Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Liên cùng Sở Dịch Lan ở lại Vân Thành chơi một tuần.

Đương nhiên, đa số thời gian đều ở trong biển hoa hồng họ vừa mới mua này. Nhà gỗ nhỏ trải qua cải tạo không ngừng, bây giờ đã trở thành một căn nhà cao cấp vô cùng đặc sắc, chẳng thiếu thứ gì. Thậm chí còn làm thông cầu thang lầu hai, sau khi sơn sửa lại thả thêm một cái bồn tắm lớn.

Lúc ngâm mình trong bồn nhìn ra xa, có thể nhìn thấy hình dáng đóa hoa vươn mình trong đêm đen.

Sếp Sở mua luôn một mảnh đất rộng lớn bên ngoài, ở xung quanh đều là địa điểm khai thác du lịch, anh lại chiếm lấy con đường hoàng kim làm của riêng. Vừa đến tối, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, giống như trong trời đất này chỉ còn lại có hai người họ vậy.

Cái gì cũng tốt, chỉ là cậu Thẩm hơi thấy tiếc nuối. Sở Dịch Lan đêm đó càn rỡ trắng trợn nói ra ha.m m.uốn là BẢN GIỚI HẠN!

Bởi vì mấy ngày sau đó cho dù Thẩm Liên dụ dỗ thế nào, Sở Dịch Lan cũng chỉ hành động chứ không nói lời nào.

Ngày trở về Cừ Đô, Thẩm Liên mang theo một ít quà tặng về cho mấy người Tôn Bỉnh Hách. Mà chiếc máy bay riêng này vừa đáp xuống đất đã bị Sở Dịch Lan lấy đi rồi.

Không cần nghĩ, có lẽ nó đã được mang đi quét sơn mạ vàng, hận không thể thắt cái nơ con bướm rồi giấu ở một nơi an toàn nhất.

Thẩm Liên mới nghỉ ngơi một ngày đã phải đi tham gia hoạt động Hồ Khải Lam sắp xếp.

Phía tổ chức là Tinh Khai, tiến cử một đám nghệ sĩ, mà một phía khác đương nhiên là các đối tác nhãn hiệu lớn. Nếu được nhìn trúng trong bữa tiệc này xem như đã có một cơ hội để bật lên.

Thẩm Liên đến hội trường bữa tiệc, không ngờ Khuông Thành Hải đã ở đó rồi.

Hiện giờ sếp Khuông hoàn toàn có vốn liếng để kiêu ngạo, có chỗ dựa được ngẩng cao đầu không nói, nghệ sĩ công ty đều hăng hái ganh đua. Ông ta vốn đang đứng giữa một đám người vây quanh, bưng champagne lộ vẻ mặt sâu xa khó lường. Nhưng vừa xoay người nhìn thấy Thẩm Liên, khóe mắt đuôi lông mày đều bắt đầu run rẩy.

Thẩm Liên xem hiểu ý của ông ta, tìm một chỗ vắng vẻ đợi.

Quả nhiên, chẳng bao lâu Khuông Thành Hải đã tới, hình tượng giàu có hào sảng không còn sót lại chút gì, vẻ mặt đau đớn khóc lóc kể lể: "Bà chủ! Lần sau chúng ta đừng làm vậy nữa được không? Cậu chào tạm biệt tiêu sái như vậy làm tôi suýt bị đám cáo già đó xé xác ra, tới bây giờ còn có người gặn hỏi tôi đấy."

Thẩm Liên khô cằn cười: "Xin lỗi nha, hôm đó tôi vui quá..."

Khuông Thành Hải nghe vậy cũng không rối rắm: "Hì hì, tôi hiểu, sinh nhật mà. Tôi cũng định tặng sếp Sở gì đó lại sợ sếp không vừa mắt cho nên đành nhờ trợ lý Tôn mua cả phần của tôi luôn."

"Được, trở về tôi sẽ nói với anh ấy."

Khuông Thành Hải cười càng hớn hở hơn: "Chốt!"

Ai không muốn tấm lòng hoặc công lao của mình được ông chủ nhìn thấy? Nói chuyện với Thẩm Liên siêu thoải mái, không gây khó dễ không chối đây đẩy, chuyện gì ra chuyện đó.

Trở lại hội trường bữa tiệc, KHuông Thành Hải tự dẫn Thẩm Liên đi gặp vài ông chủ lớn.

"Nổi tiếng" đúng là nuôi dưỡng con người, nơi Thẩm Liên xuất hiện thì những nghệ sĩ khác lập tức lu mờ, không ánh sáng ngay.

Đi xong một vòng, Thẩm Liên cũng thấy hơi mệt nhưng quan hệ lại dồi dào lên, sếp Khuông giúp đỡ rất nhiều.

"Anh Thẩm." Có người ở phía sau gọi.

Thẩm Liên vừa nghe tiếng đã cười quay đầu lại: "Trần Mộc?"

So với rất nhiều nghệ sĩ ăn mặc tinh tế xinh đẹp khác, Trần Mộc lại có vẻ giản dị hơn chút. Nhưng một ít phẩm chất riêng trên người cậu ta cũng là người khác dù có làm thế nào cũng không có được.

Thẩm Liên từng nghe Hồ Khải Lam nói, với tính cách của Trần Mộc, nói cậu ta thiệt thòi thì đúng là có một chút. Nếu nói cậu ta quá thiệt thòi, người ta bao dung chịu đựng, ý thù địch hay ý xấu gì cũng chấp nhận được, trước nay đều không để trong lòng, người thường vốn không thể làm cậu ấy bị thương được.

Chỉ riêng chuyện bị giành trang phục tài trợ, Thẩm Liên đã nghe thấy hai lần. Đương nhiên y có tức giận, muốn đi nói cho ra nhẽ nhưng đều bị Hồ Khải Lam và Trần Mộc cản lại.

"Chuyện nhỏ." Trần Mộc luôn luôn là hai chữ này.

Đêm nay Trần Mộc chỉ mặc một bộ vest màu đen, làm một kiểu tóc đơn giản, đồng hồ dường như đều là cùng một nhãn hiệu đó. Trên người cậu ta có một loại thuộc tính "yêu cái cũ", một cái rũ mắt trong tích tắc thôi cũng sẽ có ánh sáng thời trước nhẹ nhàng chậm rãi tràn ra.

Có lẽ là thời gian trước đóng phim phải phơi nắng nhiều, Trần Mộc hơi đen một chút.

Thẩm Liên kéo Trần Mộc tới trò chuyện một hồi.

Đáng nhắc tới chính là một vai diễn trước của Trần Mộc được công chúng yêu thích, fan cũng không ít, trên các quảng trường đều có không ít video cắt nối biên tập. Lại thêm có Tinh Khai thấy cậu ta có tiềm năng cũng bằng lòng cho tài nguyên, fan tăng lên rất nhanh chóng.

"Lại đây, lại đây." Khuông Thành Hải đi ngang qua, cười với Thẩm Liên trước, khi thấy Trần Mộc lập tức vẫy tay.

Trần Mộc không dám chậm trễ.

Đợi Trần Mộc đi xa, Thẩm Liên mới khẽ nhíu mày, ảo giác sao? Trên người Trần Mộc giống như có chút uể oải đã bị che giấu rồi.

Mãi đến khi Thẩm Liên rời đi, cũng chưa gặp lại Trần Mộc.

Sở Dịch Lan vẫn còn bị vây trong dư âm "bất ngờ ngày sinh nhật". Biểu hiện cụ thể ở nắm lịch trình của Thẩm Liên rất chặt, vừa nghe nói hoạt động đã kết thúc đã bảo Thẩm Liên tới Hanh Thái ngay.

Thẩm Liên cũng không từ chối, vừa khéo cùng nhau về nhà ăn cơm.

Tôn Bỉnh Hách đón y đi lên bằng đường tư nhân. Vừa tới tầng văn phòng chủ tịch, chưa đi hai bước đã thấy Chu Đường Nho đang chuẩn bị vào thang máy bên cạnh.

Chu Đường Nho cũng thấy Thẩm Liên, lịch sự khẽ gật đầu, sau đó rời đi.

Thẩm Liên nhíu mày: "Sao anh ta lại ở đây?"

"Chắc cậu không biết." Tôn Bỉnh Hách nói: "Bà Chu nằm viện, trúng gió liệt nửa người, bác sĩ đưa ra kết luận sẽ không khỏe lại được, để đề phòng nhà họ Chu lục đục nội bộ cho nên bà ta trao quyền cho Chu Đường Nho."

Thẩm Liên: "Còn Chu Đường Tư?"

"Vô dụng." Giọng Tôn Bỉnh Hách trở nên thấp hơn: "Scandal với Trịnh Ca đã ồn ào tới cả thế giới đều biết, mấy quyết sách gần đây cũng mắc sai lầm, nếu đổi thành bất kỳ người cầm quyền nào đều không yên tâm nổi. So sánh hai người với nhau thì Chu Đường Nho mới là mẫu cháu ngoan trong mắt bà Chu, chỉ tiếc là... Xem chuẩn năng lực nhưng không rõ tính tình."

Tôn Bỉnh Hách tiếp tục: "Chu Đường Nho đến là muốn chuyển nhượng cổ phần công ty Chu thị lại cho sếp."

"Hửm?" Thẩm Liên hơi ngạc nhiên: "Chu thị không hoạt động nổi nữa?"

"Hoàn toàn ngược lại. Vài vấn đề của Chu thị kéo dài lâu nay, nếu Chu Đường Nho tiếp nhận cũng có thể cải tử hồi sinh nó nhưng anh ta không muốn. Tới hôm nay tôi mới nhìn rõ, mục đích của Chu Đường Nho không phải có được Chu thị mà là muốn hủy hoại nó." Tôn Bỉnh Hách nhẹ giọng.

"Năm đó, mẹ anh ta bị ông Chu lừa gạt, sinh con rồi mới biết mình là tiểu tam xen vào gia đình người khác. Bà ấy vốn sinh ra trong gia đình học thức, lòng tự tôn bị tổn thương, bệnh không dậy nổi, sau lại qua đời. Bà Chu đối xử với Chu Đường Nho cũng là áp dụng thái độ âm thầm che giấu chèn ép, bà ta cho rằng một khi Chu Đường Nho có được vinh hoa phú quý thì sẽ không còn nhớ gì nữa. Nhưng rõ ràng, anh ta đều nhớ rõ."

"Bán Chu thị rồi ra nước ngoài?" Thẩm Liên bắt đầu nhớ lại tình tiết trong sách.

"Không. Bán Chu thị rồi đi ở rể cho Khoa học kỹ thuật Lân Thần. Anh ta với cô An Tịnh hình như phim giả thành thật. Chu Đường Nho vốn định làm Chu thị mắc một khoản nợ khổng lồ, sau khi suy xét kỹ lại cảm thấy không bằng bán cho sếp để bắt tay làm bạn." Tôn Bỉnh Hách nói rồi đẩy cửa văn phòng ra, Sở Dịch Lan ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn tới.

Thẩm Liên ra dấu "OK", tỏ vẻ đã biết.

Cửa vừa đóng lại, Sở Dịch Lan hỏi: "Đang nói gì?"

"Em vừa thấy Chu Đường Nho." Thẩm Liên nói rồi, tặc lưỡi cảm thán.

Tình tiết trong sách là Chu Đường Tư đẩy Sở Dịch Lan tới bước đường cùng rồi chiếm đoạt tài sản của anh. Làm gì có năng lực đó? Kết cục như vầy mới đúng nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK