Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Duyệt Sơn đi tìm Thẩm Liên, được Hồ Khải Lam báo là y đang nghỉ phép rồi. Vấn đề là, ngay cả Sở Dịch Lan cũng không liên lạc được. Cho nên cậu ta đành tìm đến Tôn Bỉnh Hách. Quả nhiên, hai người kia đang đi hưởng tuần trăng mật.

Phùng Duyệt Sơn nghe trợ lý Tôn nói xong, thở dài thườn thượt.

Tuy họ đã khá thân quen nhưng khi làm việc thì Tôn Bỉnh Hách vẫn cực kỳ chuyên nghiệp: "Cậu Phùng gặp vấn đề gì sao? Nếu không ngại thì nói thử tôi nghe xem."

"Cảm ơn ý tốt của anh." Phùng Duyệt Sơn không muốn trao đổi đề tài "tình yêu" với trợ lý Tôn, nghe cứ như kể chuyện ma vậy: "Nhưng anh không giúp được tôi đâu."

Tôn Bỉnh Hách lập tức ngồi thẳng dậy, lòng không phục trào dâng, nói rất quyết đoán: "Cứ nói thử xem."

Phùng Duyệt Sơn đáp lời: "Tôi đang theo đuổi một người."

Giây tiếp theo, Tôn Bỉnh Hách cúp máy cái rụp.

Phùng Duyệt Sơn: "..."

Quá khác thường, trợ lý Tôn nghĩ thầm, người ham chơi nhất trong giới này cũng nghĩ đến chuyện yêu đương? Đừng bảo lại bị tên lãng tử ăn chơi Chu Nguyên Lâm đầu độc đấy nhé? Có lẽ chỉ là hứng thú trong một chốc một lát thôi, Tôn Bỉnh Hách cũng chẳng để tâm lắm.

Thôi bỏ đi, Phùng Duyệt Sơn nghĩ, hỏi cũng vô ích, cậu ta đã quyết định từ bỏ rồi mà.

Trần Mộc thường hợp tác với một công ty con nào đó của Quốc Tế Đỉnh Thiên nhưng không phải do Phùng Duyệt Sơn sắp xếp. Mà là người phụ trách dự án trước đây thấy làm việc  với Trần Mộc ăn ý quá, mà sản phẩm cũng có phản hồi tốt, cộng thêm Trần Mộc ngày càng nổi tiếng, giá cả hợp lý nên họ vẫn giữ liên lạc với nhau.

Hôm qua Phùng Duyệt Sơn đi kiểm tra công ty, vô tình gặp Trần Mộc.

Cậu Phùng muốn tự mắng mình không có chí khí, nếu không thì tại sao nơi đó có bao nhiêu là người, lại hỗn loạn đến thế mà chỉ một liếc mắt cậu ta đã nhìn thấy Trần Mộc chứ?

Trần Mộc mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam, đã trắng hơn trước, càng lúc càng ra dáng ngôi sao, đang cầm chai nước uống.

"Cậu Phùng tới rồi!"

"Chào giám đốc Phùng!"

Động tác uống nước của Trần Mộc khựng lại, vô thức nghiêng đầu muốn nhìn về phía bên này nhưng giống như bị một bản năng nào đó cản lại.

Phùng Duyệt Sơn bị các quản lý cấp cao bao vây, mắt nhìn thẳng đi ngang qua sau lưng Trần Mộc, như thể hai người chẳng hề quen biết gì cả.

Dù đã có đoán trước nhưng Trần Mộc vẫn không tránh được cảm thấy hụt hẫng.

Vậy cũng tốt, Trần Mộc tự nhủ.

Dây dưa lâu như vậy, lôi kéo lâu như vậy cũng phải có một kết thúc. Họ không phải người cùng một thế giới. Cậu phải cố gắng không ngừng mới có được một hợp đồng quảng cáo thuộc dạng kha khá của Quốc Tế Đỉnh Thiên. Nhưng Phùng Duyệt Sơn thì đã có sẵn tất cả.

Trần Mộc không phải Thẩm Liên. Hoặc có thể nói, không phải ai cũng có thể là Thẩm Liên.

Sự can đảm được ăn cả ngã về không, cùng với bản lĩnh không che không giấu đó, Trần Mộc tự thấy bản thân mình không có.

Trước khi nổi tiếng, cậu đều sống dưới ánh nhìn cười nhạo cùng khinh thường của người khác, thậm chí từng không nhìn rõ lòng người mà trở thành "tù nhân" một thời gian. Thẩm Liên nói cậu khoan dung, thật ra có thể đổi một cách nói khác, Trần Mộc cảm thấy chính mình đã bị cuộc đời mài nhẵn hết góc cạnh rồi. Đây mới là chuyện thường trong đời người, mà trên thế gian này có hàng triệu người giống như cậu.

Ngay cả chủ tịch Sở dũng mãnh quả quyết còn có lúc bó tay với Phùng Duyệt Sơn, đủ thấy cậu Phùng từ nhỏ đã sống trong môi trường yêu thương và đủ đầy thế nào rồi.

Sau khi Trần Mộc phát hiện tình cảm của Phùng Duyệt Sơn, cậu từng âm thầm quan sát. Không ít ông chủ lớn vừa công khai lẫn ngấm ngầm tặng người cho cậu Phùng, mặt mũi vóc dáng đều không thua siêu sao.

Cho nên cậu có gì nổi trội hơn chứ?

Không có.

Phùng Duyệt Sơn đã quen mọi thứ đều theo ý mình, không chấp nhận việc mình không có được thứ gì đó.

Nhưng anh đã có quá nhiều rồi, Trần Mộc nghĩ, còn tôi chỉ còn lại bản thân mình thôi. Một Tống Viên đã lừa gạt cậu cả trong lẫn ngoài, đương nhiên Phùng Duyệt Sơn không hèn hạ như Tống Viên nhưng Trần Mộc không muốn đánh cược nữa.

Lần đầu tiên Phùng Duyệt Sơn tỏ tình là trong một dịp vô cùng bình thường. Cậu ta tấu hài nói chuyện với Trần Mộc, hai người nhìn nhau cười xong đột nhiên Phùng Duyệt Sơn mở miệng: "Hay tôi với em thử xem sao?"

Trần Mộc sững lại: "Thử cái gì?"

Phùng Duyệt Sơn mím môi: "Yêu đương."

Gió lạnh thổi qua tai, Trần Mộc như bừng tỉnh ra, cậu lắc đầu: "Cậu Phùng, chúng ta không hợp."

Lúc sau, Phùng Duyệt Sơn không hề bỏ cuộc. Có khi là tình cờ, có khi gặp trong tiệc rượu, lại hoặc là cố tình tìm tới, trước sau nói tổng cộng ba mươi hai lần "Tôi thích em, chúng ta thử bên nhau nhé". Có lúc vui đùa, có lúc nghiêm túc nhưng trong mắt Trần Mộc đều chẳng có gì khác nhau.

Cậu có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới, chỉ là người kia không nên là Phùng Duyệt Sơn.

Nhận thức này khiến Trần Mộc dằn vặt một thời gian dài. Bản thân cậu cũng không hiểu tại sao, tại sao lại không thể buông lòng mình ra?

Mãi cho đến giờ phút này Phùng Duyệt Sơn đối xử với cậu như người xa lạ đi lướt qua nhau, Trần Mộc đột nhiên hiểu ra.

Từ những lần đón đưa, những món quà nhỏ không muốn người khác biết, cậu đã rung động rồi. Nhưng càng rung động lại càng quý trọng; càng quý trọng lại càng không chịu nổi một ngày nào đó Phùng Duyệt Sơn chán rồi sẽ thờ ơ nói một câu "Chúng ta chia tay đi" với mình.

Trần Mộc có thể vượt qua bóng ma do Tống Viên mang đến, bởi vì đối phương không xứng. Nhưng nếu là Phùng Duyệt Sơn, cậu sợ mình sẽ gục ngã.

Hạt giống chưa nảy mầm chôn sâu dưới lòng đất, không gặp ánh sáng thì nó vẫn chịu đựng được bóng tối.

Phùng Duyệt Sơn đi xa rồi mới như vô tình quay đầu nhìn lại nhưng cậu ta lại chẳng thấy rõ được gương mặt Trần Mộc.

Cậu Phùng quyết định buông tay tổ chức một bữa tiệc. Người đến người đi vô cùng náo nhiệt nhưng vẫn cảm thấy vô vị.

"Chu Nguyên Lâm, ra chơi đi."

"Ninh Tư Hàm, ra chơi đi."

Chu Nguyên Lâm mặc kệ cậu ta. Ninh Tư Hàm thì chân thành đề nghị: "Thế này đi em trai, nếu cần thì anh giới thiệu một bác sĩ tâm lý cho cậu. Dạo này anh trai bận lắm không rảnh trông cậu đâu. Cậu đi khám trước đã, có gì còn chữa kịp."

Phùng Duyệt Sơn muốn ngả bài: "Em thất tình."

Ninh Tư Hàm: "Nhưng anh vẫn có thời gian đánh cậu một trận."

Phùng Duyệt Sơn cúp máy, hai tay chống cằm.

Phiền chết đi được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK