Ai có thể ngờ rằng trong bụng Thao Thiết lại có cảnh tượng như vậy?
Lê Phi chậm rãi tiến về phía trước vài bước, một mùi thơm mê người của đồ ăn và rượu hảo hạng lan tỏa khắp nơi, nàng cả buổi sáng chưa ăn gì, mùi thơm đó đột nhiên khiến nàng đói bụng, không kiềm được nữa, nàng vội bước nhanh theo mùi thơm đó. Đường đến nơi có hương thơm đó cũng thật là quanh co, nàng đã đi qua khắp vô số đường phố, ngõ hẻm, rồi nàng lại thấy một căn nhà trên phố có cửa mở toang, bên trong mờ mờ ảo ảo có đầy người, thì ra mùi thơm quyến rũ của đồ ăn từ đây tỏa ra.
Trong sân rộng rãi, bày ra vô số bàn, trên bàn dần dần bày đầy rượu và món ngon chưa từng có, xung quanh có vô số người đang ăn uống, bên trong cũng có vài người nhìn quen mắt, trừ nữ đệ tử đến từ Hỏa Liên Quan kia còn có đệ tử của Lãm Thiên Phái, Lê Phi thậm chí còn gặp được một trưởng lão Vô Nguyệt Đình trong đám người đó, lão đang đổ một bầu rượu vào miệng, quần áo và tóc của lão đã ướt đẫm rượu, nhưng lão dường như không cảm thấy gì hết.
Nàng giật mình nhìn từng người ở nơi này, ai nấy đều mơ mơ màng màng nhưng có vẻ như rất vui sướng, ai nấy đều nhìn rất trống rỗng nhưng d.ục vọng thì vô tận, sương mù đen bao trùm lấy họ, màu sắc càng ngày càng đậm.
Đột nhiên một đê tử co giật, ngã xuống dưới chân nàng, miệng đầy thịt, nhưng tay rõ ràng gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương, khuôn mặt hóp lại như một cái đầu lâu, nhưng dường như chưa thỏa mãn được dụ.c vọng của mình, hai tay gã siết chặt lấy mắt cá chân của Lê Phi, run rẩy nói: “Ta... Ta đã ăn bảy mươi con gà... Tại sao, tại sao ta còn đói như vậy?”
Bảy mươi con gà?! Lê Phi hoảng sợ nhìn hắn co giật dữ dội mấy cái, sau đó ngừng cử động, cứ như vậy mà tắt thở! Sương mù dày đặc xung quanh cơ thể gã dần dần tan đi, cơ thể cũng từ từ lơ lửng như thể có một đôi bàn tay vô hình đang cầm lấy thi thể gã nâng lên cao, dần dần không còn nhìn thấy nữa.
Nhưng vô số người xung quanh đều không thèm nhìn gã, có một người chết đi trước mặt mọi người nhưng không hề có ai quan tâm.
Lê Phi đi nhanh về phía vị trưởng lão Vô Nguyệt Đình kia, nắm lấy tay áo của lão, gấp gáp la lên: “Trưởng lão! Không nên uống nữa, tất cả đều là giả!”
Vị trưởng lão này dường như không hề nghe thấy, cảm thấy phiền vì bị lôi lôi kéo kéo nên lão dùng sức đẩy Lê Phi ra, đoạt lấy một vò rượu khác, mở ra uống một hơi, đôi mắt đỏ hoe tràn đấy dụ.c vọng và thiếu thốn, lẩm bẩm: “Rượu ngon! Rượu ngon! Tại sao càng uống càng không thấy say? Ta còn muốn uống nữa!”
Lê Phi bịt miệng bịt mũi, lùi lại mấy bước, sao nàng còn dám ăn đồ ăn ở đây nữa? Nàng vội vàng đằng vân bay đi, thật khó thoát khỏi tòa thành lớn này, nàng thấy vừa mình đã đến rìa nhưng chớp mắt một cái đã quay về trung tâm của tòa thành trì, nàng lo lắng đến toát mồ hôi đầy người, cảnh tượng ở đây giống như một cơn ác mộng kinh hoàng nhất, thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nàng đang bay loạn khắp nơi như một con ruồi không đầu thì bất ngờ nhìn thấy trước mặt có một cái cây khổng lồ, tán cây xanh tốt, dưới gốc cây là một cái ao nhỏ trong vắt được bao quanh bởi những tảng đá, có rất nhiều đệ tử, và điều khiến nàng vui mừng đó là quanh người họ không hề bị sương đen bao phủ.
Lê Phi vội vàng đáp xuống, không ngờ đụng phải một tầng tiên pháp phòng ngự, mấy chục đệ tử bên hồ nước lập tức đứng dậy, cảnh giác kết ấn, mấy chục cặp mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm vào nàng, thấy xung quanh nàng không có sương đen, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không hề thu lại kết giới, bên trong có người hỏi: “Ngươi là ai?”
Lê Phi nhìn kỹ đám đệ tử này, bọn họ đều mặc đệ tử phục khác nhau, đến từ các môn phái khác nhau, tu vi và tuổi tác đều không đồng đều, có người mười lăm mười sáu tuổi, có người nhìn qua đã bốn mươi tuổi, người có tu vi thấp nhất miễn cưỡng lắm mới đủ để đột phá Bình Cảnh thứ nhất, người có tu vi cao nhất đã đột phá Bình Cảnh thứ tư.
Nàng thầm kinh ngạc, lập tức chắp tay hành lễ, hòa nhã nói: “Ta là đê tử dưới tọa Xung Di chân nhân của Vô Nguyệt Đình, Khương Lê Phi, lần đầu gặp các chư vị sư huynh sư tỷ. Gần đây ta đi theo sư phụ cùng các chư vị trưởng lão ra ngoài săn yêu luyện chế pháp bảo, cũng ngoài ý muốn gặp phải hung thú Thao Thiết, sau khi bị nuốt đã lạc mất sư phụ và các trưởng lão, vì hoảng sợ nên chạy trốn đến đây. Mong các sư huynh sư tỷ có thể cho phép ta tạm thời nghỉ ngơi gần đây một lát.”
Lời nàng còn chưa dứt, bên trong mấy chục đệ tử đã sớm nổ tung, có người hét lên: “Hung thú Thao Thiết?! Chẳng trách nơi này lại quỷ dị như vậy! Vậy chúng ta căn bản cũng chẳng có hi vọng gì để thoát ra!”
Thậm chí có người còn bắt đầu khóc lớn: “Ta còn chắp tay khẩn cầu mong các trưởng lão đến cứu nữa! Chỉ sợ bây giờ đã vô vọng rồi!”
Những người này ai nấy cũng đều đã kiệt sức chắc chắn họ đã bị mắc kẹt ở đây rất lâu, họ vẫn luôn hy vọng rằng các trưởng lão sẽ đến giải cứu, giờ đây niềm hy vọng duy nhất của họ đã tan vỡ, bầu không khí trong nháy mắt trùng xuống, các đệ tử cũng chẳng còn tâm trạng nào dựng tiên pháp phòng ngự gì nữa, lập tức thu lại.
“Thật là đói…” Có người yếu ớt nằm trên mặt đất, lẩm bẩm: “Đã bảy ngày chưa ăn gì, thà ra ngoài đường ăn những thứ đó còn hơn, chết cũng phải làm một quỷ no….”
Lời vừa nói ra, liền có rất nhiều người phụ họa, Lê Phi không khỏi kinh ngạc nói: “Nhất định có thể ra ngoài mà, nơi này nhiều người như vậy, không thử làm sao biết được có thể thoát ra khỏi thành trì này hay không?”
Một bên có người cười lạnh nói: “Vị sư muội này nói chuyện cũng ngây thơ quá, ngươi làm sao biết chúng ta từng chưa thử qua? Ngươi có biết chúng ta mắc kẹt ở chỗ này bao lâu rồi không? Haiz, sớm biết không có đường lui như thế đã tranh thủ vui vẻ một lần trước khi chết rồi!”
Lê Phi nghe giọng nói của nữ nhân rất mê hoặc, không khỏi liếc nhìn lần thứ hai, liền nhìn thấy ba bốn nữ đệ tử trẻ tuổi mặc y phục màu hồng đang ngồi trên tảng đá bên bờ ao nhưng họ không phải người của Hỏa Liên Quan. Y phục của mấy nữ tử đó xẻ đến tận ngực, lộ ra hơn nửa b.ộ ngực trắng như tuyết, chiếc váy bên dưới cũng được vén lên, cặp đùi thon thả lộ ra, trông rất quyến rũ.
Nàng dường như đã nhìn thấy bộ trang phục hở hang này trước đây, có phải là của một môn phái trước đây đến Thư Viện tuyển chọn tân đệ tử hay không? Tên là Môn gì đó? Đúng rồi, Lôi Tu Viễn đã từng nói đây là môn phái tu tập song tu.
Hôm nay nàng cuối cùng cũng lĩnh ngộ được “song tu” là thứ gì, nhìn thấy những nữ đệ tử khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt ngấn nước kia, họ mạp mờ liếc nhìn các nam đệ tử ở đây, một số nam đệ tử nhìn như đang chẩn bị động thủ đến nơi, Lê Phi theo bản năng lui lại mấy bước.
Đột nhiên, một mùi rượu êm dịu xộc vào mũi, mọi người bên ao đều ngửi thấy, còn có mùi thịt nướng. Hai mùi đồ ăn trộn lẫn vào nhau, đối với đệ tử đói bụng mà nói giống như đất khô cằn đã lâu ngày gặp được nước vậy, ai nấy cũng đều nhảy dựng lên tìm kiếm thức ăn, chẳng bao lâu sau có người kinh ngạc hét lên: “Nước trong ao này thật ra lại là rượu! Tại sao trước đó chúng ta không hề phát hiện ra!?”
Không phát hiện ra? Làm sao có thể! Lê Phi hoảng sợ nhìn rất nhiều người vớt ước trong ao đổ vào miệng, vẻ mặt chìm đắm sung sướng, bọn họ mắc kẹt ở chỗ này nhiều ngày như vậy, nhất định đã từng uống nước, sao tự dung lại có thể biến thành rượu được? Tại sao không ai đặt câu hỏi về một vấn đề lớn như vậy mà ai nấy đề như là được giải thoát rồi vậy?
“Thịt nướng ở chỗ này!”
Những người khác reo hò vui mừng, chỉ thấy cây đại thụ bên hồ kia không biết khi nào đã treo đầy những miếng thịt mới nướng, từng miếng đều vàng óng, bốc khói nghi ngút. Các đệ tử giật lấy từng miếng ăn ngấu nghiến, ngoạm một miếng lớn rồi lại lấy tay múc rượu trong ao uống, trong lúc nhất thời bên cạnh ao tụ tập đầy người ăn kẻ uống, còn có một người xúc động nói: “Nghe nói các vị hoàng đế thời xưa đã có thú vui xa hoa là ao rượu và rừng thịt. Không ngờ chúng ta có thể trải nghiệm được một lần!”
Còn có người nhiệt tình gọi Lê Phi: “Vị sư muội này mau tới ăn đi! Ngon lắm này!”
Trong lòng Lê Phi, nàng xua tay lui về phía sau, đột nhiên gót chân chạm phải vật gì đó, nàng loạng choạng ngã xuống, nhưng lòng bàn tay lại đặt lên một làn da ấm áp và mịn màng, khiến nàng giật mình nhảy dựng lên như một con thỏ. Quay đầu nhìn lại, Lê Phi lại thấy cảnh tượng ăn uống hỗn loạn bên ao vừa nãy không biết bao giờ đã biến thành nhiều nam nhân nữ nhân khỏa thân, họ dường như hoàn toàn vô lực, nằm rũ rượi trên cỏ, hoặc co ro, hoặc vươn vai, phơi bày từng bộ phận trên cơ thể cho trời đất.
Hơi thở nặng nề và những tiếng r.ên rỉ phảng phất tràn ngập xung quanh, nam nhân và nữ nhân quấn lấy nhau, cọ sát vào nhau, giống như hai cây thủy sinh vừa mềm vừa dai, vướng vào nhau không thể tách rời, lăn lộn giãy giụa trên thảm cỏ xanh, nam và nữ, cường tráng và mềm mại, đang ở nơi này, giữa trời và đất, rừng thịt và ao rượu, thỏa sức h/oan ái gi.ao hợp.
Xung quanh vang lên những âm thanh và tiếng r.ên rỉ kỳ dị, sự náo nhiệt và d.âm đãng chưa từng có khiến các đệ tử chợt im lặng, vô số mỹ nhân khỏa thân đang ngủ trên mặt đất, thực hiện đủ loại động tác không thể tưởng tượng được, táo bạo và đầy khiêu khích, còn có một người khều lấy chân của nam nhân nằm bên cạnh, ngẩng đầu mỉm cười đầy quyến rũ khao khát mà nhìn gã.
Tên nam đệ tử kia không kiềm được chậm rãi quỳ xuống bên cạnh chân ả, run rẩy ôm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của ả ta.
Sương mù đen trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người, nữ đệ tử mặc váy hồng đã bị nam đệ tử đứng gần nhất ôm ngã xuống đất, quần áo cũng rơi xuống đất.
Lý Phỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, nàng triệu hồi một đám mây trắng nhỏ lập tức bay đi, ở nơi này trơ mắt nhìn một đám người từ tỉnh táo biến thành điên cuồng, cảm giác đó thật là kinh khủng, không thể diễn tả bằng lời được. Nàng bay thẳng một đường, sau đó nàng càng hoảng sợ mà phát hiện ra mình không thể nào bay ra khỏi cái ao này được! Dù nàng có cố gắng bay thế nào, chỉ cần bay đến rìa, nàng sẽ bị đưa trở lại đây ngay lập tức, giống như vừa rồi nàng không thể rời khỏi tòa thành trì kia vậy.
Trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, lúc này Lôi Tu Viễn đang ở nơi nào? Tại sao nàng không tìm được hắn? Tại sao hắn còn chưa tìm thấy nàng? Hay là nói, hắn cũng rơi vào một nơi không thể thoát ra được? Liệu hắn có bị vướng vào những cám dỗ không thể cưỡng lại này không? Nghĩ đến hắn có thể bị thứ gì đó cám dỗ và kết cục giống như mọi người ở đây, gầy rộc và phủ đầy khói đen, nàng lập tức cảm thấy thật tuyệt vọng.
Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi rơi vào tình thế tuyệt vọng nào, Lôi Tu Viễn đều sẽ ở bên chống đỡ cho nàng, trước khi nàng kịp nhận ra, nàng đã trở nên phụ thuộc vào anh như vậy rồi, không có hắn ở bên, nàng căn bản không thể yên tâm mà đối mặt với bất cứ điều gì hay bất cứ ai.
Lê Phi lại điều khiển cho đám mây nhỏ bay loạn một vòng, đột nhiên cảm thấy bầu trời tràn ngập lửa, trong phút chốc, toàn bộ ao hồ đều bị nhấn chìm trong biển lửa, liên tục có tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết. Cảnh tượng hoang đường trước mặt dường như đang bị ngọn lửa cuồng nộ kia tàn phá, chỉ nhìn thấy từng làn khói đen bao phủ bầu trời và mặt đất, ở phía cuối làn khói kia là một bạch y thiếu niên đang ngự kiếm, quanh thân là những ngọn lửa rực rỡ đang nhảy múa.
Kỷ Đồng Chu? Lê Phi trong nháy mắt cảm thấy thất vọng đến tận cùng.
Một lúc sau, bạch y thiếu niên kia dường như đã thay y phục, trên cổ tay áo và cổ áo có thêu ba viền màu nâu sẫm, kim quang sáng chói phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của hắn, mái tóc đen tung bay, hắn đang mỉm cười nhìn nàng.
Lôi Tu Viễn!
Hốc mắt Lê Phi nóng lên, nước mắt trào ra. Nàng nghẹn ngào nức nở, lao tới ôm chặt lấy hắn, vừa nóng vội vừa vui mừng mà gọi hắn: “Tu Viễn! Tu Viễn!”