Sắc mặt Tô Linh không phải rất đẹp, Mạc Như Họa càng trực tiếp đi tới, thân mật ôm lấy cánh tay của Nhạc Hành Tri.
“Hành Tri ca ca, tỷ tỷ là tự mình nói ra muốn gả cho tỷ phu. Muội còn khuyên can qua tỷ tỷ, thế nhưng tỷ tỷ hoàn toàn không chịu nghe, cũng không cho phép muội phái người truyền lời nhắn cho Hành Tri ca ca.” Giọng nói của Mạc Như Họa rất yêu kiều mềm mại, trong lúc nói chuyện rúc vào người Nhạc Hành Tri.
“Như Họa cảm thấy, tỷ tỷ cố ý không muốn Hành Tri ca ca biết được. Cộng thêm thời gian lúc ấy thật sự quá gấp gáp, Như Họa không còn biện pháp khác, thế mới......” Mạc Như Họa nói xong lời cuối cùng, dáng vẻ muốn nói lại thôi nhìn Mạc Như Nghiên.
Hiển nhiên, là định đẩy chuyện này lên đầu Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên không thèm để ý Nhạc Hành Tri có hiểu lầm hay không. Đương nhiên, cũng sẽ không đi làm sáng tỏ lời nói của Mạc Như Họa.
Nhưng mà, liếc mắt thấy mặt mày Mặc Như Họa không nhịn được lộ ra đắc ý, Mạc Như Nghiên âm thầm lắc đầu.
Giống nàng kiếp trước, Mạc Như Họa quả nhiên vẫn rất không có tâm kế. Chỉ bằng dựa vào lời nói của Mạc Như Họa mới vừa rồi kia, nhìn như đang mách lẻo, nhưng ở trong mắt Nhạc Hành Tri, sợ là chỉ biết nhận định, Mạc Như Họa là đang ác ý bôi đen nàng.
Trên thực tế, Nhạc Hành Tri xác thật không có để lời nói của Mạc Như Họa ở trong lòng.
Nếu nhưbiểu muội Như Nghiên muốn gả cho Hạ Trăn, hai năm trước đã gả rồi, sao có thể chờ đến hôm nay?
Sợ là biểu muội bị ép buộc không còn đường có thể đi, thế này mới không thể không gả đi! Tô Linh đi ra từ Nhạc phủ, bàn luận về thủ đoạn, sao có thể nhân từ nương tay với biểu muội?
Về phần Mạc Như Họa, tuy Nhạc Hành Tri cũng không chán ghét nàng ta, nhưng cũng chưa nói tới thích.
Có Tô Linh ở đây, tất nhiên Mạc Như Họa không cần học thông tuệ, cũng không cần phải hiểu đến cách xử sự. Nói dễ nghe một chút, là ngây thơ hồn nhiên, một loại cách nói khác còn lại là...... Ngu xuẩn vô tri.
Cứ lấy hành động mới rồi của Mạc Như Họa tới nói, Nhạc Hành Tri không khó suy đoán, đây là Tô Linh đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác cho Mạc Như Họa. Nếu không dựa vào đầu óc của Mạc Như Họa, hoàn toàn không thể nói ra lời hãm hại trôi chảy như vậy.
Mạc Như Họa chỉ biết tràn đầy kiêu ngạo và đắc ý cười nhạo Mạc Như Nghiên lại có thể gả cho một mãng phu nông thôn, đây mới là tác phong của Mạc Như Họa.
Càng muốn trong lòng càng hụt hẫng, Nhạc Hành Tri tránh khỏi tay của Mạc Như Họa, thâm tình nhìn về phía Mạc Như Nghiên, vươn tay ra: “Biểu muội, biểu ca đã tới chậm.”
Mạc Như Nghiên lùi về phía sau một bước. Tránh khỏi tay của Nhạc Hành Tri, đồng thời cũng nhíu mày.
Cùng lúc đó, Hạ Trăn chắn trước mặt Mạc Như Nghiên.
Tay Nhạc Hành Tri vươn ra dừng giữa không trung. Cũng không để ý đến Mạc Như Nghiên đã tránh đi, mà chứa đầy tức giận trừng về phía Hạ Trăn.
“Tránh ra!” Nhạc Hành Tri đã sớm biết sự tồn tại của Hạ Trăn. Vốn căn bản không để ở trong lòng, giờ phút này lại mặt đối mặt.
So với Nhạc Hành Tri, Hạ Trăn càng cao, khí thế cũng càng mạnh. Nhạc Hành Tri muốn hắn tránh ra, sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Mắt thấy Hạ Trăn đứng bất động, mặt Nhạc Hành Tri lạnh xuống: “Người tới! Đuổi hắn ra ngoài cho ta!”
Đây chính là tác phong của Nhạc Hành Tri. Thân là đích tử(con vợ cả) của Nhạc phủ trấn Hoài Thủy, Nhạc Hành Tri muốn đối phó Hạ Trăn, thật sự là việc nhỏ. Vung tay lên, đã có không ít nha dịch xông tới.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều biết, Nhạc Hành Tri là định ra mặt cho Mạc Như Nghiên. Lập tức không nói hai lời, vội vàng lui sang bên cạnh, để lại khoảng sân cho Nhạc Hành Tri gọi bọn nha dịch tới.
Mạc Như Nghiên vốn yên tâm thoải mái tránh ở phía sau Hạ Trăn, nghe thấy Nhạc Hành Tri gọi người, trong mắt nhất thời hiện lên lạnh lẽo.
Mắt thấy một đám nha dịch muốn tiến lên đuổi người, Mạc Như Nghiên đi ra. Sau đó, đứng ở trước mặt Hạ Trăn.
Nhìn thấy Mạc Như Nghiên, nha dịch không khỏi dừng lại bước chân. Trong lúc nhất thời, không biết phải làm sao.
“Biểu muội!” Không nghĩ tới Mạc Như Nghiên lại có dự định che chở cho Hạ Trăn, Nhạc Hành Tri vội vàng tiến lên, muốn kéo Mạc Như Nghiên ra.
“Hôm nay ta và phu quân trở về Mạc phủ, là vì mừng thọ cho cha ta. Nếu nơi này không chào đón hai người phu phụ(vợ chồng) ta, chúng ta rời đi là được.” So với Nhạc Hành Tri thâm tình, phản ứng của Mạc Như Nghiên đặc biệt lạnh nhạt xa cách. Không cho Nhạc Hành Tri cơ hội nhiều lời, xoay người kéo Hạ Trăn, định rời đi.
“Biểu muội dừng bước.” Nhạc Hành Tri xác thật muốn đuổi Hạ Trăn rời đi, nhưng không muốn Mạc Như Nghiên đi. Thấy Mạc Như Nghiên đã xoay người, vội vàng mở miệng giữ người.
Mạc Như Nghiên cũng không bởi vì Nhạc Hành Tri ngăn cản mà thật sự dừng bước, kéo Hạ Trăn tiếp tục đi thẳng ra ngoài.
“Đây là có chuyện gì?” Mạc Nho tới muộn đang chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, vừa lúc đối mặt với Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn.
“Chỉ không muốn tiếp tục ở lại bị người ta đuổi ra ngoài trước mặt mọi người thôi.” Mạc Như Nghiên lạnh lùng trả lời.
“Đuổi ra ngoài? Mạc phủ là nhà của con, ai có thể đuổi con ra ngoài hả?” Mạc Nho bất giác nhìn về phía Tô Linh. Khoảng thời gian này, hiển nhiên Tô Linh và Mạc Như Nghiên chung sống không được hòa hợp lắm.
Tô Linh uất ức lắc đầu, chỉ Nhạc Hành Tri: “Không phải ta, là......”
“Là ta.” Không cần Tô Linh chỉ tên nói họ, Nhạc Hành Tri thản nhiên nhận, “Nhưng mà, không phải ta đuổi biểu muội, là người ở bên cạnh biểu muội.”
Là Hạ Trăn ư? Vậy không có gì ngoài ý rồi. Rốt cuộc Hành Tri và Như Nghiên......
Nghĩ đến đây, Mạc Nho không nhịn được nhìn nhiều thêm Hạ Trăn một cái. Nói như thế nào, Hạ Trăn vẫn là không bằng Nhạc Hành Tri.
“Nhạc thiếu gia đuổi phu quân ta đi, chẳng phải như là đuổi ta đi sao?” Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, không cho Nhạc Hành Tri cơ hội giải thích, trực tiếp nói, “ Thôi được. Ta vốn là con gái gả chồng như nước đổ đi, mặc dù là về nhà mẹ đẻ của mình, cũng xác thật phải nhìn sắc mặt người ta để sống.”
“Đại tiểu thư đang nói gì vậy? Ở cả Mạc phủ to lớn này, còn ai dám để đại tiểu thư nhìn sắc mặt chứ?” Nghe ra ẩn ý của Mạc Như Nghiên, Tô Linh lập tức đứng dậy. Để tránh cho người ta mượn cớ, làm sao bà ta cũng không thể ngồi yên không nhìn đến.
“Nhị nương nhất quyết muốn ta nói trắng ra như vậy sao?” Mạc Như Nghiên nói rồi lắc đầu, ngược lại nhìn về phía Hạ Trăn, “ Tiệc mừng thọ hôm nay, ta và chàng không ăn nhé?”
“Được.” Biết Mạc Như Nghiên là thật sự muốn rời đi, Hạ Trăn khẽ gật đầu, đáp.
Khóe miệng Mạc Như Nghiên cong lên, không hề để ý tới mọi người ở đây, xoay người đi ra ngoài với Hạ Trăn.
“Đứng lại.” Mạc Nho duỗi tay, ngăn hai người lại, “Như Nghiên, hôm nay là sinh thần vi phụ, đừng làm loạn.”
“Cha cảm thấy nữ nhi đang làm loạn sao?” Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn Mạc Nho, hỏi.
Mạc Nho há mồm, lại không có lời gì để nói.
Nếu Hành Tri muốn đuổi Hạ Trăn ra phủ, Như Nghiên tự nhiên không coi là nổi nóng làm loạn. Rốt cuộc mặc kệ có tình nguyện hay không, Như Nghiên cũng đã là người Hạ gia. Nếu như hôm nay thật để cho Hạ Trăn bị đuổi ra ngoài như vậy, mất mặt vẫn là Như Nghiên.
Nhưng, Hành Tri không phải những người khác. Dù là hành vi của Hành Tri thật sự không ổn, Như Nghiên cũng không nên trước mặt mọi người làm cho Hành Tri khó coi, càng thêm không thể cứ như vậy quay người bỏ đi.
Nếu không, Nhạc phủ bên kia, ông ta phải ăn nói làm sao đây?
Nghĩ vậy, mặt Mạc Nho trầm xuống, hướng về phía Mạc Như Nghiên quát lớn nói: “Không được càn quấy! Ở lại ăn xong tiệc mừng thọ rồi đi.”
“Nếu cha cho rằng nữ nhi là đang càn quấy, vậy nữ nhi càn quấy một lần đi!” Mạc Như Nghiên nói rồi đưa đồ thêu trong tay cho Mạc Nho, kéo Hạ Trăn nghênh ngang mà đi.
Lần này, Mạc Nho không lại kịp ngăn cản Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn, chỉ đành không nói gì nhìn hai người đi ra khỏi tầm mắt của ông ta.
Nhạc Hành Tri càng không có lý do chính đáng, ngoại trừ giương mắt nhìn, cũng chỉ có thể trầm mặt đứng ở tại chỗ.
Rời khỏi Mạc phủ, Mạc Như Nghiên cũng không vội trở về Cẩm Tú Phường, mà cùng Hạ Trăn đi bộ trên đường, đi tới con phố gần đó.
“Vị Nhạc công tử kia......”Đây hẳn là lần đầu tiên, Hạ Trăn không nhịn được, hỏi ra miệng.
Tâm trạng Mạc Như Nghiên, lại là nháy mắt thì tốt rồi. Ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thẳng Hạ Trăn, hỏi: “Muốn biết sao?”
Hạ Trăn trầm mặc một chút, vẫn là nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
“ Thật ra cũng không có gì đáng nói.” Mạc Như Nghiên chớp chớp mắt, chân thành bình tĩnh nói rõ, “Ta không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ xuất hiện ở Mạc phủ. Theo lý thuyết, hắn không nên xuất hiện. Dù sao những năm qua chưa bao giờ thấy hắn tới Mạc phủ mừng thọ cha ta.
Nhưng mà, cho dù biết hắn muốn tới, ta vẫn phải về đưa hạ lễ cho cha.”
“Ừm.” Mạc Như Nghiên nói, Hạ Trăn sẽ không nghi ngờ, cũng không có nghĩ tới nghi ngờ. Chỉ cần là Mạc Như Nghiên nói, hắn liền tin.
“Nương, người nhìn xem, nhìn xem! Mạc Như Nghiên vừa đi, hồn phách của Hành Tri ca ca cũng bị câu đi rồi!” Một chỗ khác, chỉ có Mạc Như Họa và Tô Linh ở trong nhà kề, Mạc Như Họa không cam lòng kéo tay Tô Linh cả giận nói.
“Vậy có thể làm sao?Có trách chỉ trách con giữ không được tâm Hành Tri.” Tô Linh thở dài một hơi, chọc chọc trán Mạc Như Họa, “Con nói con xem làm sao nha đầu này lại vô dụng như vậy? Nương đều giúp con gả Mạc Như Nghiên ra ngoài rồi, con vẫn không thể làm Hành Tri thích con.”
"Vậy như thế nào có thể trách con? Hành Tri ca ca vốn là đối với Mạc Như Nghiên......” Mạc Như Họa nói rồi đỏ mắt, cam chịu nói, “Sớm biết Mạc Như Nghiên gả ra ngoài cũng vô dụng, còn không bằng không gả nàng đến Hạ gia!”
“Nói bậy! Thật không gả nàng cho Hạ Trăn, con cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng gả đến Nhạc phủ. Đến lúc đó, con chịu được uất ức và nhục nhã như vậy?” Tô Linh tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Họa, “Nương cái gì cũng an bài tốt cho con rồi, thiếu một bước cuối cùng này, đợi con tự mình đi. Nếu con lại không bước được, nương cũng thật sự mặc kệ con.”
“Nương!” Sao Mạc Như Họa chịu nổi Mạc Như Nghiên thật sự gả cho Nhạc Hành Tri chứ? Bĩu môi, nghẹn ngào, “Được rồi, con biết sai rồi được chưa?”
“Nương chỉ mong con biết sai có thể sửa.” Tô Linh cũng chỉ có một mình Mạc Như Họa là nữ nhi, ngày thường cũng rất được cưng chiều, làm sao có thể bỏ được mà mạnh mẽ răn dạy chứ?
Thấy Mạc Như Họa chỉ dẩu miệng không hề hé răng, giọng Tô Linh cũng mềm xuống: “ Con nha, chờ xem đi! Muộn chút nương sẽ cùng Hành Tri nhắc tới hôn sự của hai con, xem Hành Tri dự định khi nào cưới con qua cửa.”
“Thật sự?” Mạc Như Họa nhất thời vui mừng khôn xiết, cả người thiếu chút nữa nhảy lên, “Nương ngài thật tốt.”
“Nương không tốt, ai tốt chứ? Chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào cha con?” Tô Linh oán trách nhìn Mạc Như Họa, đáy mắt lại tràn đầy ý cười.
Mặc kệ nói như thế nào, ít nhất gả Mạc Như Nghiên ra ngoài. Bà ta tin tưởng trải qua chuyện hôm nay, tất nhiên Nhạc Hành Tri sẽ không còn nhớ nhung Mạc Như Nghiên nữa.
Trong lúc này đề cập hôn sự của Nhạc Hành Tri và Như Họa, lại trước mặt một đám khách khứa, nói vậy Nhạc Hành Tri chắc sẽ không từ chối ngay tại chỗ.
Chỉ cần bên này Nhạc Hành Tri mở miệng, những chuyện khác dễ làm hơn nhiều.
Mang theo tràn đầy tự tin, Tô Linh bắt đầu tính toán làm sao giao thiệp cùng người của Nhạc phủ. Đầu tiên, vẫn là đến lấy lòng Nhạc lão phu nhân trước. Chỉ cần có thể đạt được sự cho phép của Nhạc lão phu nhân, chính là việc này đã định ra......
Tô Linh nghĩ thật là tốt đẹp, Mạc Như Họa cũng lâng lâng lên theo.
Nhưng mà, tâm tình của Nhạc Hành Tri cũng không phải rất tốt.
Nhạc Hành Tri vẫn luôn cho rằng, Mạc Như Nghiên sẽ gả cho hắn. Tuy rằng gia thế của Mạc Như Nghiên không coi là đặc biệt tốt, nhưng hắn thực thích Mạc Như Nghiên. Tính khí và bản tính của Mạc Như Nghiên, nãi nãi (bà nội) hắn cũng rất vừa lòng.
Nghe nói khi thân nương(mẹ ruột) của Mạc Như Nghiên còn sống, đã từng có vài lần duyên phận với nãi nãi hắn. Cho đến hiện nay nhắc đến Vu Cẩm Tú, nãi nãi hắn đều khen ngợi có thêm, liên tục gật đầu.
Vốn nghĩ rằng là chuyện nước chảy thành sông, lại đột nhiên xảy ra biến cố. Mà bản thân Nhạc Hành Tri, lại là người cuối cùng nhận được tin tức.
Chỉ cần vừa nghĩ đến đây, Nhạc Hành Tri không cách nào kiềm chế mà sinh ra vài phần tức giận đối với Tô Linh và Mạc Như Họa.
Đừng tưởng rằng hắn không biết rốt cuộc hai mẹ con này định tính toán như thế nào. Muốn tính kế hắn, thậm chí hại Như Nghiên đến nông nỗi này...... Trong lòng Nhạc Hành Tri làm sao cũng nuốt không trôi cơn giận này.
Đặc biệt là khi Tô Linh ở trước mặt mọi người đắc ý nói rõ hôn sự của hắn và Mạc Như Họa, nhìn gương mặt thẹn thùng của Mạc Như Họa, Nhạc Hành Tri chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, sinh ra chán ghét và phản cảm xưa nay chưa từng có.
“Đột nhiên nhớ tới ta còn có việc, cáo từ trước.” Không cho Tô Linh và Mạc Như Họa thời gian và cơ hội tiếp tục phát huy, Nhạc Hành Tri không chút lưu tình, lập tức đứng dậy rời đi.
“Hành......” Sắc mặt Tô Linh đột biến, vội vàng muốn đứng dậy đuổi theo, thế nhưng tốc độ của Nhạc Hành Tri cực nhanh, cũng không quay đầu lại bước đi xa.
Mạc Như Họa càng gấp đến đỏ vành mắt. Nhiều người nhìn như vậy, nàng ta rất muốn đuổi theo, nhưng lại không muốn trở thành trò cười của toàn bộ huyện Thanh Sơn. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng luống cuống.