Lê Phi đáp một tiếng vâng, sau đó lại tập trung tinh thần bắt đầu suy tính lượng linh khí để dùng. Khác với việc tu hành trước đây là tiêu hao linh khí để đạt tới cực hạn lô đỉnh, tính toán lượng linh khí để sử dụng lại là một chuyện khó nhằn khác. Nàng phải cực kì tập trung, chỉ cần xao nhãng một chút thôi cũng sẽ làm ảnh hưởng đến linh khí, phải cực kỳ cẩn thận.
So với lần đầu tiên đã tốt hơn rất nhiều rồi. Trước mặt xuất hiện không ít những tảng đá to, Lê Phi dựng lên một bức tường hành Thổ thật chắc chắn, lần này thuần thục hơn chút. Sau đó, nhanh chóng tính toán cẩn thận phóng ra ba phần linh khí hành Hỏa, tảng đá kia trong nháy mắt đã vỡ ra, đồng thời cũng khiến cho tường hành Thổ bị phá vỡ. Lê Phi luống cuống tay chân, Tường Đồng Thuật phòng ngự đã bị tổn thất, do đó vô số phiến đá lọt ra ngoài cào trầy tay nàng, đệ tử phục thì bị bén lửa từ những vụn đá vỡ, Lê Phi lập tức dùng Xuân Vũ Thuật. Khi tất cả cuối cùng cũng bình thường trở lại, nàng nhận ra rằng trên mặt đất có vô số hố sâu, tuy rằng thanh thế uy lực không thể bằng Cự Thạch Pháp của Xung Di chân nhân vừa rồi nhưng cũng cực kỳ dọa người.
“Tốt lắm!” Trong mắt Xung Di chân nhân tràn đầy tán thưởng, đứa nhỏ này có khả năng khống chế linh khí trời sinh, chỉ mới lần thứ hai mà có thể thành công phóng thích Cự Thạch Pháp như vậy có thể xem như là kỳ tích rồi. Đệ tử mới tiếp xúc với cao đẳng tiên pháp, cho dù không thể tính toán linh khí chính xác liên tục mấy ngày liền thì cũng là chuyện thường tình.
Hắn thấy miệng vết thương trên cánh tay Lê Phi sâu đến mức có thể thấy được xương, lập tức đặt lên đó Lưới Trị Liệu, nói: “Lần sau đừng vội, Tường Đồng Thuật và các thuật hành Thổ phòng ngự cơ bản không ngăn được cao đẳng tiên pháp đâu, chi bằng con canh thời điểm mà duy trì tường hành Thổ. Mới vừa rồi làm tốt lắm, cứ như vậy tiếp tục.”
Lê Phi thấy hắn vui vẻ xoay người rời đi, đợi đến khi hắn đi xa mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn Nhật Viêm nói: “Thế nào, vừa rồi thế nào? Cũng không thể nói là ta lãng phí linh khí đúng không?”
Nhật Viêm động đậy đôi tai, nhàn nhã nằm trên mặt đất, lầm bầm cười nói: “Mới vừa bắt đầu mà thôi, đây chính là cao đẳng tiên pháp phối hợp hai loại linh khí, cao hơn nữa còn có ba bốn loại, thậm chí còn có Sâm La Đại pháp gồm năm loại, đấy mới tính là chân chính tiếp cận đến cực hạn của ngũ hành tiên pháp.”
“Ngươi cũng biết Sâm La Đại pháp?” Lê Phi có chút ngạc nhiên.
Trong mắt Nhật Viêm lần thứ hai toát ra loại cảm xúc đó, thậm chí lại có chút buồn bã, hắn lãnh đạm nói: “Pháp này cực kỳ nổi danh, chỉ có ngươi não úng nước nên mới không hiểu, lại còn bị tiên pháp của mình làm cho bị thương, lão tử bị ngươi chọc cười đến cái đuôi cũng sắp rơi ra rồi!”
Cười đến đuôi sắp rơi? Lê Phi nhịn không được mà cười phá lên, rồi vội vàng che miệng lại, sợ kinh động đến sư phụ.
“Ngươi ở đấy xem ta tu hành đi, đến lúc nghỉ ngơi, ta sẽ dẫn ngươi đi xung quanh chơi.”
Con hồ ly này có chút do dự hiếm thấy, hắn quay đầu nhìn phía biển mây ở xa xa, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “A, vậy thì đi Hồ Xạ Phong.”
Hồ Xạ Phong là ngọn núi ở tít phía đông của Vô Nguyệt Đình, chưa có trưởng lão nào ở đấy, không hiểu sao mà Nhât Viêm biết được, nhưng mà có hỏi cũng chẳng nói. Luận về việc úp úp mở mở, con hồ ly này còn giỏi hơn Lôi Tu Viễn gấp trăm lần.
Đã là tháng 11 cuối thu, bầu trời tối đi thật nhanh, thời điểm đến Hồ Xạ Phong, sắc trời đã tối đen như mực. Lê Phi có chút kinh ngạc mà đánh giá ngọn núi có chút hiểm trở và lạ lùng này, trên biển mây của Vô Nguyệt Đình có vô số ngọn núi, có nơi được trưởng lão chọn lấy để ở, cũng có nơi để trống không. Hồ Xạ Phong này rõ ràng không có trưởng lão ở nhưng ở sườn núi lại có một tòa kiến trúc, tường trắng ngói đen, nhìn qua cực kỳ đơn giản và sạch sẽ. Nhật Viêm dừng lại trên không trung, thở dài một tiếng: “Quả nhiên giống cái chày gỗ.”
Lê Phi cực kỳ nhạy cảm với hai từ “chày gỗ*” này, lập tức quay đầu lại, hỏi hắn: “Cái gì mà chày gỗ?”
*chày gỗ: bổng chùy
Nhật Viêm thản nhiên cười: “Ngươi nhìn hình dạng của ngọn núi này xem, có giống cái chày gỗ không?”
Hắn lẳng lặng bay về phía tòa kiến trúc ở sườn núi kia, Lê Phi nhanh chóng đuổi theo, nàng cẩn thận nhìn xung quanh đánh giá: “Nơi này chẳng có trưởng lão ở nhưng lại có phòng ốc, chỉ sợ là có gì đó không an toàn, hay là đừng vào nữa?”
“Trước kia có, chẳng qua mất chủ nhân mà thôi, không thề ngờ được vẫn còn giữ lài phòng ốc, người a….. thật sự không hiểu bọn họ muốn làm cái gì.”
Lê Phi không hiểu ra sao mà đi theo Nhật Viêm đáp xuống tiểu viện giữa sườn núi. Nơi này tuy nói không ai ở, nhưng trong sân cực kỳ sạch sẽ. Trên mặt đất một hạt bụi nhỏ cũng không có, lư hương bằng đồng cũng bóng loáng, có vài hình nhân bằng đá kiểu dáng cũ kĩ được đặt dọc theo vách núi, trên sơn bích có dấu vết của Thái A Thuật, cũng có dấu vết đốt cháy của Ly Hỏa Thuật, nơi này hẳn là từng có đệ tử tu hành.
Nhật Viêm thổi một hơi vào cánh cửa đang đóng lại kia, hai cánh cửa gỗ vô thanh vô tức mở ra, hắn lập tức bay vào nội viện. Lá gan của Lê Phi cũng dần dần to lên, đi nhanh vào, lại nhìn thấy trong sân trong có một cây cổ thụ cực kỳ lớn, phải mười người mới có thể ôm hết được, lá cây xanh tươi tốt, mùi hương thơm ngát. Những ngôi nhà ngói tứ phía đều được sắp xếp ngăn nắp, ngay cả tay nắm cửa cũng chẳng nhiễm một hạt bụi, nếu không phải đình viện yên tĩnh không tiếng động, không một ánh nến thì nàng đã ngỡ như đây vẫn còn người ở.
“Tiểu sư phụ của ngươi còn có tâm, còn nhớ mà thường đến dọn dẹp.” Nhật Viêm bay lên cao nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy cây cổ thụ cao lớn kia, trong mắt lại có vô vàn xúc động: “Cái cây như vậy, năm trăm năm qua rồi, đã cao vút như thế.”
Con hồ ly hôm nay cứ bị làm sao ấy, không đúng chút nào, Lê Phi ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhật Viêm, ngươi không phải đã từng đến nơi này rồi chứ, nơi này trước đây ai ở thế?”
Nhật Viêm thấp giọng nói: “Ta chưa từng đến, chỉ nghe người ta nhắc đến thôi. Nơi này trước kia có một vị tiên nhân kinh tài tuyệt diễm ở, nhưng hiện giờ hắn không còn nữa.”
Lê Phi lập tức đáp lại: “Người mà ngươi nói không phải là Thanh Thành tiên nhân đó chứ?!”
Nhật Viêm mỉm cười: “Ồ, ngươi cũng biết đến tên hắn sao? Không sai, Hồ Xạ Phong này từng là nơi ở của Thanh Thành.”
“Ngươi biết ông ấy?!” Lê Phi sợ ngây người. “Hai người làm sao quen biết nhau thế?”
Lẽ nào “Tiên nhân tự tìm đường chết” mà hắn nói ở Đông Hải kia cũng là Thanh Thành chân nhân? Đây là Vô Nguyệt Đình tiên nhân, làm thế nào lại có quan hệ với Đông Hải?
“Lão tử mắc gì phải nói cho ngươi biết!” Nhật Viêm tức giận bay xung quanh vài vòng. “Đừng làm phiền ta, cách xa ta chút.”
Lê Phi đang muốn nhặt một cục đá lên dọa cho hắn sợ chút, chợt nghe xa xa hình như có tiếng tranh chấp, âm thanh càng ngày càng gần, truyền đến từ ngoài sân. Bỗng nhiên có âm thanh lạnh như băng của nữ tử vang lên: “Ta không vào! Huynh đừng mơ tưởng muốn thấy mặt ta nữa! Huynh đi tìm các sư muội sư tỷ khác mà chơi đi! Ta với huynh đã chấm dứt từ lâu rồi!”
Sau đó, giọng của Tần Dương Linh cũng dịu dàng vang lên: “Thải Linh, muội vẫn luôn thích giận dỗi với ta, ta làm sao có gì liên quan đến sư tỷ sư muội khác? Ta đối với muội thế nào, chẳng lẽ muội còn không rõ sao?”
Sao lại gặp hai người này nữa rồi? Lê Phi ngẩng đầu nhìn Nhật Viêm, hắn đang chuyên chú nhìn chằm chằm cây cổ thụ, không biết đang có tâm sự gì, suy nghĩ đến nhập thần như vậy, chút động tĩnh này căn bản chẳng làm hắn chú ý đến.
Nhạc Thải Linh cười lạnh: “Lời ngon tiếng ngọt của huynh ta đã nghe chán rồi. Ta biết huynh muốn cái gì, ban đầu ta đã nói rồi, không thể nào! Ta còn phải khiến sư tôn hồi tâm chuyển ý truyền thụ Thiên Cầm Đại Pháp, không thể thất thân được! Huynh ngoài miệng đáp ứng, lại mang ta đến nơi vắng vẻ động tay động chân! Ta nhịn rồi lại nhịn, nhẫn nhịn cho đến hôm nay!”
Tần Dương Linh thán một tiếng: “Thải Linh, thật oan cho ta quá. Ta tuyệt đối không có ý khinh bạc muội, nếu muội không thích, ta không bao giờ động đến một ngón tay của muội nữa. Muội bình tĩnh một chút, cố gái vừa rồi chỉ là người quen mà thôi, không như muội nghĩ đâu, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống để ta giải thích rõ ràng, được không?”
Giọng của Nhạc Thải Linh cực kỳ lãnh đạm: “Tần sư huynh, Nhạc Thải Linh ta không phải là người vô tình, nhưng cũng chẳng phải là một con ngốc. Nếu huynh thật tâm đối đãi với ta thì ta làm sao có thể phũ phàng như thế? Nhưng huynh chẳng qua chỉ cho rằng ta là một đứa ngu ngốc. Mấy tháng vừa qua, não ta coi như đã bị úng nước rồi, huynh là người như thế nào, ta hôm nay mới hiểu ra được. Sau này chúng ta xem như hai người xa lạ, một chút cũng không quen biết! Cứ cho rằng mấy tháng vừa rồi, mắt ta bị mù rồi đi!”
Đây là… đang chia tay sao? Lê Phi có chút xấu hổ, nàng muốn rời đi, nhưng bây giờ rời đi đã muộn, chỉ sợ sẽ quấy rầy hai người này, lại càng thêm xấu hổ.
Tần Dương Linh vẫn dịu dàng trấn an: “Thải Linh, trong tim ta từ đó đến bây giờ chỉ có một mình muội thôi, lòng này có nhật nguyệt làm chứng.”
…… Thật buồn nôn. Lê Phi liếc mắt một cái, chẳng trách Ca Lâm nói một vạn lời ngon tiếng ngọt của nam nhân cũng chẳng bằng một việc nhỏ hắn làm. Tần Dương Linh ngoài miệng nói dễ nghe như vậy nhưng lại làm ra chuyện khó coi chết được.
“Buông tay!” Nhạc Thải Linh quát lạnh một tiếng, sau đó lại truyền đến tiếng vải bi xé rách, Nhạc Thải Linh đang định la lên, nhưng tiếng la đó đã nhanh chóng bị ngăn lại. Thanh âm từ tốn của Tần Dương Linh nghe như đang run rẩy: “Thải Linh, ta thật sự đối với muội một lòng một dạ! Đừng trách ta!”
Lê Phi thấy hai bóng người từ cổng sân đi vào, nàng lập tức núp mình vào sau nhánh cây cổ thụ. Sau đó, nàng thấy Tần Dương Linh một tay chặn mạch môn Nhạc Thải Linh lại, một tay kéo cô ta vào bên trong. Nhạc Thải Linh giãy dụa mãnh liệt, trong cổ họng phát ra âm thanh hoảng sợ cực điểm, nhưng lại chẳng phản kháng được, giống như con gà con bị diều hâu tha đi, lập tức đã bị hắn lôi vào nội viện.
Điều này không ổn rồi! Lê Phi mở tay ra, vận chuyển Mộc hành linh khí, lòng bàn tay lập tức xuất hiện con chim bằng gỗ nhỏ, vô thanh vô tức bay ra ngoài. Nhật Viêm cuối cùng cũng bị kinh động, đột nhiên hoàn hồn, thấy Tần Dương Linh đẩy cửa phòng ra, kéo Nhạc Thải Linh vào, hắn phẫn nộ la lên: “Đồ vô sỉ! Vậy mà dám làm chuyện bẩn thie3u này ở chỗ cũ của Thanh Thành!”
Lê Phi thấy vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng của Nhạc Thải Linh, cô ta dùng sức nắm lấy khung cửa sổ, móng tay văng tung tóe, lại bị đè vào, nặng nề ngã xuống đất. Nàng thật sự không có cách nào nhìn thêm nữa, chỉ sợ không kịp đợi các trưởng bối đến, lúc này nàng mới khụ hai tiếng thật lớn, hai người trong phòng lập tức dừng lại.
Lê Phi nhàn nhạt nói: “Tần sư huynh, như vậy không tốt lắm đâu.”
Tần Dương Linh tông cửa xông ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có một cô gái đang núp sau cành cây cổ thụ, hắn khó tin mà nhìn chằm chằm nàng, sau một lúc lâu, lại lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Khương sư muội, trùng hợp như vậy, muội sao lại đến đỉnh núi không người ở thế này?”
Lê Phi trong lòng âm thầm cảnh giác, người này là thân truyền đệ tử, tu luyện sớm hơn mình mấy chục năm, tu vi không biết cao hơn chính mình bao nhiêu, lỡ như có chọc hắn phát điên nàng có muốn cũng chẳng kháng cự được.
“Ta nhàn rỗi nên đến đây chơi một mình.” Nàng thấp giọng nói, “Huynh thì sao?”
Tần Dương Linh thấy ngữ khí nàng bình tĩnh, cảnh giác trong lòng buông xuống một nửa, nếu biết là hắn cư.ỡng bức nữ nhân, lần này sư tôn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, nhìn thấy hai tay Nhạc Thải Linh buông xuống, dường như là hôn mê bất tỉnh, lúc này mới ôm lấy cô ta, cười nói: “Cùng Lạc sư muội có chút mâu thuẫn, khiến muội chê cười rồi. Để ta đưa nàng quay về, trời cũng tối rồi, muội cũng mau trở về đi.”
Lê Phi lại nói: “Nhạc Thải Linh vẫn khỏe đúng không?”
“Vừa rồi hắn là bị dọa sợ rồi, không phải ta cố ý đâu. Khương sư muội, việc hôm nay phiền muội giúp sư guynh giữ bí mật.”
Lê Phi nhíu nhíu mày, chợt nghe tiếng gió gào thét trên đỉnh đầu, trong lòng nàng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó liền nghe thấy tiếng quát của Chính Hư chân nhân: “Dương Linh! Ngươi ở trong này làm gì?!”