• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy



Nhắc tới Mộ Dung Tể Tướng cùng phu nhân ở thành Vân đô mấy năm nay, Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên nói chuyện không hết. Tính tình hai người đều là không nhanh không chậm, nói chuyện êm tai, nói cười ríu rít.



Hai người đều có hiểu ngầm không nhắc tới tình cảnh khả năng tân hoàng cùng Hạ Trăn sẽ đứng sóng đôi. Thật giống như, tất cả nguy cơ cũng không tồn tại, các nàng vừa vặn chỉ là bạn hữu lâu ngày xa cách, chỉ cần trò chuyện thoải mái là được.



Trên thực tế, tân hoàng cùng Hạ Trăn gặp mặt, vẫn chưa có khẩn trương như người ngoài nghĩ.



Ít nhất trên mặt Hạ Trăn, nhìn không ra chút kinh ngạc nào. Trên mặt tân hoàng, cũng không có chút đe dọa cùng giận dữ nào.



Hai người chỉ đem thế sự năm năm qua nói lại cho nhau, sau đó, liền cùng nhau đi tới trước tẩm cung Hoàng Hậu.



Lúc Tân hoàng cùng Hạ Trăn tới, vì Tân hoàng căn dặn, vẫn chưa kinh động tới ai.



Liếc mắt một cái nhìn thấy Mộ Dung Quân cùng Mạc Như Nghiên ngồi đối diện nhau nói chuyện phiếm về thành Vân đô, trên mặt Tân hoàng không có phản ứng gì lớn. Nhưng đợi đến khi nhìn thấy Đại hoàng tử đang chơi đùa cùng Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng không khỏi nhíu mày.



“Hạ Trăn, ngươi biết không? Đại hoàng tử này của Trẫm, hoàn toàn giống phiên bản của ngươi, từ nhỏ liền không thích nói chuyện, cũng không thích tiếp xúc với người khác. Không nghĩ tới hôm nay lại khác rồi.” Cho dùbiểu tình Đại hoàng tử không lộ ra ngoài như Hạ Vân Đô, Tân hoàng vẫn nhìn ra nét vui vẻ trên mặt Đại hoàng tử.



Theo tầm mắt Tân hoàng, Hạ Trăn cũng thấy được ba đứa nhỏ. Ngoại trừ con trai và con gái của mình, không thể nghi ngờ Đại hoàng tử đứng ở nơi đó là cực kì dễ thấy.



Nhưng hoàn toàn khác với chú ý của Tân hoàng, Hạ Trăn nhìn ra, Đại hoàng tử cực kì chiếu cố Hạ Tĩnh Du.



Rất khó tưởng tượng vị hoàng tử cao quý vậy lại chú ý chăm sóc cho người khác, đến ngay cả Thái tử điện hạ lúc trước, lúc vừa mới quen, cũng không làm được điểm này.



Đương nhiên, dù sau khi quen biết, Thái tử điện hạ cũng đối tốt với Hạ Trăn mà thôi. Đổi lại là người ngoài, cho dù là Hạ Trăn một lòng cưới Mạc Như Nghiên, cũng rất khó được Thái Tử đối tốt dù nửa phần.



Nhưng hiện nay Đại hoàng tử không phải như vậy. Chỉ quan sát trong chốc lát, Hạ Trăn liền thích vị Đại hoàng tử lần đầu gặp mặt này.



Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Trăn cùng Tân hoàng, không phải Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân, cũng không phải Đại hoàng tử hay Hạ Vân Đô, ngược lại là Hạ Tĩnh Du.



“Phụ thân.” Nhìn thấy Hạ Trăn, Hạ Tĩnh Du liền chạy đến.



Sợ Hạ Tĩnh Du bị ngã, Đại hoàng tử một đường hộ tống, cũng đi tới trước mặt Tân hoàng: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”



“Miễn lễ.” Một tay Tân hoàng để ở sau lưng, một tay đỡ Đại hoàng tử, vẻ mặt nghiêm túc, cũng mang theo cảm giác xa cách của bậc đế vương cao cao tại thượng.



Hạ Trăn không chú ý Tân hoàng trong phút chốc trở nên cao cao tại thượng, chỉ cúi người ôm lấy Hạ Tĩnh Du bổ nhào qua hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tĩnh Du làm quen bạn mới rồi hả?”



“Không phải bạn.” Hạ Tĩnh Du vừa nói ra, sắc mặt Đại hoàng tử thay đổi, kinh ngạc lại tràn đầy vẻ không dám tin nhìn về phía Hạ Tĩnh Du.



Nhưng mà ngay sau đó, Đại hoàng tử liền nghe tiếng nói rất kiên định của Hạ Tĩnh Du: “Là ca ca, Đại hoàng tử ca ca. Nương đã nói, ca ca ở Đế đô, Đại hoàng tử ca ca ở trong Hoàng cung.”



Kinh ngạc trong mắt Đại hoàng tử nháy mắt tản đi. Lập tức, liền tràn đầy vui mừng đến chính nó cũng không ý thức được.



“Ca ca?” Tân hoàng lại không nghĩ tới, Mạc Như Nghiên thường dạy con như vậy.



Tò mò nhìn Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng chọc chọc mặt Hạ Tĩnh Du. Cực kì ngoài ý muốn, cảm giác khó có thể tưởng tượng được.



Nhìn thấy Tân hoàng làm vậy, Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tân hoàng có chút bất mãn.



Tuy Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, nhưng che giấu cảm xúc có thể thu phóng tự nhiên rồi. Mới vừa rồi nếu không bởi vì Hạ Tĩnh Du phủ nhận quá mức đột nhiên, khẳng định Đại hoàng tử sẽ không lộ ra vẻ mặt không dám tin kia.



Giờ phút này bất mãn với Tân hoàng, Đại hoàng tử vẫn rất nhanh liền che dấu đi cảm xúc không vui đi. Chỉ là lần tiếp theo nhìn về phía Tân hoàng, liền theo bản năng mang theo đề phòng.



Tân hoàng đương nhiên không nghĩ tới, hắn chỉ tùy ý nhéo nhéo mặt Hạ Tĩnh Du một cái, liền khiến Đại hoàng tử không vui. Giờ phút này, lực chú ý của hắn đều bị hai má mềm mại của Hạ Tĩnh Du hấp dẫn rồi.



Hạ Tĩnh Du trả lời câu hỏi của Tân hoàng, mà trả lời rất thật: “Đúng vậy! Là Đại hoàng tử ca ca của Tĩnh Du. Lúc Tĩnh Du về thành Vân đô, sẽ dẫn theo Đại hoàng tử ca ca làm khách của nhà chúng ta. Tĩnh Du cực kì thích Đại hoàng tử ca ca, Đại hoàng tử ca ca muốn ở lại nhà chúng ta bao lâu cũng không sao cả.”



Hai tay Đại hoàng tử nắm thành quả đấm. Vì thích Hạ Tĩnh Du, càng vì nội dung trong câu nói của Hạ Tĩnh Du.

Đại hoàng tử cũng đã từng vô ý nghe Mộ Dung Quân nói, nếu như có thể, rất muốn dẫn nó đến thành Vân đô xem chút. Bởi vì thành Vân đô có bạn hữu tốt nhất của mẫu hậu, cũng có ông bà ngoại của nó, lại có Thanh Viễn đại tướng quân được cả Thanh Vân quốc người người tôn kính nữa.



Nhưng Đại hoàng tử cũng biết, này chỉ là suy nghĩ thôi. Cho dù là nó, hay là mẫu hậu, đều rất khó rời hoàng cung, càng khó tới thành Vân đô.



“Để Đại hoàng tử đến thành Vân đô nhà các ngươi?” Hoàn toàn không dự liệu Hạ Tĩnh Du có thể nói như vậy, Tân hoàng bỗng nhiên hứng thú rồi, “Được thôi! Để Đại hoàng tử ca ca đến thành Vân đô nhà các ngươi, tiểu nha đầu ngươi ở lại hoàng cung, thế nào?”



Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, giống như đang tự hỏi câu Tân hoàng hỏi vậy, lại coi như bị làm khó rồi.



Hạ Trăn nhếch miệng, đang muốn thay Hạ Tĩnh Du trả lời, liền nghe Hạ Tĩnh Du đáp: “Không thể. Đại hoàng tử ca ca muốn cùng Tĩnh Du cùng nhau về thành Vân đô, Tĩnh Du mới có thể dẫn Đại hoàng tử ca ca đi chơi. Giống như Tĩnh Du tới hoàng cung, cũng cần phải có Đại hoàng tử ca ca đi cùng, mới có thể chơi vui được.”



Lần này Tân hoàng giật mình rồi. Hắn không nghĩ tới Tĩnh Du nhỏ như vậy, liền biết như vậy.



Khẳng định không phải tác phong của Hạ Trăn. Như vậy, chính là Mạc Như Nghiên dạy khuê nữ rồi hả?



Nghĩ tới đây, Tân hoàng lườm Mạc Như Nghiên đã đứng lên một cái, lập tức vươn đầu ngón tay ra với Hạ Tĩnh Du: “Nếu Tĩnh Du đáp ứng ở lại hoàng cung một tháng, Trẫm sẽ cho Đại hoàng tử ca ca theo ngươi về thành Vân đô một tháng, thế nào?”



Nhìn ngó đầu ngón tay Tân hoàng, Hạ Tĩnh Du chớp chớp mắt: “Vậy dì cũng có thể đi cùng sao? Tĩnh Du cùng phụ thân cùng mẫu thân còn có ca ca có thể cùng tới hoàng cung.”



Tân hoàng hơi cong môi một cái, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tĩnh Du càng phát ra ý vị hơn. Nếu như lời này không phải Mạc Như Nghiên dạy, như thế tiểu nha đầu này lớn lên khẳng định không tầm thường.



Tiểu nha đầu lợi hại như vậy, hắn thật sự rất muốn giữ ở lại hoàng cung làm sao bây giờ?



Chỉ là, nhìn Hạ Trăn đang ôm Hạ Tĩnh Du một cái, Tân hoàng than nhẹ một tiếng, ngoài miệng trả lời Hạ Tĩnh Du: “Nếu dì trong miệng ngươi nói là Hoàng hậu của Trẫm, như thế Trẫm chỉ có thể nói, không thể. Nhưng mà Trẫm có thể hứa với người, nếu Trẫm rảnh, chắc chắn sẽ mang theo Hoàng hậu tới thành Vân đô thăm ngươi, thế nào?”



“Vậy được rồi! Trước hết để Đại hoàng tử ca ca cùng Tĩnh Du đi thành Vân đô chơi đi.” Mang theo chút thỏa hiệp, Hạ Tĩnh Du vươn đầu ngón tay ra, ước định cùng Tân hoàng.



Mạc Như Nghiên đã không muốn nói gì rồi. Lúc ở thành Vân đô, Hạ Tĩnh Du cũng không tinh như vậy. Hôm nay Hạ Tĩnh Du không những để Tân hoàng bất ngờ, đến Mạc Như Nghiên cũng bị kinh sợ rồi.



Nhưng không thể phủ nhận, Tĩnh Du nhà nàng rất lợi hại. Đối mặt với Tân hoàng có thể mồm miệng rõ ràng biểu đạt điều mình muốn, không thích cũng trực tiếp từ chối. Cuối cùng, vẫn được lời hứa để Đại hoàng tử tới thành Vân đô ở một tháng.



Nghĩ tới đây, Mạc Như Nghiên vốn định xen vào liền ngừng lại. Đứng ở một bên, để Hạ Tĩnh Du nói chuyện với Tân hoàng.



Mộ Dung Quân cũng có chút kinh ngạc. Vì Hạ Tĩnh Du thông tuệ, càng là vì Tân hoàng kiên nhẫn.



Trong hoàng cung nhiều hoàng tử công chúa như vậy, Mộ Dung Quân chưa bao giờ thấy Tân hoàng có kiên nhẫn như vậy với bất kì đứa nhỏ nào. Đến ngay cả Đại hoàng tử, cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này.



Nhưng hôm nay, với Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng đã có ngoại lệ rồi.



Chỉ vì Hạ Tĩnh Du đáng yêu, hay là Hạ Tĩnh Du là con gái của Hạ tướng quân? Trong phút chốc, tâm tư Mộ Dung Quân đã chuyển đổi trăm ngàn suy nghĩ, chỉ chờ đoạn kết của Tân hoàng.



Tân hoàng kì thật không có lời nào muốn nói nữa. Đã đáp ứng Hạ Tĩnh Du để Đại hoàng tử đến thành Vân đô ở một tháng, quả thật là hắn nhất thời hứng khởi. Nhưng đồng thời, cũng là hắn vui vẻ nói.



Tình nghĩa hắn cùng Hạ Trăn sống chết, nếu như có thể kéo tới trên người Đại hoàng tử và Hạ Vân Đô, đương nhiên là không có gì tốt hơn rồi.



Đương nhiên, cho dù không kéo dài được, đem tiểu nha đầu Hạ Tĩnh Du này ở lại hoàng cung, cũng là cục diện Tân hoàng không bài xích.



Lúc thấy Hạ Trăn, Tân hoàng vẫn không ngờ điểm này. Giờ phút này nhìn thấy Hạ Tĩnh Du, tâm tư Tân hoàng nổi lên, liền không thể quay đầu nữa.



“Tiểu nha đầu, Trẫm đúng là đã đáp ứng người về thành Vân đô, có thể dẫn Đại hoàng tử của Trẫm đi. Như vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi được ở lại hoàng cung, mãi đến ngày ngươi rời khỏi Đế đô.” Tân hoàng nói tới đây, bỗng nhiên nhớ tới Hạ Tĩnh Du còn nhỏ, lại cho là rộng lượng bổ sung thêm, “Ngươi ở thể ở lại cung của dì ngươi.”



Mặt Mạc Như Nghiên nhất thời biến sắc, Mộ Dung Quân cũng muốn từ chối.



Nhưng, Hạ Tĩnh Du lại nhanh hơn các nàng một bước đáp lại: “Vậy ca ca của con? Ca ca của con cũng ở lại chỗ của dì sao?”



Tân hoàng ngẩn người, lập tức cười ha ha: “Ca ca ngươi không được. Ca ca ngươi ở cùng với Đại hoàng tử ca ca ngươi.”



Trong lúc Hạ Tĩnh Du không rõ chân tướng, không phân biệt được tẩm cung Hoàng hậu khác với cung của Đại hoàng tử thế nào, cũng không biết khoảng cách hai nơi xa thế nào.



Mộ Dung Quân giải thích tường tận cho Hạ Tĩnh Du. Một câu, tẩm cung Hoàng Hậu cách cung của Đại hoàng tử rất xa.



Ý của Mộ Dung Quân, kì thật là hi vọng Hạ Tĩnh Du đừng đáp ứng việc này. Không gì đáng trách, chỉ là Mộ Dung Quân không xác định được trong hồ lô Tân hoàng đang bán thuốc gì thôi.



Nhưng mà, Hạ Tĩnh Du nhìn Hạ Trăn, lại nhìn Mạc Như Nghiên, cuối cùng… đã gật gật đầu với Tân hoàng.



Đến ngay cả Tân hoàng, cũng bị quyết định của Hạ Tĩnh Du làm cho lờ mờ. Hắn còn tưởng rằng Hạ Tĩnh Du nhỏ như vậy, lại mới vào hoàng cung, khẳng định sẽ từ chối.



Không ngờ, Hạ Tĩnh Du lại đáp ứng.



Là bởi vì thật sự muốn dẫn Đại hoàng tử đến thành Vân đô làm khách? Tầm mắt Tân hoàng rời vào người Đại hoàng tử.



Nhưng mà, Đại hoàng tử giờ phút này đang cúi đầu, thế cho nên Tân hoàng cũng không thể thấy rõ sắc mặt cùng biểu tình của nó.



Chỉ là, cho dù thấy được, cũng chỉ là kinh hãi cùng kinh ngạc thôi. Nghĩ như vậy, Tân hoàng vung tay lên, thật sự cùng Hạ Tĩnh Du ước định rồi.



Đại hoàng tử cũng không lên tiếng. Đến ngay cả lúc kết cục đã định, nó cũng không bày tỏ gì cả.



Chỉ là lúc Hạ Tĩnh Du từ trong lòng Hạ Trăn nhảy xuống đất, lại chạy tới kéo tay nó, như trở về lúc mới nắm tay Hạ Tĩnh Du. Mà còn là, nắm chặt cực kì khẩn trương.



Đồ đạc của cả nhà Hạ Trăn khi trở về Đế đô, được để lại trong cung của Mộ Dung Quân.



Ba đứa nhỏ được sắp xếp ở một chỗ. Đồ của Hạ Tĩnh Du được Đại hoàng tử tự mình chiếu cố, Mạc Như Nghiên cùng Mộ Dung Quân thấy vậy nhìn nhau không nói gì, lại thấy hơi buồn cười.



Tân hoàng cũng chú ý Đại hoàng tử với Hạ Tĩnh Du. Lúc này, hắn càng có thêm suy tính cho quyết định của hắn.



Ở đây người ngay thẳng và thẳng thắn nhất, thuộc về hai cha con Hạ Trăn cùng Hạ Vân Đô rồi.



Trong quân doanh Tây Bắc quân đã tạo nên tình tình quanh minh lỗi lạc của Hạ Trăn cùng Hạ Vân Đô. Người thản nhiên, người đơn thuần, căn bản không thể thấy được trong hoàng cung này.



Vì vậy, Tân hoàng vĩnh viễn đối xử đặc biệt với Hạ Trăn. Đại hoàng tử cũng không làm sao chán ghét được Hạ Vân Đô, kia mới là lần đầu tiên bọn chúng gặp mặt nhau, trước kia chưa từng tiếp xúc lần nào.



Dùng xong bữa, Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên liền muốn cáo từ rồi.



“Trẫm đã ban thưởng cho ngươi một phủ tướng quân khác, vẫn là người lúc trước, các người dùng cùng yên tâm.” Đây là câu nói sau cùng Tân hoàng nói với Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.



Hạ Trăn gật gật đầu, không có bất cứ chần chừ nào đáp lại.



Mạc Như Nghiên nhìn thoáng qua Mộ Dung Quân, sau khi trao đổi ánh mắt với Mộ Dung Quân xong, mới theo Hạ Trăn rời khỏi.



Không phải như vậy là yên tâm. Nhưng mà, nàng nguyện ý tin tưởng Mộ Dung Quân.



Một đường từ thành Vân đô về Đế đô, kì thật Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đã mệt chết rồi. Dùng bữa xong sau không bao lâu, Mộ Dung Quân liền an bài cho hai đứa nhỏ ở lại tẩm cung của nàng trước.



Lúc đó Tân hoàng cũng ở đó. Lườm Mộ Dung Quân một cái, lại cái gì cũng không nói. Hắn tin tưởng Mộ Dung Quân biết chừng mực, không cần hắn cố ý nhắc nhở.



Hạ Tĩnh Du cùng Hạ Vân Đô đều đã ngủ, Đại hoàng tử cũng ở đó.



Hơi trầm mặc, Tân hoàng nhìn về phía Đại hoàng tử: “Chuyện ở thành Vân đô một tháng, nếu con không muốn, có thể từ chối.”



“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có không muốn.” Đại hoàng tử không hề nói sai, quả thật nó không có không muốn. Trái lại, nó cực kì chờ mong đến ngày đến thành Vân đô mau chóng đến.



Đương nhiên, nếu như có thể đi cùng mẫu hậu, tất nhiên không có gì tốt hơn rồi.



“Là sao?” Sắc mặt Tân hoàng nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng cũng lộ ra lạnh lùng, “Thôi, con cũng đã nguyện ý, vậy thì đi tới đó một lần. Nhưng Trẫm nói trước, hưởng thụ tôn quý như nào, thì phải gánh vác gánh nặng trên thân như vậy. Mong đợi của Trẫm với con, luôn xa hơn con tưởng tượng. Con nhớ đừng để cho Trẫm thất vọng, nếu không, hậu quả sẽ không như những gì con muốn thấy.”



“Nhi thần hiểu rõ.” Đại hoàng tử cung kính cúi thấp đầu, giọng nói không lớn, cũng rất kiên định.



Vẻ mặt Mộ Dung Quân phức tạp đứng ở một bên, ánh mắt đầy đau lòng nhìn về phía Đại hoàng tử. Nếu như có thể, nàng cũng không hi vọng con trai của mình nhận ra hoàng thất đen tối cùng thống khổ quá sớm. Nhưng mà, nàng không có cách nào ngăn cản, cũng không ngăn cản được.



“Vậy thì đi xem một chút đi! Thành Vân đô, Tây Bắc quân, nơi Trẫm đã từng đi qua, cũng tới nơi con đầu tiên rời khỏi hoàng cung như thế nào. Trẫm hi vọng con có thể thích nơi đó, cũng hi vọng con đừng quá lưu luyến nơi đó. Nói như vậy, con hiểu không?” Lúc Tân hoàng hỏi câu này, đến chính hắn cũng không hiểu.



Đúng vậy, không hiểu. Hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình thích có Tây Bắc quân thành Vân đô, hay là chán ghét thành Vân đô có sự tồn tại của Tây Bắc quân.



Nếu như không có Tây Bắc quân, thành Vân đô đã sớm biến thành một tòa thành chết, hắn lại nên an bài Hạ Trăn ở chỗ nào?



Giết Hạ Trăn sao? Không, hắn không phải tiên hoàng. Hắn cũng không có khả năng để bản thân biến thành tiên hoàng.



Năm năm trước, hắn bỏ ra nhiều công sức mới cứu được Hạ Trăn từ tay tiên hoàng. Mà này, lại để hắn ra tay giết người hắn đã từng hi vọng sao?



Tiên hoàng đợi năm năm cũng chưa đợi được tràng diện kia, mà nay tiên hoàng đã chết, hắn lại muốn bắt đầu?



Trong mắt Tân hoàng sóng gió thay nhau nổi lên, lại lập tức từ từ bình ổn lại. Trong lúc giật mình, thật giống như đã trải nghiệm đủ, mà lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.



“Nhi thần biết.” Cực kì ngoài ý, Đại hoàng tử gật gật đầu, có nề nếp đáp, “Phụ hoàng hi vọng nhi thần có thể đem thành Vân đô cùng Tây Bắc quân đều coi là người của Thanh Vân quốc, thích bọn họ, gần gũi với bọn họ. Nhưng mà, nhi thần là hoàng tử, không nên lưu luyến nhất thời, mà nên giữ trái tim lại, đặt ở quốc gia đại sự.”



Đại hoàng tử trả lời, không chỉ khiến cho Tân hoàng ngây người, đến ngay cả Mộ Dung Quân, trong lúc này cũng bất ngờ.



Mộ Dung Quân tự nhận, nàng chưa từng dạy bảo Đại hoàng tử một câu nào, lại càng chưa từng nghĩ tới Đại hoàng tử có thể nói ra những lời này. Chỉ là, Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, mặt không đổi cứ như vậy nói ra. Thế cho nên đến ngay cả nàng, cũng không phản ứng kịp.



Tân hoàng ngây người một lát, phục hồi lại, cười ha ha. Quả nhiên không hổ là người hắn chọn trúng làm Thái tử, Đại hoàng tử dĩ nhiên rất có phong thái của hắn năm đó.



A… không đúng cũng có lẽ Đại hoàng tử hiểu rõ hơn hắn. Ít nhất lúc đối mặt với chuyện về thành Vân đô với Tây Bắc quân, Đại hoàng tử hiểu nhiều hơn hắn nhiều.



Đại hoàng tử không hiểu rõ vì sao Tân hoàng cười to như vậy, nhưng nó có thể cảm giác được, nó vẫn chưa chọc cho Tân hoàng tức giận.



Mộ Dung Quân lẳng lặng nhìn Tân hoàng, dời tầm mắt đi. Chỉ cần Tân honafg không giận cho đánh mèo lên Đại hoàng tử, nàng cũng không sao cả.



Tân hoàng ở lại tẩm cung Hoàng hậu không lâu, liền đứng dậy rời khỏi. Nhưng trước lúc đi, hắn vẫn tận lực nhắc nhở Đại hoàng tử một câu, buổi tối phải dẫn Hạ Vân Đô đi.



Đại hoàng tử gật gật đầu, vẫn chưa bài xích ở cùng Hạ Vân Đô lắm. Không nhiều lời, cùng Mộ Dung Quân cung tiễn Tân hoàng cất bước.



Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du ngủ rất ngon. Mãi đến gần tối, hai đứa nhỏ mới tỉnh lại.



So với Hạ Vân Đô, vừa tỉnh dậy Hạ Tĩnh Du có chút dính người. Cực kì ngoài ý muốn, nó không dính Mộ Dung Quân, mà lại dính Đại hoàng tử.



Đương nhiên, này cũng có Hạ Vân Đô ở đây. Nếu không, Hạ Tĩnh Du tất nhiên sẽ nhìn khắp nơi, phải tìm được bóng dáng quen thuộc mới được.



Nhận thấy Hạ Tĩnh Du bất an, Mộ Dung Quân lập tức gọi Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô tới. Kiên nhẫn dùng bữa tối với ba đứa nhỏ, lúc này mới dẫn Hạ Tĩnh Du cùng Đại hoàng tử cùng Hạ Vân Đô đến cung của Đại hoàng tử.



Cung của Đại hoàng tử, quả thật cách tẩm cung Hoàng hậu rất xa. May mà Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du cũng không yếu ớt, một đường đi tới, không có chút oán giận gì.



Đại hoàng tử đã quen đi nhiều như vậy, toàn bộ hành trình đều cẩn thận xác định Hạ Tĩnh Du không té ngã. Mãi đến khi tận mắt thấy Hạ Tĩnh Du bình yên đi vào cung của nó, lúc này mới thả lỏng tinh thần.



Đến cung của Đại hoàng tử, liền là địa bàn của Đại hoàng tử rồi. Không có bất cứ che giấu gì, Đại hoàng tử dẫn theo Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du vào tẩm cung của nó. Sau đó, tất cả các kì trân dị bảo cao quý gì cũng không chần chừ, đều đưa hết cho Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du lựa chọn.



Hạ Tĩnh Du không làm sao hứng thú với mấy vàng bạc châu báu này. Ngược lại là Hạ Vân Đô, nhìn đông sờ tây, yêu thích không buông, vui không nhịn nổi.



Đại hoàng tử hào phóng đưa đồ Hạ Vân Đô thích tặng cho nó. Nhưng cuối cùng Hạ Vân Đô chỉ nhận một miếng ngọc bội mà thôi.



Hạ Vân Đô không hề tham. So với vàng bạc châu báu khác, nó nhận miếng ngọc bội này chính là muốn đưa cho phụ thân nó thôi.



Nghe Hạ Vân Đô tính vậy, Đại hoàng tử nắm tay Hạ Tĩnh Du, dẫn Hạ Tĩnh Du chọn một lễ vật cho Mạc Như Nghiên.



Hạ Tĩnh Du vốn không muốn. Nhưng nhắc tới nương, Hạ Tĩnh Du dừng một chút, nhìn về phía miếng ngọc bội trong tay Hạ Vân Đô.



“Cái này thế nào.” Hạ Tĩnh Du không tự chọn, Đại hoàng từ liền giúp Hạ Tĩnh Du chọn.



Nhìn viên trân châu lớn Đại hoàng tử đưa tới trước mặt nó, Hạ Tĩnh Du gật gật đầu, mím môi nở nụ cười.



“Tĩnh Du muốn cùng ca ca ở lại đây với Đại hoàng tử ca ca, hay là muốn cùng dì về tẩm cung của dì?” Mộ Dung Quân nhìn ra được, so với nàng, Hạ Tĩnh Du thân thiết hơn với Đại hoàng tử. Với cái này, nàng thấy vui vẻ, cũng không muốn Hạ Tĩnh Du mất hứng.



Hạ Tĩnh Du dừng một chút, đáp lại Mộ Dung Quân: “Tĩnh Du trở về cùng dì.”



Hơi chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Tĩnh Du, Mộ Dung Quân đương nhiên thấy được mất mác cùng vùng vẫy trong mắt Hạ Tĩnh Du.



Nếu không muốn rời khỏi, vì sao vẫn muốn đi cùng nàng? Mộ Dung Quân kinh ngạc, hỏi: “Tĩnh Du không muốn ở cùng ca ca sao?”



“Muốn.” Hạ Tĩnh Du gật gật đầu. Sau đó lại nhẹ giọng nói, “Nhưng ca ca là nam, Tĩnh Du là nữ. Ca ca có thể ở cùng Đại hoàng tử ca ca, Tĩnh Du không thể.”



Mới hơn hai tuổi mà đã hiểu quy củ rồi hả? Mộ Dung Quân vừa kinh ngạc vừa buồn cười. Lập tức, sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du: “Không sao. Chỉ cần Tĩnh Du thích, cũng có thể ở lại cung của Đại hoàng tử.”



Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, hiển nhiên không hiểu rõ thâm ý Mộ Dung Quân nói. Trước ở phủ Thành chủ, nó cùng ca ca đều ở riêng. Ở cùng nó, là Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cùng Tiểu Hà tỷ tỷ. Chỉ có Tiểu Tuấn ca ca, mới ở cùng ca ca.



“Tĩnh Du ở lại đi!” Càng khó được, là Đại hoàng tử chủ động mở miệng giữ người lại.



Có lẽ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du cũng không biết có ý nghĩa gì, nhưng với Mộ Dung Quân mà nói, dĩ nhiên là thiện ý lớn nhất của Đại hoàng tử rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK