Khác với Thái Tử cùng rất nhiều tướng sĩ Tây Bắc quân giờ phút này, Hạ Trăn cũng không có chờ mong Thánh Thượng ban thưởng.
Đối với hắn mà nói, nhìn thấy Mạc Như Nghiên, xác định Mạc Như Nghiên bình yên vô sự, so với bất cứ ban thưởng nào càng có ý nghĩa hơn.
Hiện nay bụng Mạc Như Nghiên đã có thể thấy được một chút rồi. Ngay từ đầu Hạ Trăn chỉ lo nhìn chằm chằm Mạc Như Nghiên, mãi đến lúc trở về phủ tướng quân ngồi xuống, mới đột nhiên nhớ tới, trong bụng Mạc Như Nghiên còn có một đứa nhỏ.
Dọc theo đường đi Mạc Như Nghiên đều đang đợi Hạ Trăn hỏi, nhưng mà hình như, Hạ Trăn thật là quên chuyện đứa nhỏ rồi.
Thật là ngọt ngào khi Hạ Trăn một lòng chỉ nghĩ đến nàng, Mạc Như Nghiên cũng nhịn không được kêu oan cho đứa nhỏ trong bụng: "Ta còn tưởng rằng chàng sẽ nhớ con."
Sắc mặt Hạ Trăn cứng đờ, tầm mắt rơi vào trên bụng Mạc Như Nghiên, thất thần có chút không biết làm sao.
"Muốn sờ thử không?" Đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, Mạc Như Nghiên đã trải qua tâm tình Hạ Trăn, đề nghị với Hạ Trăn.
"Có thể chứ?" Ngoài miệng Hạ Trăn hỏi như vậy, tay đã vô ý thức duỗi về phía bụng của Mạc Như Nghiên. Nhưng ngay tại lúc sắp đụng tới, hắn lại dừng lại.
Cuối cùng Mạc Như Nghiên không nhịn được nở nụ cười. Phản ứng này của Hạ Trăn, thật sự quá buồn cười rồi.
Trực tiếp bắt lấy tay Hạ Trăn, đặt đến trên bụng nàng, Mạc Như Nghiên nói: "Con cũng như ta vậy, một mực chờ chàng trở về."
Lúc sờ vào bụng Mạc Như Nghiên, giống như Hạ Trăn suy nghĩ, là vô cùng thần kỳ lại có cảm giác không thể tin được. Không nói lên được, lại thật khiến cho hắn an tâm.
Hạ Trăn cảm giác thấy vui sướng không thể diễn tả được, Mạc Như Nghiên lẳng lặng không nói gì.
Trong phòng không khí cứ như vậy yên tĩnh trở lại, trong không khí lại tràn đầy không khí vui sướng. Phủ Thanh Viễn tướng quân to như vậy, đến thời khắc này, mới là chân chính có sức sống.
Lúc đám người Lăng Phong trở lại phủ tướng quân, tâm tình cũng không khá lắm, trên mặt cũng mang theo tức giận.
Không đợi Hạ Trăn hỏi sao lại thế này, Lăng Phong liền đem ý chỉ của Thánh Thượng nói ra.
Hạ Trăn cũng không phải để ý có ban thưởng hay không, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, chưa từng thay đổi chút nào.
Mạc Như Nghiên thì trầm tư, nói với mấy người Lăng Phong: "Không ban thưởng là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" Mấy vị phó tướng khác không hề quen biết Mạc Như Nghiên, Lăng Phong đã ở chung với Mạc Như Nghiên ở Thanh Sơn huyện một thời gian. Hắn biết rõ, Mạc Như Nghiên sẽ không bắn tên không có đích. Trái lại, Mạc NhưNghiên so với đám người bọn hắn đang ngồi đều lợi hại hơn.
Cũng vì vậy, nghe nói là Mạc Như Nghiên mở miệng, Lăng Phong nháy mắt liền biểu đạt nghi hoặc: "Đại tiểu thư... Không, hiện nay nên gọi là phu nhân. Sao phu nhân lại thấy như vậy, không ban thưởng ngược lại là chuyện tốt?"
"Hạ Trăn từ Liên Hoa thôn trực tiếp về Tây Bắc quân, lúc đó không nhận ý chỉ của Thánh Thượng." Một câu của Mạc Như Nghiên nói lên tất cả, cũng nhắc nhở khúc mắc của mấy người ở đây với Thánh Thượng.
"Vậy ngày đó tướng quân không trở về Đế Đô, là sai rồi hả ?" Lăng Phong nhớ rõ, lúc ấy Mạc Như Nghiên cũng không ngăn cản hai người bọn hắn trực tiếp đến Tây Bắc quân trước! Mà nay lại nói thế, chẳng lẽ lúc trước quyết định không thỏa đáng?
"Không, không có sai. Khi đó, các ngươi chỉ có thể về Tây Bắc quân. Ngoại trừ chiến trường thuộc về các ngươi, các ngươi không thể đi nơi nào nữa." Mạc Như Nghiên lắc đầu, giọng nói rất chắc chắn, "Bao gồm cả Đế Đô."
Bị Mạc Như Nghiên nói như vậy, Lăng Phong càng thêm mờ mịt rồi. Tuy hắn tự xưng là quân sư, nhưng trước tranh đấu hoàng quyền, thật là cảm thấy không đủ sức. So với trên quan trường ngươi lừa ta gạt, so với tranh quyền đoạt lợi hoàng cung nội viện, hành quân đánh giặc dùng chiến thuật và mưu kế thật sự đơn giản hơn nhiều.
Nhìn ra mấy người cũng không hiểu rõ lắm, Mạc Như Nghiên quay đầu nhìn về phía Hạ Trăn. Không xác định có cần đem chuyện nói rõ, cho mọi người biết không.
Thấy Mạc Như Nghiên đột nhiên dừng lại nhìn về phía hắn, Hạ Trăn gật gật đầu. Mấy người ở đây, hắn đều tin tưởng trăm phần trăm, có thể đem sống chết ra phía sau.
"Phu nhân có chuyện cứ việc chỉ rõ. Chúng ta một đám võ phu, thật sự không hiểu được tâm tư hết đâu." Lăng Phong nói xong câu cuối cùng, nở nụ cười khổ.
Cũng là bởi vì thế,cho dù Tây Bắc quân quân uy hiển hách, vẫn ăn không ít thiệt thòi tại Đế Đô. May mà Thái Tử điện hạ vẫn che chở, ít nhất ở bên ngoài, không có người nào làm quá mức.
"Ta đây liền nói thẳng." Đều nói võ tướng ngu dốt không biết, nhưng làm sao võ tướng liền thật sự không cảm giác được, không phát hiện ra bị người ngoài ép buộc và bài xích? Mạc Như Nghiên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu như Tây Bắc quân không có Thái Tử che chở, sợ là rất khó đi đến hôm nay.
Cho nên nói, so với ngươi lừa ta gạt ở quan trường, Mạc Như Nghiên càng thích ở chung cùng các tướng sĩ cả đám chỉ đi thẳng về thẳng. Chỉ vì, đoàn tướng sĩ này vừa thẳng thắn, lại vừa vô tư.
Luận tính tình, luận tâm tính, các tướng sĩ rong ruổi sa trường so với những quan văn chìm nổi quan trường nhiều năm càng thêm làm cho người ta kính nể.
Đám người Lăng Phong lập tức gật gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh nhìn Mạc Như Nghiên, đợi Mạc Như Nghiên phân tích cho bọn họ biết tới cùng là xảy ra chuyện gì.
Mạc Như Nghiên cũng không nói nhiều, trực tiếp nói từ đầu: "Theo tình thế trước mắt, Tây Bắc quân nghiễm nhiên chính là một con cờ Thánh Thượng và Thái Tử đánh cờ. Thánh Thượng vì Tây Bắc quân chiến công hiển hách, kiêng kị Thái Tử được lòng dân quá. Mà Thái Tử vì bảo toàn Tây Bắc quân không bị Thánh Thượng tùy ý bố trí đánh tan, chỉ có thể xảo diệu cùng Thánh Thượng chu toàn, tận lực bảo đảm sự tồn tại của Tây Bắc quân."
"Thánh Thượng muốn loại bỏ Tây Bắc quân?" Tuy được gọi là quân cờ cực kì làm cho người ta khó có thể tiếp thu, nhưng Lăng Phong vẫn nhịn xuống không đánh gãy Mạc Như Nghiên nói. Nhưng nghe nói tới vấn đề sống sót Tây Bắc quân, sắc mặt Lăng Phong thay đổi.
Hắn vẫn cho là, Thánh Thượng chỉ muốn đem Tây Bắc quân thu làm của mình. Nên mới đem mấy vị tướng quân tay cầm binh quyền đuổi ra Tây Bắc quân, ý muốn thu phục binh quyền. Không nghĩ tới, mục đích cuối cùng Thánh Thượng thực ra là muốn đánh tan tất cả Tây Bắc quân?
"Tây Bắc quân chiến tích quá huy hoàng rồi. Công cao chấn chủ, mặc dù Thánh Thượng hiện nay không hành động, ngày sau Thái Tử đăng cơ, cũng không thể đảm bảo liền không có nguy hiểm gì." Khác với đoàn tướng sĩ Tây Bắc quân này, lúc Mạc Như Nghiên đối đãi với Thánh Thượng cùng Thái Tử, đều rất bình tĩnh, cũng đủ lý trí phân tích vấn đề.
Không sai, hiện nay Tây Bắc quân đúng là trong tay Thái Tử, là vũ khí Thái Tửcoi trọng nhất. Nhưng ai có thể bảo đảm, khi Thái Tử không cần Tây Bắc quân vì hắn chấn nhiếp thiên hạ nữa, Tây Bắc quân huy hoàng còn có thể kéo dài tiếp không?
Hiện tại Mạc Như Nghiên thấy may mắn chính là, Thái Tử đối với Hạ Trăn là thật lòng thật dạ. Đổi lại mà nói, chỉ cần Hạ Trăn ở Tây Bắc quân một ngày, Tây Bắc quân nhất định sẽ bình yên vô sự.
Nhưng mà, không bảm đảm Thái Tử sẽ trực tiếp đem Hạ Trăn dời Tây Bắc quân. Nếu không nữa thì, giải giáp cũng chỉ là một câu chuyện thôi.
"Cái gì?" Ngoại Lăng Phong mấy vị phó tướng khác cùng lúc la lên.
Nếu như Mạc Như Nghiên không là tướng quân phu nhân của bọn hắn, bọn hắn sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho Mạc Như Nghiên dùng tà thuyết mê hoặc người khác như này.
Thái Tử ở trong Tây Bắc quân, cho tới bây giờ đều là bùa hộ mệnh, chứ không phải bùa đòi mạng.
"Các vị đừng vội, an tâm một chút chớ nóng nảy." Trong mấy người đang ngồi đây, chỉ riêng Lăng Phong là cực kỳ có mắt nhìn. Mạc Như Nghiên nói trắng ra như vậy, hắn lại càng biết được nặng nhẹ.
Không sai, với quân uy của Thánh Thượng, vị kia không am hiểu tá ma giết lừa? Bọn hắn ở dưới trướng Thái Tử lâu như vậy, đều hiểu, biết rõ hiện nay là Thái Tử điện hạ. Một khi Thái Tử điện hạ trở thành tân đế, như thế toàn bộ liền nháy mắt trở nên khác rồi.
Tuy ở trong đội Lăng Phong nói chuyện không bằng Hạ Trăn, nhưng cũng là người nhiều mưu trí trong cảm nhận mọi người. Lăng Phong nói Mạc Như Nghiên nói không sai, mấy vị phó tướng kia khẳng định sẽ châm chước, thậm chí tin tưởng.
Giờ phút này cũng như vậy. Nhờ một câu trấn an của Lăng Phong, mấy vị phó tướng đều đã yên tĩnh trở lại, đợi Mạc Như Nghiên nói tiếp.
"Chuyện Thái Tử tạm thời không nói tới. Mặc dù trong lòng chúng ta biết có biến, cũng không thể thay đổi, càng thêm thay đổi không được. Nhưng có một chút, sau ta tới Đế Đô nhiều ngày, có thể kết luận." Đối mặt với ánh mắt của đám người Lăng Phong, Mạc Như Nghiên thản nhiên nói, "Ít nhất hiện nay, Thái Tử đối với Tây Bắc quân là quả thật tận tâm tận lực. Cho nên nói, chúng ta tạm thời không cần nghĩ sâu như thế. Chỉ cần ở trong lòng có suy nghĩ này, để ngừa ngày nào đó đột nhiên gặp phải, lại bị đánh cho trở tay không kịp."
Mạc Như Nghiên nói hợp tình hợp lý, so với ý châm ngòi, càng có nhắc nhở và cảnh giác nhiều hơn. Mấy vị phó tướng cũng không phải người không biết phân biệt, liền hiểu dụng ý thực sự của Mạc Như Nghiên.
"Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là tình huống tệ nhất ta đoán trước. Ai cũng không có thể bảo đảm, sau khi Thái Tử lên ngôi, sẽ nhớ tình cũ với mọi người, liền thật sự bảo vệ Tây Bắc quân." Mắt thấy mấy người Lăng Phong đều có chút ỉu xìu, Mạc Như Nghiên trấn an nói.
"Phu nhân không cần lo lắng chúng ta không chịu nổi. Cả ngày sinh đi, tử tới, một đám chúng ta, không sợ sinh tử." Lăng Phong lắc đầu, nói với Mạc Như Nghiên.
Là không sợ sinh tử, lại không nhịn được phản bội, không phải sao? Nghĩ tới đây, Mạc Như Nghiên cầm tay Hạ Trăn: "Kỳ thật, các ngươi còn có một bùa hộ mệnh lớn nhất."
Đám người Lăng Phong sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Mạc Như Nghiên. Bùa hộ mệnh? Một đám quê mùa bọn hắn, không quyền không thế, không có chỗ dựa vững chắc không có bối cảnh, lấy đâu ra bùa hộ mệnh?
"Từ lúc ta tới Đế Đô, liền gặp không ít lần Thái Tử thờ ơ châm chọc." Mạc Như Nghiên vừa nói ra, rõ ràng cảm giác được tay Hạ Trăn giật giật.
Không cho Hạ Trăn cơ hội mở miệng, Mạc Như Nghiên nói tiếp: "Nói vậy tất cả mọi người có thể đoán được, là vì Thái bất bình cho Tử Hạ Trăn, vì chuyện ta hai năm trước từ hôn."
Chuyện Hạ Trăn bị từ hôn, đừng nói, Tây Bắc quân mấy vị phó tướng quen biết đều có nghe thấy. Cũng không phải lời đồn nổi lên bốn phía, cố ý tìm hiểu, chỉ vì hai năm trước Hạ Trăn trở lại huyện Thanh Sơn, có cố ý cho biết mọi người việc này.
Lúc đó Thái Tử cũng ở Tây Bắc quân, cực kỳ bất mãn Hạ Trăn buông tha chư vị tiểu thư khuê các ở Đế Đô, lại quay về huyện Thanh Sơn cưới một thiên kim nhà nghèo. Vì thế, không ít lần châm chọc cùng nén giận ở trước mặt bọn họ.
Đợi cho Hạ Trăn rất mau trở lại, Thái Tử không hỏi ra nguyên cớ, liền lập tức phái người đi đến huyện Thanh Sơn điều tra.
Sau đó, tất cả Tây Bắc quân đều nghe được doanh trướng Thái Tử truyền ra tiếng gầm thét cùng tức giận.
Những người khác biết được không rõ ràng lắm, Lăng Phong lại biết cực kỳ rõ. Lúc đó Thái Tử là đòi đến huyện Thanh Sơn tìm Mạc Như Nghiên tính sổ.
Nhưng mà, đại quân đã chờ phát động, lại bị Hạ Trăn cho ngăn lại.
Lúc đó thái độ Hạ Trăn rất cường ngạnh, đến Thái Tử điện hạ cũng không làm gì được.
Cuối cùng, chuyện đi tìm Mạc Như Nghiên không giải quyết được gì. Nhưng đồng thời, cũng trở thành khúc mắc Thái Tử để ý mãi.
Mấy tháng sau đó, sắc mặt Thái Tử đều cực kì âm trầm. Liền ngay cả nhìn Hạ Trăn, cũng không hoà nhã. Ngoại trừ hừ lạnh thì là xem thường, không khí chua xót châm chọc như sắp lan tràn đến như tất cả quân doanh Tây Bắc quân.
Mãi về sau, Hạ Trăn được phong làm Thanh Viễn đại tướng quân, tâm tư của các khuê tú ở Đế Đô với Hạ Trăn nổi lên bốn phía, tâm tình Thái Tử cuối cùng tốt lên.
Nói ra, Lăng Phong lúc ấy cũng là nhân chứng.
"Ta có thể bảo đảm, Hạ Trăn là bùa hộ mệnh Tây Bắc quân. Tình cảm Thái Tử điện hạ đối với Hạ Trăn, chỉ sợ là tất cả tướng sĩ Tây Bắc quân các ngươi cộng lại cũng không bằng. Mà ta, dĩ nhiên cũng cảm động lây, liền khắc sâu." Mạc Như Nghiên nói tới đây, trong lời nói thoáng mang theo ý cười cùng trêu ghẹo.
Bầu không khí vốn đang nghiêm trọng trong phút chốc liền thoải mái. Mấy vị phó tướng vội vàng gật đầu liên tục, nói lên chuyện thú vị của Thái Tử cùng Hạ Trăn tại trong quân doanh.
Lúc trước Thái Tử tiến vào Tây Bắc quân, là giấu diếm thân phận, không có chiêu cáo mọi người.
Mà Hạ Trăn, vừa vặn vào lúc mới gia nhập Tây Bắc quân, chỉ là một tiểu binh.
Hai người cứ như vậy âm kém dương sai được chia ở cùng một cái lều. Sau đó mặc kệ là lên chiến trường hay là ăn cơm đi ngủ, đều đã Tiêu Bất Ly Mạnh, Mạnh Bất Ly Tiêu. Thời gian lâu, tình nghĩa tự nhiên liền vô hình xuất hiện.
Nói không rõ là bọn hắn tới cùng ai cứu ai bao nhiêu lần. Dù sao chỉ cần một lên chiến trường, bọn hắn đều có thể đem phía sau lưng giao thác cho nhau, thậm chí có thể vì đối phương mà không chùn bước chắn đao chắn kiếm làm huynh đệ sinh tử.
Khiến cho Tây Bắc quân ấn tượng khắc sâu nhất, hẳn là cảnh tượng ngày ấy Hạ Trăn vì cứu Thái Tử, thiếu chút nữa chết ở trên chiến trường.
Lúc đó vì Hạ Trăn chỉ là một tiểu binh không quan trọng gì, như thế nào cũng không tới phiên hắn được cứu trước. Mà Thái Tử vì tranh thủ thời gian, liền để bại lộ thân phận của mình.
Cuối cùng, nhờ quân y cứu kịp khi đó, Hạ Trăn vẫn còn sống. Mà Thái Tử, cũng triệt để trở thành Thái Tử điện hạ trong mắt mọi người.
Mạc Như Nghiên trái lại thật không ngờ, hóa ra Hạ Trăn cùng Thái Tử sâu xa như vậy. Thảo nào Thái Tử nhìn Hạ Trăn như vậy, giao tình như vậy quả thật người phi thường không có khả năng địch nổi.
"Lúc ấy có phải bị thương cực kỳ trọng không?" Quay đầu nhìn Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên nhẹ giọng hỏi.
"Không hẳn." Hạ Trăn lắc đầu, đáp lại.
"Cái gì mà không hẳn? Lúc ấy tướng quân ước chừng nằm trọn vẹn ba tháng mới có thể đứng dậy. Thái Tử điện hạ sai quân y sai thái y, không màng tiền bạc đưa các loại thuốc bổ vào trong quân doanh, mới miễn cưỡng bảo vệ một cái mạng nhỏ của tướng quân ..." Phó tướng lớn giọng nói còn không chưa đem lời nói xong, liền gặp ánh mắt của Hạ Trăn.
Sau đó, phó tướng kia liền đem lời muốn nói nuốt trở vào, câm như hến ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên Mạc Như Nghiên nhìn thấy uy danh Hạ Trăn trước tướng sĩ ở Tây Bắc quân. Cho dù ảo tưởng qua bao nhiêu lần, đều kém hơn rung động lần trước chính mắt gặp.
Chỉ là, nếu Hạ Trăn không cho nói, nàng không hỏi. Dù sao cái nên biết, nàng đã biết không sai biệt lắm rồi.
"Phu nhân, người nói còn chưa nói xong!" Mắt thấy đề tài đã đi quá xa, Lăng Phong đúng lúc nhắc nhở.
"A..., đúng” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, không hỏi tiếp chuyện trước kia của Hạ Trăn, mà là nói tới tình cảnh bọn hắn hiện nay, "Hạ Trăn rời khỏi Tây Bắc quân, là ý của Thánh Thượng. Lúc đó Thánh Thượng muốn triệu hồi Hạ Trăn về, không phải muốn Hạ Trăn về Tây Bắc quân, mà là tới Đế Đô. Nói cách khác, nếu như Hạ Trăn thật sự đến Đế Đô, cũng chỉ có thể phụng mệnh lĩnh chỉ, trở thành thủ lĩnh quân hộ vệ hoàng cung. Cùng là võ tướng, nhưng chỉ sợ không phải các ngươi có thể đoán được."
"Đương nhiên! Tướng quân là tướng quân Tây Bắc quân chúng ta, làm sao có thể ở lại Đế Đô làm thủ vệ hoàng cung? Đế đô không ít võ tướng, Tây Bắc quân chúng ta không thiếu tướng quân được!" Lời Lăng Phong nói chưa hết, liền nghênh đón mấy vị phó tướng khác gật đầu phụ họa.
"Cho nên, lúc ngươi cùng Hạ Trăn rời khỏi Liên Hoa thôn, chỉ có thể về Tây Bắc quân. Cho dù là kháng chỉ, cũng có đủ cớ cùng lý do. Dù sao so với hoàng cung, chiến sự biên quan mới khẩn cấp hơn, cũng cần thiết hơn. Mặc dù trong lòng Thánh Thượng mất hứng, cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả như vậy. Không thể trách phạt, không thể mắng chửi, càng thêm không thể hỏi tội." Mạc Như Nghiên nói tới đây, chẳng những Lăng Phong, mấy vị phó tướng khác cũng đã hiểu rõ quan hệ nặng nhẹ lợi hại.
"Như vậy không ban thưởng, là cảnh cáo?" Theo Mạc Như Nghiên phân tích, Lăng Phong dò hỏi.
"Không sai biệt lắm. Không thưởng không phạt, việc này cứ nhẹ nhàng bỏ qua như vậy, đó là kết quả tốt nhất." Mạc Như Nghiên dừng một phen, đột nhiên hỏi, "Nói vậy Thái Tử điện hạ đã tạ ơn ân thay Hạ Trăn rồi hả ?"