Mục lục
Thiên Hương Bách Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh tượng quỷ dị trước mắt không để cho người nào nghĩ nhiều thêm nữa, may mắn thay, gần như tất cả yêu vật và thú dữ quanh quẩn trước tầng thức nhất của bức tường linh khí dường như đều bị lực hút của nước biển kéo đi. Mây giông chiếm lấy bầu trời phía trên Đông Hải như đang phô trương uy thế, tiếng sấm dần dần chậm đi, Tang Hoa Quân quả quyết nói: “Tiếp tục gia cố lưới linh khí! Không được ngừng!”

Nếu như thiên lôi cứ lùi dần như thế này rồi lấy đà quay trở lại thì khi nào mới có thể tiêu tan? Cho đến khi bọn họ kiệt sức sao?

Những đám mây giông đã cố thủ rất lâu trên bầu trời của Đông Hải, sau đó bắt đầu lan về phía này, trộn lẫn với tiếng sấm rền vang, vô cùng đáng sợ. Quy Nguyên chưởng môn trầm ngâm nói: “Không bằng rút lưới linh khí lùi về mấy dặm để xem sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Tang Hoa Quân cau mày lắc đầu: “Không thể! Không còn kịp nữa! Có rất nhiều yêu khí từ hướng Trung Thổ đang đi đến nơi này!”

Yêu khi từ hướng Trung Thổ? Chúng tiên nhân đều có chút kinh ngạc, thời điểm này yêu vật và hung thú chưa kịp tránh né thiên tai, làm sao có thể tự lao vào chỗ chết? Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, hầu như tất cả mọi người đều cảm nhận được yêu khí nồng đậm đang kéo đến càng ngày càng gần với khí thế hùng vĩ của thiên quân vạn mã, gấp vô số lần số lượng yêu vật mắc kẹt ở tầng thứ nhất của tường linh khí.

Lần này tất cả mọi người đều không biết phải làm thế nào. Phía trước có thiên lôi. Phía sau lại có yêu quái, một khi lưới linh khí bị phá vỡ thì ai có thể thoát khỏi việc bị thiên lôi đánh trúng?! Chư vị chưởng môn thấy các trưởng lão trong phái đều bắt đầu hoảng sợ, thậm chí có người chuẩn bị bỏ trốn một mình thì không nhịn được mà bắt đầu trách mắng. Thế nhưng vào lúc này trách mắng cũng vô dụng, ngược lại còn khiến các vị tiên nhân lần đầu tiên đối mặt với Hải Vẫn trong lòng rối bời hơn, mà một khi lòng đã loạn thì khó mà bình tĩnh trở lại được.

Thúy Huyền tiên nhân đột nhiên nghiêm nghị quát lên: “Muốn trốn đi đâu?! Thiên lôi đã đánh vào bờ, ai có thể nhanh hơn nó được?! Lúc này, nếu cố gắng thì còn có khả năng sống sót, nhưng nếu chỉ muốn tự mình chạy trối chết thì sẽ chết ngay! Nếu không tin thì tự mình thử đi!”

Lão vung tay áo dài lên, một tia sáng trắng chia cắt vô số tiên nhân có mặt ở nơi này thành hai bên: “Phía Đông duy trì phần sau của lưới linh khi, giết hết đám con yêu kia! Phía tây duy trì phần trước của lưới linh khí! Nhất định phải không thể để cho thiên lôi đánh vỡ!”

Với những chỉ dẫn mạnh mẽ và rõ ràng của lão vào thời điểm quan trọng, những tiên nhân hỗn loạn dần dần bình tĩnh lại, rồi theo bản năng tuân theo chỉ thị mà hành động ứng với hai bên. Ti Mệnh tóc trắng dẫn đầu bay về phía sau, lao vào làn sóng yêu vật như thủy triều mà đại sát tứ phương. Chúng tiên nhân cũng đi theo Ti Mệnh mà phóng ra các loại tiên pháp, sau khi giết một hồi lâu thì mới phát hiện rằng những con yêu vật này đang liều mạng lao về lưới linh khí. Cho dù bọn họ có công kích như thế nào thì cũng không có một con yêu nào đáp trả, phần sau của lưới linh khí đã không còn chịu nổi nữa, đã vỡ mất ba phần.

Mục đích là muốn phá vỡ lưới linh khí? Thúy Huyền tiên nhân lập tức bừng tỉnh, cả giận nói: “Là Khương Lê Phi! Nàng điều khiển những yêu vật này đến phá vỡ lưới linh khi! Nàng ta đã đến rồi! Nàng ta đang thừa dịp loạn lạc mà trốn về Hải Ngoại!”

Không đề cập đến cái tên này còn tốt, nhưng một khi lão đã nhắc đến cái tên này thì tất cả tiên nhân bỗng nhớ ra bên cạnh nàng vẫn còn một con Dạ Xoa nữa. Trật tự mà bọn họ cố gắng duy trì lại một lần nữa bị phá vỡ, ngay vào lúc này thiên lôi cũng một lần nữa đánh vào lưới linh khí trên đầu, sau đó đánh thêm hai lần nữa rồi lại lui về bầu trời phía trên Đông Hải.

Một tiếng nứt lớn vang lên, tấm lưới linh khí dày đặc kiên cố nứt ra vô số vết nứt nhỏ, sợ rằng nó sẽ không còn có thể chịu đựng được đòn thiên lôi tiếp theo. Lần này ngay cả một vài tiên nhân lão bối cũng luống cuống, nên rút lui hàng chục dặm để thiết lập lại tấm lưới linh khí và từ bỏ thị trấn kế cận Đông Hải hay nên tiếp tục bảo vệ nó đây?

Tang Hoa Quân thấy dù Thúy Huyền tiên nhân có la hét bao nhiêu thì cũng không thể trấn an những người đang bối rối và hoảng loạng này nên lão thở thật dài một tiếng. Truyền Âm Thuật vang vọng khắp trời đất: “Từ bỏ phía trước và phía sau của lưới linh khí đi mà hãy tập trung truyền linh khí vào phần lưới linh khí phía trên đầu thôi. Còn nữa, nếu những yêu vật này không làm hại người thì cho chúng nó đi đi!”

Khi Thúy Huyền tiên nhân nhìn thấy những tiên nhân khác lập tức từ bỏ phần trước và sau của lưới linh khí rồi dồn lực lên phần lưới linh khí phía trên đầu thì trong lòng lão không khỏi lo lắng đến mức rít lên: “Nếu chúng ta không dựng thêm tường linh khí mà để cho mấy người Khương Lê Phi trốn thoát thì phải làm sao đây!”

Tang Hoa Quân bình tĩnh nói: “Thúy Huyền, ngươi nhìn về phía bên kia của Đông Hải đi. Thiên lôi vẫn còn ở đấy mà biển lửa vẫn chưa đến, nếu bọn họ đến đây cũng chẳng có cách nào rời đi. Thời điểm này không thể lãng phí linh khí được, giữ được mạng mới có thể nói đến những chuyện khác.”

Không có sự bảo vệ của các tiên nhân, hầu hết vô số bức tường linh khí được dựng lên đều bị lũ yêu vật tràn đến như thủy triều đập vỡ, bọn chúng gầm lên và hú hét vì sợ hãi, nhưng vẫn phải liều mạng để tiếp tục tiến về phía trước. Đối với nhiều tiên nhân ở đây mà nói, đây là lần đầu tiên họ được ở gần lũ yêu vật như vậy mà không phải đánh nhau, chúng liên tục lướt qua các tiên nhân mà tiến đến, êm ả lưu loát đến lạ thường.

Bách Lý Ca Lâm cuối cùng cũng bị đánh thức bởi tiếng đập cánh và tiếng gầm của bầy yêu vật mà kết giới Thủy Thổ quanh người ba tiểu bối đệ tử cũng đã bị phá vỡ từ lâu. Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, giống như bị búa đánh một đòn thật mạnh, trên cằm và tai dính đầy máu, luồng linh khí lạnh thấu xương và dày đặc đang vây lấy cơ thể nàng giống như nhiều mũi kim đâm vào tủy xương, cảm giác vô cùng khủng khiếp.

Lục Ly đè nàng dưới thân tận lực che chở, Bách Lý Ca Lâm trong lúc nhất thời vẫn không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn sự tình vô cùng bi thảm và hoang đường trước mắt—— nơi này là Đông Hải sao? Nàng đã được đưa trở lại Đông Hải rồi sao?

Những ký ức trong Vương phủ chợt ùa về trong đầu khiến toàn thân nàng run lên, nàng đẩy mạnh người Lục Ly ra ngồi dậy rồi nhìn quanh khắp nơi thì thấy khắp trời thần tiên và yêu thú xen lẫn hỗn loạn với nhau. Nàng thở hổn hển lạnh lùng nói: “Người của Tinh Chính Quán đang ở trong đó?!”

Lục Ly giữ nàng lại: “Bình tĩnh lại đi, bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này. Thiên lôi sắp đến rồi, mau vận chuyển linh khí chống đỡ đi!”

Bình tĩnh? Bách Lý Ca Lâm thật muốn bật cười thật lớn. Người nhà nàng chết thảm dưới tay Kỷ Đồng Chu, ngay cả thi thể cũng không có, vậy mà hắn còn bảo nàng bình tĩnh lại!

“Hãy để thiên lôi đánh chết ta đi! Tránh ra!” Nàng vùng vẫy để thoát khỏi tay hắn.

Nàng sẽ không còn gặp lại người nhà được nữa, chàng trai đã cắn cô một phát trong con hẻm đầy tuyết và luôn tự nhận là ca ca của nàng, người tỷ tỷ luôn có suy nghĩ riêng của mình nhưng luôn luôn đặt muội muội của mình lên hàng đầu —— Bọn họ đúng là quá ngu ngốc, vậy mà lại coi một con ác ma làm tri kỷ, lo lắng cho hắn, thay hắn vui mừng. Nếu không phải lo lắng về chuyện của Việt Quốc thì bọn họ vốn đã có thể vui vẻ gặp nhau ở Trung Thổ.

Đã sáu năm trôi qua, sáu năm sau khi nhập môn, bọn họ có thể thường xuyên gặp mặt, ở bên cạnh nhau, sau này cùng nhau thành tiên, không bao giờ rời xa nhau nữa. Thế nhưng, bây giờ nàng đang ở đây, còn bọn họ đang ở nơi nào?

Bách Lý Ca Lâm thấy giữa bầy yêu có trưởng lão mặc phục sức của Tinh Chính Quán thì không thể kìm nén sự hận thù trong lòng nữa, nàng lấy lá bùa trong ngực áo muốn ném ra nhưng hai cổ tay bỗng nhiên bị giữ chặt. Nàng hét lên, vùng vẫy trong tuyệt vọng, dùng hết sức lực nhưng không thể thoát ra được.

Lục Ly vòng hai cổ tay nàng ra sau lưng, trầm giọng nói: “Nếu như bọn họ chưa chết mà nàng đã kích động muốn nộp mạng như thế thì bọn họ phải làm thế nào đây?”

Bách Lý Ca Lâm dùng hai mắt đỏ bừng nhìn hắn: “Huynh thật sự tin rằng bọn họ không sao à?”

Nàng hoàn toàn không tin chút nào. Kỷ Đồng Chu đã biến thành quỷ, ngay cả Lê Phi cũng có thể hại, sao hắn ta có thể do dự với tỷ tỷ và Diệp Diệp!

“Mấu chốt không phải là ta có tin hay không.” Lục Ly kiên định nhìn nàng, giọng nói vô cùng bình tĩnh. “Diệp Diệp và Bách Lý Xướng Nguyệt đã biết hắc hỏa của vị Vương gia kia lợi hại thế nào, cho nên sẽ không liều mạng tranh đấu. Chỉ cần không cứng đầu khiêu chiến thì hai người muốn trốn thoát hẳn là không khó, vị Vương gia kia còn chưa phải là tiên nhân, hắn cũng chỉ là đệ tử tu hành như nàng và ta nên ta không nghĩ là hắn có thể dễ dàng giết hai đệ tử cũng ở Bình Cảnh thứ ba như thế.”

Nhận thấy lời Lục Ly nói có lý, Bách Lý Ca Lâm ngơ ngác nhìn hắn, không giãy giụa nữa.

Nàng nên bình tĩnh hơn, gặp chuyện gì thì luôn dễ bốc đồng, mà nóng nảy sẽ chỉ làm mọi chuyện lộn xộn hơn thôi, đây luôn là một khuyết điểm trong tính cách của nàng. Bách Lý Ca Lâm cúi đầu hít sâu vài hơi, để cho nhịp tim đập mạnh như sấm của nàng dần bình tĩnh lại, một lúc lâu sau, nàng mới nhỏ giọng nói: “Buông ra ta, ta sẽ không làm gì nữa.”

Những đám mây giông lơ lửng trên bầu trời Đông Hải mà không hề tiến tới. Sau khi lũ yêu vật đập vỡ vô số bức tường linh khí được dựng lên thì chúng lại bay ngược về hướng vừa xuất phát, giống như một đợt thủy triều rút đi. Đột nhiên hắc hỏa bốc cháy giữa đám yêu vật, ở phía xa một bóng người màu trắng ngự kiếm bay nhanh đến, lưỡi kiếm rực lửa màu đen trong tay dài vài thước, lao vào đám yêu quái để giết và thiêu rụi không thương tiếc.

Giết những con yêu vật chỉ lo chạy trốn mà không chống trả này thật sự chẳng mang lại một chút kho.ái cảm nào, chẳng khác gì cắt thịt. Thế nhưng, người kia chẳng để tâm chút nào, máu yêu đen nhánh đã thấm đẫm cả người hắn, y phục màu trắng trong chớp mắt liền biến thành y phục đen, nhưng hắn vẫn còn đang điên cuồng chém giết.

Không còn có thể gọi là diệt yêu, đây là một chiều tàn sát, rất nhiều tiên nhân đều nhịn không được. Tiên nhân và yêu vật hung thú luôn duy trì sự cân bằng mong manh, là quan hệ đôi bên cùng có lợi để có thể cùng nhau tồn tại lâu dài, sát hại vô cớ là điều kinh tởm nhất.

Vô Chính Tử đột nhiên hét lớn: “Đồng Chu! Đến đây!”

Bóng người bị máu yêu thấm ướt khựng lại một lúc rồi dừng lại trong đám yêu vật, để mặc cho làn sóng yêu vật lướt qua người mình. Hắn không di chuyển, không tiến cũng không lùi, chỉ lẳng lặng ngự kiếm lơ lửng ở phía xa.

Vô Chính Tử trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa bực tức, yên tâm vì đệ tử yêu quý của mình vẫn bình an vô sự, thế nhưng lại hành động như một kẻ điên, làm ra đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi khiến người ta tức giận. Việt Quốc sở dĩ an toàn là nhờ có Vô Nguyệt Đình can thiệp, mà lý do trong đó, ông cũng đã hiểu rồi.

Tự tay đẩy người mình yêu xuống địa ngục, gi.ết chết tri kỷ bằng hữu tốt, phản bội mọi người—— đây chính là Kỷ Đồng Chu của bây giờ, Huyền Sơn Tử đã hài lòng chưa?

“Vương gia!”

Lan Nhã Quận chúa kích động đến mức lập tức bay về phía hắn, không ngờ thắt lưng của nàng đột nhiên bị dây leo quấn vào, nhất thời không kịp phản ứng nên bị kéo mạnh trở về rồi bị ném về phía sau.

Bách Lý Ca Lâm ngự kiếm bay nhanh như chớp đến trước người Kỷ Đồng Chu, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, đoản đao đã kề vào cổ hắn, tất cả những yêu vật nàng nuôi đều lao ra và bao vây lấy hắn.

Kỷ Đồng Chu không hề nhúc nhích, trên mặt và người hắn đều dính đầy máu yêu, hắn dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn nàng, không nói một lời.

Bách Lý Ca Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm nghị nói: “Ta hỏi ngươi, Diệp Diệp và tỷ tỷ ta đang ở đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK