Đệ tử phục mặc trên người hắn không còn cảm giác gầy guộc nữa, hắn cao hơn nhiều như vậy, không giống cây giá đỗ kia nữa. Lôi Tu Viễn mười bốn tuổi trong ấn tượng cùng thiếu niên nam tử trước mặt kia, dường như giống nhau nhưng rồi lại không giống. Mày ngài chấm tóc mai, dáng vẻ nhanh nhẹn, thiếu niên ngày xưa xuất sắc hơn người, tinh tế như một bức tranh, vẻ tự cao tự đại cũng đã không còn, trở thành một người xa cách như vậy, khiến người khác không thể đến gần như trước, nhưng lại khó có thể sinh ra phản cảm.
Nhưng hắn thấy thế nào về nàng? Cảm thấy xa lạ sao? Giống như một người khác?
Lôi Tu Viễn cúi đầu chăm chú nhìn nàng, ánh mắt khiến người khác không thể đoán được, tay chân Lê Phi lại luống cuống trước nay chưa từng có. Hắn không phát ngốc mà há to miệng, cũng không giả vờ như nàng chưa từng thay đổi gì, hắn là đang suy nghĩ cái gì vậy? Y phục của nàng không thẳng sao? Hay búi tóc không gọn gàng? Nhưng mà tu hành buổi sáng đổ mồ hôi rất nhiều, có phải là rất lôi thôi hay không?
“Khụ khụ.” Nàng khụ hai tiếng, muốn làm cho mình có chút tự nhiên.
Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nâng tay, ngón tay lướt qua thạch anh châu bên tai nàng.
“Thành thục nữ rồi?” Hắn vừa cười, thanh âm thô và khàn khàn năm mười bốn tuổi cũng đã hoàn toàn biến thành giọng trầm thấp của một nam tử.
Lê Phi cười một chút: “Nhìn giống không?”
Hắn lại xoa xoa đầu nàng một chút, thanh âm nhẹ nhàng: “Cũng chỉ nhìn giống thôi.”
Khuôn mặt gầm lên giận giữ của nàng mới vừa rồi của nàng thật khiến người khác khiếp sợ, không thấy đám nam đệ tử kia vẻ mặt tan nát cõi lòng còn đang đứng tại chỗ ở đằng kia không dám lại đây sao?
Lê Phi thấy hắn không đề cập đến sự thay đổi của khuôn mặt mình chút nào, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: “Ngươi, ngươi không cảm thấy ta thay đổi rất nhiều sao?”
“Ừ, giống như một người khác.” Lôi Tu Viễn không úp úp mở mở chút nào mà thừa nhận, nói: “Ta sẽ quen dần thôi.”
Trong lòng nàng cảm xúc chợt dâng trào, nàng đã nghĩ bao nhiêu lần về câu trả lời của hắn? Rốt cuộc không thể nghĩ được hắn sẽ nói như vậy, chuyện cũ lúc nhỏ lại xẹt qua trước mắt, đứa nhỏ này kỳ lạ lại thông minh, cao ngạo lại cứng cỏi, hắn biết rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ hỏi. Cảm giác xa lạ ba năm không gặp bỗng nhiên biến mất, nàng tiến lên cầm tay áo của hắn—— đây cũng là thói quen của nàng trước kia.
“Vậy ta cũng sẽ tập làm quen dần.” Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười.
Lôi Tu Viễn thấy nàng từng bước đến gần, chỉ một thoáng mùi thơm lạ lùng kia tràn ngập cõi lòng, khuôn mặt thiên kiều bách mị kia để sát vào, hắn không kìm lòng được mà muốn lùi về phía sau, bỗng nhiên đột ngột dừng lại. Quả nhiên vẫn cần thời gian làm quen, hắn có chút quẫn bách hiếm thấy.
“Tu Viễn.” Nghiễm Vi chân nhân ở trước điện gọi một tiếng.
Lôi Tu Viễn đáp một tiếng vâng, bỗng cúi đầu nói: “Ngươi sẽ đợi ta chứ?”
Dứt lời không đợi nàng trả lời, bay thẳng về trước điện, khom người hạ bái.
Lê Phi không khỏi bật cười, nàng đến Nghiêu Quang Phong là vì hắn, làm sao có thể không đợi hắn? Nàng chậm rãi đi qua, trên đường có rất nhiều nam tử nhưng không đến làm ồn, chỉ đứng xa xa nhìn nàng, đa số biết nàng quen Lôi Tu Viễn, giờ này người đã ra khỏi Đan Huyệt, bọn họ đương nhiên không dám đến gần.
Nghiễm Vi chân nhân đang cùng Lôi Tu Viễn nói chuyện đi Lật Liệt Cốc thí luyện, chợt thấy đối diện phía xa xa có một cô gái lạ mặt đang đứng, dung mạo xinh đẹp trong sáng, nhưng lại làm người ta không dám đến gần, không khỏi hơi hơi kinh ngạc —— là đệ tử Nghiêu Quang Phong? Tại sao ông lại không có ấn tượng gì cả?
Dường như phát hiện ánh mắt của ông, cô gái ấy lập tức tiến lên cung kính hạ bái: “Đệ tử Khương Lê Phi, bái kiến Nghiễm Vi trưởng lão.”
Khương Lê Phi? Nghiễm Vi chân nhân cũng ngây ngẩn cả người, nàng..... Trước kia cao như vậy? Ông cũng không nhớ rõ. Lúc ở Thư Viện, lực chú ý của ông toàn bộ đặt trên người Lôi Tu Viễn, Khương Lê Phi tròn hay dẹp ông cũng không để ý, nhưng khẳng định không phải như bây giờ. Hơn nữa...... Ông ngưng thần nhìn kỹ, thấy nàng tuy rằng không thể đột phá đạo Bình Cảnh thứ nhất, nhưng tu vi đã sớm vượt qua Bình Cảnh, thậm chí còn mơ hồ ở gần đạo Bình Cảnh thứ hai.
Trong lòng ông cực kỳ nghi hoặc, nhưng không phải là đệ tử của ông, không tiện hỏi nhiều, chỉ đành gật đầu cười nói: “Xung Di thu được đệ tử rất giỏi, con năm nay cũng phải đi Lật Liệt Cốc, đúng không?”
Lê Phi cung kính đáp một tiếng vâng. Nghiễm Vi chân nhân nhìn nàng, lại nhìn Lôi Tu Viễn, không khỏi mỉm cười, ông còn nhớ rõ, chính đệ tử của ông lúc trước là vì cô nương này mới đến Vô Nguyệt Đình, không thể tưởng tượng được ba năm không gặp, hai người họ vẫn thân mật như thế.
Ông không muốn để cô nương này chờ lâu, vội vàng dặn dò xong, đang muốn đi, Hồ Gia Bình vẫn cúi đầu canh giữ ở bên cạnh đột nhiên nói: “Sư phụ, đệ tử ở Đan Huyệt ba năm, đã đột phá Bình Cảnh thứ tư, hiện giờ đang ở Bình Cảnh thứ năm. Ở Vô Nguyệt Đình nhàn rỗi cũng chẳng có gì làm, năm nay có thể cho đệ tử đến Thư Viện không?”
Lại đến Thư Viện làm tiên sinh? Mọi người lập tức hiểu được ẩn ý của hắn; hắn muốn đi tìm Hắc Sa Nữ.
Nghiễm Vi chân nhân thầm than một tiếng, Hồ Gia Bình là một trong những đệ tử ông yêu thích nhất, hết lần này đến lần khác ở cùng với khí linh của mình, lúc trước còn đau khổ vì tình yêu chết đi sống lại. Hắn không giống người khác, càng làm theo ý hắn, hắn càng chịu khó tu hành hơn, một chút áp lực cũng không được, ở cùng với đệ tử này nhiều năm, ông mới ngộ ra được chân lý này.
Ngay cả khi không muốn, ông vẫn gật đầu: “Cũng tốt, ở Thư Viện làm tiên sinh cũng không được lười biếng.”
Khuôn mặt Hồ Gia Bình lập tức cười như nở hoa, chân mày hận không thể bay lên trời, đi đến bên cạnh Lê Phi, giống năm năm trước, không để ý chút nào mà vỗ vỗ đầu nàng, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Nha đầu muội...... Chặt đầu đổi cái mới sao?”
Lôi Tu Viễn phì cười ra tiếng, Lê Phi lại không nói gì, vị Đại sư huynh này vẫn là khó hiểu như vậy.
“Đại sư huynh, huynh vậy mà ba năm cũng chẳng thay đổi chút nào.” Nàng trừng hắn một cái.
“Ha ha ha, chỉ đùa mà thôi.” Hồ Gia Bình tâm tình tốt đến không thể tốt hơn. “Tiểu nha đầu trưởng thành rồi, tu hành thật tốt, sư huynh đi đây.”
Hắn ngay cả một khắc cũng không chịu ở lâu, mới từ Đan Huyệt đi ra đã vội đến Thư Viện, nói vậy sớm đã tương tư khắc cốt rồi.
Không biết vì sao khi nghĩ đến tương tư khắc cốt, Lê Phi trong lòng bỗng nhiên động, quay đầu nhìn về phía Lôi Tu Viễn. Hắn cũng đang cúi đầu nhìn lại đây, chạm vào ánh mắt của nàng, hắn lần thứ hai có chút quẫn bách mà dời tầm mắt, dường như đột nhiên buồn bực, nắm lấy tay áo của nàng: “Đi thôi, đi ăn cơm, đói muốn chết rồi.”
Lúc này đúng là giờ cơm trưa, sảnh lớn tất cả đều là người. Lê Phi đi vào, ánh mắt vô số nam đệ tử liền dừng trên người nàng, rất nhiều người rục rịch, kết quả lại thấy nàng đang lôi kéo tay áo của một thiếu niên nam tử, lời nói cử chỉ cực kỳ thân mật, đây còn là hành động nàng chưa bao giờ làm, tim chúng đệ tử lập tức tan nát, nhưng lại thấy người đang bị nàng lôi kéo là Lôi Tu Viễn, đại sảnh trong nháy mắt lại yên tĩnh trở lại.
Hôm nay buổi sáng sau khi Lôi Tu Viễn từ Đan Huyệt đi ra, tin tức hắn đột phá Bình Cảnh thứ hai cũng trong nháy mắt đã truyền khắp cả Vô Nguyệt Đình.
Đây mới chân chính là kỳ tài hiếm gặp. Các đệ tử cực kỳ hâm mộ mà nhìn hắn, người tu hành gia tài bạc triệu, quyền khuynh nhất thời, đạo lữ tuyệt sắc, cũng chưa là cái gì, chỉ có thiên phú cùng tu vi xuất sắc lợi hại này mới có thể làm cho người ta thật sự tâm phục.
Giờ này khắc này, không còn có đệ tử lại làm ồn, dáng vẻ Lê Phi cùng Lôi Tu Viễn thân mật khăng khít đều khiến người khác nhìn sang. Lôi Tu Viễn nếu là tinh anh đệ tử bình thường cũng vậy, vẫn là một thiên tài, đệ tử trẻ tuổi không ai có thể có hào quang sáng rọi như thế này, mỹ nhân ở bên thiên tài, không còn lời nào để nói.
Tinh thần của Lê Phi toàn bộ đặt trên người Lôi Tu Viễn, căn bản không chú ý trong đại sảnh có gì khác lạ, có lẽ là bởi vì Nghiêu Quang Phong nam đệ tử nhiều, đồ ăn cũng nhiều, đủ các loại thịt cá. Nàng cầm hai cái bánh bao cùng một tô canh, thấy Lôi Tu Viễn trước mặt chất đầy các loại thức ăn chay mặn, nghĩ đến hắn ở Đan Huyệt ba năm đoán chừng cũng chưa ăn được cái gì ngon, sau khi ra ngoài việc đầu tiên là phải ăn ngấu nghiến.
“Bên trong Đan Huyệt nhìn như thế nào?” Lê Phi tò mò nhất là cái này. “Ngươi ở bên trong tu luyện như thế nào?”
Động tác Lôi Tu Viễn tuy rằng nhã nhặn, ăn lại rất nhanh, chưa đến hai muỗng chén cơm đã hết, vừa thêm cơm vừa nói: “Đan Huyệt có chín tầng, ba năm này ta chỉ đến tầng thứ ba, càng đi xuống linh khí càng dày đặc, mấy năm nay cùng Hồ Gia Bình ở bên trong đấu không ít pháp.”
Tu hành của hắn chính là đấu pháp sao? Ngẫm lại cũng đúng, linh căn thuộc tính Kim căn bản chính là có lực công kích vượt bậc, ngoại trừ đấu pháp cũng không còn phương pháp gì thích hợp hơn.
Lê Phi rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm hắn, cơm cũng không muốn ăn, ba năm không thấy, đứa nhỏ này có thể lớn như vậy, ngón tay cầm đũa cũng thật to, ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn gàng. Nàng nhìn chăm chú từ bàn tay đến cánh tay, sau đó đến bả vai, cuối cùng ánh mắt quay về trên mặt hắn, nhìn không rời mắt.
Lôi Tu Viễn rốt cuộc bị nhìn đến không còn cách nào thản nhiên mà ăn được nữa, thở dài: “Ta còn chưa ăn no, đợi chút nữa sẽ để ngươi chầm chậm mà ngắm.”
Được rồi...... Lê Phi cũng có chút buồn cười chính mình, nàng xé bánh bao thành từng miếng nhỏ bỏ vào miệng, thình lình bỗng nhiên có một giọng nam vui mừng vang lên: “Lê Phi sư muội! Muội hôm nay rảnh rỗi nên đến Nghiêu Quang Phong sao?”
Nàng quay đầu lại, liền thấy mấy nam đệ tử đứng bên cạnh, đầu ai cũng đổ đầy mồ hôi, dừng như vừa mới chấm dứt tu hành. Tên cầm đầu kia bộ dạng cũng coi như là đoan chính, nhìn lướt qua thật quen mắt nhưng nàng nhớ không nổi tên của hắn, đang lúc suy tư thì hắn thản nhiên đi lại đây ngồi cạnh người nàng, có vẻ cực kì thân mật: “Muội ăn cái gì đó?”
Mặt Lê Phi lập tức trùng xuống, nàng không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, tim nam đệ tử kia đập nhanh hơn một chút, không dám l.ỗ mãng, ngượng ngùng đứng dậy.
Lôi Tu Viễn nhìn hắn một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Tụng Phong sư huynh? Đã lâu không gặp.”
Mấy người Tụng Phong ngây ngẩn cả người, nhìn hắn thật kỹ, cảm thấy thật giống với tiểu quỷ trước đây làm cho người ta chán ghét, Lôi Tu Viễn? Tiểu quỷ đầu chán ghét kia đã lớn như vậy sao?
“Ngươi...... từ Đan Huyệt đi ra rồi?” Tụng Phong mới vừa tu hành xong, còn chưa biết được tin tức này.
Lôi Tu Viễn nói: “Mấy năm không thấy, sư huynh phong thái vẫn như trước, càng ngày càng già dặn. Nếu ta nhớ không lầm, năm nay là sinh thần thứ ba mươi của sư huynh đúng chứ?”
Tụng Phong lập tức giận dữ: “Ta năm nay mới hai mươi bốn!”
Lôi Tu Viễn nhìn hắn xin lỗi cười: “Thật có lỗi, hóa ra là sư đệ ta nhớ lầm.”
Hắn tuyệt đối là cố ý! Đây là thay đổi cách nói hắn già sao? Không xứng với Lê Phi sư muội? Bộ dạng của hắn thật sự già sao?! Tụng Phong muốn nổi giận, nhưng Lôi Tu Viễn dù sao không phải là đệ tử mới vào như trước, tuy rằng nói chuyện khiến người khác tức giận nhưng mọi người vẫn luôn thân thiện với hắn ta, hắn nếu bất chợt tức giận còn thể thống gì? Ánh mắt của hắn bất lực nhìn mấy đệ tử khác phía sau, kết quả bọn họ đều tránh né ánh mắt của hắn, không ai nhìn hắn.
“Các sư huynh mời ngồi.” Lôi Tu Viễn đứng dậy, gật đầu với mấy người Tụng Phong. “Chúng ta đi trước một bước đây, cáo từ.”
Một đường bay đến giữa sườn núi, Lê Phi còn đang cười đến ngã trái ngã phải. Trước kia nàng đã phát hiện, Lôi Tu Viễn hoàn toàn có thể dùng một câu khiến người khác tức chết, sắc mặt mới vừa rồi của Tụng Phong quả thật là rất buồn cười.
“Ta...... Ta nhịn không được nữa rồi......” Nàng ôm bụng, cười đến cả bụng đều đau.
“Cười thật khó coi.” Lôi Tu Viễn liếc nàng một cái. “Không phải muốn nhìn ta sao? Hiện giờ rảnh rỗi, ngươi có thể toàn tâm toàn ý mà nhìn.”