Ngày Tây Bắc quân ly rời khỏi Đế Đô, dân chúng vẫn ra đường vui vẻ đưa tiễn.
Mang theo không lỡ, càng mang theo lời chúc phúc, Mục Nhã Huệ cùng Mộ Dung Quân cùng dân chúng Đế Đô, tiễn Mạc Như Nghiên rời đi.
"Mạc tỷ tỷ." Lôi kéo tay Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ trực tiếp rơi nước mắt.
"Nhã Huệ, thật xin lỗi. Còn chưa giúp muội xác định Hồ công tử có phải phu quân tốt hay không, giờ phải rời đi rồi." Mạc Như Nghiên nói xong liền nắm lấy tay Mộ Dung Quân, "Nhưng mà ta đã ủy thác Tiểu Quân giúp ta khảo nghiệm vị Hồ công tử kia rồi. Nhã Huệ yên tâm, Tiểu Quân sẽ tận tâm."
"Không sao." Mục Nhã Huệ lau nước mắt lắc đầu, "Muội sẽ không tiếp tục không hiểu chuyện tùy hứng nữa. Muội đã vào trong cung nói với Hoàng Hậu nương nương, muội đồng ý gả cho Hồ Khôn Bạch. Về sau mặc kệ tốt xấu, muội cũng chịu."
"Nhã Huệ, muội. . ." Không nghĩ tới Mục Nhã Huệ lại chủ động nói như vậy, Mạc Như Nghiên không xác định nhìn Mục Nhã Huệ, cực kì lo lắng có phải Mục Nhã Huệ bị suy sụp hay ủy khuất gì hay không.
"Dù sao không phải Hồ Khôn Bạch, cũng sẽ là những người khác. Đến cùng có phải phu quân tốt hay không, liền để hiện tại xác định, ai có thể bảo đảm sau này hắn không thay lòng?" Mục Nhã Huệ nói xong, như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười với Mạc Như Nghiên, "Mạc tỷ tỷ, thời gian này ở chung với tỷ, muội thật sự cực kỳ vui vẻ. Từ trên người tỷ, muội học được rất nhiều, cũng đã hiểu rất nhiều. Cũng có lẽ, từ nay về sau muội sẽ không là hạnh phúc nhất. Nhưng nhất định để chính mình mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ."
Nghe Mục Nhã Huệ nói tới đây, trong lòng Mạc Như Nghiên biết, Mục Nhã Huệ đã hạ quyết tâm rồi.
Một khi đã như vậy, Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy ôm ấp Mục Nhã Huệ, thấp giọng nói: "Cuộc sống là của chính mình. Có tùy hứng, là chính muội quyết. Nếu như về sau có gì khó khăn, cứ phái người đưa tin cho ta. Tuy không nhất định có thể giúp muội giải quyết, nhưng ta sẽ vẫn đứng về phía muội."
"Uh`m, muội biết rồi. Chỉ cần đến lúc đó Mạc tỷ tỷ không chê muội phiền, động chút việc nhỏ liền tìm Mạc tỷ tỷ là được." Mục Nhã Huệ ứa nước mắt gật gật đầu, nhớ nhung trong lòng cũng vẫn còn, "Sau này nhất định muội phải đi tìm Mạc tỷ tỷ. Mặc kệ là thành Vân Đô hay là huyện Thanh Sơn, Liên Hoa thôn, mấy nơi muội đều nhớ rõ ràng, nhất định sẽ không quên."
"Được, tỷ tỷ chờ muọii." Mạc Như Nghiên cười đáp lại Mục Nhã Huệ, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Quân, "Tiểu Quân, Nhã Huệ còn nhỏ, tính tình bất định, còn làm phiền ngươi chiếu cố nhiều rồi."
Tuy Mộ Dung Quân là chị dâu của Mục Nhã Huệ, nhưng hai người thật sự không tính là thân cận. Giờ phút này được Mạc Như Nghiên phó thác, Mộ Dung Quân trịnh trọng gật gật đầu, tiếp nhận trọng trách này.
Mục Nhã Huệ cũng không từ chối. Nếu là bằng hữu của Mạc tỷ tỷ, cho dù nàng không nhất định có thể cùng Mộ Dung Quân thường xuyên qua lại. Nhưng thời khắc mấu chốt, cũng có thêm một người có thể tin được. Về sau nếu gặp phải tình huống khẩn cấp cần tìm người thương lượng, Mộ Dung Quân tự nhiên cũng được liệt trong danh sách Mục Nhã Huệ cần.
Đương nhiên, nếu như Mộ Dung Quân gặp nguy hiểm, Mục Nhã Huệ cũng sẽ không chút do dự mà hỗ trợ. Cho dù đối nghịch với Thái Tử ca ca, Mục Nhã Huệ cũng sẽ không tiếc.
Dàn xếp Mục Nhã Huệ xong, lại cố ý dặn dò Mộ Dung Quân vài câu, Mạc Như Nghiên lên xe ngựa ở bên cạnh.
Chuyến đến Đế Đô này, nàng có thêm hai vị hảo hữu khả dĩ thổ lộ tình cảm. Đến đây, đó là thu hoạch lớn nhất của nàng rồi.
Khác với lúc Mộ Dung Tể tướng rời khỏi, bây giờ, Thái Tử có thể tự mình đứng ở cửa thành, đưa tiễn Tây Bắc quân rời đi.
Dưới chân là dân chúng Đế Đô, xa xa là giang sơn Thanh Vân quốc, Thái Tử vốn nên cảm thấy kiêu ngạo. Chỉ vì hắn là đứng dưới một người, trên vạn người.
Nhưng mà, chỉ trong lòng hắn mới biết rõ, hiện nay hắn còn chưa đủ tư cách đứng ở chỗ này. Điều hắn muốn, cái hắn muốn bảo vệ, nhất định phải đợi cho sau khi hắn chân chính ngồi lên trên vị trí kia, mới có thể đạt được ước muốn.
Tây Bắc quân chậm rãi ra khỏi cửa thành, một đường hướng về phía tây, về biên quan.
"Hạ Trăn, ngươi đứng lại!" Ngay tại lúc đội ngũ Tây Bắc quân cách Đế Đô một đoạn đường nữa, kỵ mã đi đầu đội ngũ của Hạ Trăn bị ngăn lại.
Xe ngựa Mạc Như Nghiên cũng đi gần phía trước. Giọng nói lanh lảnh phát lên, Mạc Như Nghiên liền nhận ra người đến là ai.
Xốc màn xe lên, quả nhiên, Mạc Như Nghiên thấy được Hồ Nguyệt Hoa cả người đeo nữ trang đứng ở giữa đường.
Nói ra, hình ảnh cùng hình tượng cũng không làm cho người ta quá kinh ngạc. Mạc Như Nghiên chỉ không ngờ chính là, Hồ Nguyệt Hoa quyết tâm thật cứng cỏi hơn so với nàng tưởng.
Lúc đầu, Mạc Như Nghiên còn tưởng rằng, Hồ Nguyệt Hoa sẽ xuất hiện vào lúc bọn họ rời Đế Đô.
Mà nay nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa chờ trên đường đã rời Đế Đô, Mạc Như Nghiên ngược lại xem trọng liếc nhìn Hồ Nguyệt Hoa một cái.
"Hạ Trăn, ta đi cùng ngươi." Mặc kệ là biên quan hay là là thành Vân Đô, Hồ Nguyệt Hoa quyết đi cùng Hạ Trăn.
Nếu Hồ Nguyệt Hoa tìm võ tướng bình thường, tất nhiên sẽ được các tướng sĩ khác chúc phúc. Nhưng mà, giờ phút này Hồ Nguyệt Hoa tìm người là Hạ Trăn. Vậy thì hoàn toàn khác rồi.
Tướng quân phu nhân của bọn họ còn ngồi trong xe ngựa ở phía sau, trong bụng còn có tiểu tướng quân. Vị cô nương xa lạ này là đang xảy ra chuyện gì? Dây dưa không bỏ như vậy, không phải làm người ta không thích sao.
Nếu nói Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, Hạ Trăn không biết. Như thế với Hồ Nguyệt Hoa, Hạ Trăn liền triệt để coi như không có rồi.
"Kéo ra!" Quân lệnh như núi. Hạ Trăn ra lệnh, tiểu binh bên cạnh tuy không rõ tình huống, nhưng cũng trực tiếp xông lên trước, muốn lôi Hồ Nguyệt Hoa đi.
Ý thức được sự tình không thích hợp, Hồ Nguyệt Hoa không dám tin nhìn Hạ Trăn: "Ngươi dám đối xử với ta như vậy? Ngươi có biết ta vì đuổi theo ngươi, lén chạy từ trong nhà ra, đã ăn bao nhiêu khổ có biết không? Ta cái gì cũng không có, cái gì cũng từ bỏ, ngươi lại chẳng quan tâm tới ta? Còn bảo người ta kéo ta đi?"
Bị Hồ Nguyệt Hoa dùng vẻ mặt "Ngươi là kẻ bạc tình" thương tâm nhìn, Hạ Trăn không nói gì kéo kéo dây cương, tiếp tục đi trước.
Hồ Nguyệt Hoa bị kéo ra. Trơ mắt nhìn Hạ Trăn cưỡi ngựa đi ngang qua trước mặt nàng ta, lòng tràn đầy khó chịu lại ấm ức nói không nên lời: "Làm sao có thể?Sao Hạ Trăn có thể đối với ta như vậy? Làm sao có thể. . ."
Ngay tại lúc Hồ Nguyệt Hoa thất hồn lạc phách không ngừng tự hỏi, nàng ta thấy được Mạc Như Nghiên xốc màn xe lên nhìn.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hồ Nguyệt Hoa thay đổi. Cả người nháy mắt hưng phấn lên, không ai bì nổi thoát khỏi tay tiểu binh: "Buông ra!"
Tiểu binh cũng không cố ý chiếm tiện nghi của Hồ Nguyệt Hoa. Thấy đội ngũ thuận lợi tiến lên, cũng không giữ Hồ Nguyệt Hoa nữa.
"Mạc Như Nghiên!" Không giữ được Hạ Trăn, Hồ Nguyệt Hoa hướng phía Mạc Như Nghiên hô, "Ta biết ngươi thấy ta, ngươi xuống đây cho ta, ta có lời muốn nói với ngươi."
Có lẽ Hồ Nguyệt Hoa thật có chuyện muốn nói với Mạc Như Nghiên, nhưng Mạc Như Nghiên cũng không có lời gì cần nói với Hồ Nguyệt Hoa. Nàng với Hồ Nguyệt Hoa, kỳ thật chút hứng thú cũng không có. Hồ Nguyệt Hoa nghĩ muốn làm cái gì, có năng lực lật lên sóng gió gì, nàng cũng không cực kỳ để ý.
Vì vậy, xe ngựa cứ như vậy dần dần chạy qua trước mắt Hồ Nguyệt Hoa, không định dừng lại.
Hồ Nguyệt Hoa quả thực muốn điên rồi. Mạc Như Nghiên lại dám can đảm coi như không có nàng ta, dám làm nhục nàng ta như thế?
Dựa vào lửa giận trong lòng, Hồ Nguyệt Hoa lần thứ hai lên ngựa, muốn đuổi kịp Mạc Như Nghiên hỏi rõ.
"Tướng quân." Chú ý tới Hồ Nguyệt Hoa vẫn đuổi theo, Lăng Phong hỏi Hạ Trăn.
"Không cần để ý tới." Mặt Hạ Trăn không đổi sắc, hoàn toàn không đem Hồ Nguyệt Hoa để vào mắt, càng thêm không có khả năng để trong lòng.
Nếu Hạ Trăn nói không để ý tới, Lăng Phong cũng thật sự bỏ mặc rồi.
Cứ như vậy, Hồ Nguyệt Hoa đuổi theo Tây Bắc quân một đoạn đường. Cũng không phải không đuổi kịp Mạc Như Nghiên, mà căn bản không có cơ hội tiếp cận xe ngựa Mạc Như Nghiên ngồi.
Tây Bắc quân muốn che chở người, người ngoài sao có thể tiếp cận được? Càng miễn bàn, Hồ Nguyệt Hoa vẫn chỉ là một thiên kim được nuôi dưỡng tại khuê phòng.
Hồ Nguyệt Hoa rốt cục nhìn thấy Mạc Như Nghiên, là lúc Tây Bắc quân đến dịch trạm dừng chân đầu tiên.
Tây Bắc quân rất nhiều người, nhưng phòng dịch trạm có hạn. Không cách nào tránh khỏi, rất nhiều tướng sĩ đều dựng doanh trướng ngay tại chỗ.
Mạc Như Nghiên không cần ở doanh trướng. Thân là tướng quân phu nhân, nàng cùng Hạ Trăn ở một phòng.
Mà Hồ Nguyệt Hoa, liền ở phía sau đột nhiên nhảy đến trước mặt Mạc Như Nghiên.
Vì Hồ Nguyệt Hoa hành động quá đột nhiên, lo lắng bụng bị đánh lén, Mạc Như Nghiên theo bản năng lui về sau, thiếu chút nữa ngã xuống.
May mà Hạ Trăn nhanh tay lẹ mắt, đúng lúc nắm lấy eo Mạc Như Nghiên từ phía sau, bảo vệ Mạc Như Nghiên.
Có Hạ Trăn ở bên cạnh, Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Chỉ nhìn bộ dáng muốn giết người điên cuồng của Hồ Nguyệt Hoa, nàng thật sự lo lắng Hồ Nguyệt Hoa sẽ ra tay với nàng.
Nếu là trước kia, Mạc Như Nghiên không hề lo lắng Hồ Nguyệt Hoa. Nhưng hiện nay, trong bụng của nàng còn có đứa nhỏ, phải dè dặt cẩn thận.
"Phu nhân!" Đám người Lăng Phong cũng lập tức vây quanh lại, trừng mắt nhìn Hồ Nguyệt Hoa.
Nếu như đụng vào phu nhân, kinh động đến đứa nhỏ, đám người Lăng Phong đều khẳng định là sẽ không bỏ qua cho Hồ Nguyệt Hoa.
Thật muốn ép bọn họ nổi giận, bất kể nàng ta có phải tiểu thư quan gia hay không, Tây Bắc quân muốn giết người, không cần quá nhiều lý do!
Đây là lần đầu tiên Hồ Nguyệt Hoa cảm thấy được sát khí trên người Hạ Trăn. Nàng ta tưởng rằng, bọn họ không dám làm gì nàng ta. Nên nàng ta mới dám theo đuôi, tính toán dây dưa tới cùng với Hạ Trăn.
Nghĩ tới các tướng sĩ tại Đế Đô đều là vẻ lương thiện, rời Đế Đô liền lập tức đổi mặt, đổi thành gương mặt đáng sợ.
Nếu như. . . Nếu như bọn họ thật sự ra tay với nàng ta, Hồ Nguyệt Hoa nhìn chung quanh một chút, đau thương phát hiện, nàng ta thậm chí ngay cả đường đào thoát cũng không có.
"Tây Bắc quân dám lạm sát kẻ vô tội?" Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa liền gắng gượng chống lại Hạ Trăn.
Nàng ta ỷ vào Hạ Trăn để ý thanh danh Tây Bắc quân, ỷ vào Tây Bắc quân sẽ không liều lĩnh đắc tội với phủ Hình Bộ Thượng Thư, đắc tội với hoàng quý phi nương nương mà ra tay với nàng ta. Nàng ta, ỷ vào Mạc Như Nghiên mang thai, không nên sát sinh, không nên chạm phải máu tươi.
Trong chốc lát, trong đầu Hồ Nguyệt Hoa đã hiện lên vô số ý nghĩ. Sắc mặt của nàng ta không ngừng thay đổi, vắt hết óc nghĩ kế sách thoát thân.
Không thể không nói, Hồ Nguyệt Hoa thật sự nghĩ quá nhiều. Nàng ta muốn thoát thân, trực tiếp đi ra dịch trạm, sau này không xuất hiện tại trước mặt Tây Bắc quân là được. Đâu cần phí nhiều công phu như vậy, nghĩ lung tung quá nhiều?
"Tây Bắc quân không lạm sát kẻ vô tội, nhưng không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý khiêu khích bới móc!" Lăng Phong tức giận, thần sắc mang vài phần hung thần ác đầy sát khí.
Hồ Nguyệt Hoa bị dọa sợ rồi. Lúc Tây Bắc quân ở Đế Đô, do nàng ta bị giam lỏng, chưa từng tiếp xúc với các tướng sĩ này. Đến ngay cả những chuyện của các tướng sĩ, cũng chưa kịp nghe nói. Nàng ta chỉ biết, hôm nay Tây Bắc quân rời Đế Đô, lúc này mới lừa được nha đầu của nàng ta, lặng lẽ chạy ra.
Nghĩ đến điều chờ nàng ta căn bản không phải như mong muốn, Hạ Trăn không thèm nhìn nàng ta, lại nguyện ý mang theo Mạc Như Nghiên rời đi. Còn có đám tướng sĩ Tây Bắc quân, cũng che chở Mạc Như Nghiên, hoàn toàn không để ý tới tồn tại của thiên kim tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư.
Nàng ta. . .
Hồ Nguyệt Hoa vừa ủy khuất vừa tức giận, dậm chân một cái, tức giận hô: "Các ngươi biết ta là ai không? Mà dám nói chuyện với ta như vậy! Cô cô ta là hoàng quý phi nương nương, ta là phủ Hình Bộ Thượng Thư. . ."
"Lão tử quản ngươi là ai? Đám ngồi ăn chờ chết tại đế đô có phải chán sống rồi hay không hả ? Muốn lão tử tức giận giết người phải không? Thật muốn chết như thế, lão tử tiễn ngươi một đoạn đường!" Trong Tây Bắc quân vị phó tướng tính tình nóng nảy nhất thật sự không nhịn được tức giận trong lòng, lưỡi kiếm trong tay hướng về phía Hồ Nguyệt Hoa.
Hồ Nguyệt Hoa cảm thấy ủy khuất, trong lòng tướng sĩ Tây Bắc quân ai lại không có nộ khí? Bọn họ ở biên quan anh dũng giết địch, muốn cái gì? Chỉ là quốc thái dân an, dân chúng đều an lạc thôi.
Bọn họ không cầu danh, không cầu lợi, cũng không tham quyền, bọn họ tận chức tận trách bảo vệ Thanh Vân quốc. Dùng thân thể bọn họ, dùng tính mạng bọn họ để bảo vệ mọi người.
Kết quả thế nào? Chờ bọn họ là cái gì? Là hoàng quyền tranh đấu lục đục với nhau? Là những người gọi là đám người giàu có nhục mạ và vô cùng vô lý?
Trời biết một khắc bọn họ rời khỏi cửa thành đế đô kia, có bao nhiêu nhõm. Sau này sẽ là đánh chết bọn họ, bọn họ cũng không về đế đô này nữa. Có phồn hoa cũng là người khác, bọn họ không hiếm lạ.
Đi theo tướng quân, mang theo tướng quân phu nhân cùng tiểu tướng quân của bọn họ, Tây Bắc quân đi không mang thù, cũng không oán, bọn họ chỉ muốn thuận thuận lợi lợi về biên quan mà thôi.
Như lúc bọn họ tới, không mang theo bất cứ quyền thế gì, chỉ mang đi theo huynh đệ.
Bọn hắn tới cùng là cản trở ai rồi? Đắc tội ai rồi sao? Rời xa Hoàng Thành, không hiểu sao nửa đường lại nhảy ra tới một thiên kim tiểu thư. Bọn họ không hiếm lạ, hầu hạ không nổi, tiễn Phật đi còn không được sao?
Hồ Nguyệt Hoa trực tiếp bị dọa khóc. Đối mặt với mũi kiếm vị phó tướng kia, kêu to hai tiếng"A a", xụi lơ tại đất.
Tiếng Hồ Nguyệt Hoa quá to, làm cho lỗ tai Mạc Như Nghiên đau. Lườm Lăng Việt một cái, để Hạ Trăn dẫn nàng lên lầu, đi vào phòng.
So với Lăng Phong cùng mấy vị phó tướng khác, Lăng Việt hiển nhiên càng thích hợp giải quyết việc này.
"Hồ tiểu thư đừng kêu vậy, Tây Bắc quân cũng không lạm sát kẻ vô tội, ta có thể cam đoan với ngươi." Đi đến trước mặt Hồ Nguyệt Hoa, Lăng Việt dằn lại tính tình nói.
May mắn bộ dáng bên ngoài của Lăng Việt rất hiền, lại thêm Lăng Việt vẫn luôn ở phủ Thanh Viễn tướng quân, Hồ Nguyệt Hoa từng gặp qua. Cho nên, tại lúc nhìn thấy Lăng Việt đi tới, Hồ Nguyệt Hoa lập tức liền yên tĩnh trở lại.
"Ngươi, các ngươi tới cùng muốn làm gì ta?" Cố gắng khắc chế tiếng nói không run rẩy, Hồ Nguyệt Hoa hướng Lăng Việt hô.
"Không làm gì ngươi cả. Tây Bắc quân không biết Hồ tiểu thư ngươi, Hồ tiểu thư cũng không cần tiếp tục ở cùng Tây Bắc quân. Chỉ cần hiện tại Hồ tiểu thư liền lập tức rời khỏi dịch trạm, tất cả mọi người sẽ bình an vô sự." Lăng Việt cực kỳ chân thành đề nghị với Hồ Nguyệt Hoa. Hơn nữa, cũng hi vọng Hồ Nguyệt Hoa có thể khiêm tốn tiếp thu, mau chóng rời dịch trạm.
"Bình an vô sự?" Vì người nói chuyện với nàng ta là Lăng Việt, sức lực Hồ Nguyệt Hoa tăng lên, "Ngươi dựa vào cái gì để cho ta đi? Dựa vào cái gì không phải là Tây Bắc quân các ngươi rời khỏi? Nơi này là doanh địa của Tây Bắc quân các ngươi sao? Các ngươi. . ."
"Lăng Việt, không cần nhiều lời với nàng ta." Mang áo Lăng Việt để ở một bên, vị phó tướng giơ kiếm vừa nãy không kiên nhẫn trừng mắt Hồ Nguyệt Hoa, quát, "Ngươi tới cùng cút không cút? Không cút liền chết!"
Hồ Nguyệt Hoa vừa mới khôi phục sức lực, nháy mắt lại biến mất. Nàng ta đã từng chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, ở trước mặt Lăng Việt hung hăng rấtlợi hại, nhưng đổi là trước mặt người khác, liền hoàn toàn khác rồi.
Yết hầu nghẹn ngào nghẹn ngào, Hồ Nguyệt Hoa muốn trả lời nàng ta không đi, lại như thế nào cũng nói không nên lời.
Cuối cùng, hai tay Hồ Nguyệt Hoa bụm mặt, ủy khuất không thôi, khóc lên.