Bách Lý Ca Lâm ngủ say ước chừng mười ngày, Thẩm tiên sinh cũng không biết làm thế nào, cuối cùng còn mời đến Chung Nam Quân, một trong những người sáng lập Thư Viện. Vị tiên nhân này rất giỏi dùng những phương pháp chữa trị Thủy hành, năm đó thương tích do Hỗn Động gây ra cho Huyền Sơn Tử không ai có thể chữa lành, chỉ có Chung Nam Quân là người duy nhất chữa khỏi cho ông.
Thế nhưng Chung Nam Quân chỉ đưa tay chạm lên trán Bách Lý Ca Lâm rồi lắc đầu nói: “Tâm trạng rối loạn, linh khí trong cơ thể không ngừng xung đột, đây là kiếp số, không có cách nào chữa khỏi.”
Thẩm tiên sinh ngạc nhiên: “Kiếp số? Nhưng nó mới thành tiên chưa được năm mươi năm mà.”
Chung Nam Quân thở dài nói: “Người tu hành muôn hình vạn trạng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chỉ sợ vị tiểu đạo hữu này bình thường có quá nhiều tâm sự, làm chuyện gì cũng theo cảm xúc, vừa sâu sắc vừa chỉ muốn chịu đựng một mình, loại tính cách này rất dễ gặp phải kiếp số. Hiện tại nàng có thể sẽ liên tục gặp ảo giác khi đang ngủ, ngoại trừ chính bản thân nàng vượt qua được thì chẳng có ai có thể kéo nàng ra ngoài cả. Thẩm tiên sinh hẳn cũng biết tình kiếp là một chuyện rất phức tạp đúng chứ? Chuyện xảy ra sau này chỉ có thể do chính nàng quyết định mà thôi.”
Bách Lý Ca Lâm tuy là đệ tử Trung Thổ đầu tiên của Vạn Tiên Hội từ Thư Viện, nhưng Thẩm tiên sinh vẫn luôn trân trọng tài năng của. Hơn hai trăm năm này, ông đã coi nàng như một người con của mình, giờ phút này khi thấy nàng vừa mới thành tiên đã gặp phải tình kiếp, trong lòng ông cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tính tình của Ca Lâm như thế nào, ông rất rõ ràng, chỉ là không nghĩ mõi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. Mạch tưỡng của nàng đã vô cùng yếu ớt, cho dù cuối cùng có tỉnh lại và thuận lợi vượt qua tình kiếp thì tu vi vẫn sẽ bị tổn thương rất lớn, giống như Lục Ly vậy, rất khó để tiến bộ.
Hai đệ tử đắc ý nhất của mình trở nên như thế này thì làm sao ông có thể không đau lòng được?
Thẩm tiên sinh thấy Bách Lý Ca Lâm trằn trọc trở mình trên giường, trên mặt từng giọt mồ hôi rơi xuống, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt đau đớn, còn đang mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó. Không cần đoán cũng biết, nàng nhất định đang mơ thấy người nhà của mình. Thẩm tiên sinh thở dài rồi giúp nàng chỉnh lại tấm chăn bị lệch, đột nhiên ông thấy nàng mở mắt ra, nhìn mình với ánh mắt rực lửa.
Tất cả những gì tiên nhân nhìn thấy trong tình kiếp đều không có thật, Thẩm tiên sinh không để ý đến nàng, đang định rời đi thì nghe Bách Lý Ca Lâm thấp giọng gọi mình: “Sư phụ.”
Thẩm tiên sinh kinh ngạc nói: “Con tỉnh rồi sao?”
Bách Lý Ca Lâm không trả lời, chỉ nhìn ông rồi nhẹ giọng nói: “Ngày đó…. Tại sao người lại từ bỏ con và Lục Ly?”
Thẩm tiên sinh càng ngạc nhiên hơn, ngày đó? Từ bỏ nàng và Lục Ly? Nàng đang nói gì thế?
“Sư phụ vẫn luôn tận tâm tận lực dạy dỗ chúng con, nhưng có lúc con vẫn nghĩ về ngày đó, và con thật sự không nên thế này.” Bách Lý Ca Lâm ngơ ngác nhìn ông. “Làm người vẫn là nên hồ đồ một chút mới tốt, có đúng không ạ?”
Thẩm tiên sinh trầm ngâm một lúc, chợt nhận ra, chẳng lẽ nàng đang nói đến chuyện Hải Vẫn hai trăm năm trước? Khi đó Bách Lý Ca Lâm và Lục Ly bị dùng làm mồi nhử để dụ Khương Lê Phi ra ngoài, với tư cách là sư phụ ông đã bằng lòng, thậm chí lúc ấy bởi vì sự hấp dẫn quá lớn mà ông đã chọn từ bỏ hai đệ tử này của mình.
Nàng vẫn luôn nhớ sao? Tại sao bình thường không hề biều hiện gì cả? Trong lòng Thẩm tiên sinh tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, nhưng lại chẳng còn lời nào để nói.
Tình kiếp của nàng có lẽ là xuất phát từ mong muốn một thứ tình cảm quá mức hoàn hảo, không được có chút sai sót nào, cho dù là đối với mình hay đối với người khác. Thế nhưng đời người dài đằng đẵng như thế, ai có thể đảm bảo rằng mình sẽ luôn đối xử với đối phương như lúc ban đầu?
Thẩm tiên sinh thở dài một tiếng: “Ca Lâm, con có thể sống thoải mái hơn một chút.”
Không biết nàng có nghe thấy hay không mà nàng lại nhắm mắt lại lần nữa. Thẩm tiên sinh nhớ lại chuyện cũ năm đó, chỉ có thể âm thầm thở dài, không biết là hối hận hay bất lực.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, Bách Lý Ca Lâm cảm thấy tầm mắt tối sầm, xung quanh im lặng, chỉ có tiếng thở quen thuộc từ phía trên đầu truyền đến khiến nàng nhận ra đây không phải ảo cảnh. Lục Ly ôm chặt nàng từ phía sau, hơi thở của hắn phả vào tóc nàng.
Nàng thấp giọng gọi hắn: “Lục Ly…”
“Ừ.” Câu trả lời của hắn vô cùng ngắn gọn.
“Là ta hại mọi người.” Nàng lẩm bẩm. “Tô Uyển và Đặng Khê Quang cứ như vậy mà chết rồi… Nếu không cùng ta đi Hoành Sơn thì bọn họ vốn có thể sống rất tốt. Mới vừa kết thành đạo lữ, bọn họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói…”
Lục Ly lắc đầu: “Đừng nói như vậy, sau này còn có cơ hội báo thù.”
“Còn có thể báo thù sao?” Bách Lý Ca Lâm cuối cùng cũng cười. “Ta… Ta nói cho huynh biết… Trong khoảnh khắc ta tưởng như mình sắp chết rồi ta đã thấy được tỷ tỷ và Diệp Diệp…. Huynh nói xem bọn họ có phải luôn đợi ta ở hoàng tuyền hay không? Bọn họ đều đã chết rồi, nhưng ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây, như vậy có phải không được không?”
Lục Ly mím môi, trong thanh âm có chút tức giận: “Nàng muốn nói cái gì?”
Bách Lý Ca Lâm nhỏ giọng: “Huynh tức giận rồi à? Ta có phải luôn tùy hứng như vậy không?”
Nàng ngừng một lát, trong mắt chợt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, sau đó nói: “Lục Ly, ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi huynh. Những năm qua… ta vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại sợ huynh không vui rồi sẽ rời bỏ ta. Tại sao khi đó huynh lại nói chúng ta chẳng qua chỉ là đồng môn mà thôi?”
Hai tay Lục Ly càng siết chặt hơn, thanh âm cũng trầm hơn: “Nàng muốn ta nói thế nào?”
Nàng lắc đầu: “Ta không biết… Ta vẫn luôn cho là chúng ta thích đối phương. Huynh ở bên ta nhiều năm như vậy, nhưng ta vẫn muốn hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Có phải là huynh giận rồi không?”
“Ta không hề tức giận.” Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng. “Cho dù có tức giận, cũng chỉ giận bản thân mình mà thôi. Là ta hèn nhát mới để nàng bận tâm lâu như thế.”
“Huynh sợ cái gì? Sợ ta sao?”
“Ừ. Bởi vì quá thích nên nhìn không rõ.” Hắn bật cười. “Không được cười nhạo lòng tự trọng kém cỏi của ta.”
Bách Lý Ca Lâm cũng cười, nàng nắm chặt tay của hắn, nói: “Huynh đã nói như vậy thì ta đã hiểu rồi. Chúng ta lẽ ra có thể sống tốt, Diệp Diệp rất ngưỡng mộ huynh, hai người nhất định có thể làm huynh đệ tốt. Chúng ta cố gắng tu hành, khi rảnh rỗi huynh có thể dẫn ta đến Cửu Phượng Tộc, hoặc là đến Trung Thổ để thăm tỷ tỷ của ta… Khi còn bé, ta luôn cảm thấy tỷ tỷ và Diệp Diệp không coi trọng ta, nhưng sau này ta mới phát hiện ra rằng ta rất quan trọng với mọi người. Ta đã sống hơn hai trăm năm, những ngày hạnh phúc nhất là khoảng thời gian sau khi chuyến thực tập ở Đông Hải kết thúc, khi đó ta cảm thấy tương lai nhất định sẽ rất tốt đẹp…. Chỉ khi hy vọng thì cuộc đời mới có thể tươi đẹp được, nhưng hiện giờ ta không còn hy vọng nữa. Ta có lỗi với Tô Uyển và Đặng Khê Quang, có lỗi với huynh, càng có lỗi với tỷ tỷ và Diệp Diệp... Lục Ly, chúng ta đã là đạo lữ lâu rồi nhưng huynh chưa bao giờ chạm vào ta cả, huynh có muốn….”
Khi nàng nói đến đây, hơi thở vô cùng hỗn loạn, sau đó nàng đột nhiên đưa tay lên cởi nút áo ra.
Lục Ly nắm chặt tay nàng, lắc đầu nói: “Nàng ngủ một giấc cho thật ngon, tỉnh dậy sẽ không nói những lời vô vọng này nữa. Ta sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh nàng.”
“Ta không thể tỉnh lại được.” Bách Lý Ca Lâm thấp giọng nói. “Ta biết đây là kiếp số. Vừa rồi ta nhìn thấy tỷ tỷ, Tô Uyển, và những người khác, bọn họ đều đang trách ta. Ta không thể báo thù, ngược lại còn hại chết bằng hữu tốt của mình…Ta…”
Hơi thở của nàng càng ngày càng hỗn loạn, máu ồ ạt chảy ra từ thất khiếu. Lời nói còn chưa dứt thì nàng lại ngất đi.
“Ca Lâm vốn dĩ phải chết.” A Tiêu hơi cau mau, sau đó nói tiếp: “Thế nhưng sau đó Lục Ly cầu xin phụ thân ta sùng cấm thuật Đoạn Thủy để phong ấn ký ức của Ca Lâm để nàng có thể quên đi cái chết bi thảm của người thân và bằng hữu tốt của mình. Ta không biết vì sao phụ thân của ta lại đồng ý nữa vì đoạn thủy là cấm thuật, nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị hai phái Sơn Hải tẩy chay. Ta có ngăn cản cũng không có tác dụng, phụ thân vẫn sử dụng thuật Đoạn Thủy lên người Ca Lâm. Sau đó, cả hai người Lục Ly và Ca Lâm sống cùng nhau ở ngôi nhà nhỏ giữa rừng này. Hai người họ, một người thì bị Huyền Hoa Hỏa đả thương, còn một người thì kiếp số triền miên, vốn không thể sống được bao lâu nên phụ thân ta cũng không đành lòng đến thăm. Để ngăn chặn việc dùng thuật Đoạn Thủy không bị tiết lộ nên về sau chỉ có ta đến thăm hai người họ.”
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ca Lâm cười vui vẻ đến thể sau hai trăm năm qua. Khu rừng này đều được hóa thành từ ký ức bị phong ấn của nàng, mỗi một cái cây đều là một đoạn quá khứ mà nàng đã lãng quên. Chúng quanh năm vẫn luôn xanh tươi bất kể nắng nóng hay trời giá lạnh.
Bách Lý Ca Lâm và Lục Ly đã trải qua hai trăm năm đẹp đẽ và viên nhất của cuộc đời trong khu rừng biệt lập này, giống như một đôi thần tiên quyến lữ hạnh phúc nhất thế gian.
Lần cuối cùng A Tiêu nhìn thấy nàng là vào hôm nàng hạ sinh Lục Tích Vy. Bách Lý Ca Lâm mặc dù đã thành tiên, nhưng tình kiếp trước kia đã khiến nguyên khí nàng tổn thương nặng nề, hơn nữa việc sinh con là sự hao tổn rất lớn với một nữ tu hành, khi A Tiêu vội vã chạy đến thì Bách Lý Ca Lâm đang nở nụ cười đón nhận ánh nắng trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời này.
“Muội hãy cố gắng chống cự! Ta lập tức gọi phụ thân!” A Tiêu trong hốt hoảng chỉ có thể nhớ đến việc gọi Thẩm tiên sinh đến giúp đỡ. Khi nàng đứng dậy muốn đi thì bỗng cảm giác có gì đó không đúng, giật mình nói: “Lục Ly đâu rồi?! Đệ ấy lại bỏ muội lại một mình sinh con sao?!”
Bách Lý Ca Lâm nhìn nàng khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường: “Những năm nay, huynh ấy đã vì ta mà cực khổ chống chọi. Vết thương do Huyền Hoa Hỏa gây ra nhất định đã khiến huynh ấy rất đau đớn. Hai ngày trước ta đã tận mắt chứng kiến huynh ấy qua đời, chỉ tiếc rằng, huynh ấy không thể gặp con của chúng ta một lần nào.”
A Tiêu càng kinh hãi hơn, muội ấy đang nói cái gì thế? Huyền Hoa Hỏa? Trí nhớ của muội ấy không phải bị Đoạn Thủy phong ấn rồi sao? Tại sao muội ấy có thể nhớ được? Lục Ly làm sao có thể nói cho muội ấy biết được?
Bách Lý Ca Lâm thấp giọng nói: “A Tiêu tỷ tỷ, nhìn nét mặt của tỷ bây giờ đã khiến ta hiểu được những thứ đó thật sự không phải ác mộng. Ta từng có người nhà, từng có bằng hữu, bọn họ… đều đã chết rồi, có đúng hay không?”
A Tiêu vội la lên: “Muội đang nói gì thế! Trước tiên cứ mặc kệ những chuyện này đã, muội chờ một chút, ta truyền tin cho phụ thân!”
Nàng đứng dậy gọi ra con chim từ Mộc hành linh khí, chỉ thấy cổ họng mình đau nhói, hóa ra trái tim và tình cảm của con người khó nắm bắt như vậy. Cho dù có là cấm thuật Đoạn Thủy thì sao có thể chắc chắn rằng có thể khiến Bách Lý Ca Lâm hoàn toàn quên đi đau đớn? Đoạn thủy đoạn thủy, rút dao đoạn thủy nước càng lưu, Ca Lâm cuối cùng vẫn nhớ ra được tất cả.
A Tiêu quay đầu miễn cười gượng nói: “Những chuyện kia chẳng qua chỉ là ác mộng thôi. Muội phải cố gắng chịu đựng, mới vừa sinh đứa trẻ làm sao có thể bỏ nó lại một mình? Đứa trẻ không có mẫu thân thì sống như thế nào đây?”
Bách Lý Ca Lâm vẫn cười, nhưng thanh âm dần dần trở nên yếu ớt: “Đứa nhỏ này... Ta đã thương lượng với Lục Ly về tên của nó, cứ gọi nó là Lục Tích Vy đi. A Tiêu tỷ tỷ, sau này nhờ tỷ chăm sóc nó vậy. Hãy để nó…để nó bái tỷ làm thầy. Ta biết... tỷ nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, nếu tỷ và Mặc tiên sinh không có ý định sinh con thì cứ xem nó như máu thịt của mình đi và sau này hãy nói nó hiếu thuận với hai người.”
A Tiêu cũng không nhịn được mà khóc lớn, cô gái Đông Hải tuổi đã nhiều như thế vậy mà giờ đây lại khóc như một đứa trẻ: “Muội đừng nói nữa! Ca Lâm, muội nhớ lại khi nào vậy? Rõ ràng là đã bị phong ấn mà!”
Nàng có thể cảm giác được sinh mệnh cùng khí tức Bách Lý Ca Lâm đang nhanh chóng biến mất. Không có người có thể ngăn cản chết, A Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Ca Lâm chết trước mắt mình.
“Ta đi gặp tỷ tỷ, Lục Ly, và những người khác đây.” Bách Lý Ca Lâm khép đôi mắt lại, giọng nói dần dần không còn nghe được: “Thật nhẹ nhõm… Ta… Những cơn ác mộng kia… là thật sao?”
A Tiêu vội la lên: “Không phải là thật! Chẳng qua là ác mộng mà thôi!”
Lời còn chưa dứt, Bách Lý Ca Lâm đã lặng lẽ xuôi tay. Thẩm tiên sinh vội vàng chạy đến nhưng đã quá muộn, ông đau lòng thiêu hủy thi thể rồi mang Lục Tích Vy về Vạn Tiên Hội hết lòng nuôi dưỡng. Chớp mắt một cái, đã qua mười sáu năm rồi.
A Tiêu quay đầu nhìn Khương Lê Phi ở phía đối diện: “Tất cả những chuyện quá khứ ta đều đã nói cho ngươi biết. Rừng cây này đều là do ký ức bị cấm thuật Đoạn Thủy phong ấn mà hóa thành, trừ ta và phụ thân ra không người nào có thể ra vào. Ngươi có tình có nghĩa như thế khiến ta rất có hảo cảm, nhưng đã không phải cùng tộc với ta tất nhiên không thể tin tưởng được. Đành phải để các ngươi chịu thiệt thòi ở lại chỗ này rồi.”
Dứt lời A Tiêu nhanh chóng ôm lấy Lục Tích Vy rồi biến thành một làn khói xanh tản đi, chớp mắt liền không thấy đâu nữa.