Mặc kệ là Mạc Như Nghiên có nguyện ý hay không, Hồ Nguyệt Hoa cũng đã đối nghịch với nàng rồi.
Nhất là sau khi Hoàng Quý Phi bị Thánh Thượng răn dạy xong, Hồ Nguyệt Hoa lại càng dùng sức đối nghịch với Mạc Như Nghiên, lúc nào cũng bới móc phủ tướng quân.
Qua vài lần, Mạc Như Nghiên trực tiếp bảo Lăng Việt, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lại đâu thể ngăn được Hồ Nguyệt Hoa? Mạc Như Nghiên không muốn thấy nàng ta, nàng ta lại càng muốn gặp Mạc Như Nghiên.
Kết quả là, sáng sớm hôm đó, Hồ Nguyệt Hoa dẫn theo thị vệ trong phủ, chậm rãi tới, bị ngăn lại ở ngoài phủ Thanh Viễn tướng quân.
“Phu nhân, Hồ tiểu thư này quả thực là khinh người quá đáng!” Lăng Việt không sợ Hồ Nguyệt Hoa tới cửa bới móc. Người trong phủ bọn họ đều là tướng sĩ anh dũng trên chiến trường, còn có thể sợ thị vệ của phủ Hình Bộ Thượng Thư sao?
“Nếu các ngươi tin tưởng sẽ không ăn thiệt thòi, cứ thoải mái mà đánh.” Mạc Như Nghiên cũng không sợ phiền phức. Mặc dù cô tới đây chưa tới hai tháng, cũng không sợ Thánh Thượng và Thái Tử sẽ mặc cho Hồ Nguyệt Hoa khi dễ đến trên đầu phủ Thanh Viễn tướng quân.
Chỉ bằng uy danh Thanh Viễn tướng quân của Hạ Trăn, Thánh Thượng sẽ không bỏ mặc, Thái Tử lại càng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Cũng vì vậy, Mạc Như Nghiên không sợ Hồ Nguyệt Hoa tới gây sự, chỉ sợ chuyện Hồ Nguyệt Hoa tới nháo không đủ lớn.
Lúc Lăng Việt dẫn theo một đám tướng sĩ mở cửa lớn phủ tướng quân qua, Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không để đám tướng sĩ này vào trong mắt.
Nàng ta không nghĩ ra là rốt cuộc Mạc Như Nghiên nghĩ gì, phải tìm hạ nhân toàn thiếu tay thiếu chân cho phủ tướng quân. Chẳng lẽ mềm lòng muốn làm thánh mẫu? Thật đúng là buồn cười.
Hồ Nguyệt Hoa không sợ đám người Lăng Việt, đám người Lăng Việt cũng không đem đám thị vệ Hồ Nguyệt Hoa mang tới để vào mắt. Dù cho là chỉ còn một tay một chân, bọn họ cũng không yếu chút nào. Đối phó với đám người trước mắt, bọn họ dư sức.
Lúc xe ngựa của Mộ Dung Quân dừng trước phủ tướng quân, hai bên đã đánh nhau túi bụi.
Liếc thấy Hồ Nguyệt Hoa đứng ở một bên, Mộ Dung Quân vội vàng đi tới: “Hồ Nguyệt Hoa, ngươi làm cái gì vậy? Mau bảo bọn họ dừng tay lại!”
“Vì sao phải dừng tay? Không phải nói phủ Thanh Viễn tướng quân uy danh hiển hách sao? Hiện tại ta cố ý đưa mấy tên gia bộc tới lãnh giáo một chút, có sai chỗ nào sao?” Hồ Nguyệt Hoa không đem lời khuyên của Mộ Dung Quân để vào mắt, chỉ một lòng một dạ muốn phát tiết lửa giận trong lòng.
“Lãnh giáo cái gì? Ngươi thật muốn lãnh giáo, mang theo người của ngươi đi tìm quân lính Tây Bắc mà lãnh giáo đi! Hiện nay Thanh Viễn tướng quân không ở trong phủ, ngươi mang theo người đến trước phủ khí dễ phu nhân tướng quân, quang minh lỗi lạc cái gì?” Mộ Dung Quân nói xong liền bắt lấy cánh tay Hồ Nguyệt Hoa, tức giận nói, “Ngươi lập tức bảo bọn họ dừng tay. Nếu không, ta liền nháo đến tận chỗ Hoàng Hậu nương nương!”
“Nháo liền nháo? Ai sợ ai?” Gạt tay Mộ Dung Quân ra, Hồ Nguyệt Hoa kiêu ngạo lại càng hung hăng, “Mộ Dung Quân, ngươi đừng tưởng rằng Hoàng Hậu nương nương thích ngươi, ngươi liền có thể không sợ gì! Hoàng Quý Phi là cô cô của ta! Ta có thể sợ ngươi chắc?”
“Hơn nữa, không phải Mộ Dung Quân ngươi cũng ái mộ Thanh Viễn tướng quân sao? Thế nào? Hiện nay thay lòng đổi dạ, tính di tình biệt luyến rồi hả?” Hồ Nguyệt Hoa nói chuyện cực kì độc ác, cũng cực kì khó nghe, ở ngay trước mặt mọi người bới móc tâm sự của Mộ Dung Quân.
Mộ Dung Quân ngẩn người. Sắc mặt rất nhanh thay đổi, lập tức trấn định lại. Ngẩng đầu, đáp lại: “Thì sao? Với uy danh Hạ tướng quân, ta đây là khâm phục ngài ấy, có cái gì không dám nhận?”
Không lường được Mộ Dung Quân có thể nghiêm mặt đáp lại nàng ta, Hồ Nguyệt Hoa không khỏi có chút kinh ngạc. Kì quái! Mộ Dung Quân không là quan tâm mặt mũi, cũng không chấp nhận được người khác lấy danh tiếng ra nói? Mộ Dung Quân hôm nay, sao lại thay đổi tính tình vậy?
“Hồ Nguyệt Hoa, nếu ngươi vẫn không bảo người của ngươi dừng lại, đừng trách ta ngay cả Thái Tử điện hạ cũng mời đến để phân xử.” Nhắc tới Hạ Trăn, nhắc tới quân lính Tây Bắc, lại còn muốn tìm Thái Tử điện hạ. Nếu Hồ Nguyệt Hoa tiếp tục tùy ý làm bậy, Mộ Dung Quân liền thật sự sẽ trở mặt rồi.
“Mộ Dung Quân ngươi!” Hồ Nguyệt Hoa khẽ cắn môi, hung hăn trợn mắt trừng Mộ Dung Quân.
Ở mức nào đó, lực uy hiếp của Thái tử có thể lớn hơn Hoàng Hậu nương nương. Mộ Dung Quân tìm Hoàng Hậu nương nương, Hồ Nguyệt Hoa cũng có thể tìm Hoàng Quý Phi. Chẳng qua chỉ là xem miệng lưỡi, xem xem ai có thể nói lại được thôi.
Nhưng mà, nếu như kinh động đến Thái Tử điện hạ, vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Chuyện hậu cung, đến Thánh Thượng đều sẽ không nhúng tay vào. Nhưng đến trước mặt Thái tử, chuyện của triều đình, tùy lúc đều có thể nháo đến trước mặt Thánh Thượng.
Hồ Nguyệt Hoa cũng rất rõ ràng, nàng ta vừa rồi mới làm hại Hoàng Quý Phi bị Thánh Thượng răn dạy rồi. Lại thêm lần nữa, đó là đại họa rồi.
“Sao? Chẳng lẽ ngươi đến Thái Tử điện hạ cũng không sợ sao?” Nhìn ra Hồ Nguyệt Hoa lo lắng, Mộ Dung Quân chất vấn.
“Sợ! Ta sợ, thì thế nào?” Hồ Nguyệt Hoa nhẹ giọng đáp, hướng về phía Mộ Dung Quân quát.
“Sợ thì nhanh chóng bảo bọnhọ dừng tay đi!” Mộ Dung Quân thúc giục.
Hồ Nguyệt Hoa vẻ không tình nguyện xoay người, đang muốn mở miệng, chỉ thấy một đội tướng sĩ mặc áo giáp đen đi tới.
Không xong! Lòng Hồ Nguyệt Hoa hồi hộp, quay đầu. Quả nhiên, là cấm vệ quân của Thái Tử điện hạ!
“Mộ Dung Quân! Ngươi phải giúp ta!” Trước tiên túm chặt Mộ Dung Quân, đây là lần đầu tiên Hồ Nguyệt Hoa ăn nói khép nép với Mộ Dung Quân. Rất có khả năng, cũng sẽ là lần duy nhất.
“Ta…” Mộ Dung Quân hơi há mồm, vẫn chưa kịp tỏ thái độ, Thái Tử đã đi tới phía các nàng.
“Này là người của ai đang làm loạn?” Ở đây có Mộ Dung Quân và Hồ Nguyệt Hoa, Thái Tử nghi ngờ hướng về phía hai người các nàng, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu tàn nhẫn.
“Là… Là… Mộ…” Hồ Nguyệt Hoa rất muốn đổ cho Mộ Dung Quân. Khí thế của Thái Tử quá dọa người, nàng ta sợ hãi.
Chỉ tiếc, Hồ Nguyệt Hoa còn chưa nói xong, Mộ Dung Quân liền phản ứng kịp.
Nhanh chóng tránh khỏi tay Hồ Nguyệt Hoa, không đồng ý nhìn về phía nàng ta: “Nhiều người như vậy cũng không phải người mù, càng không phải kẻ điếc. Ngươi và ta ai tới phủ tướng quân trước, người của ai làm loạn, ngươi có thể tùy ý vu oan hãm hại hả? Có tin dù nháo tới trước mặt Thánh Thượng, ta cũng dám đường đường chính chính chỉ vào những người này nói, bọn họ không phải thị vệ của phủ Tể Tướng ta không! Ngươi dám sao?”
“Ta…” Chống lại chỉ trích của Mộ Dung Quân, Hồ Nguyệt Hoa càng luống cuống, “Ta không phải ý này. Ta chỉ là gọi tên của ngươi…”
“Hồ tiểu thư tìm lý do thật khéo léo, Mộ Dung Quân bái phục, mạn phép không thể phụng bồi.” Cười lạnh lườm Hồ Nguyệt Hoa một cái, Mộ Dung Quân xoay người, xuyên qua đám cấm vệ quân, bước nhanh về phía cửa lớn phủ tướng quân.
“Thái Tử điện hạ thứ lỗi, không phải thần nữ…” Hồ Nguyệt Hoa muốn tìm cái cớ hợp lý cho bản thân. Tiếc rằng Thái Tử thấy phiền, căn bản không tính nghe.
“Bản Thái Tử mặc kệ ngươi vì lý do gì. Dám can đảm tới phủ tướng quân làm loạn, liền là khiêu chiến với quân Tây Bắc. Phủ Hình Bộ Thượng Thư là không phục quân uy của quân Tây Bắc ta, cho nên hạ chiến thư? Bản Thái Tử thay đại quân Tây Bắc tiếp nhận. Một trận hôm nay, đợi Thanh Viễn tướng quân chiến thắng trở về. Đại quân Tây Bắc sẽ tự mình tới phủ Hình Bộ Thượng Thư, tìm Hồ tiểu thư lãnh giáo một ít.” Thái Tử cũng không nhiều lời với Hồ Nguyệt Hoa, liền trực tiếp đem việc này đổ lên trên đầu Hạ Trăn cùng quân lính Tây Bắc.
Cả người Hồ Nguyệt Hoa đều đã đứng không yên. Gương mặt trắng bệch nhìn Thái Tử điện hạ, vội vàng lắc đầu liên tục. Nàng ta không có ý này, càng khôngdám chống lại quân lính Tây Bắc. Nàng ta, nàng ta thật sự chỉ muốn giáo huấn Mạc Như Nghiên một chút mà thôi.
Mặc kệ Hồ Nguyệt Hoa là không phải cố ý, cũng không quản Hồ Nguyệt Hoa thật sự muốn thế nào. Món nợ hôm nay, Thái Tử nhớ kỹ thay nàng ta.
Mà Hồ Nguyệt Hoa, giống như mất hồn một mình trở về phủ Hình Bộ Thượng Thư. Còn những thị vệ nàng ta dẫn theo, đều đã bị cấm vệ quân của Thái Tử bắt lại.
Thái Tử nói, bảo phụ thân nàng ta tự mình đến nhận người đi.
Hồ Nguyệt Hoa nào dám báo chuyện này cho phụ thân nàng ta? Về phủ một lúc, nàng ta chạy tới chỗ mẫu thân khóc lóc kể lể.
Phu nhân Hình Bộ Thượng Thư ban đầu cho rằng, là ai khí dễ Hồ Nguyệt Hoa, vẫn nói giúp nàng ta lấy lại công đạo.
Nhưng mà, sau khi Hồ Nguyệt Hoa nức nở đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, Thượng Thư phu nhân nhất thời liền trợn tròn mắt.
“Này, này…” Thượng Thư phu nhân muốn quở trách Hồ Nguyệt Hoa sao có thể làm loạn như vậy, nhưng đối mặt với bộ dáng Hồ Nguyệt Hoa khóc thành đáng thương như vậy, bà ta thật sự không nỡ trách.
Cuối cùng, Thượng Thư phu nhân tìm huynh trưởng của Hồ Nguyệt Hoa Hồ Khôn Bạch, đi xử lý việc này thay.
Hồ Khôn Bạch cũng là mệnh quan triều đình. Ở mức nào đó, cũng coi là có uy nghiêm.
Bởi vì lớn lên cùng Thái Tử từ nhỏ, rất có giao tình. Tuy so tình cảm kém hơn quân lính Tây Bắc cùng nhau sống chết, nhưng cũng tính là bằng hữu giao hữu tốt.
Nghe nói thị vệ nhà mình bị Thái Tử bắt lại, Hồ Khôn Bạch vẻ mặt không hiểu. Muốn hỏi tới cùng, lại bị Thượng Thư phu nhân giục.
Không cần nề hà, Hồ Khôn Bạch xua xua tay, trực tiếp tới phủ Thái Tử.
Thái Tử không ở trong phủ, mà ở phủ Thanh Viễn tướng quân. Đây là thị vệ ở cửa phủ Thái tử nói cho hắn biết.
Hồ Khôn Bạch không do dự, liền đi tới phủ Thanh Viễn tướng quân.
Hồ Khôn Bạch và Hạ Trăn cũng không tính là quen biết. Hắn ta không phải tướng sĩ của quân Tây Bắc, liền không có chút tiếp xúc nào với Hạ Trăn. Lại thêm Hạ Trăn là kẻ đến sau, lại còn giao hảo tốt với Thái Tử, trong lòng Hồ Khôn Bạch cũng có chút khó chịu.
Mang theo chút chua xót kì lạ, Hồ Khôn Bạch với Hạ Trăn đến mặt mũi cũng không đụng, chỉ mong sao hai người vĩnh viễn không cần gặp nhau.
May mà Hạ Trăn là võ tướng, không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời cũng phải ở lại biên quan cùng chiến trường. Cũng vì vậy, Hồ Khôn Bạch càng ít tiếp xúc với Hạ Trăn, ngược lại cũng không xảy ra mâu thuẫn gì.
Nghe nói phu nhân của Hạ Trăn đã đến Đế Đô, Hồ Khôn Bạch chưa bao giờ nghĩ tới cửa cầu kiến. Nhưng mà thời khắc này, hắn ta tất phải tới cửa một lần rồi.
Mạc Như Nghiên đang chiêu đãi Thái Tử và Mộ Dung Quân.
Hai người cùng tới, thật đúng là khiến cho Mạc Như Nghiên có chút kinh ngạc.
“Ta là trong lúc vô tình nghe được tay phu nhân bị thương, lúc này mới đặc biệt tới xem.” Mộ Dung Quân nói xong liền lấy ra một bình ngọc nhỏ tinh xảo, “Đây là ta tới chỗ ngự y xin thuốc trị thương, phu nhân mở ra thử xem.”
“Đa tại Mộ Dung tiểu thư.” Không nghĩ tới Mộ Dung Quân chủ động đưa thuốc tới, Mạc Như Nghiên tiếp nhận bình thuốc, thành khẩn cảm tạ.
“Không cần khách khí, nên làm.” Mộ Dung Quân lắc đầu cười, nhìn Thái Tử điện hạ một cái, muốn nói lại thôi nhìn Mạc Như Nghiên.
“Mộ Dung tiểu thư có chuyện gì cứ nói, không cần để ý.” Kỳ thật Mạc Như Nghiên cũng thấy xấu hổ. Chủ yếu là Thái Tử không nói lời nào lại không nhắc tới chuyện rời khỏi, chỉ ngồi ở đó, thật sự khiến người khác cảm thấy áp lực.
Mạc Như Nghiên thật muốn coi như không có Thái Tử. Nhưng Mộ Dung Quân lại chịu ảnh hưởng, thậm chí nàng cũng không thể không để ý tới cảm xúc của Mộ Dung Quân.
“Là như vậy. Tiểu nữ ở ngoài phủ vừa mới đụng phải Hồ tiểu thư của Hình Bộ Thượng Thư. Không biết phu nhân với Hồ tiểu thư có xung đột gì?” Mộ Dung Quân lần trước cũng là không mời tự đến, nhưng thái độ Mạc Như Nghiên với nàng ta cực kì thân thiết. Dù là không nóng không lạnh, nhưng tuyệt đối không mang theo ác ý.
Trái lại, Hồ Nguyệt Hoa hôm nay như bị ngăn ở ngoài cửa phủ tướng quân? Nghĩ đến lời đồn nói Hồ Nguyệt Hoa làm tay Mạc Như Nghiên bị thương, Mộ Dung Quân nhịn không được có chút lo lắng cho Mạc Như Nghiên.
“Một mình phu nhân ở tại phủ tướng quân, lại lạ nước lạ cái, không có bất cứ cái gì dựa vào.” Lúc Mộ Dung Quân nói xong, theo bản năng nhìn Thái Tử một chút. Nói phu nhân Thanh Viễn tướng quân không có gì dựa vào, có mạo phạm tới cấm kị của Thái Tử không?
May mà, Thái Tử coi như căn bản không nghe thấy Mộ Dung Quân nói, nhìn cũng không nhìn lại.
Mộ Dung Quân nhịn không được liền nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần Thái Tử không thèm để ý, nàng ta cũng không cần lo lắng nữa.
“Nếu phu nhân không ngại, có nguyện ý tới phủ Tể Tướng ở mấy ngày không? Đình viện của ta tách biệt với viện của phụ thân và mẫu thân ta, phu nhân không cần băn khoăn cái gì, cứ coi như là nhà mình…” Mộ Dung Quân là thật lòng đề nghị, nhưng nàng ta vừa nói xong những lời này, liền khiến Thái Tử không vừa ý rồi.
“Không cần.” Thẳng thắn cắt ngang Mộ Dung Quân, Thái Tử lạnh lùng nói, “An nguy phủ Thanh Viễn tướng quân, đã có hộ vệ của bản Thái Tử, không cần phủ Tể Tướng làm thay.”
“Như vậy…” Mộ Dung Quân không được tự nhiên cười cười với Mạc Như Nghiên, “Vậy thì coi như tiểu nữ chưa từng nhắc tới chuyện này. Mong phu nhân bảo trọng, chiếu cố bản thân thật tốt.”
“Mộ Dung tiểu thư thật sự có lòng.” Mặc dù Thái tử không từ chối, Mạc Như Nghiên cũng sẽ không đáp ứng đề nghị của Mộ Dung Quân. Nhưng cũng không thể không nói, hành động của Thái Tử thật sự quá đả thương người ta rồi.
Nào có không chờ tiểu thư người ta nói hết lời, liền cắt ngang? Giọng điệu và biểu tình của Mộ Dung Quân cực kì thành khẩn, ít nhất là Mạc Như Nghiên thấy được, là không mang theo chút ý đồ xấu nào.
Kết quả bị Thái Tử đánh gãy như vậy, trên mặt Mộ Dung Quân lập tức không được tự nhiên, thật sự là…
Thái Tử vẫn chưa chú ý tới hành động của hắn có thể khiến Mộ Dung Quân thấy không được tự nhiên, chỉ là giáp mặt nói: “Nếu Mộ Dung tiểu thư đã đưa thuốc tới rồi, có phải nên rời khỏi rồi không?”
“Vâng. Tiểu nữ xin…” Thái Tử tự mình đuổi người, mặc kệ Mộ Dung Quân có tính toán khác hay không, chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên thật sự không nhìn được nữa rồi.
Đều nói quân tử sẽ thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Thái Tử làm như vậy, thật sự có chút không quân tử.
Vì không chấp nhận được hành động của Thái Tử, Mạc Như Nghiên kéo tay Mộ Dung Quân lại: “Mộ Dung tiểu thư khó có được tới một lần, không bằng ở lại trong phủ ăn bữa cơm rau dưa? Lần trước nói chuyện thơ từ ca hát với Mộ Dung tiểu thư, vẫn chưa tận hứng. Không bằng hôm nay lại tiếp tục?”
Mộ Dung Quân đương nhiên muốn đáp ứng. Nàng ta thật không nghĩ tới trò chuyện với Mạc Như Nghiên sẽ vui như vậy.
Nghĩ muốn chân chính coi Mạc Như Nghiên là bằng hữu, Mộ Dung Quân cảm thấy được, kỳ thật không có gì không thể chấp nhận. Hạ tướng quân rất tốt, Mạc Như Nghiên cũng tốt. Hai người này, là một đôi trời đất tạo nên.
Nhưng mà, không tính tới ý nguyện của bản thân, Mộ Dung Quân không thể không suy xét, ý của Thái Tử.
Thái Tử đương nhiên không muốn Mộ Dung Quân tiếp tục ở lại. Hắn ta có lời muốn nói với Mạc Như Nghiên, không thích hợp để cho Mộ Dung Quân nghe cùng được. Trước mắt là Mạc Như Nghiên giữ Mộ Dung Quân lại, hắn ta liền không có cơ hội mở miệng rồi.
“Không bằng ta tới thư phòng của phu nhân xem trước? Với tài tình của phu nhân, quý phủ không có khả năng không có thư phòng đâu?” Nhìn ra Thái Tử không hài lòng, Mộ Dung Quân cảm thấy vừa động, chủ động đề nghị.
“Tất nhiên là có. Chỉ là với tài tình của ta, sợ là không bằng ba phần của Mộ Dung tiểu thư. Vẫn mong Mộ Dung tiểu thư sau khi xem qua chữ viết của ta, chớ cười là được.” Vì Mộ Dung Quân đề nghị, Mạc Như Nghiên cũng không muốn làm khó. Gật gật đầu, bảo hạ nhân dẫn Mộ Dung Quân tới thư phòng.
Như vậy, trong đại sảnh cũng chỉ còn lại Thái Tử và Mạc Như Nghiên rồi.
“Ngươi thật đúng là rộng lượng!” Tận mắt thấy Mạc Như Nghiên đối xử với Mộ Dung Quân, Thái Tử chỉ nghĩ muốn đưa ra hai chữ : Ngu xuẩn!
“So với Thái Tử điện hạ rộng lượng, quả thật tốt hơn chút.” Nghe ra Thái Tử đang châm chọc, Mạc Như Nghiên không tiếng động mắng trả lại.
“Bản Thái Tử không muốn đấu võ mồm với ngươi!” Một hơi Thái Tử nghẹn ngào ở ngực, lên không nổi, lại không thể đi xuống, thật là tức giận. Khoát tay, trừng mắt với Mạc Như Nghiên nói, “Bản Thái Tử sẽ để lại 100 cấm vệ quân cho ngươi. Nếu vẫn có người tới cửa làm loạn, ngươi cứ bắt hết bọn chúng lại.”