Lê Phi sửng sốt hồi lâu, người đàn ông đó là Lục Ly sao? Năm ngoái lúc chia tay, Diệp Diệp và Xướng Nguyệt đều rất yên tâm vì Lục Ly lớn tuổi hơn bọn họ, tính cách lại kiên định nghiêm túc, có hắn chăm sóc Ca Lâm khiến bọn họ nhẹ nhõm phần nào. Vốn tưởng rằng Lục Ly có thể chỉnh đốn tính tình sớm nắng chiều mưa của Ca Lâm nhưng không ngờ rằng hai người bọn họ ở cùng nhau còn tệ hơn, nếu để Xướng Nguyệt biết được chỉ sợ buồn chết mất thôi.
Hơi thở khi ngủ say của Lôi Tu Viễn phả vào tóc nàng, có chút ngưa ngứa, nàng không nhịn được trở mình nhưng lại không ngờ sẽ đánh thức hắn. Hai tay kia lập tức ôm chặt lấy eo nàng, thậm chí còn quấn quanh chân nàng như thể muốn đem nàng hòa vào cơ thể mình.
Lý Phỉ gần như thở không nổi nên nàng cầm tay Lôi Tu Viễn mà trấn an. Từ sau khi chính thức trở thành đạo lữ, dường như đêm nào Lôi Tu Viễn cũng như vậy, một chút cũng không muốn tách rời, đôi khi nửa đêm nàng bỗng nhiên tỉnh dậy vì hắn ôm chặt như thế khiến xương sườn nàng đau.
Hắn có một ha.m muốn kỳ lạ muốn độc chiếm nàng, trước đây không quá rõ ràng, nhưng sau khi đã hiểu rõ tâm ý của nhau và mọi việc suôn sẻ, biểu hiện của hắn càng ngày càng rõ ràng hơn, đặc biệt là vào thời điểm như thế này.
Đôi môi khô nóng rơi trên sau cổ nàng, từ từ lan xuống vai nàng khiến Lê Phi nhột co người lại, nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nàng không biết phải nói thế nào với hắn về chuyện với Ca Lâm, Lôi Tu Viễn cho tới bây giờ không phải là đối tượng thích hợp để nói chuyện này. Hơn nữa những lời hắn vừa nói cũng khiến nàng phải suy nghĩ rất nhiều, hắn còn ôm nàng chặt như thế làm nàng không thở được nên nàng chỉ lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Cánh tay của Lôi Tú Viễn bỗng nhiên siết chặt khiến nàng đau đến mức khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn lập tức buông ra, một lúc lâu sau, hắn dường như thấp giọng thở dài, sau đó đặt tay lên đầu nàng rồi hôn lên trán nàng: “…Thật xin lỗi.”
Lê Phi quay lại nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt hắn trong bóng tối cực kỳ sâu thẳm khiến nàng không hiểu trong đó ẩn chứa điều gì.
“Xin lỗi vì điều gì?” Nàng hỏi.
Lôi Tu Viễn lắc đầu không nói gì, dang rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên buông nàng ra, kéo chăn lên ngay ngắn rồi nhỏ giọng nói: “Được rồi, ngủ tiếp đi.”
Lê Phi nắm lấy tay hắn: “Tu Viễn, chàng là người giết Tần Dương Linh sao? Chàng không sao chứ?”
Lần trước hắn đấu pháp với Tần Dương Linh khiến chính mình bị thương nặng gặp nguy hiểm, vậy mà lần này không có chuyện gì xảy ra. Nàng theo bản năng muốn phóng thích linh khí dò xét kỳ kinh bát mạch của hắn vì người này rất cứng đầu chỉ muốn tự chịu đựng một mình, hơn nữa nàng không muốn hắn bị lưu lại ám thương.
Nhưng tay nàng nhanh chóng bị hắn đẩy ra, sau đó hắn xoay người đè nàng xuống, giữ chặt tay nàng trên nệm, Lê Phi giật mình một cái rồi nghe hắn nói: “Nếu nàng không muốn ngủ thì chúng ta làm chuyện khác.”
Nàng vội vàng nói: “Ta ngủ ta ngủ.”
Nàng vừa mới trải qua d.ục vọng hưng phấn, mỗi lần chỉ nếm thử một chút vì nàng hực sự không chịu nổi loại tham lam này. Lôi Tu Viễn khẽ cười nhẹ hai tiếng, xoa xoa đầu nàng. Hôm nay hắn có chút kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi không thể tả được. Lê Phi trùm chăn lên đầu, mơ hồ liếc nhìn hắn một cái, hắn vẫn cúi đầu nhìn nàng, không nói lời nào, chỉ im lặng quan sát.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Trong giấc mộng, nàng dường như quay về thời còn rất nhỏ, đang chăm chú cầm bút lông luyện chữ. Sư phụ keo kiệt đến mức không thể mua cho nàng một cuốn sách luyện chữ mà bắt nàng phải tự viết trên giấy theo những gì ông ấy đã viết trước đó.
Sư phụ thuận tay trái nên chữ viết thường nghiêng về bên phải, khi nàng luyện tập cũng thường nghiêng về bên phải khiến tay và ống tay áo dính đầy mực. Mỗi lúc trời tối sư phụ đều giận dữ mắng nàng: “Viết có mấy chữ mà tay lại dính đầy mực như thế! Ngươi là đang chơi mực hay là đang viết chữ thế?”
Nàng đưa thành quả của mình cho ông xem, chân mày của sư phụ lại giãn ra nhìn từng nét chữ trẻ con của nàng, thấy chữ càng ngày càng nghiêng về bên phải, ông không khỏi thở dài: “Quả nhiên, đúng như người ta nói, trẻ con luôn thích bắt chước người khác. Nếu ta viết sai, ngươi cũng sẽ viết sai theo, như thế thì không được.”
Ngày hôm sau, sư phụ mới miễn cưỡng mua cho nàng một cuốn sách để luyện chữ, quả nhiên từ đó về sau chữ của nàng không bị nghiêng nữa. Lúc tâm tình của sư phụ tốt sẽ thường ôm nàng chơi đùa, thường thở dài nói: “Lớn lên ngươi sẽ nhìn như thế nào đây? Cũng không biết ta có thể nhìn thấy hay không.”
Nàng ngây thơ hỏi: “Tại sao không thể nhìn thấy?”
Sư phụ cười nói: “Bởi vì ngươi là một đứa trẻ còn sư phụ đã là một ông già rồi, nếu có thể nhìn thấy ngươi lớn lên thuận lợi thì thật tốt.”
Nàng đã trưởng thành rồi còn có đạo lữ nữa, nhưng sư phụ đang ở đâu thế? Ông ấy có thể nhìn thấy không? Đợi nàng trở nên mạnh mẽ hơn và nếu lúc đó sư phụ bằng lòng gặp nàng, nàng sẽ dẫn Lôi Tu Viễn về đoàn tụ với ông và ba người sẽ sống thật vui vẻ ở Thanh Khâu.
Lê Phi cười híp mắt xoay người tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng, dường lại trở lại vách núi kia, Chấn Vân Tử cả người dính đầy máu tươi đang đứng trước mặt mình, kỳ lạ là lão không hề nhìn nàng mà đang chắp tay sau lưng nhìn về biển cả rộng lớn phía dưới vách núi, sau hồi lâu lão mới than một tiếng: “Tu hành cả đời, nửa trước suôn sẻ, nhưng không ngờ nửa sau lại trắc trở như thế. Ta đã vì Cửu Vĩ Hồ mà phạm qua nhiều sai lầm nhưng sau khi chết cũng chẳng được yên ổn chút nào, ta hối hận, ta hối hận rồi…. Thế gian chúng sinh, có ai mà không hối hận?”
Nói xong, lão xoay người lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, vẻ mặt bối rối và điên cuồng, thấp giọng nói: “Ngươi… Rốt cuộc là cái gì?”
Lê Phi bình tĩnh nói: “Ta chẳng là cái gì cả, chỉ là một người bình thường thôi.”
Chấn Vân Tử cười nhạt mấy tiếng, thân hình chậm rãi tan đi như làn khói, giọng nói dần dần nhỏ đi: “Răng nanh chỉ cần lộ ra một lần sẽ chẳng giấu được nữa, ngươi mà làm người bình thường được sao?”
Răng nanh? Lê Phi không khỏi im lặng, bên người nàng vẫn luôn có người sẵn sàng chăm sóc và bảo vệ nàng, đã nhiều năm như vậy rồi, mỗi người gặp nguy hiểm đều có thể hóa nguy thành an. Nàng cũng dần dần quen với loại may mắn này, theo thói quen mà dựa dẫm vào người khác. Lần đầu tiên trong đời nàng phải tự lực cánh sinh là khi đối mặt với Chấn Vân Tử, hắn nói không sai, đây là lần đầu tiên nàng để lộ ra nanh vuốt của mình mà không thương tiếc xé nát kẻ địch trước mặt.
Nàng thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên. Là lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên hút lấy linh khí, vậy mà nàng chẳng thấy khó chịu một chút nào, tất cả những điều này trong tiềm thức của nàng đều rất hợp lý, giống như nàng phải làm điều đó từ lâu rồi.
Lê Phi hậm rãi đi đến bên vách núi, chăm chú nhìn vào biển cả vô biên. Nàng đến từ nơi ở cuối biển này, nhưng nàng cũng chẳng biết đó có thực sự nơi mình thuộc về hay không.
Có một tảng đá lớn ở rìa vách đá khiến nàng không khỏi ngước lên nhìn kỹ hơn, nét chữ trên đó dài và sắc nét, nghiêng về bên phải, là phong cách mà nàng đã quá quen thuộc.
Tim nàng đột nhiên đập rất nhanh, trong nháy mắt, nàng lại trở về Dị Dân Mộ còn thi thể khô héo của Thanh Thành tiên nhân thì ở trước mặt nàng, đôi tay gầy guộc của ông ấy đang nắm chặt cổ tay nàng, giống như chiếc vòng sắt vậy, trong lòng Lê Phi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đưa mắt ngơ ngác nhìn khuôn mặt giống như đầu lâu không còn nhận ra dung nhan của ông, bỗng nhiên khuôn mặt này biến thành một ông già râu bạc trắng vô cùng quen thuộc mà nàng ngày đêm nhớ về.
Ông ấy tinh nghịch nháy mắt với nàng một cái, Lê Phi giật mình tỉnh dậy, lại nhìn thấy căn phòng sáng sủa, Lôi Tu Viễn đã không còn ở bên cạnh nữa, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười nói của Bách Lý Ca Lâm cùng Tô Uyển, tỷ ấy đến đây khi nào vậy?
Nỗi sợ hãi không tên khiến tay chân nàng run rẩy, cả người nàng đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Lê Phi ngây ngẩn ngồi hồi lâu rồi đột nhiên nhanh chóng mặc y phục mang giày vào, đẩy cửa ra, liền thấy trong tiểu viện thật đầy đủ người. Ba người Diệp Diệp, Kỷ Đồng Chu, và Lôi Tu Viễn có lẽ đang cảm thấy đau đấu với tiếng cười nói không ngừng nghỉ của Ca Lâm và Tô Uyển nên đang tránh dưới giàn hoa gần đó uống trà nói chuyện phiếm. Vẻ mặt của Diệp Diệp rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, nói được mấy câu liền không nhịn được tìm kiếm bóng dáng của Bách Lý Xướng Nguyệt.
Hai cô nương Bách Lý Ca Lâm và Tô Uyển không biết tại sao lại có nhiều chuyện để nói như thế, Xướng Nguyệt đang ngồi bên cạnh hai nàng cười tủm tỉm nghe bọn họ nói về đủ thứ chuyện. Khi thấy Lê Phi cuối cùng cũng đi ra, Bách Lý Ca Lâm lập tức cười nói: “Ngươi đúng là đồ heo nha, sắp chiều đến nơi rồi! Lúc này mới chịu thức dậy sao?”
Lê Phi ngây ngẩn nhìn bọn họ, miễn cưỡng cười một tiếng. Tô Uyển thấy sắc mặt nàng trắng bệch còn hai mắt lại đỏ hoe, không khỏi kinh ngạc nói: “Muội sao thế? Ngủ không ngon sao?”
Lê Phi dụi mắt một cái, lắc đầu nói: “Không sao cả.”
Bách Lý Ca Lâm chạy đến ôm nàng, luôn miệng nói: “Ngươi cuối cùng cũng dậy rồi, bọn ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi đó! Mau nói cho ta biết ngươi rốt cuộc làm sao mà giết được Chấn Vân Tử thế?”
Tâm trí của hoàn toàn không ở nơi này, nàng dời tầm mắt đi mở miệng nói: “Xướng Nguyệt không mắng ngươi sao? Tiếng nói ồn ào của ngươi đã đánh thức ta đấy.”
Bách Lý Ca Lâm cười khúc khích còn Xướng Nguyệt hòa nhã nói: “Còn sống là tốt rồi.”
Lần này, mỗi người trong số họ đều đã bước tới ranh giới sinh tử nên tâm tính đương nhiên sẽ khác lúc trước.
Bách Lý Ca Lâm vẫn cố gắng truy hỏi: “Tần Dương Linh đó cuối cùng là đã đi đâu thế? Còn nữa, thi thể của Chính Hư trưởng lão cũng không thấy đâu nữa! Còn nữa còn nữa! Thương thế của chúng ta là do ai chữa lành thế? Lê Phi, ngươi tại sao không để ý đến ta? Mau nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với Chấn Vân Tử thế?”
Kỷ Đồng Chu lại cau mày: “Ngươi không thể hỏi từng chuyện một sao?”
Bách Lý Ca Lâm làm mặt quỷ với hắn: “Còn nữa nha! Hắc hỏa đó của ngươi là thứ gì vậy? Ta đã muốn hỏi từ lâu rồi!”
Kỷ Đồng Chu lười trả lời nàng, giả vờ như không nghe thấy, quay đầu chậm rãi uống một ngụm trà.
Diệp Diệp hiểu rất rõ, Tần Dương Linh và Chính Hư trưởng lão chết không thấy xác, hỏi Lôi Tu Viễn thì hắn chỉ nói là Tần Dương Linh đã chết, còn thi thể của Chấn Vân Tử bị chém lìa đầu là do Lê Phi giết nhưng lời nói của nàng cực kỳ mơ hồ, về phần hắc hỏa của Kỷ Đồng Chu, hắn vẫn luôn im lặng không nói gì. Tất cả những điều này đã chứng tỏ rằng mọi người ai nhất định cũng có điều không muốn nói tới, Diệp Diệp lập tức mỉm cười nói: “Dù sao thì cũng đã giải quyết được đại họa trong lòng rồi, mặc kệ hắn chết thế nào thì từ nay trở đi muội có thể sống an nhiên hơn nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, hắn lại vỗ nhẹ vai Kỷ Đồng Chu, thì thầm: “Chuyện của Chấn Vân Tử chúng ta vẫn luôn giấu ngươi vì sợ ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở Tinh Chính Quán. Không ngờ, cuối cùng vẫn là kéo ngươi vào.”
Kỷ Đồng Chu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, chỉ im lặng lắc đầu một cái.
Mọi người trò chuyện cười đùa trong tiểu viện một lúc, đột nhiên cảm thấy bầu trời trở nên tối tăm, gió thổi mạnh và chẳng mấy chốc mưa đá bắt đầu rơi. Tô Uyển lần đầu tiên tới Đông Hải, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tháng tám ở Đông Hải sẽ có mưa đá sao?”
Mới vừa rồi rõ ràng còn là một ngày hè nóng bức, nhưng qua một hồi nàng lại cảm thấy lạnh, Tô Uyển chưa từng thấy loại thời tiết thay đổi thất thường này bao giờ.
Bách Lý Ca Lâm lắc đầu cười khổ: “Hải Vẫn sắp đến, khoảng thời gian này ngày nào cũng như vậy, buổi sáng là mùa hè nhưng xế chiều sẽ biến thành mùa đông. Ta nghe sư phụ nói, đây chỉ mới bắt đầu thôi, qua một thời gian ngắn nữa nước biển sẽ hạ xuống, tất cả thiên lôi biển lửa sẽ đi về phía này trước, còn nữa mấy đại yêu đại hung thú kia cũng đều dẽ đi qua đây trước. Hải Vẫn lần trước không hợp tác cùng Sơn phái nên có rất nhiều đệ tử tử vong, lúc này hẳn là đã đưa các đệ tử đến Sơn phái rồi.”
Lần trước họ đến, Hải Vẫn vẫn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ một năm sau nó thật sự đang đến gần. Ở nơi Đông Hải này, dị tượng là nhiều nhất, mấy yêu vật trong nơi thực tập cũng bị ảnh hưởng nên theo bản năng muốn thoát khỏi đây, chạy về phía trung tâm Trung Thổ. Các trưởng lão của Hải phái gần đây đều bận rộn tăng cường phong ấn, ai ai cũng bận tối mặt tối mũi.”
“Thừa dịp lần này thoải mái đi chơi một lần đi. Chẳng bao lâu nữa, đệ tử chúng ta sẽ không được phép đến gần Đông Hải nữa đâu, muốn ngắm cảnh nơi đây, không biết sẽ phải đợi đến lúc nào.” Bách Lý Ca Lâm cười nói.