• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy



Hồ Nguyệt Hoa dùng hết sức tính giáo huấn Lăng Việt một phen. Cũng vì vậy, cái tát này liền đặc biệt dùng lực.



Nhưng mà, Lăng Việt né được rồi!



Cái tát liền rơi vào khoảng không, thân thể Hồ Nguyệt Hoa cũng không thể khống chế, nhào đầu về phía trước.



Lăng Việt không đỡ Hồ Nguyệt Hoa, các tướng sĩ khác cũng không đỡ. Cứ như vậy, Hồ Nguyệt Hoa nhào vào cánh cửa phủ Thành chủ.



Mắt thấy sắp ngã xuống đất, Hồ Nguyệt Hoa theo bản năng bảo vệ mặt mình.



Chỉ là, mặc không có việc gì, bụng thì không thể tránh được. Lao vào cánh cửa kia, Hồ Nguyệt Hoa đau đến thiếu chút phun tim gan ra.



Càng nghiêm trọng hơn, chính là thể diện của Hồ Nguyệt Hoa!



Vì rất đau, cũng vì quá mất mặt, Hồ Nguyệt Hoa cứ thế quỳ rạp trên mặt đất rất lâu cũng chưa đứng dậy.



Lăng Việt đợi một hồi lâu, không thấy Hồ Nguyệt Hoa đứng lên, tính tiến kên hỏi có cần đỡ lên không. Nói gì cũng không thể cứ để Hồ Nguyệt Hoa cứ nằm sấp mãi như vậy được?



Bên ngoài phủ Thành chủ người đến người đi, một người nằm sấp ở cánh cửa như vậy, thật là không làm sao đẹp mắt được. Hơn nữa, tướng quân cùng tiểu tướng quân nhà bọn họ sắp về còn phải đi qua cửa này nữa!



Thân là thuộc hạ bên cạnh tiểu tướng quân, Lăng Việt đối với Hạ Vân Đô đều là nói gì nghe nấy, rất nguy hiểm.



Không muốn để cho tiểu tướng quân trở về lại không vào được phủ, Lăng Việt đi tới trước mặt Hồ Nguyệt Hoa, nhìn từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Hồ tiểu thư đây là đang hạ quyết tâm dính lấy cửa lớn phủ Thành chủ rồi hả? Sợ là không tốt! Dù nói thế nào, Hồ tiểu thư cũng xuất thân từ danh môn, mất mặt như vậy, xác định không sợ thanh danh phủ Hình Bộ Thượng Thư bị mất sao?”



“Nếu ngươi biết bản tiểu thư là Hồ đại tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư, còn sám đối xử với bản tiểu thư như vậy? Nghĩ rằng Hoàng đế ở xa, ở Đế đô xa xôi nên không có cách nào bắt ngươi phải không?” Hồ Nguyệt Hoa nói năng hùng hồn, lời này nói ra rất đáng ghét.



Lăng Việt nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng cảnh cáo nói: “Vẫn mong Hồ tiểu thư đừng nói bậy nữa, phá hoại thanh danh phủ Thành chủ ta!”



“Ta hãm hại? Nếu ta hãm hại, ta sẽ nằm sấp mặt ở trong này sao? Các ngươi dám coi như không có ta như vậy sao? Ngươi có biết cô cô ta là…” Hồ Nguyệt Hoa vẫn một bộ nhắc lại lời cũ. Nhưng lời của nàng ta còn chưa nói xong, đã bị Mạc Như Nghiên từ bên trong đi ra ngắt lời.



“Tiên hoàng băng hà, phủ Thành chủ từ hôm nay trở đi, để tang ba tháng.” Mạc Như Nghiên nói xong, Hồ Nguyệt Hoa sợ tới mức ngớ người ra.



“Tiên hoàng… làm sao có thể?” Hồ Nguyệt Hoa không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên, cực kì chờ mong Mạc Như Nghiên sẽ sửa lại.



Chỉ tiếc, sự thật chính là sự thật. Cho dù nàng ta không tình nguyện tiếp thu, cũng không thay đổi được.



Từ khi tân hoàng đăng cơ, Hồ Nguyệt Hoa liền nhận ra được Đế đô đang thay đổi. Trước kia chỉ cần nàng ta nhắc tới cô cô hoàng quý phi, không ai không nể mặt nàng ta vài phần?



Nhưng mà, tân hoàng tại vị, danh hào Hoàng thái phi căn bản không dùng tốt như trong tưởng tượng.



Hồ Nguyệt Hoa đã từng trong lúc vô tình nghe sau lưng bằng hữu nàng ta ghét nói. Có nhắc tới Hoàng thái phi, đều cho là không đúng.



Hồ Nguyệt Hoa rất rõ ràng, đó là bởi vì Hoàng thái phi đã không thể trở thành bùa hồ mệnh cho nàng ta hoành hành ở Đế đô nữa. Cho dù nàng ta có cố gắng duy trì vị trí Hoàng thái phi cao cao tại thượng thế nào, cũng không thể không thừa nhận, thế sự thay đổi, tất cả không vì nàng ta nữa.



Nhưng mà, cho dù danh hào Hoàng thái phi không hữu dụng, nhưng Hồ Nguyệt Hoa cũng thường xuyên treo trên bờ môi, vào lúc nào đó khẳng định có thể khiến cho Hồ Nguyệt Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.



Mà nay, đã không còn nữa. Toàn bộ đều không còn, sẽ không còn nữa.



Mạc Như Nghiên không nhìn về phía Hồ Nguyệt Hoa đang quỳ rạp dưới đất, phân phó Lăng Việt thay đèn lòng đỏ ở cửa, thay thành lụa trắng.



“Mạc Như Nghiên!” Hồ Nguyệt Hoa bỗng nhiên hô to, từ mặt đất đứng lên.



“Mạc Như Nghiên, ngươi nói cho ta biết, cô cô ta có được thả ra hay không! Có hay không?” Đây là chuyện duy nhất Hồ Nguyệt Hoa có thể nghĩ đến lúc này. Nếu tiên hoàng băng hà, không thả cô cô ra, như thế về sau cô cô sẽ ngây ngốc ở lãnh cung, mãi đến chết hay không?



Mạc Như Nghiên quay đầu, lại không đưa ra đáp án Hồ Nguyệt Hoa muốn nghe: “Sao ngươi không tự mình về Đế đô xem xem?”



“Ta…” Hồ Nguyệt Hoa há mồm, rất muốn cãi lại, nàng ta trở về, đã không cần Mạc Như Nghiên nói cho biết.



Chỉ là, một khi nàng ta về Đế đô, liền không có cơ hội tới thành Vân Đô nữa rồi. Nàng ta không dễ dàng gì mới nhìn thấy Hạ Trăn, rất không dễ dàng gì mới đi đến bước này.



Không để ý đến Hồ Nguyệt Hoa xoắn xuýt, Mạc Như Nghiên trở về hậu viện. Thời gian không sai biệt lắm, Tĩnh Du nên thức dậy rồi.



Hồ Nguyệt Hoa vẫn không rời khỏi phủ Thành chủ. Người như lạc mất hồn, trong lòng lại mang theo lo lắng không yên. Khẽ cắn môi, tìm một nơi gửi thư về Đế đô.



Thư của Hồ Nguyệt Hoa còn chưa đến Đế đô, Hạ Trăn lại nhận được thánh chỉ của tân hoàng: Tân hoàng triệu Hạ Trăn về Đế đô.



“Nếu như hiện nay ta đáp lại Tử Dật, tướng ở bên ngoài, quân mệnh có chỗ không thể nghe. Tử Dật có tức giận không?” Hạ Trăn nhớ lần ở huyện Thanh Sơn, chiêu này hữu dụng với tiên hoàng triệu kiến. Mà nay chuyện xưa tái diễn, hắn lại chần chừ.



“Khẳng định sẽ.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, hạ bút trong tay xuống, “Trở về đi!”



Hạ Trăn nắm chặt tay, quay người, nhìn về phía Mạc Như Nghiên. Hắn cho rằng, Mạc Như Nghiên sẽ không muốn hắn về Đế đô.



Mạc Như Nghiên quả thật không muốn Hạ Trăn về Đế đô. Đế đô quá nguy hiểm, nơi đó để lại cho Mạc Như Nghiên, cảm giác nguy cơ trùng trùng. Cho dù thu hoạch được hai vị hảo hữu Mộ Dung Quân cùng Mục Nhã Huệ, cũng không để lại ấn tượng tốt cho Mạc Như Nghiên.



Nếu như có thể, Mạc Như Nghiên hi vọng cả đời Hạ Trăn cũng không đặt chân tới Đế đô lần nào nữa.



Nhưng mà, trong lòng Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, lần trước Mục Nhã Huệ tới đón Mộ Dung Tể tướng đi, Hạ Trăn đã phải về rồi.



Dù cho lý trí nói cho Hạ Trăn biết, Đế dô không nên đi, tân hoàng không nên tin. Nhưng trong lòng Hạ Trăn, tân hoàng vĩnh viễn vẫn là Thái Tử điện hạ hắn có thể phó thác sinh tử.



Thật giống như mãi đến giờ, lúc Hạ Trăn nhắc đến tân hoàng với Mạc Như Nghiên, vẫn luôn gọi tục danh “Tử Dật”, chứ không phải hai chữ “Thánh Thượng”.



“Trở về đi! Ta cùng Vân Đô còn có Tĩnh Du, cùng chàng trở về.” Mạc Như Nghiên nói tới đây, ngừng một chút, “Tiểu Nguyệt, Tiểu Hà cùng Tiểu Tuấn ở lại thành Vân Đô, để cho Trương bà bà cùng Lăng Phong chiếu cố.”



“Không mang theo Lăng Phong?” Thân là phó tướng đắc lực bên cạnh Hạ Trăn, Hạ Trăn vẫn mang theo Lăng Phong bên cạnh.



“Lần này không mang theo.” Để Lăng Phong ở lại, Mạc Như Nghiên có chuyện quan trọng hơn cần dặn dò.



Hạ Trăn gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Mạc Như Nghiên đưa ra quyết định gì, từ trước đến nay hắn sẽ không phản đối.



Nghe Hạ Trăn nói một nhà bốn người muốn về Đế đô, cả người Lăng Phong cũng không thấy tốt.



Trước mặt Mạc Như Nghiên, Lăng Phong đập bàn, lắc đầu liên tục: “Không thể, tuyệt đối không thể! Đế đô kia như nơi sài lang hổ báo, vì sao phu nhân vẫn đáp ứng để tướng quân rơi vào hiểm cảnh? Mà phu nhân còn tính mang theo tiểu tướng quân cùng tiểu thư, tuyệt đối không ổn!”



Quả thật không ổn. Nhưng Mạc Như Nghiên nguyện ý cùng Hạ Trăn đánh cược một lần.



“Chính là vì Đế đô nguy hiểm, Lăng phó tướng mới không thể về cùng.” Mạc Như Nghiên vừa nói ra lời này, Lăng Phong liền muốn trở mặt.



Không cho Lăng Phong có cơ hội mở miệng, Mạc Như Nghiên tiếp tục nói: “Còn nhớ rõ lần trước chúng ta về Đế đô chứ, thiếu chút nữa đã bị 30 vạn đại quân vây ở Đế đô, còn bị vạn tiễn xuyên tim mà chết?”



“Đương nhiên nhớ rõ. Dù cho đã qua năm năm, mạt tướng cũng thường xuyên giật mình tỉnh lại giữa đêm. Nghĩ đến từng cảnh tượng khi đó, luôn luôn khiến cho mạt tướng run như cầy sấy, kí ức vẫn còn mới mẻ.” Cũng chính như vậy, Lăng Phong mới kiên quyết phản đối quyết định hiện nay của Mạc Như Nghiên. Về Đế đô, thật sự không phải hành động sáng suốt.



“Nhưng, không phải chúng ta vẫn rời khỏi Đế đô mà không hề hấn gì đúng không?” Bình tĩnh nhìn chén trà trong tay, Mạc Như Nghiên càng kiên định hơn, “Lúc trước chúng ta rời khỏi như thế nào, bây giờ, chúng ta cũng có thể rời khỏi như thế.”



“Nhưng lần đó có Thái Tử điện hạ!” Năm năm trôi qua, Lăng Phong không biết Đế đô còn có một Thái Tử điện hạ đang chờ bọn họ không nữa. Vị kia có thể cởi mở theo chân bọn họ, đã biến mất, hiện giờ biến thành đế vương quân chủ cao cao tại thượng.



“Lần đó chúng ta phải đến Đế đô cứu Thái Tử điện hạ, chứ không phải để Thái Tử điện hạ cứu chúng ta.” Nhớ lại lý do về Đế đô lúc trước, Mạc Như Nghiên nhếch miệng, “Khi đó chúng ta chỉ có 3000 tướng sĩ của Tây Bắc quân, liền dám xông thẳng đến Đế đô, ý muốn cứu Thái Tử bị phế. Mà nay Tây Bắc quân chúng ta binh hùng tướng mạnh, từ 20 vạn quân năm năm trước đến nay đã 30 vạn quân dũng mãnh, lại có thể so lại 3000 quân lần trước?”



“Nhưng lần này tướng quân cùng phu nhân căn bản không tính mang bất cứ binh lính nào theo, đến mạt tướng cũng không mang theo. Chỉ có tướng quân cùng phu nhân một nhà bốn miệng, có thể để chúng tôi an tâm?” Lăng Phong nói xong lời cuối cùng, lại càng thấy hợp tình hợp lý bổ sung một câu: “Có thể để cho dân chúng thành Vân Đô an tâm không?”



“Chính là vì tất cả các ngươi không thể an tâm, ta cùng Hạ Trăn với cả hai đứa nhỏ mới càng an toàn, không phải sao?” Mạc Như Nghiên đặt chén trà xuống, đứng dậy, “Các ngươi không đi cùng về Đế đô, tân hoàng liền nhất định sẽ có chút kiêng kị. Rốt cuộc là loại bỏ một Thanh Viễn tướng quân có lời, hay là đối địch với tất cả tướng sĩ Tây Bắc quân là có thêm phần thắng. Món nợ này, tân hoàng đều đã có tính toán hơn bất cứ ai.”



“Phu nhân, chẳng lẽ người đã quên, binh quyền Tây Bắc quân chúng ta, vẫn nằm trong tay tân hoàng? Người thật sự không sợ tân hoàng ra lệnh một tiếng, Tây Bắc quân tứ phân ngũ liệt, ngược lại cầm đao kiếm trong tay chỉ về phía tướng quân?” Lăng Phong lo lắng nhất, kì thật vẫn là binh quyền trong tay tân hoàng.



Lúc trước bọn họ chạy tới Đế đô, là đối chiến với tiên hoàng. Tiên hoàng trăm phương ngàn kế lâu như vậy, cũng không thể lấy được binh quyền trong tay Thái Tử điện hạ. Lợi hại như thế, Lăng Phong tin tưởng, căn bản không cần phân tích nhiều với Mạc Như Nghiên, khẳng định Mạc Như Nghiên cũng rõ ràng hơn hắn, càng hiểu rõ hơn.



“Ừm, quả thật là vấn đề.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, trong giọng nói lại không có quá nhiều lo lắng.



Lăng Phong không khỏi nóng nảy. Chỉ là không đợi hắn nói rõ lợi hại trong đó, liền nghe Mạc Như Nghiên hỏi ngược lại: “Tâm các tướng sĩ hướng về ai, sao chúng ta không thử một lần?”



“Phu nhân!” Nghe Mạc Như Nghiên nói thế, Lăng Phong quả thật không dám nghĩ sâu thêm.



Mạc Như Nghiên định lấy lòng trung thành của gần 30 vạn tướng sĩ Tây Bắc quân làm trò đùa sao? Lăng Phong không thể tiếp thu, cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.



“Lăng phó tướng.” Mạc Như Nghiên nhìn thoáng qua Lăng Phong, mang theo nghiêm túc, cũng mang theo vẻ lạnh lùng, “Chuyện sớm muộn, các tướng sĩ Tây Bắc quân tất phải đưa ra lựa chọn.”



Lăng Phong hơi há miệng, nhưng là tức cười.



Đúng vậy, tất phải đưa ra lựa chọn. Nếu tân hoàng thật sự có ý bỏ tướng quân, cho dù hiện nay bọn họ không đứng thành hàng, về sau vẫn phải gặp phải hoàn cảnh tương tự.



Dù sao, người ở Đế đô xa xôi kia mới là quân chủ, là người nắm binh quyền Tây Bắc quân.



“Kì thật ta cũng muốn nhìn một chút, thật đợi đến một ngày này, Thánh Thượng sẽ tính toán thế nào.” So với lòng trung thành của các tướng sĩ Tây Bắc quân, Mạc Như Nghiên để ý nhất, vẫn là suy nghĩ của tân hoàng.



Thật sự muốn giết Hạ Trăn? Năm năm trước Thái Tử quyết định không có khả năng làm như vậy, bây giờ tân hoàng lại là tuyệt tình bước đến một bước kia?



Nếu như không giết Hạ Trăn, hay là đưa một nhà bốn người bọn họ vây ở Đế đô, hay là để bọn họ về thành Vân Đô lần nữa?



“Phu nhân…” Mạc Như Nghiên quyết định quá đột nhiên, Lăng Phong có chút không phản ứng kịp. Nhưng chuyện đến nước này, Lăng Phong cũng không phải chút chủ ý cũng không có. Đè thấp âm thanh, trong lời Lăng Phong nói tràn đầy mong đợi, “Phu nhân cùng tướng quân mang theo tiểu tướng quân, tiểu tướng quân lại là thành chủ thành Vân Đô tiên hoàng ngự phong, có phải sẽ…”



“Không nhất định. Nhưng không thể phủ nhận, khẳng định tân hoàng sẽ cố kỵ.” Mạc Như Nghiên nhìn thoáng qua Lăng Phong, trái lại không nghĩ tới hôm nay đầu óc Lăng Phong chuyển hướng nhanh như vậy, vậy mà đã nghĩ tới trên người Hạ Vân Đô rồi.



Đâu phải hôm nay đầu Lăng Phong suy nghĩ nhanh, hắn chỉ là bị ép đến không còn đường lui, lúc này mới vắt hết óc trù tính khắp nơi thôi!



Nhận được đáp án khẳng định của Mạc Như Nghiên, Lăng Phong cuối cùng cũng trút được gánh nặng thở nhẹ nhõm một hơi.



Không tồi, không phải phu nhân không có kế hoạch gì, cũng nhất định có biện phạm cùng phòng bị. Nói vậy, càng có sách lược chu toàn ứng đối mới đúng. Chẳng qua, hắn quá ngu dốt, tạm thời không ngờ tới.



“Lăng phó tướng.” Thấy Lăng Phong đã tỉnh táo lại, Mạc Như Nghiên mới nói rõ dụng ý thật sự, “Nếu, ta nói là nếu, nếu lần này chúng ta một đi không trở lại, điều ngươi có thể làm, chính là mang theo các tướng sĩ Tây Bắc quân tiếp tục thao luyện, đồng thời cũng mong chiếu cố tốt ba đứa nhỏ ở phủ Thành chủ.”



“Phu nhân!” Lăng Phong vừa mới thả lỏng tâm xuống, một lần nữa bị Mạc Như Nghiên treo lên, “Nếu như thật rơi vào hoàn cảnh như vậy, phu nhân tội gì cứ phải cố ý cùng tướng quân về Đế đô? Mặc dù, mặc dù chúng ta không thể kháng chỉ, chỉ để tướng quân về Đế đô một mình, để phu nhân ở hậu phương đưa ra kế sách ứng đối chu toàn, lúc đó chẳng phải tốt hơn sao?”



Lăng Phong tin tưởng, chỉ cần tướng quân phu nhân còn ở thành Vân Đô, cho dù tướng quân bị vây trong hiểm cảnh, bọn họ cũng có cách cứu tướng quân ra. Cũng giống như năm năm trước cứu Thái Tử điện hạ ra vậy, các tướng sĩ Tây Bắc quân không sợ chết!



Chỉ là, Mạc Như Nghiên lại muốn cùng Hạ Trăn về Đế đô, trong giây lát liền chắt đứt đường lui của bọn họ. Thậm chí Lăng Phong nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, kiệt lực muốn giữ Mạc Như Nghiên lại.



Mạc Như Nghiên lắc đầu. Con bài của nàng chưa lật, tân hoàng đều có thể đoán được. Nhưng tâm tư của tân hoàng, nàng hoàn toàn không có cách nào đoán trước. Mà tình thế hiện nay, rõ ràng quyết định bởi tân hoàng, chứ không phải nàng.



Vì vậy, nàng ở lại hay không ở lại, đều không quan trọng nữa.



Lăng Phong không nghĩ ra Mạc Như Nghiên lắc đầu là có ý gì. Đợi đến khi thấy trên mặt Mạc Như Nghiên không hề dao động gì, trong phút chốc trong lòng Lăng Phong sinh ra dự cảm không tốt.



“Phu nhân, người đây là…” Lăng Phong khẽ cắn môi, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên. Làm sao có thể? Không lẽ tướng quân phu nhân hạ quyết tâm muốn cùng tướng quân chịu chết? Vì sao vẫn còn mang theo tiểu tướng quân cùng tiểu thư?



“Mệnh do trời định. Hiện nay, chúng ta nên nghe theo mệnh trời thôi.” Lần này Mạc Như Nghiên tìm đến Lăng Phong, không có bất cứ kế sách cùng biện pháp đối ứng nào. Cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, kết thúc nói chuyện với Lăng Phong.



Mãi đến khi Lăng Phong ra khỏi phủ Thành chủ, vẫn còn đang nghi ngờ. Cảm giác bất an gia tăng mãnh liệt, nhưng có thế nào cùng nghĩ không thông, vì sao Mạc Như Nghiên lại lựa chọn cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhận mệnh.



Dựa vào năm năm ở chung với Mạc Như Nghiên, Lăng Phong không tin Mạc Như Nghiên là người mặc cho số phận. Nhưng vì sao Mạc Như Nghiên lại nói với hắn như thế?



Quá khó hiểu, khiến cho Lăng Phong cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, lại tới tìm Mạc Như Nghiên lần nữa.



Lúc Lăng Phong tới phủ Thành chủ, Mạc Như Nghiên đã dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài rồi. Người Lăng Phong gặp được, là Hạ Trăn.



Vì quá bất an, Lăng Phong trực tiếp đem cảm giác nghi hoặc nói cho Hạ Trăn nghe. Tuy biết tướng quân có thể giải thích nghi hoặc không, nhưng có lẽ, tướng quân thật sự biết gì đó?



Hạ Trăn cái gì cũng không biết. Đến ngay cả chuyện Lăng Phong nói, đều là lần đầu tiên hắn nghe thấy.



Còn Lăng Phong bảo hắn giải thích nghi hoặc cho, Hạ Trăn lắc đầu, lực bất tòng tâm.



“Không lẽ phu nhân thật sự không có ngụ ý gì, cũng không có an bài khác?” Không biết sao lại thế này, Lăng Phong thoáng cảm thấy được, hắn có thể thấy Mạc Như Nghiên có thâm ý. Nhưng, chỉ là còn thiếu một chút, thậm chí hắn không nghĩ ra, cũng không đoán ra được.



Chống lại ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lăng Phong, Hạ Trăn dừng một lát: “Không bằng ngươi chờ Như Nghiên trở về, tự hỏi nàng?”



“Ta… Ta trở về tự ngẫm vậy!” Cứ như vậy, Lăng Phong khoát tay, xoay người rời đi.



Mạc Như Nghiên dẫn Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn đến quân doanh Tây Bắc quân tìm Hạ Minh Viễn. Cũng không biết vì sao, trên đường liền cùng Lăng Phong đi một đường.



Ngay sau đó, Mạc Như Nghiên lại mang Hạ Tiểu Hà đến gặp Hạ Minh Chí cùng Tưởng Xuân Hương ở quán ăn vặt họ đang mở.



Tìm Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí, đương nhiên là vì báo họ biết chuyện nàng cùng Hạ Trăn sắp mang Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du rời thành Vân Đô, trở về Đế đô. Còn ngày trở về, Mạc Như Nghiên không đưa ra ngày chính xác. Tạm thời, nàng cũng không có bảo đảm được.



Nghe cả nhà Hạ Trăn phải rời khỏi, mặc kệ là hai huynh đệ Hạ Minh Viễn hay Tưởng Xuân Hương, đều có chút không dám tin.



Bọn họ mới đến thành Vân Đô không bao lâu, cả nhà Hạ Trăn lại phải rời khỏi sao? Nếu như chỉ đơn thuần là về Đế đô, bọn họ thật cũng sẽ không nói gì. Nhưng chưa định ngày trở về…



Ba người đám Hạ Minh Viễn không khỏi nghĩ đến, có phải cả nhà Hạ Trăn sắp ở hẳn lại Đế đô không.



Với Hạ Minh Viễn mà nói, hiện nay hắn đã quyết định ở lại Tây Bắc quân. Vì vậy, ngoại trừ dặn dò Mạc Như Nghiên đi đường cẩn thận, thì là không lỡ xa Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du rồi.



Hạ Minh Chí cũng không tồi, hô hào muốn làm chút lương khô cho Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn mang theo ăn trên đường.



Tâm tình Tưởng Xuân Hương không hề nghi ngờ là vi diệu nhất. Cảm giác thoải mái nói không nên lời như được trút đi gánh nặng ở trong lòng là cái gì, thật giống như Mạc Như Nghiên cùng Hạ Trăn rời đi, càng cho nàng ta thêm không gian cùng đường sống.



Còn chuyện ngày Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên chưa định ngày về, Tưởng Xuân Hương mang theo chần chừ hỏi Hạ Tiểu Hà phải làm sao bây giờ.



Kì thật Tưởng Xuân Hương đã sớm muốn đưa Hạ Tiểu Hà từ phủ Thành chủ ra rồi.



Hiện giờ Tưởng Xuân Hương đã không còn muốn ở lại phủ Thành chủ như trước nữa. Không phải vì gì, nàng ta chỉ không dám tiếp tục có yêu cầu xa với cùng ham muốn gì nữa. Chỉ sợ nghĩ tới, liền rơi vào hoàn cảnh giống như Chu Vân.



Hiện nay, nàng ta đã biết vừa lòng, cũng biết bổn phận rồi.



Thành thành thật thành cùng Hạ Minh Chí kinh doanh quán ăn vặt của bọn họ, dần dần, cũng bắt đầu có khách quen tới, có lợi nhuận rồi.



Mỗi tháng Hạ Minh Chí đều làm tốt sổ sách, bảo là muốn đem lợi nhuận trả lại cho Mạc Như Nghiên. Dù sao tiền vốn quán ăn vặt này, là Mạc Như Nghiên cho.



Tưởng Xuân Hương không phản đối, cũng không có bất cứ dị nghị gì. Dù sao nàng ta cũng không làm chủ được, liền giao cho Hạ Minh Chí quyết định là được.



Tiền Hạ Minh Chí đưa cho Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên đương nhiên sẽ không lấy. Cuối cùng, vẫn rơi vào túi Tưởng Xuân Hương.



Dần dần cùng Hạ Minh Chí ổn định ở thành Vân Đô xong, điều Tưởng Xuân Hương muốn nhất, chỉ có Hạ Tiểu Hà thôi.



Trước kia ở liên hoa thôn, nàng ta luôn cảm thấy Hạ Tiểu Hà là một nha đầu, không hiểu chuyện, gây phiền toái, mất hết mặt mũi nàng ta. Mà nay không có Hạ Tiểu Hà bên cạnh, Tưởng Xuân Hương bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ.



Giờ phút này nghe cả nhà Mạc Như Nghiên phải rời thành Vân Đô, Tưởng Xuân Hương lập tức nghĩ thầm, muốn đưa Hạ Tiểu Hà về ở cùng nàng ta.



“Tiểu Hà sao, xem quyết định của con là được.” Mạc Như Nghiên sờ sờ đầu Hạ Tiểu Hà, bổ sung thêm. “Tiểu Nguyệt cùng Tiểu Tuấn sẽ ở lại phủ Thành chủ.”



“Con cũng ở lại phủ Thành chủ.” Hạ Tiểu Hà quyết định không phải chê nghèo ham giàu, cũng không phải khinh thường Tưởng Xuân Hương cùng Hạ Minh Chí. Nó chỉ là… chỉ là không nỡ bỏ qua cơ hội tiếp tục ở cạnh Mạc Như Nghiên.



Đại bá mẫu đã từng hứa, nếu về thành Vân Đô, khẳng định vẫn sẽ về phủ Thành chủ.



Hạ Tiểu Hà nhớ kỹ lời hứa này của Mạc Như Nghiên. Từ đó, liền không quên.



Nó sẽ cùng Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, Tiểu Tuấn đệ đệ, cùng nhau chờ đại bá mẫu cùng đại bá trở về. Bọn nó không nỡ, vẫn còn muốn dẫn Vân Đô đệ đệ cùng Tĩnh Du muội muội đi chơi nữa.



“Con này…” Ba chữ nha đầu chết tiệt đến bên miệng, Tưởng Xuân Hương lại nuốt xuống.



Cho đến nay, Tưởng Xuân Hương đã có thể suy nghĩ cẩn thận, Hạ Tiểu Hà sở dĩ không muốn thân thiết với nàng ta, nó cần có trách nhiệm hơn nữa.



Vì muốn Hạ Tiểu Hà về lại bên cạnh, Tưởng Xuân Hương nguyện ý thỏa hiệp cùng thay đổi tính tình.



Chính là như vào thời khắc này, Tưởng Xuân Hương im lặng một lát, mới đem cảm xúc bình tĩnh lại, ý muốn thương lượng với Hạ Tiểu Hà: “Tiểu Hà, con xem, hiện tại đại bá cùng đại bá mẫu cũng không ở phủ Thành chủ. Một mình con ở nơi đó, ta cùng phụ thân con cũng không yên tâm…”



Như đã sớm dự đoán được Tưởng Xuân Hương sẽ nói như vậy, Hạ Tiểu Hà theo bản năng ngẩng đầu, ngắt lời Tưởng Xuân Hương: “Con không có một mình. Con còn có Tiểu Nguyệt tỷ tỷ cùng Tiểu Tuấn đệ đệ. Phủ Thành chủ còn có Trương bà bà, có Lăng ca ca, có rất nhiều rất nhiều thúc thúc bá bá.”



Kia có thể giống sao? Ngoại trừ Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Tuấn, những người khác đều là người ngoài, người ngoài có hiểu hay không?



Cảm thấy rất bất mãn, lý do thoái thác cũng rất nhiều. Nhưng, ở trước mặt Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương đến một chữ cũng không nói nên lời.



Không thể phủ nhận, hiện nay chỉ cần chống lại Mạc Như Nghiên, Tưởng Xuân Hương liền theo bản năng cảm thấy sợ hãi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK