“Mạc Như Nghiên đúng không?” Đứng ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa thẳng thắn gọi thẳng tên nàng, hiển nhiên là không tán thành Mạc Như Nghiên.
“Phải.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không ầm ĩ với Hồ Nguyệt Hoa, hết sức bình tĩnh.
Không hiểu sao, Hồ Nguyệt Hoa cảm giác nàng ta ở trước mặt Mạc Như Nghiên, càng thêm không có tự tin.
Nhưng mà, mặc kệ thế nào, lời nên nói vẫn phải nói. Nàng ta đã vất vả đuổi được tình địch mạnh mẽ Mục Nhã Huệ đi rồi, quyết định sẽ không thua Mạc Như Nghiên là kẻ đến sau không ra gì này.
“Ngươi có biết, Hạ tướng quân vốn dĩ nên cưới ta không?” Lời Hồ Nguyệt Hoa nói, cũng không phải không có ý sâu xa. Ngay từ đầu nàng ta đã nói với cô cô nàng ta, Hoàng Quý Phi cũng đáp ứng giúp nàng ta xin Thánh Thượng tứ hôn rồi.
Nếu không phải có Thái Tử ở giữa làm khó, đột nhiên xuất hiện Mục Nhã Huệ và Mộ Dung Quân, bên Thánh Thượng sớm đã hạ chỉ rồi.
“Không biết.” Hồ Nguyệt Hoa hỏi như thế, liền không nghĩ tới Mạc Như Nghiên sẽ đưa ra một đáp án phủ định với nàng ta, hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý.
Mạc Như Nghiên thật sự không biết. Vào lúc nàng gả cho Hạ Trăn, cũng không nói chuyện Hồ Nguyệt Hoa, Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ, nàng cũng chưa từng nghe tới.
Mà nay có lẽ là có ý quấy phá, so với Mộ Dung Quân và Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên không thích vị Hồ Nguyệt Hoa tiểu thư đứng ở trước mặt nàng này.
Không khó nhìn ra, Hồ Nguyệt Hoa cùng Tưởng Xuân Hương có cùng một tính cách. Có chuyện nói chuyện, tức giận liền phát ra, có tính tình liền dỗi.
Nhưng mà, Mạc Như Nghiên không ngại Tưởng Xuân Hương làm càn, nhưng không có khả năng chịu đựng Hồ Nguyệt Hoa vô lễ.
Bởi vì vấn đề xuất thân, Tưởng Xuân Hương làm loạn, cũng chỉ nói mấy câu, không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng xuất thân và gia thế của Hồ Nguyệt Hoa, khẳng định có nhiều người không theo kịp. Mà trong đó, cũng bao gồm, quyền sinh sát.
Hồ Nguyệt Hoa có thể nói một câu, quyết định sống chết của người ta. Cũng có thể không vui một cái, liền không màng hậu quả tùy ý đả thương người khác, đánh người.
Tính cách ngay thẳng như vậy, đều không phải là hồn nhiên ngây thơ đơn thuần, mà là cuồng vọng muốn làm gì thì làm cũng không kiêng nể gì.
Mặc Như Nghiên không nghi ngờ chút nào, nếu nàng chọc Hồ Nguyệt Hoa không vui một cái, mặc cho Hồ Nguyệt Hoa nháo đến trời long đất lở, cũng sẽ muốn nàng bị giáo huấn.
“Không biết?” Hồ Nguyệt Hoa nhất thời cất cao giọng, mặt đầy không tin nổi. Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại bình tĩnh lại, xua xua tay, khinh thường nói, “Cũng đúng. Với xuất thân ti tiện của ngươi, quả thật không có khả năng biết được. Cái gì nhỉ, bổn tiểu thư nói một câu, ngươi nhân lúc còn sớm sớm rời khỏi Đế Đô đi! Phủ tướng quân này không phải nơi ngươi nên ở. Vị trí phu nhân Thanh Viễn tướng quân, cũng không phải là loại người như ngươi có thể ngồi được.”
“Là Thánh Thượng phái người đưa ta từ Liên Hoa thôn đến Đế Đô.” Mạc Như Nghiên bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên, tách trà trong tay Mạc Như Nghiên bị vỡ tan.
“Bổn tiểu thư đang nói với ngươi, ngươi bày ra bộ dáng gì vậy? Thật cho rằng ngươi là phu nhân Thanh Viễn tướng quân, liền có thể hoành hành ngang ngược ở Đế Đô? Nực cười!” Lúc Hồ Nguyệt Hoa đập vỡ tách trà của Mạc Như Nghiên, không nghĩ gì nhiều. Giờ phút này cười nhạo, cũng thật sự phát ra từ thiệt tình.
Nhưng Hồ Nguyệt Hoa lại quên mất, trà trong tay Mạc Như Nghiên là trà nóng. Trà này cách nàng ta một bước, không có việc gì, nhưng lại trực tiếp làm bỏng tay Mạc Như Nghiên.
“Phu nhân!” Từ khi Mạc Như Nghiên ở lại phủ Tướng quân, Lăng Việt sửa lại cách xưng hô. Giờ Lăng Việt hô một tiếng, trực tiếp dọa đến Hồ Nguyệt Hoa.
“Nhanh gọi đại phu!” Lăng Việt mới từ bên ngoài trở về, liền nghe thấy Tiểu quận chúa cùng Hồ Nguyệt Hoa tới làm loạn. Lo lắng Mạc Như Nghiên chịu thiệt, vẫn cố ý chạy như bay tiến vào. Xong lại nghĩ, lại chậm một bước.
“Kêu cái gì mà kêu? Không cho phép gọi đại phu!” Hồ Nguyệt Hoa bị Lăng Việt làm cho hoảng sợ, sau khi phản ứng kịp, lập tức tức giận quát lớn.
Chẳng biết tại sao! Chỉ là dính một chút nước trà, còn có thể làm cho nữ nhân trước mắt này gặp phải chuyện không may? Khi nàng ta không biết, nữ nhân này chỉ là một nữ tử nhà quê, ngày thường quen làm việc nặng, sáng sớm đã rời giường?
Nữ nhân tầm thường như vậy, rốt cuộc có chỗ nào xứng với uy danh của Thanh Viễn tướng quân? Hồ Nguyệt Hoa chỉ nghĩ tới, liền tức giận.
“Ngươi nói không mời liền không mời sao? Nơi này là phủ tướng quân!” Lăng Việt cũng là thiếu niên. Đời này thời điểm khó khăn nhất, cũng là ngày nợ tiền ở lại Cẩm Tú Phường. Mà trước đây với sau này, tính tình Lăng Việt càng giống với quân lính Tây Bắc, không thích nhất là bị áp bức cường quyền.
Hơn nửa số hạ nhân của phủ tưởng quân đều là các tướng sĩ bị loại, đều không tiện làm việc nhà nông. Nhưng, một ngày là lính Tây Bắc, nhiệt huyết trong xương bọn họ sẽ không biến mất.
Cảm kích hôm nay Hồ Nguyệt Hoa tới khiêu khích gây chuyện, khiến cho các tướng sĩ nhàn tới sắp sinh bệnh liền tìm lại được ý chí chiến đấu.
Không cần nhiều lời, phủ tướng quân liền có đám hạ nhân chạy ra bên ngoài. Dù là Hồ Nguyệt Hoa trợn tròn mắt, cũng không khiến cước bộ của bọn họ dừng lại.
“Làm càn! Quả thật là nực cười!” Hồ Nguyệt Hoa vừa dậm cân vừa hướng về phía Mạc Như Nghiên, “Thật là có chủ tử nào, liền có hạ nhân như vậy. Phủ tướng quân này không còn chút quy củ nào?”
“Chủ tử phủ tướng quân, là Hạ Trăn.” Mạc Như Nghiên không thèm để ý tới Hồ Nguyệt Hoa đang hô to gọi nhỏ với nàng, nhưng Hồ Nguyệt Hoa muốn răn dạy Lăng Việt cùng với mấy hạ nhân khác, Mạc Như Nghiên lại không đồng ý, “Quy củ của phủ tướng quân, cũng không đến lượt người ngoài là tiểu thư hỏi đến. Thời gian không còn sớm, Hồ tiểu thư mời về cho!”
“Ngươi thế mà dám đuổi ta?” Mặc kệ là Mạc Như Nghiên nói dễ nghe, nhưng vẫn là đuổi nàng ta đi. Hồ Nguyệt Hoa khó tin trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên, đột nhiên nổi trận lôi đình, “Ngươi có biết ta là ai không? Có biết cô cô ta là ai không? Đến Mục Nhã Huệ cũng không dám thẳng mặt đuổi ta, ngươi chỉ là một thôn phụ nông thôn, lại dám đuổi ta đi?”
“Ta không cần biết ngươi là ai, cũng không cần biết cô cô ngươi là ai. Ta đuổi ngươi đi, chỉ vì nơi này là phủ tướng quân. Mà ta, là nữ chủ nhân của phủ này. Còn ngươi, tuy nói nữ nhân qua cửa là khách, nhưng khách cũng phải chia thành khách quý và khách không mời mà đến. Cánh cửa phủ tướng quân quá thấp, không tiếp đón nổi Hồ tiểu thư được sủng ái như vậy.” Mạc Như Nghiên cũng không tức giận, cũng không chống lại Hồ Nguyệt Hoa đang nhục mạ nàng, chỉ bình tĩnh ngồi ở đó, dĩ nhiên đã đè ép khí thế của Hồ Nguyệt Hoa xuống.
“Mạc Như Nghiên!” Sắc mặt Hồ Nguyệt Hoa trắng xanh, dậm chân quát, “Ngươi có tin ta…”
“Mặc kệ Hồ tiểu thư muốn làm cái gì, ta đều tin tưởng.” Thẳng thắn cắt ngang lời uy hiếp của Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên đem mu bàn tay đã sưng đỏ giơ lên, khắc ở trước mắt Hồ Nguyệt Hoa, “Ta nhắc Hồ tiểu thư đó là. Mặc kệ Hồ tiểu thư muốn làm cái gì, ta đều sẽ tiếp hết.”
“Được, được được.” Không thể phủ nhận, nhìn đến mu bàn tay của Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa như có chút chột dạ. Nhưng mà, bản thân nàng ta từ trước đến nay tự đại quen rồi. Cho dù biết chính mình sai trước, cũng sẽ không xin lỗi.
Ngược lại, nàng ta sẽ đem tất cả lỗi lầm đổ cho Mạc Như Nghiên. Nếu Mạc Như Nghiên không chọc giận nàng ta, làm sao nàng ta có thể đánh tay Mạc Như Nghiên?
Hơn nữa, nếu Mạc Như Nghiên cầm chắc chén trà kia, cho dù nàng ta đánh tới, cũng sẽ không làm Mạc Như Nghiên bị thương?
Cho nên nói, chỉ đổ thừa là chính Mạc Như Nghiên không cẩn thận, không có liên quan tới nàng ta, không phải nàng ta sai!
Nhận định như vậy, lúc Hồ Nguyệt Hoa nhìn lại Mạc Như Nghiên, liền thấy hợp tình hợp lý hơn: “Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không cho ngươi dễ chịu. Không quá nửa tháng, ta nhất định khiến ngươi thu dọn hành lý rời khỏi Đế Đô, cũng không dám bước vào Đế Đô nửa bước.”
Nếu như là người khác uy hiếp, Mạc Như Nghiên không chừng còn có thể tin ba phần. Nhưng chuyện đuổi nàng rời khỏi Đế Đô, Hồ Nguyệt Hoa thật sự nói mạnh miệng rồi.
Nhàn nhạt cười, Mạc Như Nghiên ngẩng đầu, giọng mỉa mai nhìn Hồ Nguyệt Hoa: “Khả năng sẽ làm Hồ tiểu thư thất vọng rồi. Trước khi phu quân chưa trở về, ta sẽ không rời khỏi Đế Đô.”
“Ngươi còn dám lấy Thanh Viễn tướng quan làm ta sợ? Mạc Như Nghiên ta nói cho ngươi biết, bản tiểu thư không sợ!” Hồ Nguyệt Hoa hét xong, cao ngạo cất bước, rời khỏi phủ tướng quân.
Nàng ta sẽ không để cho Mạc Như Nghiên đắc ý lâu đâu. Nàng ta tiến cung nhờ cô cô.
Thiên kim tiểu thư Hình Bộ Thượng Thư đại náo phủ Thanh Viễn tướng quân, lại còn làm phu nhân tướng quân bị thương! Tin tức này rất nhanh liền truyền khắp Đế Đô. Không nói tới Thái Tử, đến ngay cả Thánh Thượng cũng nghe được chuyện này.
Đúng lúc Hoàng Quý Phi tìm Thánh Thượng nhắc tới chuyện hôn sự của Hồ Nguyệt Hoa với Hạ Trăn, Thánh Thượng nhất thời mặt rồng giận dữ, đến Hoàng Quý Phi cũng bị mắng một trận.
Việc này đồn ra, các vị nương nương khác đều cười như nở hoa.
Xem Hoàng Quý Phi được sủng ái nhiều năm như vậy, ai ngờ lại thua trên tay một nữ tử thôn quê? Chỉ là không biết trong lòng Hoàng Quý Phi lúc này, cảm giác thế nào?
Hoàng Quý Phi kì thật cực kì mơ hồ. Rõ ràng cái gì bà ta cũng chưa làm, lại đột nhiên bị như vậy. Sớm biết như vậy, bà ta sẽ không nhiều lời nhắc tới chuyện có liên quan tới Nguyệt Hoa và Thanh Viễn tướng quân nữa.
“Nghe nói phu nhân Thanh Viễn tướng quân bị thương?” Sau khi lâm triều xong, Thái Tử bị Thánh Thượng gọi riêng tới Ngự Thư Phòng. Hơn nữa, Thánh Thượng còn chủ động hỏi tới chuyện này.
“Nhi thần cũng có nghe được.” Nhắc tới Mạc Như Nghiên, Thái Tử đáp lại cực kì lạnh lùng.
“Ngươi không phái người đi xem sao?” Nhìn sắc mặt Thái Tử không tốt, Thánh Thượng lại cực kì sung sướng.
Thánh Thượng rất rõ ràng, Thái Tử không thích Mạc Như Nghiên. So với Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ, Mộ Dung Quân và Hồ Nguyệt Hoa, tùy tiện hỏi một cái tên của thiên kim nào đó, đều thấy Thái Tử vui vẻ.
Hơn nữa, Hạ Trăn không lấy một trong ba người kia, ngược lại đến Liên Hoa thông cưới một thiên kim của tri huyện nho nhỏ.
Với tình cảm của Thái Tử và Hạ Trăn, làm sao có thể vui vẻ thấy chuyện này xảy ra được? Mặc dù thúc giục Hạ Trăn bỏ thê lấy tiếp, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là, Thánh Thượng cực kì hài lòng với Mạc Như Nghiên. Mặc kệ là thân phận hay là tính tình của Mạc Như Nghiên, Thánh Thượng đều cực kì hài lòng.
Không có thân thế mạnh mẽ, mới có thể bảo đảm Hạ Trăn không kết bè kéo cánh. Không tham hư vinh, mới có thể bảo đảm sẽ không bị người ngoài lấy lòng.
Cả chuyện Mạc Như Nghiên từ hôn hai năm trước, lại là điều Thánh Thượng hài lòng với nàng nhất. Chỉ vì điều này, trên người Hạ Trăn liền có vết nhơ, mà còn là vết nhơ vĩnh viễn rửa không sạch.
Có lẽ Thái Tửcũng vì điều này mà canh cánh trong lòng, Thánh Thượng lại chỉ có khả năng bởi vì chuyện này mà càng khen ngợi Mạc Như Nghiên nhiều hơn. Càng như thế, càng ban thưởng vô số.
“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới.” Thái Tử nghiêm mặt, gượng gạo đáp lại.
Nụ cười trên mặt Thánh Thượng càng sâu hơn. Cũng không quan tâm cảm xúc Thái Tử không tốt thế nào, lúc này liền cười ra tiếng.
Thái Tử cúi đầu, không để cho Thánh Thượng nhìn thấy đáy mắt hắn ta giờ phút này là châm chọc.
Phủ Thanh Viễn tướng quân, là Thánh Thượng ban cho Hạ Trăn. Hắn ta có thể đưa tướng sĩ vào đó, đương nhiên cũng không thoát được tai mắt của Thánh Thượng. Hắn ta đuổi những tướng sĩ đó, đương nhiên cũng sẽ truyền vào tai Thánh Thượng.
Mãi đến hiện tại Thánh Thượng cũng không có nhắc tới việc này, ngược lại còn chấp nhận Mạc Như Nghiên, chắc là quả thật không biết, mấy tướng sĩ này bị đưa đi làm ruộng, kỳ thật là chủ ý của Mạc Như Nghiên.
Đương nhiên, Thái Tử cũng không sợ Thánh Thượng biết.
Khác với Thái Tử, một đời trước Thánh Thượng đều sống trong Hoàng Cung, chưa từng ra chiến trường, càng chưa từng chứng kiến nỗi khổ của bách tính.
Thái Tử không chút nghi ngờ, Thánh Thượng sẽ cho rằng, đem nhưng tướng sĩ quân Tây Bắc đó đi làm ruộng, kì thực là trừng phạt và nhục nhã lớn nhất.
Xem ra, Thánh Thượng cho rằng Mạc Như Nghiên không thích võ tướng, mới cố ý tùy tiện tìm một lý do đuổi mấy tướng sĩ đó đi.
Mặc kệ Thánh Thượng có để trong lòng hay không, cũng không quản Thánh Thượng sẽ tính làm gì, ý đồ của Thái Tử cực kì rõ ràng. Hắn ta chỉ cần đảm bảo, đám tướng sĩ đó có chỗ ở, đã là đủ rồi.
Còn Mạc Như Nghiên, so với Thánh Thượng Thái tử càng để ý an nguy của nàng hơn.
Thánh Thượng chỉ biết là, bởi vì hai năm trước Mạc Như Nghiên từ hôn nên hận Mạc Như Nghiên. Nhưng không nghĩ tới, Hạ Trăn tới cửa rước Mạc Như Nghiên về nhà lần thứ hai, đủ để chứng minh là Mạc Như Nghiên quan trọng cỡ nào với Hạ Trăn.
Thái Tử là cố tình thể hiện là không thích Mạc Như Nghiên, thậm chí là chán ghét Mạc Như Nghiên. Nhưng, Đế Đô to như vậy, so với bất cứ kẻ nào Thái Tử coi trọng nhất là an nguy của Mạc Như Nghiên. Chỉ vì, đây là lời hứa hắn hứa với Hạ Trăn.