từ Lật Liệt Cốc, đều bận rộn tự tu hành như trước, khó được có hôm nay rảnh rỗi tụ tập ăn cơn, có rất nhiều lời để nói.
Đặng Khê Quang miệng đầy đồ ăn, nói chuyện mơ hồ không rõ: “Ta nghe sư phụ nói, năm nay Vô Nguyệt Đình chỉ thu về được một đệ tử, lại còn là nữ đệ tử, được Thanh Nhạc trưởng lão thu vào Tử Hề Phong. Các ngươi còn nhớ rõ Nhạc Thải Linh không? Lần trước Thanh Nhạc trưởng lão nói không cho nàng luyện ngậm miệng tiên pháp, hóa ra đúng thật là vậy! Lần trước ta thấy nàng ta với Tần Dương Linh sư huynh vừa nói vừa cười, hai người này vậy mà lại ở cùng nhau, đệ tử mới được Thanh Nhạc trưởng lão thu vào kia hẳn là thay Nhạc sư muội học loại tiên pháp ngậm miệng kia.”
Tô Uyển dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Ta cũng nghe sư phụ nói, năm trước hình như Sồ Phượng Thư Viện mời đến mấy tiên sinh mới, là của Hải phái gì đó, phương pháp dạy cực kỳ cổ quái, kết quả năm nay rất nhiều đệ tử Thư Viện bị tiên gia môn phái của Hải phái mang đi, Vô Nguyệt Đình chúng ta năm nay thu được một đệ tử, nghe nói Tinh Chính Quán ngay cả một người cũng chẳng thu được, Đặng sư huynh, huynh cả ngày tự xưng là chuyện gì cũng biết, huynh có biết Hải phái là cái gì hay không?”
Đặng Khê Quang ho khan hai tiếng: “Cái này...... Ta, ta thật sự không biết.”
Lê Phi nuốt nhanh cơm vào: “Ta biết!”
Nàng vội vàng nói qua một lần chuyện hai phái Sơn Hải, Tô Uyển càng nghe càng ngạc nhiên: “Nhập môn năm năm chỉ tu tập tiên pháp ngũ hành cơ bản? Cái này mà gọi là tu hành cái gì! Hóa ra bằng hữu tên Bách Lí Ca Lâm của muội là đang ở Đông Hải Vạn Tiên Hội? Lá gan của nàng cũng thật lớn, một mình chạy đến một nơi xa như vậy.”
Lê Phi cười cười, lí do Ca Lâm một mình đi đến nơi xa như thế, nàng hiện giờ đã hiểu được. Tính tình Ca Lâm chính là như vậy, trên mặt luôn cười tủm tỉm, khiến người khác không nhìn ra chuyện phiền não của nàng, nàng lúc trước hạ bao nhiêu quyết tâm mới lựa chọn Đông Hải Vạn Tiên Hội? Bằng hữu như mình đây cũng thật vô tâm, không giúp được cái gì, nhưng càng đau lòng hơn chính làm cho dù hiểu được nỗi khổ của nàng, mình cũng chẳng giúp gì được.
Đã qua năm năm rồi, không biết Ca Lâm có buông bỏ khúc mắc được hay chưa? Chỉ bằng vài câu chữ trong thư, không thể đọc được cảm xúc của nàng, nhưng nàng nguyện ý thư từ qua lại với Diệp Diệp và Bách Lí Xướng Nguyệt, vậy nàng hẳn là đã buông bỏ được rồi đi.
Tô Uyển lại nói: “Không phải nói hai phái Sơn Hải nước giếng không phạm nước sông sao? Thư Viện đây là muốn làm cái gì?”
Lê Phi trầm ngâm nói: “Ta cũng chỉ là nghe nói, Tả Khâu tiên sinh có ý muốn liên hợp hai phái Sơn Hải, nhưng không biết tâm tư của lão là gì.”
Đang nói, chợt nghe thấy một loạt tiếng chuông trong trẻo bên tai, nàng ngạc nhiên quay đầu, liền thấy một lá bùa dừng bên người chính mình, được bao phủ bởi một loạt ánh sáng trắng, vừa nhìn đã biết là được thêm vào cao đẳng tiên pháp.
Đặng Khê Quang hai mắt sáng ngời: “A? Đây là Triệu Hoán Lệnh của trưởng lão? Khương sư muội, có trưởng lão gọi muội về.”
Triệu Hoán Lệnh của trưởng lão? Lê Phi cầm lá bùa lật qua lật lại nhìn, nàng chỉ từng thấy vật này qua Giới Luật sách của đệ tử, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy.
Theo bản năng mà vận chuyển linh khí, ngay sau đó trước mắt đột nhiên hoa lên, Lê Phi hoảng sợ phát hiện mình không biết khi nào đã chạy đến chính điện của Văn Cổ Phong, lúc này trong điện đã có mười mấy đệ tử, trước điện còn có mấy trưởng lão đang đứng, thấy có người đột nhiên xuất hiện, ai cũng nhìn chằm chằm nàng, Lê Phi có chút xấu hổ, nàng đang ăn cơm, ngoài miệng không có dính gì đi?
Thanh âm của Đông Dương chân nhân rất nhanh đã vang lên: “Tiểu nha đầu đến rồi? Mau tới đây.”
Lê Phi vội vàng bước nhanh đến, khom mình hành lễ: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến chư vị trưởng lão.”
Đông Dương chân nhân cười nói: “Tiểu nha đầu, là ta gọi ngươi đến đây, thứ nhất, là vì có chuyện để trao đổi, thứ hai, ta nói ngươi đã có tu vi của Bình Cảnh thứ hai, nhưng chư vị trưởng lão không tin, ngươi cho bọn họ nhìn rõ xem.”
Có chuyện cần trao đổi là ý gì? Lê Phi cảm thấy ánh mắt của mấy vị trưởng lão đối diện đều sáng quắc mà nhìn mình, lập tức khom người, nín thở yên lặng.
Một lát sau, Nghiễm Vi chân nhân mở miệng nói: “Mấy tháng trước ta đã thấy đứa nhỏ này một lần, khi đó tu vi đã đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, không thể tưởng tượng được nhanh như vậy đã đột phá đạo thứ hai.”
Trưởng lão chưng từng thấy Lê Phi ngạc nhiên nói: “Nhưng nàng vẫn chưa có linh khí chấn động đột phá Bình Cảnh, tu vi này là có chuyện gì vậy? Sư phụ của nàng là vị nào?”
Đông Dương chân nhân nói: “Sư phụ của nàng là Xung Di, hiện giờ đang ở đỉnh Trụy Ngọc Phong bế quan.”
Hóa ra là đồ đệ của Xung Di kia! Chẳng trách có chút kỳ lạ, chư vị trưởng lão trong nháy mắt bình thường trở lại.
Một vị trưởng lão cười nói: “Nếu tu vi của nàng đã đủ, lúc trước lại có tình đồng liêu, vậy thì rất thích hợp.”
Chúng trưởng lão đều gật đầu.
Lê Phi một tiếng cũng không nói, mấy trưởng lão này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nàng lén quay đầu lại đánh giá hơn mười người đệ tử còn lại, vậy mà một người cũng không quen biết, hơn nữa mấy đệ tử này tuổi còn lớn hơn mấy người đi Lật Liệt Cốc, người lớn nhất kia nhìn qua hơn ba mươi tuổi, trên mặt mỗi người cũng đều đầy nghi hoặc, xem ra không hiểu được không phải chỉ có một mình nàng.
Đông Dương trưởng lão bỗng nhiên tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Các ngươi nghe rõ đây, hiện giờ các đại tiên gia môn phái lại phát hiện một nơi thật tốt để thí luyện, vừa vặn thích hợp cho các đệ tử đột pháo đạo bình cảnh thứ hai tu hành. Quyền sở hữu của nơi đây chưa được định, mấy người các ngươi ngày mai được ta và Nghiễm Vi trưởng lão dẫn dắt, đi đến thí luyện trước. Chuyến này khó tránh khỏi phải luận bàn với các đệ tử của môn phái khác, sau lưng các ngươi là Vô Nguyệt Đình, phải dốc hết toàn lực cho ta!”
Chúng đệ tử nhất thời ồ lên, phát hiện nơi thí luyện mới? Đây đương nhiên là tin tốt, nhưng cái gọi là luận bàn kia, thật ra là cách nói văn nhã của đấu pháp sao?!
Các đệ tử ở đây tuy rằng đều đã đột phá đạo bình cảnh thứ hai, cũng trải qua vô số thí luyện, nhưng đấu với yêu vật, mãnh thú hoàn toàn khác đấu với người, dường như chưa có ai từng đấu pháp với người khác, hiện giờ chợt nghe thấy việc này, mọi người không khỏi căng thẳng.
Tuy các đại tiên gia môn phái ngoài mặt thân thiện, nhưng nội bộ đã có vô số đấu đá ngầm, cái này đều có thể nghĩ đến, nhưng để mấy người mới đột phá đạo bình cảnh thứ hai tham gia đấu pháp, có phải sớm qua hay không?
Nghiễm Vi tiên nhân trên mặt các đệ tử lộ vẻ do dự, khiếp sợ, không khỏi nhíu mày lạnh lùng nói: “Sợ cái gì! Đã bước một chân vào giới tu hành, sẽ không có đường rút lui! Nếu có ai không có loại giác ngộ này, sớm rời khỏi Vô Nguyệt Đình đi!”
Lời nói này khiến phía dưới lặng ngắt như tờ.
Đông Dương chân nhân cũng nghiêm mặt nói: “Việc này cực kỳ trọng đại, không được thư từ với bên ngoài! Trong môn phái cũng vậy, vô luận là có ai hỏi, cũng không được nói! Nếu làm trái lập tức trục xuất khỏi Vô Nguyệt Đình! Ngày mai giờ Mẹo, tập hợp ở đây, xuất phát đến nơi thí luyện trước.”