• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không dám ư? Trên đời này còn có chuyện gì mà Tô Linh ngươi không dám làm hả? Lúc ngươi cưỡng ép đại tiểu thư Mạc gia gả cho mãng phu nông thôn kia, có nghĩ tới không dám hay không?” Nhạc lão phu nhân quát lên một tiếng chói tai, làm cả người Tô Linh sợ tới mức run lên.



Sắc mặt Tô Linh trắng bệch, nhưng cũng không định thừa nhận.



Khẽ cắn môi, Tô Linh ngẩng đầu, lời lẽ chính đáng nói: “Hôn sự của đại tiểu thư Mạc phủ, đó là lúc thân mẫu của đại tiểu thư còn sống, định ra cho đại tiểu thư.”



“Vậy hai năm trước đại tiểu thư Mạc phủ từ hôn, lại là chuyện gì xảy ra?”



Nhạc lão phu nhân đập bàn, trừng mắt nhìn Tô Linh cả giận nói, “Tô Linh, không phải ngươi không biết, đại tiểu thư Mạc phủ là tôn tức phụ(cháu dâu) mà Nhạc phủ vừa ý!”



“Ta……” Không nghĩ tới lão phu nhân sẽ đem chuyện này nói trắng ra, Tô Linh không nhịn được lắc đầu, “Quả thật ta không biết. Trên người đại tiểu thư vốn có hôn sự, đâu thể vào được cửa Nhạc phủ? Ta……”



“ Đương nhiên ngươi không biết. Bởi vì ngươi một lòng một dạ chỉ nghĩ tới để nữ nhi thân sinh của ngươi thay thế gả tới Nhạc phủ!” Tô Linh từ Nhạc phủ đi ra, lão phu nhân vô cùng hiểu rõ.



Nghiêm túc mà nói, lão phu nhân cũng không ghét Tô Linh cho lắm. Tô Linh có thủ đoạn, lại không coi là tàn nhẫn. Có tâm kế, nhưng cũng không tính cao minh. Có chút khôn vặt, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn cay độc. Nữ nhân như thế, cho dù đặt ở hậu trạch, cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn.



Cũng vì vậy, lão phu nhân mới luôn không đưa tay trợ giúp tình cảnh của Mạc Như Nghiên ở Mạc phủ.



Nếu Mạc Như Nghiên đến Tô Linh cũng không đối phó được, thì làm sao tồn tại được ở Nhạc phủ? Nước ở hậu trạch Nhạc phủ còn sâu hơn Mạc phủ nhiều!



Nhưng mà, cái gì Nhạc lão phu nhân cũng nghĩ được, lại tính thiếu một chuyện. Không ngờ Mạc Như Nghiên lại gả cho Hạ Trăn!



Lúc nghe nói đến việc này, Nhạc lão phu nhân cũng giống với Nhạc Hành Tri đều kinh ngạc, cũng khó có thể tin.



Giống như vịt nấu chín rồi đột nhiên bay mất, Nhạc lão phu nhân tức giận đến mấy ngày liền, cuối cùng mới trở lại bình thường.



Việc Nhạc Hành Tri đi huyện Thanh Sơn, là được lão phu nhân cho phép.



Lão phu nhân cũng muốn xác định một chút, đến cùng trong đó là xảy ra chuyện gì. Cho dù Mạc Như Nghiên không có khả năng tái giá tới Nhạc phủ, nhưng nếu Mạc Như Nghiên đưa ra thỉnh cầu, bà cũng không ngại giúp nàng một chút.



Cứ coi như xem ở tình cảm năm đó Vu Cẩm Tú chu đáo làm cho bà y phục mấy mùa, Nhạc lão phu nhân cũng cảm thấy là nên trả lại ân tình này



Ở trong lòng lão phu nhân, Vu Cẩm Tú không nghi ngờ là người được chọn làm con dâu tốt nhất. Mặc dù xuất thân của Vu Cẩm Tú không cao lắm, nhưng Vu Cẩm Tú nhanh nhẹn linh hoạt khéo tay, trông rất đĩnh đạc đường hoàng, đúng là một người khéo léo.



Chỉ tiếc, Vu Cẩm Tú sớm rời nhân thế. Nếu không, cho dù thế nào bà cũng phải cưới Mạc Như Nghiên vào Mạc phủ.



Nữ nhi của Vu Cẩm Tú, sao có thể không tốt được?



Nhưng mà, chỉ trong suy nghĩ chốc lát, lão phu nhân thua ở trước khi bà quạt gió thêm củi.



Năm đó sở dĩ Tô Linh có thể thuận lợi gả cho Mạc Nho, cũng là lão phu nhân giúp đỡ dắt dây. Lúc đó lão phu nhân chỉ nghĩ, Tô Linh là người một nhà, không sợ sẽ hà khắc ấu nữ Mạc Như Nghiên.



Nhưng lão phu nhân không dự đoán được, tâm Tô Linh còn đen tối hơn bà nghĩ. Thế nên, thừa dịp nhất thời bà không chú ý, đã gả Mạc Như Nghiên ra ngoài!



Ba ngày, mới ngắn ngủn ba ngày. Tô Linh đã ổn thỏa đưa Mạc Như Nghiên ra ngoài. Đến nỗi để trấn an Mạc Như Nghiên, Cẩm Tú Phường mà Vu Cẩm Tú để lại cũng buông tha.



Cẩm Tú Phường giao vào trong tay Mạc Như Nghiên, lão phu nhân không phản đối. Vật quy nguyên chủ, đó là điều nên làm.



Nhưng mà, Tô Linh lặng lẽ gả Mạc Như Nghiên ra ngoài, chuyện này, Nhạc lão phu nhân muốn tính sổ với Tô Linh.



Càng đừng nói tới, Tô Linh còn dám to gan lớn mật đưa Mạc Như Họa lên giường Nhạc Hành Tri, định gạo nấu thành cơm,để Nhạc phủ phải ngậm miệng nuốt xuống tâm tư ác độc này!



Tốt, rất tốt. Tô Linh muốn Mạc Như Họa bước vào Nhạc phủ đúng không? Lão phu nhân cho bọn họ cơ hội này, đồng ý cho Nhạc Hành Tri nạp làm thiếp.



Mệt cho Tô Linh tính kế tới tính kế lui, đến cuối cùng còn không phải công dã tràng?



Nhạc lão phu nhân cũng muốn nhìn, chờ cho Mạc Như Họa thật trở thành thiếp thị của Nhạc phủ, Tô Linh còn ngông nghênh cái gì?



“Lão phu nhân minh giám!” cuối cùng Tô Linh vẫn không thể nhịn được, quỳ trước mặt Nhạc lão phu nhân, “Chuyện Mạc Như Nghiên xuất giá, là chính Mạc Như Nghiên nói ra, không liên quan đến Linh nhi!”



Thế thì quá buồn cười rồi. Hai năm trước chủ động từ hôn, hai năm sau lại chủ động nói ra bằng lòng gả đến thôn Liên Hoa? Chẳng lẽ Tô Linh cho rằng, bà thật sự đã già không rõ trắng đen?



Nhạc lão phu nhân cười lạnh một tiếng, không muốn nói chuyện với Tô Linh.



Mà kế tiếp, là mẫu thân của Nhạc Hành Tri, đương gia phu nhân của Nhạc phủ hiện nay, Nhạc phu nhân mở miệng.



“Chẳng lẽ biểu muội nghĩ sai chuyện gì? Đại tiểu thư Mạc phủ không tốt hơn nữa, cũng là nữ tử từng chủ động từ hôn. Hai năm trước, biểu muội cố ý gửi thư cho Nhạc phủ, nói đến việc này.” Lúc ấy quả thật cũng bởi vậy mà Nhạc phu nhân sinh ra chút khúc mắc với Mạc Như Nghiên, đến nay vẫn chưa hết.



Nếu không phải lão phu nhân khăng khăng nhận định Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ, Nhạc phu nhân đã sớm chọn cho Nhạc Hành Tri tiểu thư khuê các khác càng thích hợp.



Nhưng mà, bà không muốn cưới vào cửa là một chuyện. Tô Linh tính kế sau lưng Nhạc phủ, đến cả nhi tử của bà cũng bị tính kế vào, Nhạc phu nhân sẽ không đồng ý.



“Này, chuyện này thật sự có hiểu lầm. Lúc ấy Mạc Như Nghiên từ hôn là thật, lần này Mạc Như Nghiên chủ động nói ra muốn gả cũng là thật. Linh nhi lớn mật nữa, cũng không dám lừa gạt lão phu nhân và biểu tẩu!” Tô Linh không dám nhận món nợ này. Cho dù thế nào, cũng phải đẩy lên đầu Mạc Như Nghiên.



“Chuyện ngươi không dám thì nhiều, nhưng chuyện làm ra càng làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng bất ngờ.” Nhạc phu nhân không tin lời giải thích của Tô Linh. Tô Linh càng liều chết không thừa nhận, Nhạc phu nhân càng vô cùng tin tưởng, Mạc Như Nghiên là bị ép buộc.



Đều là nữ tử, ai không muốn gả cho lang quân như ý? Chẳng lẽ Tô Linh còn muốn nói, hán tử nông thôn ở thôn Liên Hoa kia, có thể so sánh được với Hành Tri của bà? Ngưỡng cửa Nhạc phủ bày tại nơi này, mãng phu Hạ gia kia địch nổi sao?



Suy nghĩ của Nhạc phu nhân, cũng là suy nghĩ chung của nữ quyến Nhạc gia đang có mặt tại đây.



Không cần biết bọn họ có vừa ý Mạc Như Nghiên hay không, Tô Linh dám can đảm tính kế Nhạc Hành Tri, chính là khiêu khích Nhạc phủ bọn họ.



Đều cùng từ một hậu trạch đi ra, Tô Linh có tính tình gì, bọn họ còn không hiểu được sao? Nhớ trước đây giữa nhau có hiềm khích và ân oán, đến nay cũng vẫn có dấu vết để lại.



Vốn tưởng rằng Tô Linh gả đến huyện Thanh Sơn, những chuyện cũ năm xưa đã tính xong rồi. Hôm nay bọn họ mới biết, thì ra Tô Linh vẫn luôn chờ bọn họ ở chỗ này.



Bọn họ giống như bị tát mạnh một cái lên mặt, đám nữ quyến Nhạc phủ đều bị chọc giận.



Vì thế, mới có ngày này giờ này tam đường hội thẩm. Mọi người đều dùng hết sức, muốn tính món nợ này với Tô Linh.



Tô Linh hoàn toàn không lường trước được, bà ta đã hoàn toàn đắc tội với rất nhiều nữ quyến Nhạc phủ. Càng không dự đoán được, chẳng qua là một Mạc Như Nghiên, đã hoàn toàn làm chuyển biến xấu quan hệ của bà ta và Nhạc phủ.



Bà ta vẫn luôn cho rằng, coi như Nhạc lão phu nhân vừa ý muốn Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ, Nhạc phu nhân cũng không phải rất vừa lòng.



Cho dù không phải Mạc Như Nghiên, vẫn sẽ là Mạc Như Họa, Nhạc lão phu nhân sẽ không chấp nhất như vậy. Nhạc phu nhân cũng sẽ xem bà ta nhiều năm nỗ lực duy trì quan hệ mà chấp nhận Như Họa nhà bà ta làm nhi tức phụ.



Thậm chí, Tô Linh cũng đã chuẩn bị của hồi môn thật lớn cho Mạc Như Họa, cũng cố ý lộ tiếng gió cho Nhạc phu nhân.



Bà ta cho rằng, Nhạc phu nhân sẽ hài lòng.



Nào nghĩ đến, thật sự vào đến Nhạc phủ, cuối cùng Tô Linh mới xác định, bà ta cũng không được Nhạc phu nhân tán thành, ngược lại đẩy Nhạc phu nhân vốn là đồng minh với bà ta ra xa.



Muôn vàn tính kế trở thành công dã tràng, Tô Linh thật sự không cam lòng, cũng không nghĩ ra, rốt cuộc bên trong này đã sai ở đâu!



Sai ở đâu? Sai ở chỗ Tô Linh không nên ngây ngốc đi theo ý muốn của Mạc Như Nghiên.



Kiếp trước Mạc Như Nghiên sống ở Nhạc phủ lâu như vậy, làm sao không hiểu được người Nhạc gia để ý nhất chính là thể diện?



Không cần biết người Nhạc gia có vừa ý Mạc Như Nghiên hay không, nếu Nhạc lão phu nhân đã lộ ra tiếng gió rằng vừa ý Mạc Như Nghiên làm tôn tức phụ. Như vậy, ngoài Nhạc phủ không muốn cưới ra, nếu không Mạc Như Nghiên cũng chỉ có thể gả cho Nhạc Hành Tri.



Nhưng hiện giờ, ở trong mắt người Nhạc gia, bởi vì Tô Linh ích kỷ, cho nên mới gả Mạc Như Nghiên ra ngoài. Vì, để cho Mạc Như Họa thay thế, gả tới Nhạc phủ!



Thua thiệt khó chịu như vậy, đám nữ quyến Nhạc phủ tự xưng là khôn khéo thông minh, làm sao chịu đồng ý? Cho dù Mạc Như Họa đã thành người của Nhạc Hành Tri vậy thì một cỗ kiệu nhỏ nâng vào từ cửa hông là được, Nhạc phủ có rất nhiều cách đối phó!



Thật sự để Nhạc phủ không có cách đối phó, vẫn là “Mạc Như Nghiên gả cho người khác” một sự thật chói lọi đập vào mặt.



Nếu Mạc Như Nghiên cao gả, thì cũng thôi. Mọi người Nhạc phủ coi như không hài lòng, cũng đành nhịn.



Nhưng mà lại gả cho một mãng phu ở nông thôn thì tính là chuyện gì xảy ra? Tô Linh đang làm nhục ai chứ? Mượn tay Mạc Như Nghiên, hung hăng đạp thể diện của Nhạc phủ xuống dưới chân phải không?



Tô Linh lắc đầu, rất muốn tiếp tục làm sáng tỏ hiểu lầm với Nhạc phu nhân.



Nhưng mà, Nhạc phu nhân đã không muốn nghe bà ta nhiều lời.



“Thôi vậy. Nếu ngươi đã đưa người vào Nhạc phủ, thì không cần trở về huyện Thanh Sơn nữa. Bắt đầu từ hôm nay, ta thay Hành Tri làm chủ, để Như Họa ở lại.” Nhạc phu nhân khoát tay, chặt đứt đường lui của Mạc Như Họa.



“Vậy còn gì bằng. Sau này Nhạc phủ chúng ta lại thêm người mới, phải chung sống tốt với muội muội mới nha.” Đại tẩu Nhạc gia lập tức cười phụ họa nói.



“Còn không phải à. Ta thấy vị Như Họa muội muội này trông thật xinh đẹp! Nhưng mà, hình như rất thích khóc? Không phải là bệnh mỹ nhân hoa lê đẫm mưa chứ(người đẹp hay khóc)?” Nhị tẩu Nhạc gia cũng không khách khí kéo kéo khăn thêu trong tay, vui tươi hớn hở trào phúng nói.



“Bệnh mỹ nhân hả?” Tiểu muội Nhạc gia ghét bỏ bĩu môi, trước mặt mọi người thể hiện nàng không vui, “Ta vẫn thích đại tiểu thư Mạc phủ hơn, đó là một mỹ nhân thanh cao lạnh lùng!”



Mạc Như Họa rất muốn cãi lại, Mạc Như Nghiên tính tình thanh cao lạnh lùng như vậy, cứ cho là gả tới Nhạc phủ, cũng chắc chắn sẽ không được yêu thích.



Nhưng hiện giờ mọi người Nhạc phủ đều đang nhằm vào nàng ta, thế cho nên Mạc Như Họa hoàn toàn không dám nhiều lời.



Mím môi, cuối cùng Mạc Như Họa cũng vẫn nuốt vào lời oán trách đã đến bên miệng.



Không cần biết tiểu muội Nhạc gia có thật sự thích Mạc Như Nghiên hay không, nhưng rất rõ ràng, nàng ấy cũng không thích Mạc Như Họa. Kết quả, cũng mặc kệ còn có những người khác ở đây, dùng hết sức đối đầu Mạc Như Họa.



“Nhưng cũng không có cách nào. Ai bảo ngươi có bản lĩnh, biết bò lên giường chứ! Coi như Tam ca ta không muốn, cũng chỉ có thể nhận cái nợ phong lưu này. Nghĩ lại chua xót thay cho Tam ca, thật là khôn ba năm dại một giờ, thế mà lại bị người tatính kế như vậy.” Không quan tâm Mạc Như Họa phản ứng ra sao, tiểu muội Nhạc gia nói rất vui vẻ, cũng không sao cả.



Mạc Như Họa cúi đầu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn phản bác, cố gắng nhịn xuống tiểu muội Nhạc gia làm nhục.



Tô Linh cũng rất tức giận. Bà ta cũng không phải chưa từng ở Nhạc phủ, sao không biết ngày thường Nhạc phủ dạy dỗ cực nghiêm cô nương chưa gả chồng? Hiện nay Tiểu muội Nhạc gia còn chưa gả chồng, nhưng ở trước mặt mọi người nói ra lời xấu hổ này, đâu phải là gia giáo của Nhạc gia?



Ghê tởm hơn chính là, cố tình một đám trưởng bối Nhạc gia ngồi ở chỗ này, nhưng không có một người đứng ra chỉ trích tiểu muội Nhạc gia không đúng.



Cuối cùng Tô Linh cũng không thể nhẫn nại được nữa, cũng không muốn tiếp tục nhận lấy khuất nhục to lớn này.



“Lão phu nhân cũng muốn Như Họa ở Nhạc phủ làm khách sao? Nhưng cho dù là nạp thiếp, Như Họa cũng phải từ Mạc phủ ở huyện Thanh Sơn nâng ra ngoài.” Tô Linh thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Nhạc lão phu nhân, “Dù là đại tiểu thư gả đến thôn Liên Hoa, cũng từ cửa chính Mạc phủ đưa ra. Bây giờ Nhạc phủ cứ thế giữ Như Họa lại, chẳng lẽ muốn thừa nhận, ngưỡng cửa Nhạc phủ còn kém cả một nhà nông hộ tầm thường sao?”



Tô Linh là bất cứ giá nào. Làm mẫu thân sẽ trở nên mạnh mẽ, một đám nữ quyến Nhạc phủ đều đạp Như Họa nhà bà ta xuống dưới chân, còn muốn bà ta làm sao?



Cho dù đắc tội Nhạc phủ, Tô Linh cũng cam tâm tình nguyện. Cùng lắm thì từ đây không qua lại với Nhạc phủ nữa, dù sao bà ta ở huyện Thanh Sơn, cũng không cần dựa vào hơi thở của Nhạc phủ sống qua ngày.



Dù thật sự gả Như Họa tới Nhạc phủ, Tô Linh cũng không sợ người Nhạc gia chơi ám chiêu ở sau lưng. Kết quả xấu nhất, cũng không ngoài cục diện hiện nay. Như Họa của bà ta cũng đã trở thành thiếp thị của Nhạc Hành Tri, vì sao bà ta còn phải khom lưng uốn gối, hết sức lấy lòng người Nhạc phủ?



Cho nên nói, Tô Linh là người không thành được việc lớn. Ánh mắt bà ta thiển cận như vậy, cũng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh Mạc Như Họa càng khó khăn hơn ở Nhạc phủ, không có sức lực để thay đổi.



Đến nay Tô Linh vẫn còn không rõ, bắt đầu từ ngày Mạc Như Nghiên đồng ý gả cho Hạ Trăn, quan hệ của bà ta và Nhạc phủ tràn ngập nguy cơ. Mà tất cả căm ghét và coi khinh của người Nhạc gia đối với Mạc Như Họa, cũng đều vì sự tính kế lần này của bà ta.



Còn chưa thành thân thân thể đã không còn trong sạch, tuy là nữ nhi của Mạc phủ, cũng có thể thế nào? Nhạc gia không thiếu nhất chính là nha đầu bò lên giường, đại tẩu và nhị tẩu Nhạc gia người nào không cực hận những thiếp thị ở trong viện của mình?



Nói ngay cả Nhạc lão phu nhân và Nhạc phu nhân, cũng đều từng trải qua chuyện này.



Lúc trước tận mắt Tô Linh nhìn thấy đủ loại dơ bẩn đen tối ở Nhạc phủ, học được chút chiêu thức này, cũng dùng ở trên người Mạc Như Họa. Nhưng kết quả, tuyệt đối không như bà ta mong đợi.



“Ngưỡng cửa Nhạc phủ có phải một nhà nông hộ tầm thường có thể ganh đua so sánh hay không, không tới lượt Tô Linh ngươi tới nói!” Nhạc lão phu nhân còn chưa mở miệng, Nhạc phu nhân đã giận dữ trách cứ nói.



“Mạc Như Họa, Nhạc phủ giữ lại. Tô Linh ngươi có thể rời đi, đừng có ăn nói lung tung ở đây.” Nhạc phu nhân nói xong, bỗng nhiên lại nói vòng lại, “Đương nhiên, nếu Tô Linh ngươi cảm thấy không muốn gả nữ nhi, không muốn hôn sự này, cũng có thể dẫn Mạc Như Họa trở về huyện Thanh Sơn. Từ nay về sau, giao tình hai nhà Nhạc Mạc chấm dứt tại đây, cũng không có bất cứ dính dáng gì. Chuyện trước đây, cũng đều xóa bỏ toàn bộ, cũng không chút liên quan!”



Những lời này của Nhạc phu nhân, còn đáng sợ hơn lời trở mặt của Tô Linh. Nếu thật sự thành ra thế, mộng đẹp Mạc Như Họa mong đợi lâu như vậy, hoàn toàn vỡ nát.



Tô Linh há mồm, đang muốn tỏ thái độ, đã nghe thấy đột nhiên Mạc Như Họa lắc đầu, la lớn: “Con không trở về huyện Thanh Sơn, con phải gả cho Hành Tri ca ca. Cho dù làm thiếp thị, con cũng chấp nhận.”



Vẻ mặt Mạc Như Họa rất kiên quyết, cứ thế uổng cho ánh mắt Tô Linh cố gắng ra hiệu cho nàng ta. Toàn tâm toàn ý nhìn Nhạc lão phu nhân, chỉ hy vọng Nhạc lão phu nhân có thể mở lời, đồng ý mong muốn của nàng.



Nhạc lão phu nhân cũng không thèm liếc nhìn Mạc Như Họa một cái, làm như chuyện này không liên quan đến bà, ngồi im thờ ơ.



Đương nhiên Nhạc phu nhân phải nhận việc kế tiếp.



“Được rồi! Nếu bản thân Như Họa muốn gả tới Nhạc phủ, chuyện này cứ xem như đã định ra.” Trừ câu đó ra, Nhạc phu nhân một chữ cũng không nhắc tới chuyện đón dâu, càng không nhiều lời nói đến chuyện sính lễ.



Tô Linh không khỏi có chút luống cuống. Mạc Như Nghiên gả hấp tấp như vậy, nhưng trình tự nên làm, bà ta một bước cũng không thiếu. Sính lễ, của hồi môn, bà ta đều làm chu đáo. Cho dù có cắt xén, nhưng cũng bảo đảm Mạc Như Nghiên vẻ vang.



Mà hiện nay thì sao? Rõ ràng Như Họa của bà ta là gả tới trấn Hoài Thủy, rõ ràng là gả vào Nhạc phủ, lại không rõ ràng qua quit như thế?



Nhạc phủ sao có thể? Sao Nhạc Hành Tri lại có thể đối xử với Như Họa của bà ta như vậy chứ? Thân thể Như Họa cho Nhạc Hành Tri là trong sạch!



Tuy trong lòng Tô Linh cũng không tình nguyện, giờ phút này lại bởi vì Mạc Như Họa kiên trì, lâm vào bị động.



Trong tay bà ta vốn cũng không có quá nhiều lợi thế, vốn định dựa vào quan hệ thân thích của bà ta và Nhạc phủ, tóm lại Nhạc phủ sẽ không quá làm khó bà ta, cũng sẽ không làm cho quan hệ hai bên căng thẳng đến mức này.



Nào nghĩ đến Nhạc phủ rồi, Tô Linh mới biết được, sự việc đã sớm thoát khỏi sự khống chế của bà ta, hoàn toàn không phải bà ta có thể điều khiển được nữa.



Sớm biết lần này đến Nhạc phủ sẽ có kết quả thế này, còn không bằng bà ta để Như Họa ở lại huyện Thanh Sơn. Ít nhất, còn có thể bảo đảm Nhạc phủ sẽ sai người đi huyện Thanh Sơn đón dâu!



Nhưng hiện giờ, tất cả đều không có khả năng. Bà ta ngu xuẩn đưa Như Họa tới Nhạc phủ. Là tự tay bà ta chặt đứt đường lui của Như Họa, cho Nhạc phủ cơ hội lấn áp.



“Cảm ơn Nhạc phu nhân......” Mạc Như Họa cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cho rằng đến đây đã được như ý nguyện, bỗng nhiên tự sửa lời, “Cảm ơn nương.”



Nhạc phu nhân cười như không cười nhìn Mạc Như Họa, đến đáp lời cũng đều lười. Còn chưa qua cửa đã không biết liêm sỉ như thế, thật không hổ là nữ nhi tốt Tô Linh dạy ra.



Tô Linh cho rằng, ít nhất Nhạc phu nhân sẽ đồng ý Mạc Như Họa gọi tiếng “Nương” này. Dù sao mới vừa rồi chính miệng Nhạc phu nhân nói, việc này coi như đã định ra, không phải sao?



Nhưng mà, khi liếc thấy sự khinh thường trên mặt Nhạc phu nhân, Tô Linh mới bừng tỉnh đại ngộ, Nhạc phủ đang coi nữ nhi của bà ta như nha đầu hạ tiện tầm thường mà đối xử.



Thu phòng, xác thật thu. Nhưng không có thân phận, không có địa vị, càng không có tôn nghiêm. Ở Nhạc gia, những thiếp thị đó trông như là vẻ vang, thật ra còn không bằng nha đầu chân chính!



Giờ này khắc này, bỗng nhiên Tô Linh mới nhớ tới, Nhạc phủ cực kỳ am hiểu loại mặt ngoài một bộ dạng, sau lưng là thủ đoạn âm hiểm. Dù Mạc Như Họa thật sự làm thiếp thị của Nhạc Hành Tri, tình cảnh Tô Linh cũng không dám tưởng tượng.



“Lão phu nhân, trước khi rời khỏi Nhạc phủ, ta có mấy câu thầm kín muốn dặn dò Như Họa. Không biết, lão phu nhân có bằng lòng cho mẹ con chúng ta một chỗ riêng tư hay không?” Tô Linh hít sâu một hơi, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nhạc lão phu nhân nói.



Cầu Nhạc phu nhân, khẳng định vô dụng. Nhạc lão phu nhân có quyền lên tiếng hơn Nhạc phu nhân nhiều. Cho nên, Tô Linh có thể khẩn cầu, cũng chỉ có cầu thiện tâm của Nhạc lão phu nhân.



Thật ra Nhạc lão phu nhân cũng không nghĩ làm gì Mạc Như Họa. Chẳng qua là một nha đầu không có tâm nhãn gì mà thôi, ngay cả cô nương nhỏ nhất của Nhạc gia cũng không đấu lại, sao có thể là đối thủ của mấy người Nhạc phu nhân bọn họ?



Nhạc lão phu nhân không chút nghi ngờ, Mạc Như Họa ở Nhạc phủkhông đến nửa tháng, sẽ hoàn toàn thoát thai hoán cốt(thay đổi hết).



Cho nên lúc này, Nhạc lão phu nhân không ngại cho Tô Linh một cơ hội. Đồng thời, cũng là cho Mạc Như Họa một cơ hội đổi ý cuối cùng.



Nếu, đột nhiên Mạc Như Họa nghĩ thông suốt, không định gả tới Nhạc phủ, ngược lại cũng vẫn có thể xem là một sự lựa chọn sáng suốt.



Có lão phu nhân cho phép, Tô Linh và Mạc Như Họa rất nhanh được đưa tới một gian phòng không có ai.



“Như Họa, chúng ta không cần hôn sự này của Nhạc phủ! Con mau trở về huyện Thanh Sơn với nương. Nương sẽ tìm hôn sự khác tốt hơn cho con, phu quân bảo đảm tốt hơn Nhạc Hành Tri......” Tô Linh còn chưa nói xong, đã bị Mạc Như Họa ngắt lời.



“Nương, không có khả năng. Trong lòng nương còn rõ ràng hơn con, không có chỗ nào tốt hơn Nhạc phủ, cũng sẽ không có phu quân nào tốt hơn Hành Tri ca ca.” Mạc Như Họa lắc đầu, hất tay Tô Linh đang nắm chặt nàng, “Thật vất vả con mới được Nhạc lão phu nhân cho phép, cuối cùng cũng vào được Nhạc phủ. Từ nay về sau, con là người của Nhạc phủ, là phu nhân của Hành Tri ca ca.”



“Không phải phu nhân!” Tuy rằng sự thật rất tàn nhẫn, Tô Linh vẫn phải một câu nói trúng đích, chọc thủng ảo tưởng của Mạc Như Họa, “Con chẳng qua chỉ là thiếp thị, là một trong một đám thiếp thị không được để mắt nhất của Nhạc phủ. Con sẽ không được hạnh phúc, con sẽ không......”



“Con sẽ!” Đột nhiên Mạc Như Họa trợn mắt nhìn Tô Linh, như si ngốc, lại giống như hoàn toàn tỉnh táo, “Nương, vì đứng ở chỗ này, con trả giá bao nhiêu, chẳng lẽ nương không biết sao? Con đã là người của Hành Tri ca ca. Ngoại trừ Hành Tri ca ca, con còn có thể gả cho ai? Con còn muốn gả cho ai?”



“Như Họa......” Tô Linh hối hận. Nếu biết sẽ có kết quả như thế này, bà ta sẽ không giúp Mạc Như Họa đi đến nơi này, cũng sẽ không ra kế sách không vẻ vang như vậy.



Bà ta tình nguyện Mạc Như Họa hận bà ta cả đời, tình nguyện Mạc Như Họa vĩnh viễn cũng vào không được cửa lớn Nhạc phủ. Bà ta tình nguyện, không gả Mạc Như Nghiên cho Hạ Trăn, mặc cho Mạc Như Nghiên đi vào nơi hang sói Nhạc phủ này.



Cho dù Tô Linh hối hận thế nào, cũngkhông còn kịp rồi. Mạc Như Nghiên thoát khỏi vận mệnh bi thảm kiếp trước, Mạc Như Họa lại là nghĩa vô phản cố tiến vào. Vận mệnh đã định, sao không phải nhân quả báo ứng, luôn hồi đã định?



Trong lúc Tô Linh và Mạc Như Họa phát sinh bất đồng, mà không thể thuyết phục lẫn nhau, đoàn người Mạc Như Nghiên cũng đã đến trấn Hoài Thủy.



Đương nhiên Mạc Như Nghiên không thật sự đi từ Thanh Sơn Huyện đến trấn Hoài Thủy. Ra khỏi huyệnThanh Sơn Huyện không xa lắm, xe ngựa của Hạ Trăn đã đến.



Sau đó, nha dịch áp giải đều giả câm vờ điếc, giống như nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì. Kệ cho Mạc Như Nghiên được Hạ Trăn bế lên xe ngựa, thuận lợi đi tới nơi.



Đoàn người Mạc Như Nghiên vừa đến trấn Hoài Thủy, nha dịch của nha môn tri phủ đã đến tiếp nhận.



Mang theo chút buồn bã và mất mát, nha dịch huyện Thanh Sơn trịnh trọng bái biệt Mạc Như Nghiên. Chỉ hy vọng gặp nhau lần nữa, đại tiểu thư bọn họ vẫn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.



Trên công đường của trấn Hoài Thủy, Nhạc tri phủ hỏi đầu đuôi sự việc rất tỉ mỉ. Lại giằng co với chưởng quầy Thủy Họa Trai và thê muội.



Theo sự suy đoán của Nhạc tri phủ, Thủy Họa Trai và Cẩm Tú Phường không hề có quan hệ lợi ích, tại sao chưởng quầy Thủy Họa Trai lại muốn hãm hại Cẩm Tú Phường? Huống chi, bị hạ độc chính là thê muội, mà không phải chưởng quầy phu nhân. Bên trong này, đạo lý và quy luật ở đâu?



Mạc Như Nghiên vốn định giải thích. Nhưng mà, sau khi nhìn thấy Nhạc Hành Tri đứng bên cạnh Nhạc tri phủ, thì lập tức ngậm miệng lại.



Lúc này trong mắt Nhạc Hành Tri, chỉ có một câu nói: Cầu xin ta, ta sẽ cứu ngươi.



Mạc Như Nghiên cảm thấy, dù bởi vì vậy mà nàng thật sự chết ở đại lao trấn Hoài Thủy, nàng cũng nhất định không đi cầu xin Nhạc Hành Tri.



“Nếu nghi phạm không chịu cung khai, vậy phạt năm mươi trượng đi.” Nhạc tri phủ ra lệnh một tiếng, nói rất nhẹ nhàng, nhưng tâm địa cực kỳ hiểm ác.



Mạc Như Nghiên chẳng qua là một nữ tử mảnh mai, hơn nữa còn là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện huyện Thanh Sơn Huyện, sao có thể chịu được năm mươi gậy?



Nhưng mà, nơi này không phải huyện Thanh Sơn, nha dịch tri phủ cũng không nhận Mạc Như Nghiên là đại tiểu thư. Nếu Nhạc tri phủ đã lên tiếng, bọn họ khẳng định phải đánh. Hơn nữa còn là đánh thật mạnh, đánh gần chết mới thôi!



Không đánh thật mạnh, sao có thể cung khai? Nghiêm hình bức cung, cũng không phải không có đạo lý!



Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Như Nghiên thản nhiên nhìn thẳng Nhạc tri phủ, không hề định xin tha. Không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ gối nơi đó, chờ xem đến cùng Nhạc tri phủ có thể vô sỉ tới mức nào.



Mạc Như Nghiên bằng lòng chịu đánh, nhưng Hạ Trăn lại không có khả năng chấp thuận.



Trong lúc gậy trong tay nha dịch giơ lên sắp rơi xuống, đột nhiên Hạ Trăn xông vào công đường, che trước mặt Mạc Như Nghiên, căm tức nhìn Nhạc tri phủ: “Nhạc Bồi Lễ, ngươi dám!”
Nhạc Bồi Lễ dám không? Trước khi nhìn thấy Hạ Trăn, ông ta xác thật dám.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Trăn, sắc mặt Nhạc Bồi Lễ thay đổi hoàn toàn, không dám tin, đứng dậy: “Hạ...... Hạ......”

“Nhạc Bồi Lễ, thân là quan viên địa phương, ngươi xử án qua loa như thế, ý đồ nghiêm hình bức cung, sao dám tự xưng công chính liêm minh? Ngươi xứng đáng với mũ quan trên đầu ngươi sao?” Hạ Trăn quát mắng, từ ngữ nghiêm nghị chính trực, làm cho Nhạc Bồi Lễ không ngẩng đầu lên nổi.

Ngay lúc này, Tổng đốc Lưỡng Giang Vệ đại nhân, chạy tới.

“Nhạc tri phủ, vụ án của Cẩm Tú Phường huyện Thanh Sơn, xét thấy ngươi và đương sự có thiên ti vạn lũ* quan hệ thân thuộc, vậy nên án này giao cho bản quan định đoạt.” Vệ đại nhân vừa đến, thì đã nói với Nhạc tri phủ như thế.

*Thiên ti vạn lũ: ý chỉ quan hệ mật thiết rối ren phức tạp

Sắc mặt Nhạc tri phủ trở nên hơi trắng, không chắc chắn nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn cũng không để ý đến ánh mắt của Nhạc tri phủ, xoay người sang chỗ khác xác định Mạc Như Nghiên có chịu kinh hãi hay không.

Mạc Như Nghiên có bị kinh hãi. Nhưng không phải đến từ Nhạc tri phủ, mà là Hạ Trăn.

Chưa bao giờ nàng hỏi tỉ mỉ sau khi Hạ Trăn rời khỏi huyện Thanh Sơn Huyện thì đi đâu. Ngay từ đầu là không biết nên hỏi thế nào, còn sau này thì trước sau không tìm được thời cơ thích hợp dò hỏi.

Tuy vẫn luôn cảm thấy khí chất trên người Hạ Trăn rất không hợp với huyện Thanh Sơn. Với thôn Liên Hoa, càng không xứng. Nhưng trước sau Mạc Như Nghiên không nghĩ tới, Hạ Trăn lại có liên quan đến quan trường.

Lấy tính tình Hạ Trăn, sao có thể thích ứng quan trường ngươi lừa ta gạt?

Hơn nữa, Hạ Trăn hoàn toàn không biết chữ......

Không đúng, không biết chữ vẫn có thể làm võ quan. Hạ Trăn hắn......

Ánh mắt kinh ngạc đối diện với ánh mắt không chút gợn sóng của Hạ Trăn, cuối cùng Mạc Như Nghiên đã hiểu ra, vì sao kiếp trước Hạ Trăn lại phải dùng nhiều thời gian như vậy mới giục ngựa chạy tới huyện Thanh Sơn nhặt xác cho nàng.

Bởi vì, Hạ Trăn hoàn toàn không ở huyện Thanh Sơn, không ở thôn Liên Hoa, mà không biết ở nơi xa xôi nào.

Có Vệ đại nhân thẩm án thay, cuối cùng mới công bằng công chính.

Vệ đại nhân không tra tấn bức cung, nhưng vẫn thành công khiến cho chưởng quầy Thủy Họa Trai nhận tội. Đồng thời, cũng lộ ra kẻ chủ mưu phía sau màn, đó là Tô Linh, tri huyện phu nhân huyện Thanh Sơn.

Vệ đại nhân không phải Nhạc tri phủ. Hắn phá án, rất dứt khoát lưu loát.

Trong chốc lát, đã bắt giữ chưởng quầy Thủy Họa Trai và thê muội, sai người đi truyền Tô Linh đến hỏi chuyện.

Tô Linh ở huyện Thanh Sơn. Thời gian vừa đi vừa về, ít cũng phải nửa ngày.

Thế nên, Vệ đại nhân lập tức quyết định, bãi đường, ngày khác lại mở xét xử.

“Hạ tướng quân!” Lúc Hạ Trăn đỡ Mạc Như Nghiên rời khỏi nha môn tri phủ, Nhạc tri phủ vội vàng chạy tới.

Mạc Như Nghiên sững sờ. Mặc dù là võ quan, chức quan cũng chia ra lớn nhỏ. Hạ Trăn thế nhưng là...... Tướng quân?

Hạ Trăn dừng chân, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Nhạc tri phủ đến gần.

“Hạ quan tham kiến Hạ tướng quân, không biết Hạ tướng quân giá lâm trấn Hoài Thủy, không đón tiếp từ xa, còn mong Hạ tướng quân chớ trách.” Làm sao Nhạc tri phủ ngờ được, lúc Nhạc Hành Tri trở về nhắc tới hán tử Hạ gia, lại là Hạ Trăn, Hạ tướng quân!

Không phải Hạ tướng quân nên canh giữ ở biên quan Tây Bắc sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi cằn cỗi thôn Liên Hoa kia? Lại tại sao cưới Mạc Như Nghiên làm thê?

Năm trước khi hắn vào kinh, rõ ràng nghe nói, tiểu quận chúa Thanh vương phủ có ý với Hạ tướng quân. Thiên kim nhà Tể tướng gia, tiểu thư nhà Hình Bộ Thượng Thư, đều trong danh sách được chọn làm tướng quân phu nhân.

Đây..... Đây là tình huống gì? Sao đột nhiên lại nhảy ra một Mạc Như Nghiên?

Tuy không rõ nội tình, nhưng Nhạc tri phủ rất rõ ràng, ông ta đã đắc tội Hạ Trăn.

Đắc tội Hạ Trăn, là đắc tội quân Tây Bắc, là đắc tội...... Thái Tử điện hạ. Cả người Nhạc tri phủ có chút hốt hoảng, không dám nói thêm nửa câu.

Với Nhạc tri phủ, thái độ Hạ Trăn rất lạnh nhạt: “Tác phong làm việc của Nhạc tri phủ, thật làm người ta lau mắt mà nhìn.”

“Không không không. Hạ tướng quân hiểu lầm, vô cùng hiểu lầm. Hạ quan tuyệt đối không phải người có thủ đoạn gian dối, cũng không phải định án lung tung. Chỉ vì chuyện đầu độc lần này tính nghiêm trọng quá lớn, hạ quan không hề dám chậm trễ và sơ suất, lúc này mới truyền tất cả người có liên quan đến thẩm vấn rõ ràng. Tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm......” Đầu Nhạc tri phủ đầy mồ hôi lạnh nhìn thoáng qua Mạc Như Nghiên, lại vội vàng cúi đầu, “Mạo phạm tướng quân phu nhân. Mong Hạ tướng quân nhất định nhìn rõ mọi việc, chớ trách tội.”

“Nhạc tri phủ đến cùng có ngay thẳng đoan chính hay không đã có Vệ đại nhân Tổng đốc Lưỡng Giang xem xét quyết định, không liên quan đến Hạ mỗ.” Hạ Trăn nói xong không để ý tới Nhạc tri phủ nữa, dẫn Mạc Như Nghiên rời đi.

“Hạ......” Nhạc tri phủ muốn giữ Hạ Trăn lại. Thế nhưng mọi người đều biết, trong quân Hạ Trăn là con người sắt đá, không giỏi về quyền mưu, cũng không thích nhất là quan trường phân tranh. Khẽ cắn răng, Nhạc tri phủ đành xoay người, xuống tay từ chỗ Vệ đại nhân.

Rời khỏi tầm mắt của Nhạc tri phủ, Mạc Như Nghiên vẫn không nói gì, rất trầm mặc.

Ngược lại là Hạ Trăn, sau khi đắn đo hồi lâu, nói: “Ngày ấy rời khỏi Mạc phủ, ta từ huyện Thanh Sơn cứ thế đi về phía đông. Ba tháng sau, ngoài ý muốn tòng quân. Sau đó, cứ thế đi theo quân Tây Bắc chinh chiến khắp nơi, mấy tháng trước mới từ trong quân trở lại thôn Liên Hoa.”

Thật ra Mạc Như Nghiên có một bụng nghi vấn. Nhưng thật chờ tới khi Hạ Trăn chủ động nói ra, nàng đột nhiên lại không muốn hỏi nữa.

Hạ Trăn rời huyện Thanh Sơn, ba tháng sau mới tòng quân. Như vậy, ba tháng lang thang lưu lạc kia, Hạ Trăn chịu bao nhiêu khổ? Chịu bao nhiêu tội?

Mạc Như Nghiên rất may mắn, là chỉ ba tháng. Ba tháng sau, Hạ Trăn đã tìm được nơi đi, có chỗ dừng chân.

Nhưng mà, tâm vừa mới buông lỏng một nửa, lại bỗng nhiên nhớ tới, quân Tây Bắc là đại quân thiện chiến nhất Thanh Vân Quốc đánh trận nào thắng trận đó. Đồng thời, cũng là đại quân thương vong nhiều nhất.

Có lời đồn rằng, quân Tây Bắc luôn gặp phải khó khăn nguy hiểm, không có đại quân nào ở Thanh Vân quốc địch nổi. Cũng vì thế mà lực lượng quân Tây Bắc hung mạnh nhất Thanh Vân quốc, cũng là vương bài lớn nhất trong tay Thái tử.




Mạc Như Nghiên không dám tưởng tượng Hạ Trăn đã từng trải qua bao nhiêu lần sinh sinh tử tử. Cũng không dám tưởng tượng, có phải Hạ Trăn có vô số lần đều thiếu chút nữa không sống nổi hay không. Nàng chỉ có thể khẳng định được một điều duy nhất là, kiếp trước cho đến khi nàng chết, Hạ Trăn vẫn còn sống tốt ở trên đời này.

“Vậy chàng còn phải về trong quân không?” Hiện nay Mạc Như Nghiên quan tâm, cũng chỉ có một vấn đề này.

Hạ Trăn trầm mặc một chút, lắc đầu: “Tạm thời không rõ.”

Vì sao trở về thôn Liên Hoa, Hạ Trăn không nói nhiều, cũng không đề cập đến vì sao hắn tạm thời không xác định có còn trở về Tây Bắc hay không.

Nhưng Mạc Như Nghiên biết rất rõ, sớm muộn gì Hạ Trăn cũng sẽ phải trở về đó.

Tướng quân...... Chỉ xem vẻ mặt nơm nớp lo sợ lúc Nhạc Bồi Lễ đối mặt với Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên đã có thể đoán được, vị trí của Hạ Trăn hết sức quan trọng ở trong quân Tây Bắc.

Mà sự việc lần này của nàng, có thể kinh động Tổng đốc Lưỡng Giang, nói vậy cũng là công lao của Hạ Trăn.

Là vì nàng, Hạ Trăn mới bại lộ thân phận?

Không hiểu sao, Mạc Như Nghiên tình nguyện thời gian quay ngược, để nàng trở lại trên công đường. Hạ Trăn chưa từng xuất hiện, Vệ đại nhân cũng không tới, cho dù nàng bị phạt đánh, cũng không sao cả.

Nhưng mà, trời cao sẽ không cứ luôn chiếu cố Mạc Như Nghiên. Sống lại một lần, đã là cực kỳ không có khả năng. Lại làm thời gian quay ngược, không nghi ngờ là không có khả năng.

Cuối cùng, Mạc Như Nghiên chỉ có thể yên lặng bị động tiếp nhận thân phận mới của Hạ Trăn. Mặc cho nàng muốn hay không muốn.

Bởi vì án của Cẩm Tú Phường chưa hoàn toàn giải quyết, tạm thời Mạc Như Nghiên không thể rời khỏi trấn Hoài Thủy.

Hạ Trăn vốn muốn dẫn Mạc Như Nghiên đến khách điếm ở, đến chỗ góc đường, thì bị hai vị thị vệ cản lại.

“Hạ tướng quân.” Đầu tiên hai vị thị vệ cung kính hành lễ với Hạ Trăn, tiếp sau đó mới đưa thư tín trong ngực cho Hạ Trăn, “Thái Tử điện hạ tự tay viết thư tín, còn mong Hạ tướng quân mau chóng hồi âm.”

Hạ Trăn gật đầu, nhận lấy thư tín.

Hai vị thị vệ đưa thư tín xong, cũng không rời đi. Hiển nhiên, là chờ Hạ Trăn mở thư ra, đọc cho Hạ Trăn nghe, sau đó sẽ bẩm báo lại với Thái Tử điện hạ ý tứ của Hạ Trăn.

“Không cần.” Hạ Trăn xua xua tay với hai thị vệ, quay đầu nhìn về phía Mạc Như Nghiên, “Hiện giờ ta đã biết chữ rồi.”

Mắt hai thị vệ đều lộ ra kinh ngạc. Sau đó theo tầm mắt của Hạ Trăn nhìn về phía Mạc Như Nghiên, hai người cung kính chắp tay hành lễ với Mạc Như Nghiên: “Tướng quân phu nhân.”

Hạ Trăn đón dâu, Thái Tử điện hạ không có khả năng không biết. Mạc Như Nghiên có thân phận gì, Thái Tử điện hạ tự mình sai người tra xét, sao lại không biết gì hết chứ?

Nếu không phải Hạ Trăn nhiều lần bảo vệ Mạc Như Nghiên, hiện nay Mạc Như Nghiên đã sớm trở thành một cỗ xác chết rồi.

Thật là láo xược! Thế mà dám ghét bỏ chức quan phó tướng quân Tây Bắc của hắn không đủ lớn? Lúc đó Thái Tử điện hạ thiếu chút tức đến xa giá tới phủ nha tri huyện huyện Thanh Sơn!

Cho nên hai năm trước, Hạ Trăn vừa trở về trong quân Tây Bắc, Thái Tử điện hạ đã lập tức cầu thánh thượng ban thưởng, phong Hạ Trăn làm Thanh Viên đại tướng quân!

Bởi vì một chữ “Thanh”, Hạ Trăn trở thành võ tướng của quân Tây Bắc bị để ý nhất. Một đám triều thần Thanh Vân quốc, ánh mắt nhao nhao nhìn vào Hạ Trăn.

Cộng thêm chính miệng Thái Tử điện hạ hứa hẹn, phải tuyển thê cho Hạ Trăn, càng làm người ta chú ý.

Lúc này mới có tiểu quận chúa Thanh vương phủ, thiên kim nhà Tể tướng, và tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư, nghe nói đều rất ngưỡng mộ Hạ Trăn......

Mấy tháng trước, Hạ Trăn trở về thôn Liên Hoa, đúng là việc làm vạn bất đắc dĩ. Thái tử thả người, tuyệt đối không phải cam tâm tình nguyện.

Chỉ vì thanh danh và thế lực của quân Tây Bắc quá lớn, công cao chấn chủ, cuối cùng là rước lấy thánh thượng lo lắng.

Trong một đêm, Thái tử bỏ đi thuộc hạ mạnh nhất hắn, thả Hạ Trăn trở về thôn Liên Hoa.

Rời khỏi quân Tây Bắc quân với Hạ Trăn còn có tướng lĩnh xuất sắc khác đã từng vì Thanh Vân quốc lập công lớn.

Trước khi đi, Thái tử không tiễn đưa, chỉ cho mỗi người cầm đi mấy trăm lượng ngân phiếu.

Không cho nhiều, vì Thái tử tin chắc rằng, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ triệu hồi các huynh đệ của mình quay về.

Mà trước khi hắn còn chưa thể công khai đối nghịch với Thánh thượng, hắn phải che dấu lương tâm, phân tán toàn bộ tướng lĩnh trung thành dũng mãnh, tất cả đều đưa đi khỏi.

Quân Tây Bắc quân gặp biến cố này, không thể nói không lớn. Nhưng Thánh thượng tự mình hạ lệnh phong tỏa tin tức.

Cho nên, trên dưới Thanh Vân quốc không hề dẫn tới bất kỳ náo động gì. Quan viên cách xa Đế đô như Nhạc Bồi Lễ, càng không nghe được một chút tiếng gió, đương nhiên hoàn toàn không biết việc này.

Đột nhiên được gọi là “Tướng quân phu nhân”, Mạc Như Nghiên có chút ngơ ngẩn. Dù trong lòng đã tiếp nhận thân phận mới của Hạ Trăn, nhưng vẫn không có cách nào thích ứng.

Càng miễn bàn, giờ phút này hai vị thị vệ còn xưng hô với nàng.

“Hiện nay hai người các ngươi ở đâu? Khách điếm gần đây sao?” Mặc dù Hạ Trăn đã biết chữ, nhưng vẫn cần hai thị vệ đưa hồi âm về phủThái tử. Cho nên, ở cùng một khách điếm, cũng được xem là thượng sách.

“Dạ. Ở khách điếm Thiên Nguyên gần đây.” Hai thị vệ nói xong đi phía trước dẫn đường, dẫn Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên đi đến khách điếm.

Khách điếm Thiên Nguyên tuyệt đối không được xem là khách điếm tốt nhất trấn Hoài Thủy. Nhưng mà, Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên cũng không phải người thích phô trương. Không có bất cứ ý kiến gì, đồng ý ở lại chỗ này.

Như lời Hạ Trăn nói, quả thật hắn biết chữ. Nhưng thư tín của Thái Tử điện hạ dài như thế, với Hạ Trăn mà nói, vẫn là gánh vác không nhỏ.

Tìm hai thị vệ đến giúp? Hạ Trăn cũng không muốn làm vậy.

Bên cạnh có người thích hợp giúp đỡ hơn, đương nhiên là Mạc Như Nghiên rồi.




“Ta có thể xem không?” Thấy Hạ Trăn không hề phòng bị đưa mật hàm của Thái tử cho nàng, Mạc Như Nghiên không khỏi có chút kinh ngạc.

“Nàng là tức phụ của ta, dĩ nhiên có thể.” Hạ Trăn cũng không có suy nghĩ gì khác, gật đầu khẳng định với Mạc Như Nghiên.

Nếu Hạ Trăn đã nói thế, Mạc Như Nghiên cũng không từ chối nữa. Nhận lấy thư tín, mở ra đọc cho Hạ Trăn nghe.

Nội dung phần mở đầu trong mật hàm của Thái Tử điện hạ, cũng không có quá nhiều bí mật. Chỉ vô cùng tức giận trách cứ tri huyện huyện Thanh Sơn vô năng. Đối với chuyện đầu độc của Cẩm Tú Phường, Thái tử không tin Nhạc Bồi Lễ sẽ xử lý công chính, cố ý sai Tổng đốc Lưỡng Giang đảm nhận việc này. Nếu ngay cả Tổng đốc Lưỡng Giang cũng dám ngấm ngầm giở trò với hắn, Thái tử cho phép Hạ Trăn, lập tức giết, tuyệt đối không nương tay!

Mạc Như Nghiên đọc đến đây, không nhịn được nhìn về phía Hạ Trăn.

Thì ra, trong tay Hạ Trăn nắm quyền sinh sát, cách xa với suy nghĩ của nàng. Không phải chỉ quan lớn nhất Nhạc tri phủ mà nàng biết, ngay cả Tổng đốc Lưỡng Giang, Hạ Trăn cũng là có quyền âm thầm xử trí.

Ở phần giữa mật hàm, Thái Tử điện hạ nhắc tới hắn đang yên lặng đợi thời cơ. Nếu không có gì ngoài ý, người triệu hồi(được gọi về) đầu tiên của quân Tây Bắc chính là Hạ Trăn.

Nhưng Thái tử cũng nói, cho dù Hạ Trăn trở về trong quân Tây Bắc, binh quyền cũng vẫn ở trong tay Thánh thượng. Ngay cả binh quyền trong tay Thái tử, cũng phải nộp lên.

Đổi lại mà nói, Thái tử định lấy binh quyền đổi lấy Hạ Trăn!

Mạc Như Nghiên đã không biết nên phản ứng như thế nào. Chẳng những có quyền sinh sát, mà tầm quan trọng của Hạ Trăn với Thái tử, với Thanh Vân quốc còn xa hơn Mạc Như Nghiên có thể đoán được.

Đây xem như là chuyện cơ mật rồi. Hạ Trăn sắp trở lại quân Tây Bắc, binh quyền trong tay Thái tử sắp nộp lên...... Đều là chuyện người khác không thể tùy tiện biết.

Nhưng Hạ Trăn không kiêng dè cho Mạc Như Nghiên biết. Cho dù Mạc Như Nghiên luôn nhìn về phía hắn, hắn vẫn không mở miệng ngăn cản Mạc Như Nghiên đọc tiếp.

Phần cuối của phong mật hàm, Thái Tử điện hạ cực kỳ giận dữ không hài lòng về chuyện Hạ Trăn thú (cưới)Mạc Như Nghiên.

“Hạ Trăn ngươi coi lời nói của bổn Thái tử như gió thoảng bên tai sao? Mạc phủ tiểu nữ tử kia rốt cuộc có......” Mạc Như Nghiên còn chưa đọc xong, thư đã bị Hạ Trăn cầm đi.

Trước đó nhắc tới chuyện cơ mật, Hạ Trăn cũng không lấy lại thư. Bây giờ đề cập đến chuyện này, Hạ Trăn lại không cho Mạc Như Nghiên đọc?

Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn Hạ Trăn, nói: “Ta đều thấy hết rồi.”

Trên mặt Hạ Trăn khó được xuất hiện vài phần xấu hổ, ngại ngùng giải thích: “Thái Tử điện hạ hắn chỉ......”

“Thái Tử điện hạ chỉ đang bênh vực chàng. Đế đô nhiều thiên kim khuê tú như vậy, chàng cố tình không chịu chọn một người trong đó, lại chọn ta Mạc phủ tiểu nữ tử này.” Mạc Như Nghiên không ngờ rằng, hai năm trước lúc nàng ghét bỏ Hạ Trăn trèo cao. Ở đế đô xa xôi, Thái Tử điện hạ thế nhưng cũng có cái nhìn giống thế.

Mà so với nàng chướng mắt, Thái Tử điện hạ mới vô cùng tự tin khinh thường chẳng thèm nhìn.

Chỉ là một tiểu thư của tri huyện huyện Thanh Sơn, làm sao bì được với các vị tiểu thư khuê tú ở Đế đô? Chỉ cần Thái Tử điện hạ ra lệnh một tiếng, rất nhiều quan viên muốn kết thân với Hạ Trăn.

Nhìn lại, làm sao Mạc Như Nghiên có thể đánh đồng với những nhà quyền quý ở Đế đô? Chỉ vài vị Thái tử nhắc đến ở trong thư, Mạc Như Nghiên cũng không bì nổi.

“Ta không......” Hạ Trăn há mồm, lại không thể giải thích. Cuối cùng, đành phải thẳng thắn nhận, “Thái Tử điện hạ chỉ nói đùa thôi, đừng cho là thật.”

“Đã dính dáng đến thanh danh vài vị thiên kim khuê các, sao nói là lời vui đùa được?” Mạc Như Nghiên không muốn mình hóa thân thành đố phụ, nhưng cũng không thể không biết người biết ta.

Nếu có một ngày Hạ Trăn trở lại chiến trường của hắn, như vậy Mạc Như Nghiên khẳng định muốn đi theo bên cạnh.

Đợi đến lúc ấy, chiến trường thuộc về nàng, sợ là cũng sẽ mở ra.

Như trong thư tín nhắc tới vài vị thiên kim tiểu thư, hoặc chẳng hạn như...... Vị Thái tử điện hạ không hài lòng nàng mọi điều kia.

Hạ Trăn càng thêm nghèo từ ngữ. Trên thực tế, Thái Tử điện hạ không nói sai. Cho dù là Thanh vương phủ hoặc là phủ Tể tướng, phủ Hình Bộ Thượng Thư, từng hoặc nhiều hoặc ít biểu lộ thiện ý với hắn. Đồng thời, cũng đều đề cập đến hôn sự.

Dù rằng Hạ Trăn đều cự tuyệt, nhưng không chịu nổi Thái Tử điện hạ gây trở ngại làm chuyện xấu ở sau lưng.

Theo như lời Thái Tử điện hạ nói, hôn ước của Hạ Trăn ở quê nhà đã sớm hủy bỏ. Là nhà gái không muốn gả cho Hạ Trăn, chê Hạ tướng quân của bọn họ là mãng phu, không lên được mặt bàn.

Bởi vì lý do này của Thái tử, không chỉ có trưởng bối của mấy nhà, mà ngay cả vài vị thiên kim khuê các chỉ nghe qua kỳ danh chưa từng gặp Hạ Trăn, cũng biểu lộ rõ thề sống chết nguyện ý gả cho Hạ Trăn.

Nếu đã được Thái Tử điện hạ chọn, đương nhiên là bởi vì những vị thiên kim khuê các này, đều rất ngưỡng mộ võ tướng, càng vô cùng tôn sùng uy danh của Hạ Trăn.

Nhìn khắp toàn bộ Thanh Vân quốc, có vị võ tướng nào hơn được Thanh Viễn tướng quân Hạ Trăn? Mặc dù xuất thân của Hạ Trăn không phải rất tốt, nhưng chỉ bằng dựa vào hắn lập quân uy hiển hách, ai dám coi khinh hắn?

Hơn nữa, cho dù không nhìn bản thân Hạ Trăn, nhưng chỉ nói đến Thái Tử điện hạ coi trọng, đã không ai dám nói Hạ Trăn nửa câu không tốt.

Trái lại, ở trong mắt dân chúng Đế đô, Hạ Trăn tốt đến không thể nghi ngờ, tốt đến muôn vạn người đều không bằng.

Sở dĩ Thánh thượng càng ngày càng kiêng kị quân Tây Bắc lớn mạnh, chẳng phải không phải bởi vì quân Tây Bắc quá mức được lòng người?

Người khắp thiên hạ đều biết, quân Tây Bắc là thân quân của Thái Tử điện hạ. Quân Tây Bắc được lòng người, chẳng phải là Thái Tử điện hạ được lòng người sao?

Cho dù Thái Tử điện hạ là trữ quân Thánh thượng xem trọng, nhưng khi Thánh thượng chưa băng hà, ông ấy không cho phép Thái Tử điện hạ đi đến bước này!

Cuối cùng, thì phát sinh chuyện quân Tây Bắc bị bí mật xử trí.

Thấy Hạ Trăn không giải thích, Mạc Như Nghiên không nhịn được nở nụ cười khổ. Đã xảy ra chuyện gì? Mắt nàng từng bị mù mắt sao? Bởi vì ngại nghèo yêu giàu, ngược lại đã bỏ qua rể tài thật sự?

“Hạ Trăn, nói thật, hai năm trước khi ta từ hôn, có phải chàng cảm thấy ta rất buồn cười hay không?” Mạc Như Nghiên ngồi ở đó, cũng không đợi Hạ Trăn trả lời, tự than nhẹ, “ Đến bản thân ta cũng cảm thấy mình giống như trò cười.”

“Không có.” Hạ Trăn lắc đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Mạc Như Nghiên, “Ta xác thật không xứng với nàng. Nàng từ hôn, theo lý thường mà thôi, hợp tình hợp lý.”

Mạc Như Nghiên không nhịn được lườm Hạ Trăn: “Chàng dám ở trước mặt toàn thiên hạ, nói chàng Thanh Viễn đại tướng quân, không xứng với ta nữ nhi của tri huyện nho nhỏ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK