Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Tinh Khai, Thẩm Liên tranh thủ đến cửa hàng bán hoa một chuyến. Lần này không cần chọn, vừa vào cửa đã muốn chín mươi chín đóa hoa hồng, còn nhờ bà chủ đóng gói cho thật xinh đẹp. Sau đó lại đi cửa hàng đồ xa xỉ, lấy đồng hồ bản thân đã đặt trước.

Đầy đủ mọi thứ, còn mua bánh ngọt trà nóng. Cuối cùng đi tới Hanh Thái.

Thẩm Liên liên hệ Tôn Bỉnh Hách trước, người này sắp xếp cái gì cũng mau chóng.

Một bó hoa hồng thật to được lấy từ hàng ghế sau ra, Tôn Bỉnh Hách hơi trừng to mắt. Không phải chứ, giai đoạn yêu đương nồng cháy còn chưa qua nữa sao?

Vừa rồi Thẩm Liên còn dùng nhà tạo mẫu của phòng làm việc, đòi hỏi khá cao, cho nên giờ phút này từ kiểu tóc tới bàn chân có thể nói là kỹ lưỡng không chút cẩu thả.

Tôn Bỉnh Hách nheo mắt suy nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra được vì cái gì.

Thẩm Liên như nhìn ra được nghi hoặc của hắn, tiến lên chủ động nói: "Tôi muốn nhận một bộ phim."

Tôn Bỉnh Hách lộ vẻ mặt như đã hiểu.

"Bề ngoài thế này có ổn không?" Thẩm Liên hỏi.

Tôn Bỉnh Hách đứng ở góc độ thẩm mỹ của người bình thường, gật gật đầu: "Đẹp."

"OK." Thẩm Liên thẳng sống lưng: "Mật ngọt chết ruồi, hẳn sẽ thành công."

Tôn Bỉnh Hách không đồng tình với lời này: "Cậu Thẩm, tôi cảm thấy... Cho dù cậu không chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, chỉ cần một câu nói ngọt là sếp sẽ đồng ý thôi."

"Nhõng nhẽo, năn nỉ chắc chắn sẽ được." Thẩm Liên nói tiếp: "Nhưng có thể làm anh ấy càng vui vẻ thì tốt hơn."

Tôn Bỉnh Hách cười khẽ: "Cậu thật là nuông chiều sếp."

Thẩm Liên: "Anh ấy cũng rất nuông chiều tôi."

Cửa thang máy vừa mở ra, bó hoa hồng chắn hết mặt Thẩm Liên, Dương Bân nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách đầu tiên, bật thốt ra: "Áo sơ mi tối hôm qua cậu đưa không đúng size rồi, quá to. ĐM... Không đến mức! Cậu chỉ mua nhầm một chiếc áo thôi, còn mua hoa hồng để xin lỗi? Chúng ta..."

Tôn Bỉnh Hách trợn trắng.

Giây tiếp theo, Thẩm Liên ló đầu từ một bên ra, trên mặt rất có hứng thú, ý bảo Dương Bân tiếp tục.

Dương Bân: "..."

Hắn chỉ trêu chút thôi.

"Đừng để ý tới anh ấy." Tôn Bỉnh Hách nói: "Cậu Thẩm, chúng ta đi."

Đi xa, Thẩm Liên hỏi Tôn Bỉnh Hách: "Hai anh còn mua áo sơ mi cho nhau?"

"Đều là tôi tặng anh ấy." Tôn Bỉnh Hách hào phóng: "Khi trước, lúc tôi không đủ ăn mặc, Dương Bân giúp tôi rất rất nhiều."

Thẩm Liên sáng tỏ.

Sở Dịch Lan mới vừa họp xong, đang tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn, lọt vào trong tầm mắt là một bó hoa hồng đỏ rực cháy như ngọn lửa.

Thẩm Liên cầm nó hơi gian nan, mới vừa rồi Tôn Bỉnh Hách còn bảo giúp đỡ nhưng y khéo léo từ chối, phải tự mình cầm mới có thành ý.

Sở Dịch Lan nhìn thấy là Thẩm Liên, trên mặt mới xuất hiện ý cười. Từ người này đặt hoa hồng lên trên bàn, đứng tại chỗ thở hổn hển nửa phút đồng hồ, sau đó lại như hiến vật quý lấy một cái hộp gỗ được chế tác công phu, to hơn nắm tay từ trong túi ra. Y mở ra, đi đến gần, là một chiếc đồng hồ màu trắng, xem nhãn hiệu cũng hơn một trăm ngàn.

Sở Dịch Lan nhướng mày: "Không cần sống nữa? Em mới kiếm được bao nhiêu tiền đâu?"

Thẩm Liên suýt chút không thở nổi.

"Sếp." Tôn Bỉnh Hách nhỏ giọng sửa lại: "Lúc sau, cậu Thẩm quay chương trình thực tế cùng với quảng cáo, thu nhập cũng tính là khả quan."

Thẩm Liên hừ khẽ.

Sở Dịch Lan khụ khụ, cầm lấy đồng hồ thưởng thức.

Thẩm Liên: "Thích không?"

Sở Dịch Lan: "Không dám thích."

"Hửm?"

"Em có ý đồ gì?" Sở Dịch Lan nói: "Khi không lại tỏ ra ân cần, một câu tiếp theo còn cần tôi phải nói à?"

Tôn Bỉnh Hách lập tức lui ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa văn phòng lại.

Thẩm Liên lập tức tiến lên ôm lấy Sở Dịch Lan, ngồi vắt ngang trên đùi người đàn ông, vòng lấy cổ anh rầm rì: "Có một bộ phim, rất rất hay. Anh có biết Lưu Tông không? Đạo diễn của 《Vô tận》, rất trâu bò. Anh Hồ khó khăn lắm mới giành được cho em."

Sở Dịch Lan rất biết bắt lấy trọng điểm: "Đề tài gì?"

"Cảnh sát tội phạm..."

Sở Dịch Lan: "Em vừa mới nghỉ ngơi khoẻ hơn một chút, đã muốn đi quay phim?"

"Không nhiều cảnh diễn lắm." Thẩm Liên nhấn mạnh, sau đó vô cùng hăng hái cọ lên cổ Sở Dịch Lan: "Xin anh, cho phép đi mà Sở gia, em thật sự rất muốn quay phim, trong mơ cũng muốn"

Ánh mắt Sở Dịch Lan buông lỏng. Anh cũng chưa nói muốn bắt Thẩm Liên từ bỏ nghiệp diễn, dù gì y đã từng tỏ rõ là bản thân thích rồi.

Hơi thở Thẩm Liên phun lên vành tai, tê dại còn kèm theo một câu: "Ông xã..."

Sở Dịch Lan: "?"

Đồng hồ suýt chút rơi xuống đất, Sở Dịch Lan vội bắt lại, đặt lên bàn rồi mới khiêng Thẩm Liên đi vào phòng bên cạnh.

"Chậm thôi, em mới vừa mới tạo kiểu tóc đấy!" Thẩm Liên nhịn cười.

*Lời của Thuỷ Tích:
Tui tức cái lồng ngực quá à >_< Tui làm xong chương rồi, copy qua không để ý bị mất một đoạn :(((( Mai tui làm làm rồi up bù nghen 🥹🥹🥹

Vô dụng, Sở Dịch Lan dùng hành động của bản thân để chứng minh cho Thẩm Liên biết, nói cái gì ra thì phải gánh hậu quả cho lời nói đó.

Lúc Dương Bân định đi tìm Sở Dịch Lan, bị Tôn Bỉnh Hách cản lại.

"Tôi vừa mới vào nhìn rồi, không có trong đó."

"Đi rồi?"

"Buồng cách vách." Giọng Tôn Bỉnh Hách càng đè thấp hơn: "Chắc là cậu Thẩm sẽ được như mong muốn."

Thẩm Liên không biết gọi bao nhiêu câu "ông xã", bắt đầu chỉ là gọi đùa, trêu Sở Dịch Lan chút thôi, trước đây lúc trên giường cũng chưa từng gọi như vậy, ai biết Sở Dịch Lan lại có phản ứng lớn đến thế.

Xong việc, Thẩm Liên như con cún chết ghé vào trên giường, bên ngoài tiếng gió lại rít gào lần nữa.

"Xem như em giỏi." Sở Dịch Lan lộ ra vẻ mặt thỏa mãn nhưng trong giọng nói lại như bản thân đã nhường nhịn rất nhiều: "Đi quay đi, chỉ cần cẩn thận không để bị thương, tôi sẽ không tức giận."

Thẩm Liên cố hết sức đá anh một cước.

Sở Dịch Lan còn có một điều kiện, đi đóng phim không thành vấn đề nhưng phải có Tôn Bỉnh Hách đi theo sát bên nhìn chằm chằm.

Khi trợ lý Tôn nhận được tin này hơi nhướng mày, sau đó ý cười trên môi dần lan rộng ra tựa gợn sóng lăn tăn, đã tới mức độ không thể khép lại được nữa.

Hì hì

Không cần phải đối mặt với đám đối tác ngu ngốc, không cần phải xử lý công việc rườm rà, chỉ cần phát huy như bình thường trông chừng cậu Thẩm, bảo vệ an toàn của y, lấy cùng số tiền lương nhưng thoải mái hơn nhiều. Trợ lý Tôn thật sự siêu yêu công việc này!

Tôn Bỉnh Hách an ủi Dương Bân: "Không cần phải hâm mộ, đợi khi nào anh cũng mạnh như tôi là có thể gánh vác nhiệm vụ quan trọng này."

Dương Bân tức giận bật cười: "Cút đi"

Lời này Dương Bân từng nói với Tôn Bỉnh Hách, khi đó hắn vẫn là trợ lý riêng duy nhất của Sở Dịch Lan, mà Hanh Thái cũng không ngừng gặp phải thăng trầm lên xuống, chưa được vững chắc như bây giờ.

Mỗi khi Tôn Bỉnh Hách phải lau mồ hôi vì Dương Bân và Sở Dịch Lan, họ đều có thể bằng vào sự bình tĩnh cực độ và thủ đoạn tàn nhẫn giành được chiến thắng sau cùng.

Tôn Bỉnh Hách nhìn mà trong lòng sóng cuộn dâng trào, lại vô cùng sùng bái, Dương Bân sẽ an ủi: "Không cần phải hâm mộ, đợi khi nào cậu cũng mạnh như tôi là có thể gánh vách nhiệm vụ quan trọng này."

Trước khi vào đoàn phim, còn phải thử vai, quyết định ngày rồi đúng hạn tới là được.

Thật trùng hợp, ba của Lý Dật bị bệnh, Thẩm Liên bèn cho cậu ta nghỉ dài hạn, để Tôn Bỉnh Hách thế chỗ.

Nào chỉ là vị trí của Lý Dật, một mình Tôn Bỉnh Hách hẳn là có thể gánh luôn cả một phòng làm việc.

Tóm lại, khi hắn theo Thẩm Liên bước từ phòng làm việc ra, sắc mặt chưa nói tới hài lòng, mà là vừa đủ không có gì để bắt bẻ như trong dự kiến thôi.

Khuông Thành Hải từ phòng kế hoạch đối diện đi ra, cười khanh khách, mỗi lần ông ta thấy Thẩm Liền đều cười, giống như Thẩm Liên đã trở thành cây rụng tiền che trời rồi vậy.

Giây tiếp theo lại nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách, Khuông Thành Hải quyết đoán quay đầu bước đi, tốc độ quá nhanh thế cho nên "Rầm" một tiếng đụng phải cánh cửa thủy tinh, cái mũi cũng đau nhói.

Một đám người hô "Khuông tổng", Thẩm Liên đang định giúp một tay để giữ lại thể diện cho Khuông Thành Hải ở Tinh Khai, lại chợt nghe thấy tiếng cười nhạo của Tôn Bỉnh Hách từ phía sau truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK