Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Phùng cất quyển sổ tay xong mới quay đầu nhìn thấy ba lô của Trần Mộc. Rõ ràng đã dùng nhiều năm, dây đeo đã sờn tới bên mép, phía trên có treo một lá bùa bình an chắc là xin trong chùa, dây đỏ cũng đã bạc màu.

"Sao không đổi ba lô mới?" Ba Phùng hỏi.

"Dạ còn dùng được mà." Trần Mộc nói: "Còn rất chắc chắn."

Nếu người khác nói ra lời này, có lẽ ba Phùng sẽ chẳng quan tâm nhưng Trần Mộc là bạn trai của Phùng Duyệt Sơn. Con trai ông là người thế nào? Từ nhỏ đã được chăm chút kỹ lưỡng, giày phải mang loại tốt nhất, màu dây giày nhìn chán là sẽ đổi đôi khác ngay. Ba lô thì bản thân còn chưa mang được mấy phút chứ đừng nói là đợi dây đeo bị sờn đến mức này, nếu đổi thành của con trai ông thì đã bị đổi mấy chục cái rồi.

Cho nên Phùng Duyệt Sơn như vậy lại vừa gặp đã yêu Trần Mộc.

"Đang đọc gì vậy?" Ba Phùng lại hỏi.

"Dùng cho công việc ạ." Trần Mộc nói: "Là kịch bản, tháng sau bắt đầu quay rồi."

Ba Phùng "ừ" một tiếng.

Trần Mộc lại chủ động mở miệng: "Bây giờ ít người còn dùng sổ tay lắm ạ."

"Cậu thấy nó cổ lỗ sĩ?"

"Dạ không." Trần Mộc nói: "Cháu cũng thích."

Ba Phùng vốn không tin nhưng ngay sau đó thoáng nhìn thấy những dòng ghi chú của Trần Mộc trên kịch bản, nét chữ ngay ngắn, rõ ràng như máy in ra.

Thế hệ trước tin tưởng "nét chữ nết người", ba Phùng cũng không ngoại lệ.

Chữ mà không luyện sẽ nguệch ngoạc, mà chữ của Trần Mộc lại mang theo bay bổng trong sự nắn nót làm cho người ta cảm thấy một sự lặng im sinh trưởng bên dưới vẻ bình thản. Ông lại nhớ tới nét chữ gà bới của Phùng Duyệt Sơn không khỏi nhìn thêm vài lần.

Hai người lại im lặng ngồi một lúc. Ba Phùng đột nhiên nói: "Làm diễn viên không phải nghề ổn định."

"Cháu biết." Trần Mộc đáp: "Nhưng là ước mơ tuổi trẻ, bây giờ có cơ hội nên muốn cố gắng hết mình thực hiện nó. Mà cháu cũng không định đóng phim mãi."

Ba Phùng: "Không đóng phim thì làm gì?"

"Cháu muốn làm nhiều lắm." Trần Mộc thoải mái giãi bày: "Từng muốn mở một tiệm tạp hóa nhưng điều kiện khi đó không cho phép, bây giờ đỡ hơn rồi lại muốn mở một hiệu sách."

"Đã đọc những sách gì rồi?"

Trần Mộc bắt đầu trò chuyện với đối phương.

Ba Phùng cũng xem như đọc nhiều thứ sách, ông cứ tưởng một người trẻ sống trong môi trường xô bồ như thế sẽ không hiểu sâu, bình thường chỉ cần vài ba câu là biết được đối phương có hiểu thật hay không.

Trần Mộc thì chứng minh cậu có.

Ba Phùng không nhìn thấy bất cứ sự khoe khoang nào từ trên người Trần Mộc, đối phương tựa như đang kể về một cành hoa đám cỏ bên đường. Bình thường kiểu này đều là con nhà người ta mà ba mẹ hay nhắc tới. Người ba Phùng lấy ra so sánh nhiều nhất chính là Sở Dịch Lan. Nhưng cũng không giống, chẳng giống chút nào.

Muốn nói Trần Mộc là con cháu trong nhà giàu hiển hách cũng được, là người từ nơi núi rừng heo hút lên thành phố cũng được nhưng đều không tìm ra được chút cảm giác khó chịu nào. Người này vẫn luôn đi trên con đường mang tên là "chính mình", cậu không chứng minh không tranh giành, chỉ đơn giản là sống ngay thẳng thôi.

Trần Mộc, Trần Mộc, quả thật giống như một thân cây dù nắng gắt hay tuyết rơi vẫn lặng yên đứng đó không gãy.

Ba Phùng nghĩ vậy đã ngừng nói chuyện với Trần Mộc. Dù có lật xem tài liệu của Trần Mộc trăm ngàn lần cũng không chân thật bằng mấy phút vừa rồi.

"Cậu làm gì làm đi, tôi đi trước đây." Ba Phùng đứng lên.

Mãi đến khi ba Phùng đi được mấy mét, Trần Mộc mới khẽ nói: "Xin lỗi vì đã mang tới phiền phức cho cuộc sống của bác. Nhưng cháu không muốn buông tay Duyệt Sơn, cháu hứa cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

Ba Phùng dừng chân, đã nhìn thấy bóng dáng con trai trong tấm kính pha lê của thang máy.

"Không ai bảo cậu buông tay cả." Ba Phùng thấp giọng: "Với lại, tôi nuôi nó lớn như hôm nay không phải để giao cho người khác chăm sóc. Nó là một người đàn ông đội trời đạp đất, con đường sau này muốn chọn đi thế nào là do nó tự quyết định."

Đợi Phùng Duyệt Sơn xuống tới, ba Phùng đã rời đi.

Phùng Duyệt Sơn nhìn lướt qua đã thấy Trần Mộc, chạy chậm tới: "Sao em không bắt máy? Nhưng tôi đoán em tới rồi nên xuống xem thử."

Trần Mộc như vừa bừng tỉnh, lấy điện thoại ra: "Em xin lỗi, em để chế độ im lặng mà quên mất."

"Không sao." Phùng Duyệt Sơn không ngại đám người tới lui trong sảnh lớn, nắm lấy tay Trần Mộc: "Đi thôi, lên văn phòng tôi."

Đây là lần đầu tiên Trần Mộc đến chỗ Phùng Duyệt Sơn làm việc.

Cảm giác đầu tiên chính là rất lớn. Thậm chí Trần Mộc còn nhìn thấy một phòng tập thể thao và phòng chơi bi da ở kế bên phòng làm việc.

Quả nhiên, bản tính thiếu gia của cậu Phùng chỉ mất tác dụng ở chỗ Trần Mộc thôi.

"Đây, mấy thứ này đều là chuẩn bị cho em." Phùng Duyệt Sơn lấy từng thứ ra: "Trà xanh em thích nhất, đây là một túi đồ ăn vặt, còn có tác phẩm nổi tiếng em nói không mua được." Phùng Duyệt Sơn hài lòng nhìn lướt qua: "Đủ cả!"

Trần Mộc đáp: "Ừm."

"Làm sao vậy?" Phùng Duyệt Sơn thấy Trần Mộc không giống bình thường, đi vòng qua bàn, ôm lấy cậu: "Em mệt à?"

"Em không mệt." Trần Mộc tựa vào vai Phùng Duyệt Sơn, một lát sau mới nói: "Chỉ là thấy từ khi quen anh thì mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn."

Lúc nãy vừa thấy ba Phùng, cậu cũng không biết đó là ba Phùng, chỉ cảm thấy gương mặt đó quen quen. Nhưng sau đó cậu phát hiện đối phương cũng có thói quen xoa ngón tay, lúc Phùng Duyệt Sơn đang suy nghĩ cũng sẽ như vậy, thậm chí ngay cả chiều xoa và chỗ ấn đốt ngón tay cũng giống như đúc.

Trần Mộc đã hiểu ra.

Đương nhiên cũng có hốt hoảng nhưng Trần Mộc không nghĩ nhiều, trong lòng chỉ còn hai chữ: chân thật.

Cậu không lừa được một người từng thân kinh bách chiến.

Nghe câu cuối cùng của ba Phùng giống như sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của họ, Trần Mộc cũng không dám tin mình tốt số đến thế.

Phùng Duyệt Sơn nghe vậy thì vừa mừng vừa không đồng ý: "Như vậy đã gọi là tốt đẹp lên? Về sau chúng ta sẽ càng hơn như thế nữa."

Phùng Duyệt Sơn nói chuyện với Trần Mộc một lúc mới quay về làm việc. Cậu ta ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính, bả vai thẳng tắp.

Trần Mộc vừa nhâm nhi đồ ăn vặt vừa thưởng thức Phùng Duyệt Sơn trong chốc lát, sau đó lại không kìm được nhắn tin cho Tôn Bỉnh Hách: 【Trợ lý Tôn, điểm thi toán hai mươi điểm của Duyệt Sơn chắc là do anh ấy không muốn học thôi, nếu học đàng hoàng thì vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối đó.】
Bởi vì Phùng Duyệt Sơn rất có sự tập trung.

Ù ù ù...

Trần Mộc không thể tưởng tượng được tốc độ tay của Tôn Bỉnh Hách lại mau đến thế, thoáng cái đã gửi tới ba tin nhắn.

【???】

【Cậu Phùng, cậu muốn thông qua điện thoại của Trần Mộc để chứng minh hai người tình cảm thắm thiết hả? Được thôi, tôi công nhận. Nhưng xin cậu đừng tự ảo tưởng về bản thân quá nhiều, làm vậy là cho rằng điểm toán của mình sẽ tốt lên chắc? 】

【Lần sau khi nào đi chùa thắp nhang tôi sẽ dẫn Trần Mộc theo, y học không cứu nổi thì còn trông cậy được vào tâm linh.】

Trần Mộc: "..."

Đây làn lần đầu tiên cậu cảm nhận trực tiếp sức tấn công của Tôn Bỉnh Hách.

Bởi vì bình thường mỗi khi trợ lý Tôn nói chuyện với cậu đều rất khách sáo.

Cuối cùng Trần Mộc đã hiểu được một câu đánh giá của Phùng Duyệt Sơn dành cho Tôn Bỉnh Hách: "Mỗi câu mỗi chữ đều bình thường nhưng ghép lại thì cảm thấy trợ lý Tôn mắng người rất ác."

Trần Mộc nuốt miếng bánh quy xuống, ngón tay lần lữa trên màn hình một lát rồi từ bỏ.

Cậu đã có thể tưởng tượng ra nếu trợ lý Tôn biết đầu bên này thật sự là mình thì sẽ đau lòng tới mức nào.

Lúc này Trần Mộc rất muốn tâm sự với người nào đó, vì thế cậu lại chọc khung trò chuyện của Thẩm Liên.

【Anh Thẩm.】

【Ừm, cậu đang ở đâu vậy?】

【Văn phòng của Duyệt Sơn.】 Trần Mộc thở dài rồi gõ tiếp: 【Em mới vừa bị trợ lý Tôn dội gáo nước lạnh. Em khen Duyệt Sơn một câu mà anh ấy không tin.】

Bên phía Thẩm Liên thật lâu sau mới đáp lại một câu: 【Phùng Duyệt Sơn? Cậu giả vờ cái gì hả?】

Trần Mộc: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK