Anh vệ sĩ làm xong việc lập tức rời đi, dù Thẩm Liên mời ở lại ăn cơm cũng nhất quyết không chịu.
Trước đó Sở Dịch Lan đã nghe Thẩm Liên kể sơ về tình hình đoàn phim nên sáng nay đặt mua nhiều chứ không ít. Thẩm Liên vừa thấy mấy hộp đồ ăn chất như núi là biết đủ cho cả đoàn ăn rồi.
"Nào mọi người, đừng khách sáo, ai cũng có phần hết." Thẩm Liên lên tiếng mời gọi mọi người.
Đạo diễn Hoàng nhắm ngay đậu hủ non và bánh bao nhân thịt, phấn khởi nói: "Nhờ cậu Thẩm mà cuối cùng cũng được ăn một buổi ra hồn."
Thẩm Liên cầm phần thịt heo xào tương và bánh cuốn, cười đáp: "Đạo diễn nói quá lời rồi."
Họ vừa bắt đầu ăn, những người khác cũng không ngại ngùng nữa.
Đồ ăn đặt từ nhà hàng lớn, mùi vị miễn chê, huống gì hai ngày nay đều ăn bánh mì và cơm hộp tự sôi.
Giang Dữu: "Ăn ngon muốn khóc luôn."
Thẩm Liên đưa cho cô ấy một chiếc bánh đậu đỏ: "Vậy thì ăn nhiều lên."
Mọi người trong đoàn phim 《Thâm Uyên · Khởi Sự》 đều rất dễ gần, chẳng có ai giống Thi Trúc Kiệt hay Bàng Triết cả. Mấy diễn viên nam và hai diễn viên nữ duy nhất đều rất hợp tác, quay phim lần này nhẹ nhàng mà thoải mái.
Dù có cực nhọc tới đâu, Thẩm Liên vẫn thấy vui.
Nhờ mọi người phối hợp ăn ý nên chỉ mất hai mươi ngày là Thẩm Liên đã quay xong toàn bộ cảnh trong rừng của mình. Còn lại khoảng một phần ba nữa, y không cần ở lại. Lúc tạm biệt đạo diễn Hoàng và cả đoàn, Thẩm Liên vẫn hăng hái phấn chấn như ngày nào.
Bên Thẩm Liên thuận lợi là thế, còn phía Sở Dịch Lan... Chẳng biết đã sống sót qua hai mươi ngày này thế nào.
Thẩm Liên quyết định báo cho Sở Dịch Lan trước một đêm mình về Cừ Đô. Cả đêm hôm đó, Sở gia không ngủ được. Nói ra chẳng ai tin, rõ ràng không phải mới ngày đầu yêu nhau, có cần vậy không?
Cần chứ.
Nhưng Thẩm Liên cũng không vội đoàn tụ với Sở Dịch Lan ngay.
Phòng làm việc căn cứ theo lịch trình đã đăng tin Thẩm Liên kết thúc quay phim lên Weibo, fan hâm mộ tự phát tổ chức ra nhà ga đón y.
Tòa nhà Tinh Khai nằm ở khu vực giao thông sầm uất, chắc chắn không thể để xảy ra tắc đường. Đến khi Hồ Khải Lam hay tin thì fan đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Anh ta tranh thủ mắng bên vận hành vài câu vì không báo trước, rồi thông báo lại cho Thẩm Liên. Thẩm Liên không có ý kiến. Vừa lúc trên đường quay về Cừ Đô có một khu tham quan gần nhà ga, gặp mặt fan ở đó cũng được.
Nhóm fan có chừng một trăm người, đều ở gần Cừ Đô, còn những người ở xa chỉ đành nhờ các chị em nhìn Thẩm Liên thay phần mình.
Trên đường tới, Thẩm Liên có nói với Sở Dịch Lan, ý là gặp fan xong sẽ tới Hanh Thái tìm anh.
Sở Dịch Lan chỉ ừ một tiếng.
Khu tham quan mà Thẩm Liên nói trước đây có trồng phong đỏ, sau đó bị di dời nên chẳng ai đến nữa. Về sau trở thành nơi cho các hộ dân địa phương bày sạp bán một ít rau dưa trái cây nhà mình cho xe cộ qua lại.
Hôm nay trời nóng, mấy hộ dân bày quán gần như không có ai, may mà lều tạm vẫn còn, fan có chỗ tránh nắng.
Mọi người trò chuyện rôm rả chẳng ai để ý tới một chiếc Porsche đã lặng lẽ chạy vào từ lúc nào.
"Ông xã của tôi cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là có người thương rồi."
"Thôi có thể chấp nhận được. Bà xem chị dâu đúng là một kiệt tác tốt nghiệp của Nữ Oa."
"Chuẩn luôn."
Mấy cô gái tụ lại tám chuyện, nói rồi cười khúc khích đầy mãn nguyện.
"Chị dâu mấy cô nói... Là ai?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, ngay cả hoang mang cũng có vẻ lạnh nhạt.
"Cậu làm fan nam mà kém quá, còn ai nữa? Một màn ảnh thoáng qua trên tầng hai của Giải thưởng Bách Hợp hôm đó..."
Cô gái đang trả lời câu hỏi vừa nói vừa quay đầu lại, sau đó im bặt.
Người bên cạnh thấy thế, tò mò hỏi: "Sao vậy chị..."
"Chị? Chị cũng tới rồi? Thế thì tốt..."
Mỗi câu đều bị ngắt giữa chừng.
Cách đó hai mét, một người đàn ông cao ráo đang đứng. Quần tây, áo sơ mi trắng, không khoác vest, tay áo xắn đến khuỷu tay, tuy đeo kính râm nhưng gương mặt kia, chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được.
Một cô gái ngồi gần đó là người phản ứng đầu tiên. Nhưng dùng "trợn mắt há hốc mồm" cũng không đủ để miêu tả vẻ mặt của cô ấy. Rõ ràng là mơ màng giống như trong mộng, thì thào một câu: "... Chị dâu?"
Mày kiếm Sở Dịch Lan hơi nhíu: "Tôi không phải."
Dựa theo tình huống thường thấy, lẽ ra sau khi mọi người hết khiếp sợ sẽ lập tức hết ầm lên rồi xông tới vây xung quanh, dù gì người yêu công khai của thần tượng nhà mình tới rồi mà!
Nhưng lực uy hiếp mười năm như một ngày của Sở gia chưa từng suy giảm vì bất cứ hoàn cảnh nào, cho dù đã cởi bỏ vẻ ngoài phong sương thì ranh giới giữa anh với người khác vẫn rõ ràng.
"Anh... Anh nói, anh không phải chị dâu của chúng tôi?"
Sở Dịch Lan: "Không phải."
Sắc mặt mấy cô gái đều thay đổi. Công khai là giả?!
Trong một chốc lát, suy nghĩ của mọi người đã bay xa. Gì mà Thẩm Liên dựng chuyện yêu đương, giả vờ yêu để tạo độ hot, tỏ tình không thành nên tung tin vân vân đủ kiểu tình huống đều nghĩ tới. Ngay cả một trạm tỷ đang đi cũng bước chậm lại, nghĩ nếu thật sự như vậy thì Thẩm Liên phải làm sao đây, mấy người họ phải làm sao đây?
Sở Dịch Lan thấy họ vậy cũng hiểu được chút ít, lập tức giải thích: "Tôi là người yêu của Thẩm Liên nhưng tôi không phải chị dâu."
Trong không khí vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Thả lỏng xong, mọi người lại bị câu "người yêu của Thẩm Liên" đánh choáng váng, cảm xúc xoay chuyển quá nhanh làm đầu óc quay cuồng.
Mẹ ơi, từ miệng người đàn ông như vậy nói ra hai chữ "người yêu", đúng là quá cuốn hút!
Hôm nay cũng có fan nam đến. Đàn ông ấy mà, cạnh tranh là bản năng, trên mạng thì chê người yêu của Thẩm Liên đủ kiểu, nào là "tây trang là chỉnh hình tốt nhất", "một khi đổi thành áo ngủ là dọa chết mấy người"... Nhưng khi thấy người thật, đều câm miệng không lên tiếng.
"Chị dâu..." Một cô gái vừa mở miệng, thấy Sở Dịch Lan quay đầu lại, tháo kính râm xuống. Khi bị ánh mắt sâu thẳm đó nhìn chăm chú, nói thật, cô ấy cảm thấy như bị soi hết chuyện xấu đã làm cả đời này: "Anh hai!!"
Sở Dịch Lan gật đầu: "Xin chào."
Bé Liên giỏi thật, mọi người nghĩ thầm. Sở Dịch Lan tuấn tú là ai cũng nhìn thấy được nhưng cái khí chất sắc bén kia không phải ai cũng dám chạm vào. Không phải kiểu xa vời không thể với tới, mà là loại mang tính công kích có thể làm người ta đầu rơi máu chảy sau một tiếng cảnh cáo.
"Anh, anh hai, sao anh lại đến đây vậy?"
Sở Dịch Lan trả lời: "Đúng lúc có rảnh nên đến đón em ấy."
Lòng hóng hớt của mọi người lập tức dâng trào: "Nghe anh hai nói như là quan hệ giữa hai người rất tốt đẹp?"
Sở Dịch Lan: "Tốt lắm."
A a a!
Tôn Bỉnh Hách vừa dùng điện thoại xử lý vài việc, xuống xe thấy cảnh tượng trước mắt thì bước chân hơi chậm lại, câu "sếp" cũng nuốt ngược trở vào.
Mọi người lập tức chú ý đến Tôn Bỉnh Hách. Có người nhìn ra được quan hệ giữa họ: "Anh hai, là thư ký của anh hả?"
"Cũng gần như thế."
Thật ra lúc quyết định đến đây, anh hơi bốc đồng. Vốn chỉ định tìm một chỗ yên tĩnh chờ tới khi họp mặt fan kết thúc sẽ đưa Thẩm Liên về nhà, để Giang Dữu lái xe bảo mẫu rời đi cho đỡ tốn công qua lại.
Ai ngờ nơi này ngoài mấy cái lều ra thì không có một bóng cây nào, vì thế Sở Dịch Lan định ngồi trên xe không xuống. Sau đó, cửa sổ xe mở hé ra, nghe thấy họ cứ "Thẩm Liên, Thẩm Liên" mãi.
Thế là lại không kìm được xuống xe nghe thử.