Hoàng Giai Xán có cảm giác kỳ dị như đang trong mơ.
Nhưng cô ấy lợi hại như vậy từ khi nào chứ? Nằm mơ mà cũng có thể mơ ra được mặt người rõ ràng đến thế, soái ca bùng nổ đến thế.
Thật sự bùng nổ, nếu đặt trong giới giải trí, một khi bị đưa ra ánh sáng chỉ cần chuẩn bị chút là lập tức ra mắt được rồi
Nhưng trong lòng Hoàng Giai Xán lại biết rất rõ, đối phương không đơn giản.
Hoàng Giai Xán lăn lộn trong giới giải trí mấy năm nay đã tiếp xúc đủ loại ông chủ, làm người tự trọng thân thiện đã là cực phẩm. Mà người đàn ông trước mắt này, cho dù khiêm tốn cũng không thể che giấu hơi thở của tầng lớp người đứng ở vị trí cao, không thấy chút không đàng hoàng nào, gương mặt lại đẹp tới giật mình, là cực phẩm trong cực phẩm.
ĐM...
Hoàng Giai Xán đã hoàn toàn tỉnh táo, thì ra... Thẩm Liên không có nói đùa...
Ha ha ha, CMN! Rốt cuộc đám người trên mạng đang cười nhạo Thẩm Liên cái gì chứ?
"Sao lại ngơ ra đó rồi?" Thẩm Liên vươn tay quơ quơ trước mặt Hoàng Giai Xán.
Sở Dịch Lan: "Tôi đi gọi bác sĩ."
Sở Dịch Lan mới vừa ra cửa, trong mắt Hoàng Giai Xán lập tức lóe ánh sáng! Cô ấy bắt lấy cổ tay Thẩm Liên, giọng điệu cấp bách: "Cậu chơi thật hả?"
Thẩm Liên chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu Hoàng Giai Xán muốn nói cái gì.
"Này, cô có thể để ý tình huống của bản thân lúc này không? Mới vừa thoát khỏi nguy hiểm mà còn tâm trạng hỏi chuyện này?" Thẩm Liên nở nụ cười: "Với lại, tôi nói rồi mà, là mấy người không tin đó chứ."
Hoàng Giai Xán: "..."
Chẳng mất bao lâu, Ninh tư Hàm đẩy cửa bước vào, Sở Dịch Lan đi theo phía sau.
Hoàng Giai Xán lại đột nhiên nhớ tới một câu nói trên mạng: "Phía sau một gương mặt đẹp trai, là một gương mặt càng đẹp trai hơn."
Trong lúc khám, Hoàng Giai Xán lại trở về trạng thái ngơ ngác, Ninh tư Hàm đột nhiên hỏi: "Bây giờ cảm thấy thế nào?"
Hoàng Giai Xán bật thốt ra: "Đói."
Ninh Tư Hàm: "Đói là được, ăn bữa cơm rồi nghỉ ngơi, nếu có gì không khỏe chào mừng tới tìm tôi." Dừng một chút, Ninh Tư Hàm hỏi: "Có tiện ký tên cho tôi không?"
Sở Dịch Lan quay đầu nhìn.
Ninh Tư Hàm giải thích: "Bạn gái tôi rất thích cô."
Hoàng Giai Xán vươn bàn tay từ cổ tay áo ra, rất có phong thái nhấc bút vẽ tranh: "Nào!"
Hoàng Quý Phi có gương mặt nhỏ, cũng không nhọn, đường cong cằm mượt mà, làn da trắng nõn, mắt mũi tinh xảo xinh đẹp. Vốn nên là loại hình con gái cưng nhưng người ta biết làm dáng, đuôi mắt chỉ cần khẽ nhướng lên là thanh thuần cùng quyến rũ cùng tồn tại. Lại thêm diễn xuất uyển chuyển, độ nhận diện cao, có thể nói là không thể thay thế trong giới giải trí nước nhà.
Fanboy đều bị đẩy ra sau, fangirl của cô ấy càng đông hơn.
Mãi đến khi ngồi trên xe, Hoàng Giai Xán mới có cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô ấy đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn về nhà ngủ."
Thẩm Liên: "Cơm nước xong rồi ngủ."
Hoàng Giai Xán lúng túng: "Cậu không dễ mới ra ngoài được, không đi hẹn hò?"
"Hẹn một ngày ở nhà rồi."
Hoàng Giai Xán nhắm mắt lại. "Hẹn một ngày", "Ở nhà", Thẩm Liên, cậu đúng là không xem tôi là người ngoài mà!
Với lại... Bàn tay Hoàng Giai Xán đặt trên đầu gối khẽ siết chặt. Nội dung này quá k.ích thí.ch, hẹn thế nào? Có vui sướng không?
Mình không nên hưng phấn như vậy, ngẫm nghĩ một hồi, Hoàng Giai Xán bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ tâm trạng khi cắn CP chính là như thế này?
Hoàng Quý Phi cũng không muốn đâu! Nhưng hai người này lại ở ngay trước mặt cô ấy!
Rốt cuộc chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng.
Thẩm Liên xuống xe mở cửa giúp Hoàng Giai Xán: "Tôi dìu cô?"
Đầu Hoàng Giai Xán lắc như trống bỏi, bọc chặt áo khoác, khăng khăng muốn tự mình xuống xe.
Gọi món xong, đồ ăn lên bàn, Hoàng Giai Xán không khỏi âm thầm cảm thán: Thẩm Liên, cao thủ.
"Nhìn xem, có cần thêm cái gì nữa không?" Sở Dịch Lan hỏi.
Hoàng Giai Xán ngẩng đầu đối diện với tầm mắt người đàn ông, giật mình một cái, lập tức nói lắp: "Không không không, đủ rồi."
"Không đến mức đó chứ Quý Phi." Thẩm Liên cười khẽ: "Cô từng trải mấy năm nay, cảnh tượng gì mà chưa từng thấy?"
Hoàng Giai Xán: "Lần đầu tôi gặp cảnh tượng này."
Thẩm Liên: "..."
"Cô là bạn của Thẩm Liên." Sở Dịch Lan nói: "Tôi là người yêu của em ấy, họ Sở, Sở Dịch Lan."
A ~
Người yêu ~
Pháo hoa trong mắt Hoàng Giai Xán lập tức nổ tung, biểu cảm trên mặt hơi không khống chế được, hờn dỗi mỉm cười lườm Thẩm Liên: Thằng nhóc cậu.
Thẩm Liên suýt cười ra tiếng, ai nói trước nay Hoàng Giai xán rất biết khống chế biểu cảm trên mặt chứ?
"Chào anh Sở." Cô gái vô cùng phóng khoáng: "Tôi là Hoàng Giai Xán."
Sở Dịch Lan gật đầu.
Hoàng Giai Xán thật sự đói bụng, vốn trước khi bị lừa đi đã không ăn gì, miếng đầu tiên còn chưa có cảm giác, tới miếng thứ hai dạ dày đã rít gào kêu r.ên. Cô ấy ăn cơm không tiếng động, dù mồm to ăn cũng trông dễ thương. Ăn được một nửa, Hoàng Giai Xán thở phào một hơi, sống rồi!
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Dịch Lan đang gắp đồ ăn cho Thẩm Liên. Thẩm Liên không thích ăn giá, người đàn ông đang nhặt từng cọng từng cọng ra.
Hoàng Quý Phi có được tin tình báo không chỉ hưng phấn, thậm chí có loại hạnh phúc, cảm động lây. Kiêu ngạo!
Chân tướng không ai tin cũng không ai nhìn thấy, bây giờ đang ở ngay trước mắt cô ấy.
Trời đã sinh Hoàng Quý Phi này, ruộng dưa muôn đời không bị bỏ hoang!
Nhưng là không được nói lung tung, Thẩm Liên thích kể lể là một chuyện, mà cô ấy tự nhảy ra lại là một chuyện khác, không được đâm sau lưng bạn bè... Động tác nhai của Hoàng Giai Xán dần chậm lại. Vì sao lúc cô ấy nghĩ tới đây lại cho rằng Thẩm Liên sẽ rất vui lòng khi cái miệng của mình tía lia chứ?
Cơm nước xong, Thẩm Liên nói đưa Hoàng Giai Xán về.
Hoàng Giai Xán: "Không cần không cần, tôi gọi điện kêu trợ lý."
"Đừng phí công như vậy, đi xe chúng tôi mau hơn."
Chỗ Hoàng Giai Xán ở có hoàn cảnh rất tốt, an ninh cũng không tệ, thiết bị trước cửa không nhận ra biển số xe của Sở Dịch Lan cho nên chỉ có thể dừng lại.
"Ra khỏi chỗ này, phía trước đó chính là nhà của tôi." Hoàng Giai Xán vươn ngón tay chỉ.
Thẩm Liên tập trung phân biệt: "Là căn mà trên tường vẽ Pikachu kia đó hả?"
"Đúng..."
"Ừ, vậy cô về đi." Thẩm Liên nói: "Có gì gọi điện nhé."
Trước khi xuống xe, vẻ mặt Hoàng Giai Xán nghiêm túc: "Thẩm Liên, chuyện đêm nay rất cảm ơn cậu và anh Sở, về sau có gì cần tôi giúp cứ nói nhé."
Thẩm Liên cười nói: "Được."
"Ừm..." Hoàng Giai Xán ngập ngừng: "Cái áo tôi đang khoác là..."
"Của tôi." Sở Dịch Lan mở miệng: "Cô mặc đi, không sao."
Sao mà được?
Hoàng Giai Xán lập tức cởi ra, động tác tay lưu loát lật lại, gấp gọn gàng, sau đó như nâng châu báu đặt lên ghế, xuống xe chạy trốn, mọi thứ liền mạch lưu loát.
"Này?" Thẩm Liên cũng chưa kịp cản lại.
Hoàng Quý Phi trong bóng đêm giẫm trên giày cao gót mà như đi trên đất bằng.
Sở Dịch Lan nhìn lướt qua áo khoác của chính mình: "Người bạn này của em cũng không tệ lắm."
Thẩm Liên: "Trước nay mắt em lúc nào chẳng tốt."
Đêm nay Thẩm Liên không về đoàn phim, sợ mình vừa nhìn thấy Bàng Triết và Tô Minh Nguyên sẽ không kìm được đấm hai người họ.
Đáy mắt Sở Dịch Lan hiện lên u tối, những người này ra tay với Hoàng Giai Xán, còn Thẩm Liên thì sao? Có từng có ý đồ với Thẩm Liên không?
Thật ra chuyện này không cần Thẩm Liên ra mặt. Hoàng Giai Xán vừa về tới nhà, tắm rửa xong, bôi kem dưỡng lên mặt, ngồi trên ghế, bắt đầu cầm lấy điện thoại gọi đi.
Tạm thời không nói tới Bàng Triết, Tô Minh Nguyên chắc chắn không trốn thoát được. Đó là tiệc gì, ông ta dám nói không biết? Một đạo diễn giúp diễn viên chính lừa bịp nghệ sĩ khác, nói ra như vở kịch đen. Nhưng nếu đã làm thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Hoàng Giai Xán muốn khiến Tô Minh Nguyên hiểu được, mấy năm nay cô ấy không có lăn lộn uổng phí.