• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

“Vân Đô ca ca.” Tuy Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn cùng nhau chạy tới. Nhưng tiểu công chúa vừa liếc mắt một cái liền nhận ra ai là Hạ Tiểu Tuấn.

Sau đó, không cần Hạ Vân Đô giang hay cánh tay ra với tiểu công chúa, đã tiến thẳng vào.

Hạ Vân Đô quả thật tính ôm. Nhưng người hắn muốn ôm là muội muội nhà mình, tuyệt đối không phải vị tiểu công chúa này.

Nhưng mà, người ta đã ôm lấy rồi, muốn đẩy ra khẳng định là không thể. Cuối cùng, Hạ Vân Đô cũng chỉ ngoan ngoãn ôm lấy tiểu công chúa ở trong ngực.

“Mẫu thân.” Vì Hạ Vân Đô bị tiểu công chúa ôm lấy, Hạ Tĩnh Du liền hướng về phía Mạc Như Nghiên.

Bây giờ, không ai giành với Hạ Tĩnh Du, Mạc Như Nghiên liền thuận lợi ôm lấy nữ nhi xa cách năm năm.

“Sao lại đột nhiên trở về vậy? Đến một bức thư cũng không có?” Mạc Như Nghiên thật sự bị hoảng sợ. Hôm qua mới có thư của Mộ Dung Quân, chưa từng nghe Mộ Dung Quân nhắc tới chuyện Hạ Tĩnh Du phải về thành Vân Đô.

Mà còn, quay đầu nhìn nữ hài xa lạ bị Hạ Vân Đô ôm lấy, nếu Mạc Như Nghiên không nhận lầm, kia là tiểu công chúa!

Tiểu công chúa được sủng ái tận trời này, sao lại đi cùng Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô vậy? Cho dù là Thái tử cùng trở về, Mạc Như Nghiên cũng không kinh ngạc như vậy.

“Vốn là muốn đưa thư cho mẫu thân. Nhưng Trân nhi nói, muốn cho phụ mẫu cùng ca ca một bất ngờ. Cho nên đã dặn Thánh Thượng thúc thúc cùng Hoàng Hậu di di, cùng gạt hai người.” Hạ Tĩnh Du biết Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân vẫn gửi thư tới thành Vân Đô. Mà tần suất, là người thường không theo kịp, chờ đợi lại không có khả năng đạt được.

Hạ Tĩnh Du không thuyết phục Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân, nhưng Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, nữ nhi của nàng cũng không nghịch ngợm như vậy. Đổi lại mà nói, chính là tiểu công chúa làm rồi.

Trân nhi, là tục danh của tiểu công chúa. Chỉ nghe Hạ Tĩnh Du gọi dễ nghe như vậy, Mạc Như Nghiên có thể kết luận, năm năm này, Hạ Tĩnh Du sống rất tốt.

Với nàng đó là như vậy. Dù cho trong lòng đã sớm biết con mình ở bên ngoài sẽ không chịu khổ, nhưng nếu vẫn không nhìn thấy tận mắt, vẫn không tránh khỏi lo lắng liệu nó có sống tốt ở nơi đó không, Hạ Tĩnh Du có bị ủy khuất hay bị bắt nạt không?

Mà nay cuối cùng cũng đem Hạ Tĩnh Du ôm vào trong ngực, nỗi lo trong lòng Mạc Như Nghiên, cuối cùng cũng bỏ xuống được.

“Vân Đô ca ca, muội mang cho huynh rất nhiều rất nhiều lễ vật. Còn có phụ hoàng ban thưởng, cũng cho muội cùng Tĩnh Du tỷ tỷ mang về. Đúng rồi đúng rồi, mẫu hậu muội cùng Thái tử ca ca cũng chuẩn bị rất nhiều…” Giống như Hạ Tĩnh Du lo lắng cho an nguy của người nhà, tiểu công chúa cũng lo lắng theo ba năm.

Tiểu công chúa cũng không biết, vì sao nàng lại thích Hạ Vân Đô như thế. Nghe Tĩnh Du tỷ tỷ nói, trước kia Tĩnh Du tỷ tỷ cũng thích Thái tử ca ca như thế.

Tới khi tiểu công chúa hiểu biết, Thái tử đi theo Hạ Tĩnh Du ba năm ở thành Vân Đô, sau đó Hạ Tĩnh Du lại đến ở Đế Đô năm năm. Như thế, nàng cũng có thể.

Chẳng qua so với tình hình của Tĩnh Du tỷ tỷ cùng Thái tử ca ca, hình như nàng lại như gây thêm phiền toái nhất?

Vân Đô ca ca là thành chủ thành Vân đô, hơn nữa còn được tiên hoàng sắc phong. Đổi lại mà nói, nếu không có tình hình đặc biệt, Vân Đô ca ca không thể rời thành Vân Đô quá lâu.

Như thế, càng nghĩ thật lâu, tiểu công chúa càng cực kì kiên định đưa ra quyết định: Nàng muốn cùng Hạ Tĩnh Du về thành Vân Đô, sau đó, cùng Vân Đô ca ca ở lại thành Vân Đô!

Tiểu công chúa đưa ra quyết định như vậy, trực tiếp làm đám Tân hoàng sợ ngây người.

Mộ Dung Quân thì vui mừng thấy sự thành công. Năm năm ở cạnh Hạ Tĩnh Du, đền lại để nữ nhi gả đi, cũng là phải làm.

Tân hoàng cũng rất không nỡ. Nếu không phải Thái tử không đưa đi được, Tân hoàng khẳng định sẽ trực tiếp đưa Thái tử đi đến thành Vân Đô, chứ không phải đứng ở Đế Đô nhìn Hạ Tĩnh Du rời đi.

Mặc kệ nói thế nào, hiện nay tiểu công chúa ở thành Vân Đô, còn cực kì vui vẻ bày tỏ, nó ở lại luôn sẽ không về nữa.

Mạc Như Nghiên đương nhiên sẽ không không chào đón tiểu công chúa tới thành Vân Đô làm khách. Chỉ là một vị công chúa cao quý như vậy, Mạc Như Nghiên cực kì nghi ngờ, phủ Thành chủ có thể chiêu đãi tốt hay không.

Sau khi ở cùng nhau, Mạc Như Nghiên phát hiện, nàng thật sự lo lắng nhiều rồi.

Tiểu công chúa không phải khó hầu hạ như nàng nghĩ. Cho dù là ăn uống, hay là phòng ở, tiểu công chúa cũng không lộ ra chút không thích hay không nguyện ý gì.

Trái lại, tiểu công chúa vẫn cực kì phấn khởi, nếu không vây quanh Hạ Vân Đô, thì sẽ đi theo sau Hạ Tĩnh Du. Líu ríu, giống như một chú chim vui vẻ, tràn đầy nụ cười, cười rất tươi cho mọi người thấy.

Nhìn công chúa mang theo nụ cười không hề che giấu gì, khóe môi Mạc Như Nghiên không khỏi cong lên.

Thành Vân Đô nặng nề lâu rồi, là lúc ánh sáng nên chiếu vào rồi.

Nhìn thấy tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên có dự cảm, tiểu công chúa sẽ cho phủ Thành chủ, thậm chí cả thành Vân Đô, một kinh hỉ rất lớn.

Lúc bầu trời sắp tối đen, Hạ Trăn mới trở về.

Vừa vào cửa đã bị Hạ Tĩnh Du bổ nhào qua ôm lấy, nếu không phải mắt Hạ Trăn thấy rõ, nhận ra là nữ nhi nhà mình, khẳng định Hạ Tĩnh Du sẽ bị thương rồi.

“Lỗ mãng.” Ngoài miệng mắng như vậy, nhưng động tác của Hạ Trăn lại rất nhẹ, sợ ra sức thêm một chút, liền làm Hạ Tĩnh Du bị đau rồi.

“Phụ thân.” Hạ Tĩnh Du vừa mới ở bên cạnh Mạc Như Nghiên xong, giờ phút này thấy Hạ Trăn, lại không hề che giấu bộ dạng của tiểu nha đầu.

Có lỗ mãng tới đâu cũng là nữ nhi Hạ gia! Cho dù ở Đế Đô năm năm, nàng vẫn không học xong lễ nghi cùng quy củ của các tiểu thư khuê các ở đó.

May mà cả Thánh Thượng lẫn Hoàng Hậu nương nương, đều không ép buộc nàng học quy củ. Nếu không, Hạ Tĩnh Du khẳng định sớm chịu không nổi rồi.

Kì thật, không chỉ Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân cũng không ép tiểu công chúa học quy củ.

Khác với các công chúa khác trong hoàng cung, tiểu công chúa càng thêm tùy hứng, cũng càng thêm nghịch ngợm. Giống như tới thành Vân Đô, chính là tiểu công chúa cố ý quyết định, ai khuyên cũng không được, ai cản trở cũng không thành.

Chỉ là, tân hoàng lại thích tiểu công chúa bướng bỉnh như vậy. Người ngoài thì cảm thấy không đúng, không nên, cũng nghi ngờ không nên quản giáo vậy.

Còn lý do Mộ Dung Quân mặc cho tiểu công chúa làm càn, đương nhiên là vì không nỡ để tiểu công chúa bị quá nhiều quy củ quản thúc, ngược lại mất đi bản tính vui vẻ.

Công chúa khác với hoàng tử, Mộ Dung Quân không tính đem công chúa dạy bảo thành dáng vẻ nữ tử đại lượng thanh tao lịch sự. Nếu tiểu công chúa thích chơi đùa, lại ham chơi, Mộ Dung Quân liền để tiểu công chúa theo bản tính. Chỉ cần tiểu công chúa không quá mức, Mộ Dung Quân sẽ không răn dạy.

Đương nhiên, nên có quy củ, tiểu công chúa cũng sẽ không hư hỏng. Nếu không, Mộ Dung Quân sẽ không tha thứ cho.

Như lần này tiểu công chúa đòi tới thành Vân Đô, nếu không phải Mộ Dung Quân vốn có quyết định này, tiểu công chúa căn bản khỏi phải nghĩ đến ra tới cửa lớn hoàng cung, càng miễn bàn rời cửa thành Đế Đô.

Không thể phủ nhận, so với Tân hoàng, tiểu công chúa cực kì sợ mẫu hậu. Dưới tình tình chung, chỉ cần Mộ Dung Quân nghiêm mặt lên, tiểu công chúa sẽ không dám lỗ mãng.

Ngược lại là Tân hoàng, dù có nổi giận đến đây, tiểu công chúa cũng dám làm nũng, không sợ uy lực của Tân hoàng.

“Ừm.” Gật gật đầu, Hạ Trăn sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du, “Trở lại rồi?”

“Vâng, con gái trở về rồi.” Hạ Tĩnh Du ra sức gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Hạ Trăn.

Nàng nghe nói, nếu không ngờ phụ thân nàng anh dũng thần uy, trận khổ chiến này khẳng định không có khinh địch có thể kết thúc như vậy, mà còn là đại thắng.

Là phụ thân nàng mang theo một đám tướng sĩ Tây Bắc quân thủ vệ ở biên quan Thanh Vân quốc. Phụ thân của nàng, là lợi hại nhất!

“Trở về là tốt.” Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng Hạ Trăn rất nhớ Hạ Tĩnh Du. Mà nay, rốt cuộc cũng viên mãn rồi.

“Hạ tướng quân.” Giống với Hạ Tĩnh Du, tiểu công chúa cực kì sùng bái Hạ Trăn, so với phụ hoàng còn sùng bái hơn.

Chủ động đi đến trước mặt Hạ Trăn, tiểu công chúa nhu thuận thỉnh an, cất tiếng chào.

“Vị này này?” Khác với Mạc Như Nghiên, lúc này Hạ Trăn vẫn chưa nhận ra tiểu công chúa chính là vị tiểu công chúa năm năm trước Tân hoàng cố ý đưa đến thành Vân Đô khoe với hắn.

“Phụ nhân, muội ấy là Trân nhi, muội muội của Thái tử ca ca.” Thấy Hạ Trăn không nhận ra tiểu công chúa, Hạ Tĩnh Du giới thiệu thay.

Hạ Trăn ngẩn người. Là vị bảo bối trong lòng Tân hoàng? Nếu là vị tiểu công chúa kia, sao Tân hoàng có thể để cho nàng theo Tĩnh Du tới thành Vân Đô được?

Với chuyện tiểu công chúa đến, Hạ Trăn tuy kinh ngạc, nhưng cũng nhiệt tình hoan nghênh.

Xác định tiểu công chúa đến đây đã được sự cho phép của Tân hoàng và Mộ Dung Quân, Hạ Trăn liền coi tiểu công chúa như nữ nhi nhà mình mà đối đãi.

Vì thế ngày tiếp theo, lúc Hạ Tĩnh Du đề xuất muốn cùng đến quân doanh Tây Bắc quân, tiểu công chúa liền cùng đi theo.

Này không phải lần đầu tiên Hạ Tĩnh Du tiếp xúc với các tướng sĩ, nhưng với tiểu công chúa lại là lần đầu.

Lúc ở Đế Đô, tiểu không chúa đã nghe Thái tử cùng Hạ Tĩnh Du nhắc đến cuộc sống ở quân doanh. Nghe thấy như vậy, nhưng tiểu công chúa ở Đế Đô lại không nhìn tới.

Mà nghe nói Hạ Vân Đô từ nhỏ đã tiến vào quân doanh, tiểu công chúa lại càng mong chờ tới ngày hôm nay.

Giờ phút thực sự đứng trước quân doanh Tây Bắc quân, nắm lấy tay Hạ Tĩnh Du, tiểu công chúa liền cảm thấy trong lòng tràn đầy kích động không thể diễn tả bằng lời, tầm mắt lại đảo quanh, chỉ hận không thể đem tất cả hình ảnh chặt chẽ lưu lại trong đầu.

“Vân Đô ca ca, sau này muội có thể mỗi ngày cùng huynh tới nơi này sao?” Tiểu công chúa ở Đế Đô cực kì tùy hứng, sau khi tới thành Vân Đô, lại rất ngoài ý muốn trở nên cực kì như thuận.

Nhất là tại lúc nói chuyện với Hạ Vân Đô, không hề có giọng điệu ra lệnh, đều là ý hỏi cùng trưng cầu ý kiến.

Ngoài ra chính là Hạ Trăn. Ở trước mặt Hạ Trăn, tiểu công chúa nói cũng rất ngoan. Cơ bản chỉ cần Hạ Trăn mở miệng, mặc kệ nói cái gì, tiểu công chúa chỉ có một chữ “Được”.

So sánh ra, Mạc Như Nghiên phải đứng sau Hạ Trăn rồi.

Không thể không nói, biểu hiện này của tiểu công chúa, hoàn toàn khác với Hạ Tĩnh Du.

Hạ Tĩnh Du càng thêm gần gũi với Mộ Dung Quân, ngược lại cũng không thân với Tân hoàng mấy. So sánh ra, thật càng nguyện ý nghe Mộ Dung Quân dạy bảo hơn.

Đương nhiên, Mộ Dung Quân rất ít răn dạy Hạ Tĩnh Du.

Phần lớn, Mộ Dung Quân đều thấy Hạ Tĩnh Du làm cực kì tốt. Có lần cần phải dạy bảo, Mộ Dung Quân lại thích nói rõ lý lẽ. Lấy giọng điệu cực kì ôn hòa, từ từ dẫn đường cho Hạ Tĩnh Du tự suy nghĩ ra, chứ không thẳng thắn vạch trần sai lầm của Hạ Tĩnh Du.

Nhờ có Mộ Dung Quân dạy bảo, Hạ Tĩnh Du nghiễm nhiên trở thành mẫu trước mặt tiểu công chúa. Nếu công chúa làm gì không đúng, Mộ Dung Quân chỉ nói một câu: “Hỏi Tĩnh Du tỷ tỷ của con đi.”

Tiểu công chúa lúc đầu còn thấy ấm ức. Nàng làm sau, còn phải đi tìm Tĩnh Du tỷ tỷ nghe trò cười? Càng về sau, tiểu công chúa cũng đã thành quen.

Tĩnh Du tỷ tỷ ôn nhu hơn mẫu hậu. Nếu mẫu hậu răn dạy nàng, nàng khẳng định sẽ khóc.

Tĩnh Du tỷ tỷ thì sẽ không thế. Tĩnh Du tỷ tỷ rất kiên nhẫn, mặc kệ nói cái gì, tiểu công chúa đều vui vẻ nghe.

Đương nhiên, Hạ Tĩnh Du đổi thành Hạ Vân Đô, tiểu công chúa lại càng nguyện ý nói gì nghe nấy theo.

“Cái này, ta hỏi phụ thân ta.” Ở quân doanh, phụ thân hắn là đại tướng quân. Có thể dẫn tiểu công chúa tới doanh địa không, Hạ Vân Đô không làm chủ được.

“Vậy đợi lát nữa chúng ta liền đi hỏi Hạ tướng quân.” Nghe nói muốn hỏi Hạ Trăn, tiểu công chúa cũng không tức giận, gật gật đầu, đáp ứng.

Thành Vân Đô khác với Đế Đô, Tây Bắc quân cũng khác với ở hoàng cung. Nhưng thứ này, là Thái tử ca ca từ nhỏ đã dạy nàng. Tĩnh Du tỷ tỷ cũng nói rất nhiều với nàng, cho nên tiểu công chúa chưa từng thấy cáu kỉnh.

Cho dù nàng thật sự muốn tới, Hạ Trăn cùng Hạ Vân Đô không cho nàng tới, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn đứng ở phủ Thành chủ, tìm Mạc Như Nghiên chơi đùa.

Với Mạc Như Nghiên, tiểu công chúa giống như đối với mẫu hậu mình, không phải không thích, nhưng theo bản năng sẽ cụp đuôi, bướng bỉnh sợ bị mắng.

Chỉ là này cũng không có nghĩa là, tiểu công chúa liền ghét Mạc Như Nghiên, không muốn gần gũi với Mạc Như Nghiên. Lúc muốn quyết định chuyện lớn nào đó, người đầu tiên tiểu công chúa tìm tới, không hề nghi ngờ chính là Mạc Như Nghiên.

Bởi, đó là chỗ dựa vững chắc cuối cùng, cũng là chỗ dựa lớn nhất, như một đạo lý.

“Được.” Tuy trong nhà có Hạ Tĩnh Du là muội muội, nhưng vì Đại hoàng tử xuất hiện, Hạ Vân Đô cũng thường xuyên đứng bên cạnh nhìn. May là Hạ Vân Đô thoải mái, cho tới bây giờ cũng không nổi giận.

Mà nay nhìn thấy tiểu công chúa, Hạ Vân Đô liền đối đãi như với muội muội nhà mình, tuy chưa tới độ nói gì nghe nấy, nhưng cũng dốc sức thỏa mãn tất cả yêu cầu của tiểu công chúa.

Cho nên khi nghe tiểu công chúa muốn tới quân doanh Tây Bắc quân, Hạ Vân Đô cũng đã nghĩ cách giúp.

Đợi đến khi đến trước mặt phụ thân, Hạ Vân Đô cũng khẳng định sẽ nói giúp. Tận khả năng mình, để tiểu công chúa đạt được ước muốn.

Thật sự không được, hắn có thể trông tiểu công chúa, bảo đảm an nguy tiểu công chúa, cũng sẽ không để tiểu công chúa quấy rầy tới các tướng sĩ khác.

Hạ Vân Đô đã cam đoan, Hạ Trăn gật gật đầu, đáp ứng.

Tiểu công chúa lại càng cảm động, hai mắt lấp lánh nhìn Hạ Vân Đô. Như là Hạ Vân Đô chạy đi đâu, nàng khẳng định sẽ chạy theo, quyết không chạy sang hướng khác.

Vì thế các tướng sĩ cực kì kinh ngạc phát hiện, phía sau tiểu tướng quân nhà bọn họ có một tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng đi theo.

Vừa thấy liền biết là cô nương nhà không tầm thường, hơn nữa còn là tiểu cô nương cùng Tiểu tỷ tỷ trở về. Không phải quý nhân, là ai?

Càng nhớ rõ Đại hoàng tử các tướng sĩ rất nhanh liền đoán được thân phận của tiểu công chúa. Nhưng ngại tiểu công chúa là tiểu cô nương, tất cả mọi người cũng không chủ động tới gần. Sợ bản thân là đám hán tử thô kệch, làm tiểu cô nương sợ hãi.

Nhưng mà, tiểu công chúa hiển nhiên đã khiến các tướng sĩ mở rộng tầm mắt.

Mấy ngày sau, tiểu công chúa đi theo Hạ Vân Đô càng ngày càng quen đã bắt đầu lộ bản tính. Vừa cưỡi ngựa lại chơi kiếm, nàng đều thử.

Cũng không phải không tiếp thu yêu cầu, Hạ Vân Đô xoắn xuýt một lúc, liền dẫn tiểu công chúa đi cưỡi ngựa bắn tên, rồi bắt đầu thao luyện như ngày thường.

Vốn tưởng rằng tiểu công chúa sẽ kêu khổ muốn ngừng, hoặc là ấm ức rơi nước mắt. Nhưng thấy tiểu công chúa càng chơi càng hăng say, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, dính Hạ Vân Đô càng ngày càng chặt rồi.

Mạc Như Nghiên biết được từ Hạ Tĩnh Du, tiểu công chúa thích võ không thích nữ công, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân cũng không bắt ép tiểu công chúa. Vì vậy, liền không ngăn cản Hạ Vân Đô dẫn tiểu công chúa đến quân doanh, tùy ý để cho tiểu công chúa đi theo sau Hạ Vân Đô.

Tiểu công chúa cứ như vậy, ở tới nửa năm.Rất khó tin được, đến ngay cả Hạ Trăn cũng không thể nào tin được, tiểu công chúa lại kiên trì như vậy.

“Tiểu công chúa thật sự rất lợi hại.” Cùng là cô nương ở phủ Thành chủ, Hạ Tiểu Nguyệt liền tự nhận không bằng rồi.

“Ừm.” Thật tâm mà nói, Hạ Tiểu Nguyệt cũng rất bội phục nghị lực của tiểu công chúa. Vốn cho rằng chỉ sau mấy ngày hào hứng liền không đi theo nữa. Không ngờ, tiểu công chúa thật sự kiên trì ở lại đây.

“Trân nhi rất có nghị lực. Chỉ cần là việc nó thích, liền nhất định sẽ làm tốt. Giống như Vân Đô vậy. Ngay từ đầu Thánh Thượng cũng không đồng ý, nếu không phải Trân nhi luôn kiên trì, cũng sẽ không có cảnh tượng hiện nay.” Hạ Tĩnh Du lo lắng không phải tiểu công chúa không kiên trì nổi, nàng lo lắng là một khi tiểu công cháu thật sự thích những ngày ở tại Tây Bắc quân, liền không muốn về Đế Đô nữa.

Đến lúc đó, chỉ sợ Thánh Thượng sẽ rồng nhan nổi giận, tự mình tới thành Vân Đô tìm.

Hạ Tĩnh Du không hổ là người hiểu tiểu công chúa nhất. Tiểu công chúa quả thật thích những ngày ở thành Vân Đô. Cho dù là ở chung với mọi người ở phủ Thành chủ, hay là ở chung với các tướng sĩ Tây Bắc quân cùng nhau thao luyện. Tiểu công chúa đều vô cùng nhiệt tình, cực kì thích.

Quan trọng nhất là, cứ như vậy, nàng có thể ở cùng một chỗ với Vân Đô ca ca.

Cũng vì lý do sau cùng này, tiểu công chúa là tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không về Đế Đô.

Thánh Thượng rất tức giận. Nhóc mập mạp Hạ Vân Đô kia có chỗ nào tốt? Lại dám quyến rũ nữ nhi của hắn không nguyện về hoàng cung hả?

Nhóc mập mạp? Hạ Trăn vốn tính giúp khuyên nhủ tiểu công chúa. Nhưng mà hiện nay, không cần thiết rồi.

Mạc Như Nghiên thấy Tân hoàng ghét bỏ Hạ Vân Đô. Được thôi, nhóc mập mạp đúng không? Nàng muốn để Tân hoàng nhìn xem, nhóc mập mạp nhà nàng làm thế nào giữ tiểu công chúa lại thành Vân Đô này!

Hoàn toàn không biết vì một câu oán giận vô tâm này, tiểu công chúa vốn rất nhanh liền về Đế Đô, cứ như vậy tiếp tục ở lại thành Vân Đô, mà còn là ở lại luôn. Thậm chí một mình Tân hoàng ở Đế Đô trông ngóng, cũng không thể thấy bóng dáng của tiểu công chúa.

Mộ Dung Quân cũng không gấp. Năm đó nàng mơ ước hướng ra thế giới bên ngoài, hiện giờ tiểu công chúa có thể thay nàng ở thành Vân Đô xem nhiều một chút, nàng cực kì hài lòng.

Thái tử cũng không gấp. Có tiểu công chúa ở thành Vân Đô, hắn sớm muộn gì cũng đem Hạ Tĩnh Du về Đế Đô tiếp.

Như vậy, tiểu công chúa ở lại, ngoại trừ Tân hoàng, mọi người đều cùng một tiếng lòng.

Tiếp xúc với tiểu công chúa, các tướng sĩ Tây Bắc quân cũng rất thích vị tiểu công chúa hoạt bát này.

Đến ngay cả năm năm trước Đại hoàng tử tới quân doanh, cũng không được hoan nghênh như tiểu công chúa. Nhưng không thể phủ nhận, tiểu công chúa nghiễm nhiên biết thành quả vui vẻ của các tướng sĩ. Chỉ cần chỗ nào có tiểu công chúa, liền không thể thiếu tiếng nói cười.

Mắt thấy vì tiểu công chúa đến, các tướng sĩ lại nở nụ cười tươi, Hạ Trăn liền thở phào nhẹ nhõm.

Áp lực lâu như vậy, các tướng sĩ cuối cùng đã nghênh đón vui vẻ. Tiểu công chúa đến đây với Tây Bắc quân mà nói, là tin mừng.

Sau một năm tiểu công chúa ở lại thành Vân Đô, Tân hoàng liên tiếp hạ lệnh, bắt Hạ Trăn nhanh nhanh đem tiểu công chúa về Đế Đô.

Nhận được lệnh của Tân hoàng, Hạ Trăn không tỏ thái độ gì, Mạc Như Nghiên liền trực tiếp lấy đi. Sau đó, giao cho tiểu công chúa, để tiểu công chúa tự thỏa thuận với Tân hoàng chuyện đi hay ở.

“Dì, con ở thành Vân Đô, sẽ khiến cho mọi người phiền toái sao?” Cầm lệnh thúc giục, tiểu công chúa hỏi Mạc Như Nghiên câu như vậy.

“Sẽ không. Tất cả mọi người cực kì thích Trân nhi.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, thật sự trả lời tiểu công chúa, lại bổ sung một câu: “Vân Đô cũng cực kì thích.”

“Thật vậy chăng? Vân Đô ca ca cũng thích Trân nhi ở lại thành Vân Đô sao?” Hai mắt tiểu công chúa liền sáng ngời, cả người đều lộ ra vui vẻ, “Vậy Trân nhi muốn ở lại thành Vân Đô, cùng Vân Đô ca ca đến quân doanh.”

“Vậy thì vất cả Trân nhi đi cùng Vân Đô rồi.” Xoa xoa đầu tiểu công chúa, Mạc Như Nghiên khẳng định tiểu công chúa ở lại, cũng không quên cổ vũ tiểu công chúa.

“Không vất vả không vất vả, Trân nhi rất thích ở cùng Vân Đô ca ca, một chút cũng không vất vả.” Tiểu công chúa đong đưa thành trống lắc, cười tít mắt nói.

Mạc Như Nghiên cười cười, nhìn tiểu công chúa cầm lệnh thúc giục trở về phòng.

Mạc Như Nghiên vẫn nhớ rõ trước kia Tân hoàng dụ dỗ Tĩnh Du nhà bọn họ về Đế Đô như nào. Giờ phút này lại không thua kém, vừa lúc trả cho Tân hoàng một lần.

Cũng cho biết vì sao lúc trước nàng cùng Hạ Trăn không nỡ, giờ phút này Tân hoàng sẽ có tâm tình như thế nào?

Tâm tình thế nào sao? Tân hoàng muốn giết người có tính không?

Hắn thật sự không ngờ rằng, đợi lâu như vậy cũng không có hồi đáp của Hạ Trăn, lại chỉ chờ được tin tiểu công chúa bất chấp ở lại.

Mắt thấy thư tiểu công chúa viết, lại nhấn mạng phải ở lại thành Vân Đô, nhất định phải đến quân doanh Tây Bắc quân thao luyện… Tân hoàng quả thật tức điên rồi.

Hắn dám đánh cược, khẳng định là mưu kế của Mạc Như Nghiên. Nếu không, thư trả lời hắn không có khả năng là tiểu công chúa, mà là của Hạ Trăn mới đúng.

Khẽ cắn môi, Tân hoàng bị ép cho bất đắc dĩ, đành phải chạy tới xin Mộ Dung Quân giúp đỡ. Đối phó với Mạc Như Nghiên, lại nhắc tới tiểu công chúa, phải để Mộ Dung Quân ra mặt mới được.

“Thánh Thượng, lời của nô tỳ, sợ là Trân nhi cũng không nghe.” Lời này vừa nói ra, Tân hoàng liền mất hứng. Chỉ là, Mộ Dung Quân còn nói một câu nữa, “Mọi người đều biết, Trân nhi với Thánh Thượng, còn gần gũi hơn so với nô tỳ.”

Nghe Mộ Dung Quân thừa nhận, tiểu công chúa gần gũi hắn hơn, sắc mặt Tân hoàng liền dịu đi rồi.

Nhưng nghĩ đến hiện nay tiểu công chúa bị nhóc mập mạp Hạ Vân Đô lừa đi, giọng nói của Tân hoàng lại càng không vui: “Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên rốt cuộc dạy nhi tử thế nào vậy? Dám động tới chủ ý của Trân nhi nhà chúng ta rồi hả? Lớn mật! Làm càn!”

Nghe Tân hoàng không hiểu chuyện trách cứ gầm thét, Mộ Dung Quân than nhẹ một tiếng, thật sự vô lực rồi.

Nàng không tin Tân hoàng lại không biết, tiểu công chúa luôn có hảo cảm với Hạ Vân Đô. Mà còn là đơn phương, lại rất nhiệt tình với Hạ Vân Đô.

Chẳng qua, Tân hoàng lại sủng ái tiểu công chúa, khẳng định không muốn thừa nhận đâu.

Trái lại, điều Mộ Dung Quân lo lắng nhất là, nếu tiểu công chúa thật sự chỉ là đơn phương, lúc đó Tân hoàng sẽ xử trí Hạ Vân Đô thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK