Mục lục
Thiên Hương Bách Mị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng tối vô biên vô tận, có một con Cửu Vĩ Hồ to lớn trắng như tuyết đang cuộn tròn, phong ấn màu đỏ trên lưng hắn giờ phút này nhợt nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, như thể nó có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Tựa như nhận ra được cái gì, con hồ ly này bỗng nhiên mở mắt ra, dùng con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Sau khi nhìn được một lúc, đôi mắt kia khép lại, giọng nói già nua chậm rãi vang lên: “… Ngươi có thể thấy được chữ trên quyển sách kia sao?”

Lê Phi thẫn thờ nhìn hắn, dường như theo bản năng nàng đã lẻn vào ý thức của hắn chỉ vì muốn nhìn con hồ ly che giấu quá nhiều bí mật này một chút.

“Ta đã gặp Thanh Thành vào tám trăm năm trước.” Giọng của Nhật Viêm rất lãnh đạm, ẩn giấu một tia hoài niệm mà người khác không dễ dàng phát hiện ra. “Hắn mới vừa thành tiên còn ta vừa được trời cao ban tên cho. Sau ba ngày đại chiến, chúng ta đều thuyết phục được nhau và kể từ đó kết giao làm bằng hữu.”

“Hắn luôn là một người ngang ngược, có thể kết giao với yêu vật mà không hề để ý chút nào. Về mặt này thì ngươi rất giống với hắn.”

Lê Phi lẳng lặng nghe, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ thích dựa dẫm vào ngươi, điều này hoàn toàn khác với sư phụ…”

Nhật Viêm tựa hồ như không nghe thấy, hắn nhắm mắt lại nói: “Nếu ngươi hỏi ta, năm đó ở Trung Thổ có vô số tiên gia, người kinh tài tuyệt diễm không hề ít, nhưng lại không có một ai có trái tim rộng lớn như hắn. Ta luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó Thanh Thành sẽ làm được chuyện lớn và thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử. Sau khi Hải Vẫn đến, hắn đã quyết chiến cùng Dạ Xoa khiến mình bị thương nặng sắp chết nhưng cũng không kéo dài và khó hồi phục như lời đồn bên ngoài nói, lúc đó ta cùng hắn đã quanh quẩn ở Cam Hoa Chi Cảnh gần trăm năm, thương thế sớm đã dần lành lại. Chẳng qua là đánh với Dạ Xoa một trận khiến hắn nảy lên lòng hứng thú đối với sinh vật sinh ra ở Hải Ngoại nên đã sưu tầm vô số tin đồn và giai thoạivề Hải Ngoại, nhưng đa số đều là bịa đặt và suy đoán khiến hắn rất bất mãn nên muốn tự mình đến Hải Ngoại để tìm kết quả.”

“Hai người chúng ta ở Đông Hải im tiếng biệt tích tìm kiếm, dò hỏi hàng trăm năm, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra linh khí còn lại của Dạ Xoa ngày đó. Bộ tộc Dạ Xoa này rất kỳ lạ, kết giới Động Thiên do Trung Thổ tiên gia dựng lên chỉ là vật trang trí cho bọn họ vì họ có thể tự do ra vào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, đồng thời có thể ẩn giấu tung tích của mình đến cùng cực, bất cứ nơi nào đã đi qua cũng sẽ không để lại bất kỳ linh khí nào, cho dù là nhỏ nhất và cũng chính nhờ điều này nên hai con Dạ Xoa có thể im hơi lặng tiếng tiêu diệt cả một tiên gia môn phái. Cuối cùng chúng ta cũng vẫn quyết định mạo hiểm thử một lần, khởi hành từ Mạn Sơn Đông Hải để ra Hải Ngoại.”

Nói đến đây, hắn bỗng mở mắt ra rồi nhìn nàng với ánh mắt nóng rực, trầm tư nói: “Chúng ta là một lòng liều chết mà đi đến Hải Ngoại. Tiểu nha đầu, tạm thời cho dù thân thế của ngươi ra sao, vào đợt Hải Vẫn năm trăm năm một lần này, ngươi cũng sắp phải trải qua đủ loại bi kịch tàn khốc nên ngươi sẽ sớm hiểu được sự cảnh giác và sợ hãi của tiên gia Trung Thổ là từ đâu mà có.”

Lê Phi không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn. Nàng chỉ muốn biết nhiều hơn về sư phụ của mình.

Nhật Viêm dần dần rơi vào ký ức, thanh âm của hắn có lúc rõ lúc không: “Sau khi bay ở Đông Hải mười ngày, cuối cùng lại gặp được thiên lôi biển lửa và đủ các loại nguy hiểm chưa từng thấy khiến bọn ta suýt nữa bỏ mạng tại đó. Cho đến khi lên được bờ, hai người bọn ta còn tưởng đang nằm mơ. Thiên Châu Vạn Đảo kỳ lạ và đa dạng, so với vùng Trung Thổ rộng lớn hơn rất nhiều, chúng ta ngày xưa thật đúng là ếch ngồi đáy giếng…. Vốn tưởng rằng có người từ Trung Thổ xông vào, người ở nơi này sẽ phản ứng dữ dội lắm nhưng không ngờ chúng ta vẫn bảo toàn được tính mạng. Ngày đó, những thi thể ngươi nhìn thấy ở Dị Dân Mộ chẳng qua chỉ là giọt nước trong đại dương mà thôi vì người có tướng mạo quái dị ở Hải Ngoại vốn không nhiều đến thế, hai người chúng ta thấy những người ở Hải Ngoại cũng chẳng khác gì người ở vùng Trung Thổ, chỉ là ai cũng có thể ngự yêu và Ngự Yêu Thuật của Hải Phái cũng là được lưu truyền từ Hải Ngoại.”

“Tất cả những gì ta và Thanh Thành từng thấy và nghe trên Thiên Châu Vạn Đảo đều được hắn ghi vào quyển sách đó. Vốn tưởng rằng người Hải Ngoại rất hung tàn bạo ngược thích giết chóc đổ máu nhưng thật ra cũng giống như người vùng Trung Thổ, người nhiệt tình hiền lành cũng có, người xảo trá hiểm độc cũng có. Linh khí ở Hải Ngoại mỏng manh nên phương thuật và huyền thuật cực kỳ phổ biến, những phương thuật không ra gì kia đều là do Thanh Thành học trộm được ở Thiên Châu Vạn Đảo. Haiz, Thiên Châu Vạn Đảo thật kỳ lạ và thú vị, đối với cả ta và hắn đều là những điều khiến chúng ta mở rộng tầm mắt, nếu như tĩnh tâm tu hành sẽ có thể thăng tiến vô hạn, Thanh Thành chỉ thiếu chút nữa đã có thể đạt tới đại đạo, đáng tiếc, đáng tiếc!”

Nhật Viêm bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt lại toát ra vẻ bối rối và tức giận đó: “Phiêu bạt ở Hải Ngoại mấy chục năm, vậy mà Thanh Thành lại muốn quay trở lại, haiz! Tích dư niên lão nhi nhật suy hề, tuế hốt hốt nhi bất phản. Niệm ngã trường sinh nhi cửu tiên hề, bất như phản dư chi cố hương*! Hắn nhớ những bằng hữu cũ của mình ở Trung Thổ, đã tu hành đến bước này rồi nhưng vẫn không thoát khỏi thứ tình cảm nhớ mong ngu ngốc này! Đây là bước đi sai lầm đầu tiên của hắn. Sau đó, hai người chúng ta quyết tâm mang một món đồ về Trung Thổ, phải là thứ mà mọi người chưa từng thấy qua kìa, nếu không thì sẽ uổng công hai người chúng ta cửu tử nhất sinh đến Hải Ngoại một chuyến.”

*Tích dư niên lão nhi nhật suy hề, tuế hốt hốt nhi bất phản. Niệm ngã trường sinh nhi cửu tiên hề, bất như phản dư chi cố hương: hai câu trích từ tập thi ca lãng mạn đầu tiên của Trung Quốc, dịch nôm na là:

[Tiếc rằng mình đã già yếu, năm tháng trôi qua không bao giờ trở lại. Cho dù có trở thành thần tiên trường sinh bất lão, nhưng chẳng bằng quay về cố hương.]

“Ngày hôm đó, gió thổi dữ dội và chúng ta đang thuận theo chiều gió mà đi thì bỗng nhiên đáp xuống một ngọn núi nhưng khắp nơi không có một bóng người, chỉ có một cây đại thụ che cả trời đất. Trên cây chỉ có một quả và Thanh Thành đã cắt nó xuống, lập tức ngọn núi kia liền sụp đổ, thiên lôi biển lửa kéo tới gần nên chúng chỉ chú ý đến việc chạy thoát thân, và khi trở lại Mạn Sơn, ai cũng đều bị trọng thương thiếu chút nữa là bỏ mạng. Lần bị thương này còn nặng hơn lần quyết chiến với Dạ Xoa đó, tuy đã dưỡng thương nhiều năm ở Cam Hoa Chi Cảnh nhưng không thể khỏi hẳn còn tu vi thì giảm sút nhiều. Quả kia khi đem về cũng chẳng có động tĩnh gì, chỉ được bao phủ bởi bạch quang và linh khí rất dày đặc còn hơn cả Cam Hoa Chi Cảnh, sau vài năm linh khí từ quả kia đã có thể so với kết giới Động Thiên của các tiên gia môn phái. Bọn ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ không biết đó là thứ gì, cho đến một ngày mười bảy năm trước, quả kia bỗng nhiên nứt ra, bên trong xuất hiện một bé gái, đó chính là ngươi.”

Nhật Viêm từ từ quay lưng lại thở dài một tiếng, nói nhỏ: “Ngươi lúc đầu có nhiều điểm kỳ lạ khiến chúng ta phải ngạc nhiên và thích thú, nhưng sau khi lên ba, ngươi lại lại giống như những đứa trẻ bình thường khác. Mỗi ngày đều nghịch ngợm gây chuyện khiến Thanh Thành lúc nào cũng thanh phiền, nhưng ánh mắt hắn nhìn ngươi và giọng điệu khi hắn nói về ngươi dần dần thay đổi, trở thành một ông lão người phàm. Hắn đã không thể coi ngươi là dị loại mà là một đứa trẻ được mình nuôi lớn. Đây là bước đi thứ hai sai lầm của hắn! Ta đã nói với hắn vô số lần, muốn hắn truyền thụ đạo tu hành cho ngươi nhưng vẫn luôn bị hắn từ chối. Trong cơn tức giận, ta đã cãi nhau với hắn và rời khỏi Thanh Khâu.”

Con người luôn như vậy, mặc dù sở hữu linh tính không phải vạn vật đều có nhưng lại vô cùng yếu ớt không thể thoát khỏi thứ gọi là tình cảm, ngày cả Thanh Thành cũng khó thoát khỏi số kiếp này, tuy còn một bước nữa sẽ đạt được đại đạo, nhưng ông vì khó quên tình xưa mà quay về Trung Thổ. Sau đó lại hết lần này tới lần khác khổ tâm vì một đứa bé đến từ Hải Ngoại, hết lòng nuôi dưỡng nàng, quan tâm nàng, đối xử với nàng như một người bình thường, thậm chí còn muốn nàng cả đời làm người bình thường. Không biết cái gì cả cũng không sao, ông sẽ luôn bảo vệ nàng thật tốt.

Lê Phi nhớ khi còn bé làm cách nào cũng không thể học cách dẫn linh khí vào cơ thể, mình thì lo lắng muốn chết nhưng sư phụ chỉ xoa đầu nàng than thở: “Không biết cũng chẳng sao, ngươi không có thiên phú về phương diện này. Nếu vẫn không học được nữa thì làm một tiểu đạo đồng gì đó cho ta cũng được. Nữ nhân mà suốt ngày đánh đánh đấm đấm cũng chẳng có gì tốt, ngươi chỉ cần an tâm ăn no ngủ yên là được rồi.”

Từ đó trở đi, ông không bao giờ nhắc đến chuyện tu hành nữa mà đưa nàng đi du ngoạn khắp nơi, dùng phương thuật đi lừa gạt, vừa gạt đồ ăn vừa gạt thức uống nhìn chẳng đứng đắn chút nào còn tiền kiếm được cũng cực kỳ keo kiệt, ngay cả một đồng cũng không đứa cho nàng. Lão đầu này chưa bao giờ có dáng vẻ đứng đắn, cho đến bây giờ cẫn chưa nói với nàng được câu nói dễ nghe nàng, ngoài miệng nói nàng là bé gái gì đó nhưng luôn coi nàng là nam mà nuôi, vậy mà cuối cùng cũng nhớ nàng là nữ sao? Cho nên mua cho nàng váy áo kia sao? Món cà rốt kho kia, ông ấy chẳng bao giờ có thể ăn được nữa rồi.

Nước mắt dần dần lấp đầy đôi mắt đờ đẫn của nàng, nỗi đau không nơi nào cứu vãn lại ập đến, nàng bỗng nhiên không nhịn được hét lên một tiếng, đôi mắt càng lúc càng ngấn nước, cuối cùng nàng bật khóc không ngừng, nỗi đau vô tận kia biến thành nước mắt, chảy dài trên khuôn mặt nàng.

Nhật Viêm thở dài nói: “Ngươi cũng có trái tim của con người, có gì khác với con người đâu? Bị các loại tình cảm trói buộc, ngươi muốn làm thế nào đây? Ngày xưa Thanh Thành vừa sinh tình duyên, tu vi liền khó lòng hồi phục, nếu không với bản lĩnh của hắn thì sao có thể để mấy tên Vô Nguyệt Đình kia bắt đi. Trước khi bị bắt đi, hắn đã truyền tin cho ta nhờ ta chăm sóc ngươi. Khi đó vừa vặn là năm ta gặp họa lớn, còn thêm chuyện của Thanh Thành khiến ta sinh ra tâm ma khó giải nên yêu khí đều bị phong ấn, lại bị truy đuổi cả một đường và khi chạy đến Thanh Khâu đã muộn rồi. Khi hắn biết điều này đã nhận ra mình không thể bảo vệ ngươi chu toàn nữa nên đã dứt khoát kêu ngươi đi tìm người học trò lúc trước khi rảnh rỗi hắn đã thu nhận. Hừ, may mà tiểu tử họ Hồ kia vẫn còn chút tình nghĩa! Cả đoạn đường dài này, ngươi chẳng gặp nguy hiểm ghê gớm nào, may mắn đến mức ta cũng khó tin. Nhưng mà may mắn sẽ luôn kết thúc vào một ngày nào đó, lòng người là luôn như vậy, tuy nhìn qua là thiện nhưng thật ra là ác, người ngày xưa ngươi gặp có thể tốt nhưng ngày mai có thể trở thành kẻ xấu. Đám người Vô Nguyệt Đình kia đã từng rất thân thiết với Thanh Thành kìa! Vậy mà cuối cùng lại trở thành người như thế nào? Việc liên quan đến Hải Ngoại thì còn ai quan tâm đến những giao tình này nữa! Lệ thuộc vào thứ yếu ớt dễ thay đổi như lòng người kia thì làm sao có thể đổi lấy bình yên lâu dài!

Hắn xoay người lại chăm chú nhìn Lê Phi, trong mắt có chút cuồng nhiệt: “Cô bé, ngươi có tiên tư ngọc chất, là trời sinh, thể chất lại đặc thù, linh căn độc nhất vô nhị, căn nguyên linh khí có thể tạo ra linh khí vô tận không dứt, còn có thể hút lấy linh khí từ bên ngoài. Nếu biết tận dụng, ngươi nhất định sẽ vô địch thiên hạ! Những phương pháp tu hành vô tích sự của mấy tiên gia môn phái vùng Trung Thổ này cơ bản là đang hại ngươi! Đợi đến khi ta phá giải được phong ấn rồi, ta có thể giúp ngươi bất khả chiến bại! Ngươi có muốn làm người đứng đầu thiên hạ kia không?

Lê Phi trân trân nhìn hắn, không nói một lời.

Nhật Viêm thấp giọng nói: “Thanh Thành đã đi rồi, hắn vẫn luôn hi vọng ngươi có thể trở thành người bình thường, nhưng khi đã biết tất cã chân tướng thì sao có thể làm người bình thường được nữa. Bây giờ, điều ngươi muốn là gì?”

Nàng muốn cái gì? Nàng chỉ muốn sư phụ còn sống, nhưng cái chết giống như chiếc lá vàng rơi xuống, chẳng bao giờ có thể trở lại thân cây. Nếu ông ấy đã chẳng quay về được nữa, vậy thì nàng cái gì cũng không muốn.

Lê Phi rời khỏi ý thức của Cửu Vĩ Hồ, cơ thể cô như rơi vào một tầng bóng tối khác. Dần dần, tất cả cảm giác trở lại tứ chi, nàng mở mắt ra và đập vào tầm mắt là bầu trời đầy sao, mưa đá cuồng phong đã lui đi nên bầu trời lại trong xanh. Đông Hải đã chuyển từ mùa đông quay về mùa hè.

Nàng được một người ôm vào lòng ngồi dựa vào gốc cây, khắp mọi nơi yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của hắn và tiếng song biển ở phía xa xen lẫn với nhau. Mái tóc dài của hắn theo gió đêm đung đưa, từ từ lướt qua gò má nàng.

Tay của Lôi Tu Viễn luồn vào mái tóc dày của nàng, vu.ốt ve từng chút một, qua một hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “Ta tìm nàng đã lâu, cuối cùng cũng tìm được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK