Vì thế, trước bộ dạng muốn đòi nợ của Mạc Như Nghiên, không ai trong người Trần gia dám nói ra, muốn đòi Trần Phượng Nhi về.
Một đứa ngốc mà thôi, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu. Hạ gia muốn nuôi, vậy để cho Hạ gia nuôi đi!
Nhưng nói đến Hạ Tiểu Thúy, người Trần gia vẫn rất kiên trì, không đồng ý hòa ly.
Bây giờ hòa ly không đơn giản là Hạ Tiểu Thúy mất mặt, người Trần gia cũng sẽ mất mặt theo. Nhất là lý do Hạ Tiểu Thúy hòa li còn là Trần Lâm đánh người.
Mím môi, Trần đại nương không dám đối diện với Mạc Như Nghiên, đành quay lại nói với Lưu thị: “Thông gia, bà xem việc này nháo đến như vậy.”
Lưu thị hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Trần đại nương, ném ra một câu: “Đừng nói với ta, tìm đại tức phụ của nhà chúng ta mà nói lý lẽ!”
Lưu thị vừa nói xong, sắc mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều thay đổi, không nhịn được nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
Cho dù phân gia rồi, Lưu thị cũng vẫn hướng về Mạc Như Nghiên. Chuyện hôm nay lớn như vậy, thế mà Lưu thị định giao cho Mạc Như Nghiên làm chủ?
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương không vui, người Trần gia cũng đâu có muốn? Nụ cười trên môi của Trần đại nương đã sắp không giữ được. Đối mặt với Mạc Như Nghiên, đây là muốn mạng già của người Trần gia bọn họ mà!
“Thư hòa li là ta viết thay tiểu Thúy. Các ngươi nếu có ý kiến, có thể đi cáo quan. Nếu như không có ý kiến thì nhanh ký đi thôi.” Cũng không khác với thái độ của Lưu thị, lập trường của Mạc Như Nghiên cực kỳ rõ ràng dứt khoát, “Phượng nhi thuộc về Hạ gia chúng ta nuôi dưỡng, chết hay sống cũng không cần người Trần gia các ngươi để ý. Đương nhiên, nếu người Trần gia nhất định muốn đón Phượng nhi trở về, trước tiên trả lại số tiền đã chữa bệnh cho Phượng nhi. Sau đó, cho dù Trần Phượng Nhi đang sống sờ sờ bị các ngươi đánh chết, người Hạ gia cũng sẽ không nói thêm nửa câu.”
Mạc Như Nghiên nói nhẹ nhàng, Trần gia lại không có bất cứ một ngườinào dám gánh ác danh như vậy.
Đúng, bọn họ thừa nhận, bọn họ hoàn toàn không thích nha đầu Trần Phượng Nhi này. Ngày thường thấy Trần Lâm đánh Trần Phượng Nhi, cũng không ngăn cản. Nhưng nói như thế nào, Trần Phượng Nhi cũng là một mạng người. Thật sự đánh chết, lương tâm bọn họ cũng bất an.
Mà hiện nay Trần Phượng Nhi đã biến thành đứa ngốc, người Trần gia cũng không khỏi cực kỳ thổn thức, phát ra từ nội tâm cảm thấy Trần Lâm không nên xuống tay nặng như vậy.
Nay lại vừa nhắc đến tiền chữa bệnh, vừa nhắc đến cuộc sống sinh hoạt sau này của Trần Phượng Nhi, người Trần gia càng không hé răng, đều ngậm chặt miệng không nói. Ngay cả Trần Lâm, cũng quay mặt đi, coi như chưa hề sinh ra một nữ nhi là Trần Phượng Nhi.
Thái độ của Trần gia, làm cho tâm của Hạ Tiểu Thúy hoàn toàn rét lạnh, đồng thời cũng ép Lưu thị và Hạ lão cha tới cực hạn.
“Hạ gia chúng ta nuôi dưỡng!” Đột nhiên Hạ lão cha lên tiếng, vẻ mặt rất kiên định “Sau này Phượng nhi sửa thành họ Hạ. Từ nay về sau, Hạ gia nuôi dưỡng.”
“Cha!” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lập tức muốn ngăn cản. Như thế sao được? Đừng nói Trần Phượng Nhi đã thành đứa ngốc, cho dù Trần Phượng Nhi còn tung tăng nhảy nhót, các nàng cũng không muốn gánh vác phiền toái lớn như vậy.
“Hai vị đệ muội trước tiên đừng sốt ruột.” Mạc Như Nghiên vốn không muốn làm cho Chu Vân và Tưởng Xuân Hương mất mặt trước mặt mọi người. Nhưng hành động của hai người, dần dần bắt đầu chạm đến điểm mấu chốt của Mạc Như Nghiên.
“Sau này Phượng nhi do đại phòng chúng ta nuôi dưỡng. Tất cả chi phí tiêu dùng tính lên đầu Cẩm Tú Phường.” Mạc Như Nghiên vừa nói xong, người Trần gia hai mắt lập tức sáng lên nhìn sang.
Trần Phượng Nhi thật là gà chó lên trời! Không ngờ lại bay ra khỏi thôn núi nghèo khổ, vào ở trong ổ của kim phượng hoàng. Chờ tới Cẩm Tú Phường, Trần Phượng Nhi còn thiếu ăn thiếu mặc sao? Sợ rằng không có hài tử nào của Trần gia bọn họ Trần gia có thể so bì.
Sắc mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương đều có chút xấu hổ. Đồng thời, cũng rất tức giận.
Mạc Như Nghiên nói như vậy, giống như các nàng thấy chết mà không cứu. Chẳng qua nhiều hơn một chén cơm mà thôi, các nàng keo kiệt đến vậy sao? Để cho những người khác trong thôn nghe thấy, các nàng còn dám ra cửa sao?
Cho dù các nàng thật không định nuôi Trần Phượng Nhi, nhưng cũng không nhẫn tâm như Mạc Như Nghiên nói.....
“Được, vậy để cho đại phòng giúp đỡ nuôi Phượng nhi.” Mặc kệ Chu Vân và Tưởng Xuân Hương phản ứng thế nào, Lưu thị giải quyết dứt khoát, giúp Trần Phượng Nhi quyết định bước ngoặt cả đời này.
“Nếu như thế, từ nay về sau, Phượng nhi sửa thành họ Hạ, không còn liên quan gì đến Trần gia các ngươi.” Mạc Như Nghiên nói đồng thời cũng xoay người về phía Hạ Tiểu Thúy vươn tay ra.
Hạ Tiểu Thúy không chút do dự, giao Phượng nhi cho Mạc Như Nghiên.
Nàng tin tưởng đại tẩu sẽ không hại nàng. Đại tẩu giúp nàng giữ lại Phượng nhi, đó là ân đức vô cùng to lớn.
Từ đầu đến cuối, Hạ Trăn cũng không nói một lời, để mặc Mạc Như Nghiên quyết định và làm chủ. Cho đến khi Mạc Như Nghiên bế Phượng nhi, hắn mới đi qua, duỗi ngón tay chọc chọc khuôn mặt Phượng nhi.
Phượng nhi rất ngoan. Tuy nhìn mặt không tính linh động, nhưng vẫn rất đáng yêu.
Bị Hạ Trăn chọc tỉnh, Phượng nhi cũng không khóc, vươn tay muốn bắt lấy ngón tay của Hạ Trăn.
Hạ Trăn không thu tay lại, để mặc Phượng nhi bắt lấy ngón tay, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Mắt thấy Trần...... Không, Hạ Phượng nhi đã xác định nơi ăn chốn ở, mặt người Trần gia không được tự nhiên đồng thời cũng thực sự thở dài nhẹ nhõm. Ít nhất, phiền toái khó giải quyết nhất, đã đưa đi.
Biểu cảm của người Trần gia không quá che đậy, người Hạ gia đều thấy được rõ ràng. Hạ Tiểu Thúy cũng không ngoại lệ, toàn bộ nhìn thấy thật rõ ràng.
Đã không có vấn đề khó khăn là Phượng nhi này, Hạ Tiểu Thúy cũng càng thêm đúng lý hợp tình. Ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Trần Lâm, một câu, hòa li!
“Ta không hòa ly!” Nhìn trộm chỗ Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên, Trần Lâm duỗi tay muốn túm lấy Hạ Tiểu Thúy. Chờ đến chỉ có hắn và Hạ Tiểu Thúy ở một chỗ, hắn có bản lĩnh làm cho Hạ Tiểu Thúy không dám lải nhải dài dòng với hắn.
Nhưng lần này, sợ là Trần Lâm không thể dễ dàng được như ý muốn.
Hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí đứng bật dậy. Nhìn chằm chằm tay Trần Lâm muốn túm Hạ Tiểu Thúy, rất giống như muốn đánh nhau.
Bị tư thế của huynh đệ Hạ gia dọa sợ, tay Trần Lâm đã duỗi đến một nửa, đành rụt trở về. Có Hạ Trăn ở đây, dù hắn không sợ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí, cũng thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những người khác của Trần gia có chút ngốc. Lúc ở nhà, Trần Lâm nói rất hùng hồn chắc chắn, bọn họ cũng tin lời tên này, tính toán sẽ động thủ với người Hạ gia.
Nhưng mà khi đến Hạ gia rồi, không nói Trần Lâm lập tức sợ hãi, chỉ nói đến khí thế của đại tức phụ Hạ gia, đã dọa cho bọn họ không dám nói nhiều nửa câu.
Đây, đây là chuyện gì chứ? Một đám đại lão gia, thế mà lại sợ một phụ nhân? Cho dù Mạc Như Nghiên xuất thân quan gia, nhưng......nhưng cũng phải phân rõ phải trái chứ!
Phân rõ phải trái? Hiện giờ Mạc Như Nghiên không phân rõ phải trái với người Trần gia, xem người Trần gia rốt cuộc có thể nháo thành dạng gì.
Trần Lâm cuối cùng vẫn không dám chạm vào Hạ Tiểu Thúy. Nhưng đồng thời, thái độ của hắn vẫn kiên trì như cũ, cắn chết một câu, không hòa ly!
Tình huống nháy mắt có chút cứng nhắc. Người Hạ gia khẳng định sẽ không thỏa hiệp, người Trần gia liếc nhìn lẫn nhau, đều không có dự định mở miệng. Tình thế trước mắt, vẫn nên yên lặng theo dõi thay đổi mới được.
“Trần Lâm, cho dù nháo đến phủ nha tri huyện, ta cũng muốn hòa li với ngươi!” Vẻ mặt Hạ Tiểu Thúy kiên quyết cho dù chết “Nếu ngươi cưỡng ép ta nữa, ta sẽ đâm đầu vào cửa mà chết.”
Trần Lâm rất muốn tát một cái, xem Hạ Tiểu Thúy còn dám ngang bướng với hắn nữa hay không. Nhưng mà, tức giận xông lên mặt, hắn vẫn phải cố nặn ra nụ cười.
“Tiểu Thúy, nàng làm loạn cái gì vậy? Ta bảo đảm với nàng, về sau không đánh, chửi nàng còn không được à? Về sau hai ta chung sống hòa thuận, ta bảo đảm cái gì cũng nghe nàng, mọi việc đều theo nàng, còn không được sao?” Đây đã là kiên nhẫn lớn nhất của Trần Lâm. Trời mới biết hắn tốn sức lực bao lớn mới nhịn xuống lửa giận, nói ra những lời nói này.
“Đúng đúng đúng. Tiểu Thúy à, về sau nương cũng sẽ giúp con. Nếu Trần Lâm dám đánh con, nương bảo đảm đứng che trước mặt con, không cho phép Trần Lâm động vào con một đầu ngón tay, có được không?” Sau khi đã nhìn thấy khí thế của Mạc Như Nghiên, Trần đại nương cũng biết, hung hãn là không được. Nếu thật làm ầm ĩ đến phủ nha tri huyện, còn không phải Trần gia bọn họ chịu thiệt?
Suy nghĩ của Trần đại nương và Trần Lâm giống nhau, dự định dùng lời hay dỗ dành Hạ Tiểu Thúy trở về trước, tất cả lại tính toán một lần nữa.
Nghe thấy lời lấy lòng và đảm bảo của Trần Lâm và Trần Đại Nương, Hạ Tiểu Thúy chỉ cảm thấy buồn cười. Để Phượng nhi không bị đánh, nàng từng cầu xin bọn họ rất nhiều lần, bọn họ đều đã quên rồi sao?
Khi đó bọn họ không hề mềm lòng, không có dừng tay. Mà nay vẫn đứng ở nơi này bảo đảm với nàng?
Hạ Tiểu Thúy không tin, một chữ cũng không tin.
“Ta muốn hòa ly.” Mặc kệ Trần Lâm và Trần Đại Nương nói dễ nghe thế nào, Hạ Tiểu Thúy chỉ kiên trì một câu không đổi.
Hạ Tiểu Thúy vẫn nhớ, trên đường về thôn Liên Hoa, đại tẩu Mạc Như Nghiên đã hứa với nàng: Chỉ cần nàng muốn, sau này vẫn có thể ở lại Cẩm Tú Phường!
Mạc Như Nghiên xác thật có lòng muốn thu nhận Hạ Tiểu Thúy. Vì Hạ Tiểu Thúy thêu thùa không tồi, càng vì Hạ Tiểu Thúy là muội muội của Hạ Trăn.
Mạc Như Nghiên muốn ở chung với Hạ Tiểu Thúy hơn là với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương nhiều, cũng càng cam tâm tình nguyệt giúp đỡ Hạ Tiểu Thúy. Đương nhiên, điều đầu tiên là Hạ Tiểu Thúy phải hạ quyết tâm rời khỏi Trần gia.
Trần Lâm không ngờ Hạ Tiểu Thúy lại quyết tâm như thế, hơn nữa mềm cứng không ăn. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa quát lớn với Hạ Tiểu Thúy: “Muốn hòa ly? Không có cửa đâu! Đời này cho dù ngươi chết, cũng là quỷ của Trần gia ta!”
Vừa thấy Trần Lâm định động thủ, Mạc Như Nghiên đẩy đẩy Hạ Trăn.
Không cần Mạc Như Nghiên nói, Hạ Trăn cũng đã định ra tay. Mà nay nếu Trần Lâm chính mình tìm chết, hắn sẽ không khách khí.
Lấy ra thư hòa ly và mực đỏ đóng dấu mà Mạc Như Nghiên đã chuẩn bị xong từ trước đó, Hạ Trăn đi qua túm lấy một tay của Trần Lâm lăn qua mực đóng dấu rồi ấn xuống thư hòa ly.
“Ta không hòa ly!” Mặc cho Trần Lâm kêu rách cổ họng, trên thư hòa ly cũng đã để lại dấu tay của hắn.
“Các ngươi đây là cưỡng bức ta điểm chỉ, ta không thừa nhận! Ta muốn đi báo quan, ta muốn đi cáo......” Trần Lâm còn chưa nói xong, đã tự dừng lại.
Hắn thiếu chút nữa đã quên, Hạ gia còn có một vị Mạc Như Nghiên. Xuất thân của Mạc Như Nghiên như vậy, sao phủ nha tri huyện có thể nghiêng về hắn? Không đánh hắn một trận sợ là đã không tồi rồi.
Hạ Trăn ra tay rất nhanh, sạch sẽ lưu loát. Không nói Trần Lâm, đến Hạ Tiểu Thúy cũng có chút không phản ứng kịp.
Nhưng khi đã biết sao lại như thế, lại nhìn thấy sắc mặt Trần Lâm xanh mét,bất lực, Hạ Tiểu Thúy bỗng nhiên cười lên.
Trước kia nàng thật quá thê thảm. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, có đại ca và đại tẩu, nàng không cần phải sợ hãi nữa.
Người Trần gia rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng tiến lên muốn kéo Trần Lâm trở về. Nhưng mà tất cả đã muộn rồi.
Trần đại nương đặt mông ngồi ở trong sân của Hạ gia ầm ĩ nói: “Đáng chém ngàn đao mà! Đây là hủy đi nhân duyên người ta, phải bị thiên lôi đánh! Sao Hạ gia các ngươi lại có một kẻ không ra thứ gì như vậy, hắn đây là muốn huỷ hoại cả đời của nhi tử ta mà......”
Trần đại nương vừa kêu gào như vậy, ngoài cửa lớn Hạ gia, hương thân xem náo nhiệt càng thêm nhiều.
Sắc mặt Lưu thị cũng rất xấu. Không phải vì hành động của Hạ Trăn, mà bởi vì Trần Đại Nương lại dám mắng Hạ Trăn như vậy.
Ngay cả Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng biết, người Hạ gia ai cũng có thể trêu chọc, nhưng không thể đụng đến Hạ Trăn. Nếu không, mỗi người Hạ gia sẽ liều mạng với ngươi.
Thế nên Lưu thị lập tức không lưu tình mắng trở về: “Nhi tử ta làm sao? Nhi tử ngươi mới không phải cái thứ gì! Lúc nhi tử ngươi đánh khuê nữ nhà ta, có nghĩ tới kết cục như bây giờ không? Ta nói cho ngươi, các ngươi đây là đáng gặp báo ứng!”
“Ai gặp báo ứng? Chuyện trong phòng của nhi tử ta, các ngươi cũng muốn quản? Hạ gia các ngươi được tính là nhà mẹ đẻ sao? Nói là thổ phỉ cường đạo còn đúng hơn! Dựa vào cái gì mà các ngươi ép nhi tử ta điểm chỉ? Nhi tử ta không hòa ly! Các ngươi đừng mơ chúng ta sẽ thừa nhận tờ thư hòa li này! Cho dù hôm nay Hạ Tiểu Thúy chết ở trong sân này, Trần gia chúng ta cũng phải khiêng quan tài của nàng trở về!” Dù sao đã xé rách mặt, không còn gì khác để hi vọng, Trần đại nương nói lời tàn nhẫn gào to về phía Lưu thị.
“Muốn nữ nhi của ta chết ở sân này? Tâm tư Trần gia các ngươi mới là ác độc, không có ý tốt, không định cho nữ nhi của ta lưu đường sống mà! Sao nào, đánh ngoại tôn nữ của ta biến thành ngốc, kế tiếp thì đến lượt nữ nhi của ta? Các ngươi đây là định bức tử nữ nhi của ta, các ngươi mới bằng lòng bỏ qua? Hôm nay ta cũng đặt lời nói ở nơi này, nếu ai dám đụng đến nữ nhi ta một đầu ngón tay, ta sẽ liều mạng với người đó!” Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, Lưu thị là bất cứ giá nào, nói xong nhổ một ngụm nước miếng vào Trần Đại Nương đang ngồi dưới đất.
Trần đại nương né tránh nhưng không thể tránh thoát. Cứ thế bị trúng một ngụm nước bọt lễ rửa tội, nhất thời lâm vào điên cuồng.
Trần Đại Nương gào thét đồng thời cũng khơi dậy lửa giận của người Trần gia. Bọn họ cảm thấy Hạ gia đây là khinh người quá đáng bèn muốn động thủ.
Mạc Như Nghiên lùi lại phía sau. Trong lòng nàng còn ôm Phượng nhi, không thể có chút sơ xuất nào.
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương cũng trốn vào trong phòng. Thậm chí còn vội vàng cài cửa phòng lại. Việc này không liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không trêu chọc thị phi. Sau này ra cửa còn ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu thật cãi lộn đến mất mặt lẫn nhau, về sau còn lui tới làm sao?
Đứng ở dưới mái hiên, Mạc Như Nghiên nhìn Chu Vân và Tưởng Xuân Hương chỉ lo đóng cửa phòng mình lại. Hạ Tiểu Tuấn đã được Chu Vân dấu kĩ, Hạ Tiểu Nguyệt thì bị mặc kệ ở ngoài cửa.
Về phần Hạ Tiểu Hà, chắc hẳn Tưởng Xuân Hương cũng hoàn toàn không nhớ tới, một mình ngồi ở trên ghế nhỏ, vẻ mặt vô tội và mờ mịt.
“Tiểu Thúy.” Mạc Như Nghiên hô một tiếng, vừa hay Hạ Tiểu Thúy nghe thấy.
Hạ Tiểu Thúy quay đầu. Vốn không sợ trận thế của Trần gia cũng không định né tránh, lại bị Mạc Như Nghiên sai việc.
“Dẫn tiểu Nguyệt và tiểu Hà vào nhà chính đi.” Chỉ chỉ Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà, Mạc Như Nghiên nói.
“Nhưng......” Hạ Tiểu Thúy vô ý thức muốn tìm Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, lại phát hiện trong viện đã không còn bóng dáng của hai người. Lại thấy hai người đóng chặt cửa phòng, nhất thời sáng tỏ.
Hơi do dự một chút, Hạ Tiểu Thúy gật đầu, đi tới dẫn Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà đi.