Lê Phi nhịn không được nở nụ cười: “Nghiễm Vi trưởng lão hẳn là có rất nhiều đệ tử đúng không?”
“Mấy chục sư huynh sư tỷ.” Lôi Tu Viễn đằng vân bay lên, hắn bay nhanh hơn nhiều so với nàng, nhoáng một cái đã cách xa mấy chục trượng.
Nàng vội vàng đuổi theo, kêu lên: “Tu Viễn! Lần sau đừng vất vả như vậy mà đến nữa!”
Hắn khoát tay, cũng không biết là có đồng ý hay không.
“Lần sau ta sẽ đến Nghiêu Quang Phong thăm ngươi!” Nàng dùng sức kêu to, nhưng thân ảnh Lôi Tu Viễn đã biến thành một chấm đen nhỏ, không biết hắn có thể nghe được hay không.
Lê Phi dừng lại không đuổi theo nữa, ngơ ngẩn mà nhìn thân ảnh hắn càng ngày càng xa, rốt cuộc không nhìn thấy nữa. Sự bất mãn và mất mát mà nàng chưa bao giờ có trước đây tràn ngập trong tâm trí, vì đến thăm nàng nhìn một lần mà hắn phải bay bao nhiêu canh giờ? Ba tháng, từ những bước khó khăn đến miễn cưỡng có thể bay, lại bay xuyên Vô Nguyệt Đình, còn phải tu hành, phải vất vả bao nhiêu chứ?
Lôi Tu Viễn luôn như vậy, mặc kệ gặp được cái gì, làm cái gì, hắn vĩnh viễn là dáng vẻ không thèm để ý này, giống như tất cả đều là gió nhẹ mây thoảng việc nhỏ không đáng nhắc đến, ngoài ra còn tùy hứng làm liều, dường như bay cả quãng đường xa chỉ để đến nói nàng thấp.
“Lê Phi?” Thanh âm Chiêu Mẫn sư tỷ ở phía sau chợt vang lên, Lê Phi lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, nàng vậy mà đứng phát ngốc trên đỉnh núi một hồi lâu.
“Ta thấy muội chậm trễ chưa quay về, sợ là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn rồi.”
Chiêu Mẫn chầm chậm đi tới trước mặt nàng, thấy tiểu cô nương này đang ngây ngô cười, nàng không khỏi hơi hơi ngạc nhiên, quay đầu lại thấy Vân Hải còn lưu lại mấy dấu vết đi lại, nàng cẩn thận suy nghĩ, lập tức hiểu ra.
Trước kia nghe sư tôn nói qua một việc thú vị, nếu không phải Lê Phi muốn tới Vô Nguyệt Đình, Nghiễm Vi trưởng lão môn hạ năm nay cũng sẽ không có một vị ngút trời kỳ tài không thua kém Hồ Gia Bình. Đúng rồi đứa nhỏ kia tên là Lôi Tu Viễn chăng? Nghe nói thiên phú cực kì tốt, Nghiễm Vi trưởng lão mỗi ngày ngay cả cửa cũng chẳng buồn bước ra, chỉ chuyên tâm ở lại Nghiêu Quang Phong chỉ đạo đệ tử mới này.
Nàng cùng Lê Phi đứng một lúc, bỗng nhiên cười: “Lê Phi, mới vừa rồi là Lôi Tu Viễn đến đây?”
Lê Phi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Sư tỷ, hắn bay một lúc lâu mới đến, chỉ để nói một hai câu, không phải lười biếng, tỷ đừng nói cho mấy người Nghiễm Vi trưởng lão nha!”
Nàng lo lắng chuyện Lôi Tu Viễn lén bay tới Trụy Ngọc Phong nếu để Nghiễm Vi trưởng lão biết được, nói không chừng sẽ trách phạt hắn mất.
Chiêu Mẫn cười nói: “Lôi Tu Viễn ngút trời kỳ tài, sau khi nhập môn tu hành rất chịu khó, chuyện này căn bản không tính là trái với lẽ thường, ai trách hắn được? Ngược lại là muội, Lê Phi ——”
Nàng có chút nghiêm túc nhìn Lê Phi, mỗi lần sư tỷ lộ ra loại ánh mắt này, có nghĩa là muốn giáo huấn nàng. Lê Phi nín thở yên lặng, chỉ chờ nàng trách móc chuyện chính mình không chuyên tâm tu hành.
“Ta đoán muội nhất định đã nói với hắn là lần sau muốn đến Nghiêu Quang Phong thăm hắn, có đúng hay không?”
Lê Phi bị hỏi đến ngạc nhiên: “Vâng, đúng vậy, làm sao thế ạ?”
Hắn đến thăm nàng, nàng nhất định phải đến thăm hắn, có đi có lại mới gọi là bằng hữu!
“Không được đi.” Chiêu Mẫn nhìn nàng một cái, thanh âm lạnh nhạt. “Một đứa con gái bị một chút ân huệ làm cho cảm động, làm sao có thể nói đến việc dè dặt? Hắn muốn gặp muội, để tự hắn đến. Điều ấy nếu hắn làm cũng không được, vậy làm sao còn trông cậy hắn về sau giúp muội che mưa chắn gió đây?”
Lê Phi lại thêm một lần bị sư tỷ nói đến trợn tròn mắt: “Cái gì, cái gì mà che mưa chắn gió?”
Chiêu Mẫn nói: “Nam tử đương nhiên phải che mưa chắn gió cho nữ nhân, bảo vệ nàng ấy như bông hoa mỏng manh. Muội hiện giờ chỉ cần chuyên chú vào chuyện tu hành của mình, mấy chuyện vặt vãnh khác không được nghĩ nhiều.”
Lê Phi ngây ngốc nửa ngày, đột nhiên nhịn không được cười ha ha: “Sư tỷ, tỷ có phải đang hiểu lầm cái gì rồi không? Ta và Tu Viễn là bằng hữu, bằng hữu đương nhiên phải quan tâm bảo vệ lẫn nhau, nếu chỉ có một người làm, vậy thì căn bản không tính là bằng hữu.”
Chiêu Mẫn có chút đăm chiêu nhìn nàng: “Bằng hữu? Vậy muội càng phải chuyên chú vào chuyện tu hành của mình, thực lực ngang nhau mới có thể gọi là bằng hữu. Hắn giỏi đến mức có thể qua lại Nam Bắc, muội có thể sao? Muội vì đáp trả tình nghĩa của hắn mà không để ý đến chuyện tu hành của mình, khiến trưởng bối vì muội nhọc lòng, bằng hữu như thế này, không cần cũng chẳng sao.”
Lê Phi sợ nhất là bị vị sư tỷ này giáo huấn, tỷ ấy cái gì cũng tốt, chỉ là rất thích giảng đạo, nàng lập tức liên tục gật đầu: “Sư tỷ nói phải, ta lập tức tu hành.”
Dứt lời nàng nhanh biến ra môt đám mây nhỏ, vội vàng bay về phía Trụy Ngọc Phong, sợ Chiêu Mẫn lại nói nói cái gì đó khiến đầu óc nàng choáng váng.
Thình lình sư tỷ vẫn mở miệng: “Muội lãng phí nửa canh giờ, hôm nay trước giờ Ngọ nếu không bay qua lại đủ năm lần, cũng đừng nghĩ đến chuyện ăn cơm trưa.”
Lại là không được ăn cơm trưa! Đám mây dưới chân Lê Phi lập tức phóng nhanh đi, vì cơm trưa, nàng cũng muốn liều mạng!
Thời gian trôi mau, chớp mắt đã đến tháng Tư, phía trên Vân Hải của Vô Nguyệt Đình, chim bay hoa nở trên vô số đỉnh núi là nơi tu hành của trưởng lão, cảnh xuân tươi đẹp, nhưng chỉ có Trụy Ngọc Phong là vẫn lạnh lẽo quạnh quẽ như cũ, băng vùi tuyết lấp.
Sáng sớm Lê Phi đẩy cửa ra, nhìn thấy gió tuyết thổi tán loạn, chỉ lắc đầu thở dài, ngây người ở nơi băng thiên tuyết địa đã hơn nửa năm, nàng đã quên mất hoa đỏ cây xanh nhìn như thế nào rồi.
Đi đến sảnh, Chiêu Mẫn sư tỷ vẫn như cũ là người đầu tiên dùng điểm tâm ở bên trong, thấy nàng đến đây, nàng ấy bỗng nhiên lấy ra hai phong thư đặt lên bàn: “Lê Phi, đây là thư của muội.”
Thư? Lê Phi ngạc nhiên cầm lấy hai phong thư kia, thấy phía trên đề tên của Diệp Diệp cùng Kỷ Đồng Chu, nàng lập tức mừng rỡ vội vàng mở phong thư của Diệp Diệp ra, hóa ra Diệp Diệp cùng Xướng Nguyệt ở Địa Tàng Môn tu hành hơn nửa năm, biểu hiện có chút xuất sắc, mới được sư phụ cho phép thư từ qua lại với bên ngoài, thư tất nhiên là Địa Tàng Môn đặc biệt có chim truyền tin đưa đến.
Lại mở thư của Kỷ Đồng Chu ra, vị tiểu Vương gia này, hiển nhiên là sau khi nhận được thư của Diệp Diệp mới nhớ phải gửi thư cho bọn họ, trên thư vẫn là dùng khẩu khí ngạo mạn như trước để kể mình ngút trời kỳ tài như thế nào, được sư tôn Vô Chính Tử yêu thích như thế nào, lúc sau còn thuận tiện hỏi đến Lôi Tu Viễn, để hắn nhớ đến ước định sáu năm.
Lê Phi hỉ thượng mi sao*, muốn vội vàng viết hồi âm, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Sư tỷ, ta có thể hồi âm không? Làm sao để gửi đến cho bọn họ?”
*hỉ thượng mi sao: một thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ tâm trạng vui vẻ hiện lên từ lông mày, niềm vui ánh lên từ khóe mắt. (theo Internet)
Chiêu Mẫn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Thật ra là có thể, muội đi theo ta.”
Vô Nguyệt Đình cũng có phương pháp truyền tin của riêng mình, cần phải biết họ tên và nơi tu hành cùng với một đồ vật trên trên người của người đó, thông thường là tóc. Chỉ cần một sợi tóc, sau đó viết họ tên lên phong bì, sau đó đốt cháy cùng với sợi tóc, ngay sau đó thư sẽ trực tiếp xuất hiện trước mặt người đó.
Lê Phi biết vậy nên khó xử: “Ta không có tóc của bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Vậy dùng chim truyền tin bình thường.” Chiêu Mẫn rút ra một lá bùa, vận chuyển linh khí, lá bùa lập tức biến thành một con chim ưng nhỏ đầu trắng. “Viết thư đi, chim truyền tin bay đến Địa Tàng Môn bốn ngày, đến Tinh Chính Quán mười ngày.”
Lê Phi lập tức đề bút viết thư, lại không quên trong thư nhắc nhở bọn họ gửi tóc cho mình, lưu loát viết vài trang, lúc này mới giao cho chim ưng nhỏ truyền tin đưa đi.
Nghiêu Quang Phong tháng tư hoa tươi nở khắp nơi trên đất, cây xanh xum xuê, cảnh đẹp không khác gì Thư Viện.
Hồ Gia Bình sáng sớm đã nằm dưới bóng cây ngủ, hắn mỗi buổi sáng phụ trách dạy tiểu sư đệ Lôi Tu Viễn mới tới đằng vân phi hành, thế nhưng vị tiểu sư đệ thiên phú rất tốt, cái gì cũng không cần mình chỉ dạy, đến đây mới nửa năm, dường như đã có thể qua lại như gió, đây so với hắn năm đó còn mạnh hơn.
Nói không chừng qua vài năm nửa sẽ bị tiểu tử này vượt qua, áp lực của sư huynh rất lớn.
Hồ Gia Bình trở mình trên mặt đất, đã thấy dưới chân Lôi Tu Viễn mây trắng ngưng tụ, bay nhanh quanh Nghiêu Quang Phong hai vòng, cuối cùng có vẻ giống như phi nước đại lên trời xanh. Hắn nghiêng thân mình không có thành ý gì mà khen ngợi: “Không tồi không tồi, lại nỗ lực hơn rồi, tu hành chính là phải chuyên tâm như vậy.”
Lôi Tu Viễn bay trở về bên người hắn, liếc mắt nhìn hắn: “Sư huynh sáng nào cũng ngủ say, quả nhiên chuyên tâm tu hành.”
Hồ Gia Bình nhất thời á khẩu không trả lời được, trước kia tại sao không phát hiện được hắn mồm mép lợi hại thích chọc người khác tức giận nhỉ?
“Mới vừa rồi Tụng Phong sư đệ hình như tìm đệ có việc.” Hồ Gia Bình ngáp một cái. “Có lẽ lại sai đệ lấy nước giặt quần áo, tự đệ ứng phó đi.”
Lôi Tu Viễn từ trước đến nay ở Nghiêu Quang Phong, Nghiễm Vi chân nhân dạy hắn có thể nói là cẩn thận, chăm sóc thiên vị các loại. Trước kia ông rất thường hay xuất môn, giờ đây vì tiểu tử này mà đã ở lại Nghiêu Quang Phong, lúc trước ngoại trừ Hồ Gia Bình, ai từng có loại đãi ngộ này chứ?
Hồ Gia Bình là sư huynh, mấy người Tụng Phong cũng chẳng làm được gì, Lôi Tu Viễn tuổi còn nhỏ, ngày thường lại gầy, dáng vẻ rất dễ khiến người khác khinh thường, lại vẫn luôn tỏ thái độ lạnh lùng, nói chuyện thì châm chọc, cực kì đáng ghét. Mấy người Tụng Phong không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai? Hôm nay kêu nấu nước ngày mai kêu giặt quần áo, dù sao cũng không tính là xem thường, đây vốn chính là những thứ đệ tử mới nên làm.
Hồ Gia Bình lúc có hứng thì sẽ quản, nhưng đa số cũng lười quản, làm sao để sống chung cùng người ngoài thì tiểu quỷ đầu này phải tự thích ứng, còn trẻ hết sức lông bông tất nhiên khó tránh khỏi, có điều lúc nào cũng mang gai đầy mình thì cũng không tốt.
Thấy Lôi Tu Viễn không nói lời nào muốn đi xuống, Hồ Gia Bình bỗng nhiên nói: “Tu Viễn, cương nhu tịnh tể không chỉ áp dụng trong tu hành mà còn là đạo lý phải nhớ kỹ.”
Lôi Tu Viễn cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười: “Đa tạ sư huynh chỉ điểm.”
Đa tạ sư huynh chỉ điểm? Hồ Gia Bình cũng cười, tiểu quỷ này nếu có thể luôn thân thiện như vậy thì thật tốt.
Khác với Xung Di chân nhân, Nghiễm Vi chân nhân thành tiên từ rất sớm, danh tiếng rất lớn. Nghiêu Quang Phong xem như là đỉnh núi lớn nhất Vô Nguyệt Đình, dưới tọa Nghiễm Vi chân nhân còn có mười người thân truyền đệ tử, tinh anh đệ tử cũng có mấy trăm người, so với Trụy Ngọc Phong lạnh lẽo nhưng trong lành kia, người đến người đi Nghiêu Quang Phong mới có mùi vị của danh môn đại phái.
Lôi Tu Viễn cưỡi mây dọc theo đường núi mà đi, vừa mới vào đệ tử phòng, đã thấy mấy người Tụng Phong bày đầy quần áo bẩn bên giếng nước, tính sơ cỡ chừng ba bốn chồng đầy. Thấy hắn đến đây, Tụng Phong cười nói: “Tu Viễn sư đệ, mấy ngày gần đây trời nắng ấm, ngươi đem quần áo nơi này giặt hết đi, nhanh một chút, ta chờ.”
Tụng Phong đến trước hắn trước tám năm hiện giờ đã là thanh niên cường tráng, có vẻ như cũng xuất thân từ quý tộc nước nào đó, ngày thường hành sự tương đối khoa trương, bởi vì có tiền, cũng thu nạp mấy tinh anh đệ tử thường xuyên đi theo bên người.
Khác với Thư Viện, nơi Vô Nguyệt Đình này tu tập vào giai đoạn sau, nếu tư chất không đủ, sư phụ sẽ không truyền thụ tiên pháp cao hơn, nếu muốn học, chỉ có thể tiêu tiền mua, bởi vậy mặc dù là tinh anh đệ tử, tư chất không đủ cũng thường thường vì thiếu tiền mà phiền não, một tháng chỉ có ba lượng trợ cấp, một quyển tiên pháp bí tịch trong Tàng Thư Lâu, ai mua cho nổi? Cho nên kẻ có tiền bên người luôn không thiếu tay sai.
Lôi Tu Viễn mỉm cười, hắn ngày thường vốn dĩ đã mi thanh mục tú, lúc này cười rộ lên lại cực kì trong sáng thân thiện, thanh âm cũng ôn hòa rất nhiều: “Còn phải phiền Tụng Phong sư huynh tự mình bày ra, đặt trong phòng là được rồi.”
Tụng Phong hiếm khi thấy được dáng vẻ nói chuyện ôn hòa của hắn, ngây ngẩn cả người, thấy hắn chầm chậm đi đến, xắn tay áo lên múc nước giặt đồ, thật dễ chịu, hắn cảm thấy khó tin: “Ngươi thông suốt rồi? Hôm nay thông minh như thế sao?”