Lúc Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đến ngoài cửa lớn Hạ gia, Hạ gia đang náo nhiệt.
“Tiểu Thúy, không phải tam tẩu không giúp muội. Muội xem việc này muội ầm ĩ, nào có đạo lý động một chút chạy về nhà mẹ đẻ? Không phải tam tẩu cũng sinh tiểu nha đầu à, không phải cũng vẫn sống tốt ở Hạ gia đấy thôi? Nếu tam tẩu học muội như vậy, ôm nữ nhi chạy về nhà mẹ đẻ, tam ca muội lại khôngđuổi theo đánh chết tam tẩu à?” Từ rất xa, Mạc Như Nghiên đã nghe thấy giọng nói bén nhọn của Tưởng Xuân Hương. Đến khi đi vào sân thì thấy, đúng là Tưởng Xuân Hương đang răn dạy Hạ Tiểu Thúy.
“Nhưng tam tẩu, Trần Lâm động thủ đánh Phượng nhi! Tẩu có từng thấy Tam ca đánh tiểu Hà chưa?” Nếu Trần Lâm đánh Hạ Tiểu Thúy, Hạ Tiểu Thúy tất nhiên sẽ không có tâm tư khác, chịu đựng là được.
Nhưng Trần Lâm đánh là nữ nhi Trần Phượng Nhi, Hạ Tiểu Thúy có chút không ngồi yên. Không phải nàng không ngăn cản qua, nhưng ngăn cản lần này, còn có lần sau. Hơn nữa Trần Lâm xuống tay rất là ác độc, ngày càng tàn nhẫn. Có đôi khi đánh mẹ con bọn họ không xuống nổi giường......
Lần này cũng vậy. Mắt thấy Trần Phượng Nhi thiếu chút nữa bị Trần Lâm đánh chết, Hạ Tiểu Thúy thật sự không chịu nổi, ôm Trần Phượng Nhi trở về Hạ gia.
Nhưng mà, tam tẩu Tưởng Xuân Hương từ lúc nàng trở về thì chỉ trích nàng không đúng, nhị tẩu cũng không phải đặc biệt hoan nghênh mẹ con bọn họ lưu lại. Thế cho nên sắc mặt Hạ Tiểu Thúy tái nhợt, không chịu nổi đã muốn từ bỏ.
“Tiểu hài tử nhà nào mà không bị đánh từ nhỏ chứ? Đánh nhiều cứng cáp, dễ nuôi......” Tưởng Xuân Hương khinh thường. Cho dù Hạ Minh Chí thật sự động thủ đánh Hạ Tiểu Hà, nàng chắc chắn cũng sẽ giúp Hạ Tiểu Hà. Chuyện cũng không quá lớn đã về nhà mẹ đẻ, Hạ Tiểu Thúy rõ ràng là muốn dẫn Trần Phượng Nhi trở về nhà mẹ đẻ ăn uống, chiếm tiện nghi nhà mẹ đẻ.
“Dễ nuôi hay không, không phải Tam đệ muội định đoạt, phải là tiểu Thúy người làm thân nương nói mới tính.” Mạc Như Nghiên liếc mắt thấy Trần Phượng Nghi được Hạ Tiểu Thúy ôm vào trong ngực. Hài tử đã hơn một tuổi nhưng rất gầy yếu, trên mặt chỗ tím chỗ xanh, khiến cho người nhìn không đành lòng.
Cố tình dưới cảnh tượng như vậy, Tưởng Xuân Hương còn có mặt mũi nói cái gì đánh cho cứng cáp, dễ nuôi? Mặc kệ Chu Vân ở bên cạnh nghe thấy thế nào, dù sao Mạc Như Nghiên cũng không nhịn nổi.
“Đại ca!” Ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Trăn, Hạ Tiểu Thúy không nhịn được kinh hô ra tiếng, trên mặt tràn đầy ý cười chân thành.
Sau đó lại nhìn thấy Mạc Như Nghiên, ánh mắt Hạ Tiểu Thúy hơi lộ ra mất tự nhiên, nhưng vẫn thiện ý hô một tiếng: “Đại tẩu.”
Mặc dù Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không thật hoan nghênh mẹ con Hạ Tiểu Thúy, Lưu thị lại kiên quyết ủng hộ Hạ Tiểu Thúy. Mấy ngày nay cũng nói không ít chuyện sau khi Mạc Như Nghiên gả tới Hạ gia, nói tóm lại một câu, Lưu thị rất vừa lòng Mạc Như Nghiên.
Hạ Tiểu Thúy vẫn thường tin phục nương nàng. Nếu Lưu thị nói Mạc Như Nghiên tốt, vậy Mạc Như Nghiên khẳng định là tốt thật sự.
Cho nên Hạ Tiểu Thúy rất áy náy ngày đó đã bất kính với vị đại tẩu Mạc Như Nghiên này. Hôm nay nhìn thấy, lập tức đứng dậy, trên mặt lộ vẻ xin lỗi.
Mạc Như Nghiên cũng không để ý chút việc nhỏ lúc trước này. Hạ Tiểu Thúy là vì Hạ Trăn tới nói nàng hai câu, không coi là xúc phạm, bới móc, Mạc Như Nghiên tự nhận mình có sai trước, nên đương nhiên sẽ không ghi hận Hạ Tiểu Thúy.
“Nương đâu rồi? Không có ở nhà sao?” Mạc Như Nghiên nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Lưu thị, lập tức hỏi.
Nghĩ cũng phải thôi. Nếu Lưu thị ở nhà, Tưởng Xuân Hương dám nói chuyện với Hạ Tiểu Thúy như thế? Làm sao Chu Vân lại mặc kệ, bỏ mặc?
“Nương dẫn theo tiểu Tuấn đi ra ngoài thăm hỏi rồi.” Trả lời Mạc Như Nghiên, không hề bất ngờ đúng là Hạ Tiểu Thúy.
Thật ra cũng không có gì lạ cả. Từ khi bắt đầu phân gia(ở riêng), Chu Vân và Tưởng Xuân Hương càng lạnh nhạt xa cách Mạc Như Nghiên.
Nói đến cùng, vẫn là ghi hận cuộc sống hiện nay của Mạc Như Nghiên càng ngày hưng thịnh, nhưng không muốn kéo theo nhị phòng và tam phòng bọn họ.
Cho dù Cẩm Tú Phường là của hồi môn của Mạc Như Nghiên, nhưng nếu Mạc Như Nghiên đã gả tới Hạ gia, còn không phải là người Hạ gia sao? Còn phân chia rõ ràng với bọn họ như vậy làm gì? Rõ ràng là không coi bọn họ thành người một nhà!
Mặc kệ thái độ của Chu Vân và Tưởng Xuân Hương thế nào, Mạc Như Nghiên cũng không để ở trong lòng, cũng không thèm để ý.
Xác định Lưu thị không có ở nhà, Mạc Như Nghiên chuyển lực chú ý lên người Trần Phượng Nhi đang nằm trong lòng Hạ Tiểu Thúy: “Đã xem đại phu chưa?”
Hạ Tiểu Thúy nhất thời đỏ mắt, lắc mạnh đầu: “Chưa đi. Nhưng đã bôi thuốc rồi, không phải chuyện lớn.”
“Thân thể tiểu hài tử yếu ớt, cũng quý giá. Một chút nữa đi theo chúng ta đến huyện Thanh Sơn, để đại ca muội đưa hài tử đi y quán khám một chút.” Mạc Như Nghiên không tán thành lời nói của Hạ Tiểu Thúy.
“Chuyện này......” Hạ Tiểu Thúy rất muốn nói không cần, muốn chối từ. Nhưng lại không ngăn nổi tình thương yêu với Trần Phượng Nhi, nhất thời do dự.
“Muội cũng phải khám một chút.” Thoáng thấy cả người Hạ Tiểu Thúy dường như đứng không vững, Mạc Như Nghiên nhíu mày, “Hay là hiện giờ khởi hành luôn?”
“Muội không cần.” Nhắc đến nàng, Hạ Tiểu Thúy liên tục lắc đầu. Dừng một chút, nói, “Chỉ khám cho Phượng nhi là được rồi. Hai ngày nay đầu Phượng nhi vẫn luôn nóng, muội sợ......”
Hạ Tiểu Thúy vốn không nghĩ nói. Bởi vì sợ thêm phiền Hạ gia, cũng sợ sẽ càng làm cho hai tẩu tử thêm ghét. Giờ này khắc này, ngoài Hạ gia, nàng thật sự không còn nơi đi.
Nếu không phải Mạc Như Nghiên quá mức chân thành, thì ngay cả Mạc Như Nghiên, Hạ Tiểu Thúy cũng không dám ăn ngay nói thật.
Nhưng mà, tình thương của mẹ lớn hơn núi. Hạ Tiểu Thúy cuối cùng vẫn nghẹn ngào nói ra tình huống của Trần Phượng Nhi.
“Sao đầu nóng mà không đưa đi khám đại phu? Trong nhà thiếu tiền cũng không thể thiếu chuyện này?” Mạc Như Nghiên thật sự giận rồi.
Nếu như thật bởi vậy làm trễ bệnh tình, khiến cho Trần Phượng Nhi có bất trắc gì, trong lòng Hạ Tiểu Thúy sống yên ổn làm sao?
Mạc Như Nghiên nhanh, Hạ Trăn càng nhanh hơn.
Lập tức ôm lấy Trần Phượng Nhi từ trong lòng Hạ Tiểu Thúy, Hạ Trăn bước đi về phía ngoài cửa lớn.
“Được rồi, đồ vật khác cũng không cần thu dọn, đi huyện Thanh Sơn rồi mua.” Mạc Như Nghiên giữ chặt lấy Hạ Tiểu Thúy, trách mắng, “Mọi việc đều có nặng nhẹ nhanh chậm, nếu thật chờ đến hài tử xảy ra chuyện, muội tìm ai để khóc hả?”
“Đại tẩu......” Hạ Tiểu Thúy nước mắt đã cầm lòng không đậu chảy xuống, liên tục khẩn cầu Mạc Như Nghiên, “Đại tẩu, tẩu hãy cứu Phượng nhi, muội cầu xin tẩu......”
“Cầu ta vô dụng.” Lạnh lùng ngắt lời Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên kéo Hạ Tiểu Thúy đi ra ngoài, “Đi cầu đại phu!”
Lưu thị nghe người trong thôn nói nhìn thấy có xe ngựa đi về phía nhà bà, lúc này mới vội trở về. Nào nghĩ khi đến cửa gặp Hạ Trăn ôm Trần Phượng Nhi đặt lên trên xe ngựa.
Lại thấy Mạc Như Nghiên kéo Hạ Tiểu Thúy đầy mặt nước mắt đi ra, Lưu thị không khỏi có chút sửng sốt: “Đây, đây là làm sao vậy?”
Trong nháy mắt như vậy, Lưu thị còn tưởng rằng Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên là muốn đưa mẹ con Hạ Tiểu Thúy về Trần gia.
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, trong đầu Lưu thị lại nghĩ vòng trở lại.
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương xác thật làm ra được loại chuyện này, nhưng Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên...... Lưu thị không tin.
“Nương, đầu Phượng nhi nóng, đại ca và đại tẩu nói muốn đi huyện Thanh Sơn tìm đại phu.” Chưa cần Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên trả lời, Hạ Tiểu Thúy đã lập tức giải thích.
“Cái gì? Đầu nóng sao? Vậy nhanh lên đường đi.” Đầu tiên Lưu thị nôn nóng thúc giục. Ngay sau đó nhìn về phía Mạc Như Nghiên, rất yên tâm lại có chút ngượng ngùng dặn dò, “Như Nghiên, mẹ con tiểu Thúy bèn giao cho con. Nương bên này còn một đống người, không đi được. Con giúp nương gánh vác nhiều chút, chăm sóc mẹ con tiểu Thúy”
“Nương yên tâm. Muội muội của Hạ Trăn, thì cũng là muội muội của con. Việc này đã có Hạ Trăn rồi, chàng sẽ làm tốt.” Trong lúc nói chuyện, Mạc Như Nghiên đỡ Hạ Tiểu Thúy lên trên xe ngựa.
“Tốt tốt. Có con và Hạ Trăn, nương đã yên tâm rồi.” Lưu thị liên tục gật đầu, nhìn theo Hạ Trăn đánh xe ngựa rời đi, xa xa vẫn còn đứng nhìn và vẫy tay.
“Muội về Hạ gia khi nào?” Trên xe ngựa, Mạc Như Nghiên hỏi Hạ Tiểu Thúy.
“Đã hai ngày rồi. Trước đó muội nhờ Nhị ca đưa lời nhắn cho đại ca và đại tẩu, nhưng Nhị ca trở về nói, đại ca, đại tẩu đi trấn Hoài Thủy......” Hạ Tiểu Thúy cũng không biết nên nói cái gì với Mạc Như Nghiên. Luôn cảm thấy tình huống hiện nay của nàng, thật sự thêm quá nhiều phiền toái cho Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn.
“Ừ. Hôm nay tẩu và đại ca muội mới vừa trở về.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, nhìn dáng vẻ Hạ Tiểu Thúy vẫn luôn khẩn trương, câu nệ, thì dời đi tầm mắt, “Muội không cần để ý cái khác. Đại ca muội cũng chỉ có muội là muội muội, không cần biết muội có chuyện gì, chàng ấy cũng nhất định sẽ có trách nhiệm đến cùng. Chuyện của hài tử cũng thế, nên chữa bệnh thì chữa bệnh, đừng lo có người sẽ nói muội điều gì.”
“Đại tẩu......” Cảm giác được Mạc Như Nghiên không nhìn chằm chằm nàng nữa, Hạ Tiểu Thúy không khỏi thở phào. Nhưng nghe thấy Mạc Như Nghiên nói vậy, Hạ Tiểu Thúy lại không nhịn được muốn nói thêm vài câu với Mạc Như Nghiên, “Thật ra muội biết, muội không nên thêm phiền toái cho nhà mẹ đẻ. Nếu muội đã gả ra ngoài, thì không nên dẫn theo Phượng nhi trở về ăn ở ở nhà mẹ. Nhưng muội thật sự không có cách nào khác. Muội không thể trơ mắt nhìn Phượng nhi bị đánh chết, muội...... Muội không chịu nổi.”
“Không chịu nổi thì không cần chịu đựng. Hạ gia cũng không phải không còn ai, sao muội phải tự bức mình đến không còn đường để đi?” So sánh với sự áy náy và bất an của Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên phản ứng rất bình tĩnh, “Muội đã gả ra ngoài, nhưng muội vẫn là nữ nhi của Hạ gia, muội vẫn họ Hạ. Hạ gia có cha nương muội còn khoẻ mạnh, còn có ba huynh trưởng của muội, sao muội phải chịu bị khinh thường ở nhà chồng?”
“Muội......” Mạc Như Nghiên nói rất đúng lý hợp tình, thậm chí trong lúc nhất thờ Hạ Tiểu Thúy á khẩu không trả lời được. Nàng cảm thấy Mạc Như Nghiên nói hình như không đúng lắm, nhưng lại tìm không ra chỗ sai.
“Nếu muội không muốn trở lại Trần gia, cũng không sao cả. Đại ca muội sẽ không bỏ mặc muội không lo, cha nương cũng không có khả năng nói nửa câu khắc nghiệt với muội. Muội chỉ cần dẫn theo hài tử dưỡng tốt thân mình, lại tiếp tục tính toán cho sau này.” Mạc Như Nghiên sẽ không quyết định hộ Hạ Tiểu Thúy. Nếu Hạ Tiểu Thúy có bất cứ quyết định gì, Mạc Như Nghiên sẽ không can thiệp, cũng sẽ không ngăn trở.
Nghe lời Mạc Như Nghiên nói, Hạ Tiểu Thúy biết rõ không nên, nhưng lại chợt nảy sinh tự tin tiếp tục đấu tranh với Trần gia.
Nàng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, có các huynh trưởng ở đây, sao nàng phải sợ Trần gia? Nàng...... Nàng chỉ muốn nuôi dưỡng tốt Phượng nhi lớn lên mà thôi.
Vẫn là y quán của Vương đại phu. Quen cửa quen nẻo, càng là người quen, việc thật sự thuận lợi.
Nhưng khi chẩn bệnh xong cho Trần Phượng Nhi, tuy đã chữa bệnh rất nhiều, Vương đại phu vẫn thở dài nói với Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn: “Hài tử nhỏ như vậy, nếu mà chậm thêm nửa khắc nữa, thì thật sự không cứu được.”
Sắc mặt Hạ Tiểu Thúy trắng bệch, hai chân nhất thời mềm nhũn: “Đại phu, vậy hiện nay Phượng nhi của ta có cứu được không?”
“Có thì có, nhưng mà.....” Cho dù rất tàn nhẫn, nhưng Vương đại phu vẫn chỉ có thể ăn ngay nói thật, “Đầu để nóng quá lâu, sợ hài tử bị nóng phát sinh ra tật bệnh gì đó. Cho dù trị khỏi rồi, ta cũng không cam đoan có thể trả lại cho ngươi một nữ nhi thông tuệ.”
Nói vậy, Trần Phượng Nhi có khả năng biến thành kẻ ngốc sao? Hạ Tiểu Thúy đã sợ tới mức không nói ra lời, nhìn Trần Phượng Nhi nằm trên giường, lã chã rơi lệ.
“Mong Vương đại phu để tâm nhiều hơn. Ở phương diện tiền bạc và dược liệu, ngàn vạn không cần có điều cố kỵ.” Mạc Như Nghiên cũng không nghĩ tới, sẽ có loại kết quả này. Nếu như chuyện của nàng và Hạ Trăn ở trấn Hoài Thủy có thể kết thúc sớm một chút, sợ là không đến mức như thế.
Nhưng mà, sự việc đã biến thành như hiện nay. Mạc Như Nghiên có thể làm, cũng chỉ có thể dùng hết khả năng cố gắng để chuyện sẽ không lại càng thêm chuyển biến xấu nữa.
“Đại tiểu thư yên tâm, lão phu đã biết.” Nói đến cách làm người của Mạc Như Nghiên, Vương đại phu vô cùng tin phục. Tuy nói rất rõ ràng đứa nhỏ này không phải do Mạc Như Nghiên sinh ra, Vương đại phu cũng vẫn không lo lắng Mạc Như Nghiên sẽ không cứu hài tử.
Lương y như từ mẫu, vị đại tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy của huyện Thanh Sơn bọn họ, làm sao không phải là người có tấm lòng lương thiện nhất chứ?