Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bí mật mà Phùng Duyệt Sơn giấu kín bấy lâu nay đã bị moi sạch không còn sót lại gì.

Cậu ta hoảng hốt đi ra khách sạn. Còn mấy người Sở Dịch Lan thì thỏa mãn ngồi xe về nhà.

Phùng Duyệt Sơn day trán suy nghĩ một lát, bảo tài xế đưa mình về công ty.

Mấy ngày sau đó, Phùng Duyệt Sơn ăn uống điều độ, ba bữa đúng giờ, kiên trì vận động vừa phải, chỗ bị thương lành lại rất nhanh. Đợi tới khi có thể nhảy nhót hoạt bát, gương mặt cũng trở lại bình thường. Hôm đó cậu ta đã làm xong công việc từ sớm, lái xe tới dưới lầu Tinh Khai trước sáu giờ chiều.

Trước đây cũng đừng đến đón Trần Mộc vài lần nhưng đều theo yêu cầu của Trần Mộc, Phùng Duyệt Sơn không dám đậu xe quá gần. Ở Tinh Khai, ngoài Khuông Thành Hải còn có vài quản lý cấp cao cũng biết cậu ta, nếu để bị họ bắt gặp thì Trần Mộc khó giải thích được. Phùng Duyệt Sơn hiểu nên thường đều chạy đến ngã rẽ tiếp theo, rồi nhắn tin cho Trần Mộc, cậu chỉ cần đi bộ vài phút là đến.

Nhưng hôm nay thì khác, Phùng Duyệt Sơn đậu xe nghênh ngang ngay trước cửa chính.

Mấy ngày nay, cậu ta suy nghĩ rất nhiều.

Phùng Duyệt Sơn có thói quen suy nghĩ từ bản thân, trông thì vô tư nhưng thật ra lại rất sĩ diện. Lúc trước bị Trần Mộc từ chối, chỉ cần cảm thấy mất mặt là sẽ biến mất ba ngày, đợi gom góp thêm tự tin mới quay lại. Nhưng như vậy không ổn, Phùng Duyệt Sơn nhận ra mình cứ khăng khăng mang hết chân thành ra, chẳng quan tâm Trần Mộc có nhận hay không mà nhét vào trong ngực người ta.

Tối hôm qua ngủ cậu ta lại mơ thấy Trần Mộc. Sau khi đối phương từ chối lời tỏ tình của mình, trong mắt tràn ngập buồn thương. Đau khổ nóng bỏng cùng với bao nhiêu lời chưa nói bị che giấu, cứ im lặng lặp đi lặp lại, cuối cùng trở nên rõ mồn một trong lòng Phùng Duyệt Sơn.

Phùng Duyệt Sơn hạ kính xe xuống, chống khuỷu tay lên khung cửa, con ngươi vô cùng tĩnh lặng.

Vừa qua sáu giờ, Trần Mộc bước từ trong ra.

Cậu đeo kính râm che kín một ít mặt. Hôm nay mặc áo len mỏng màu sáng phối với quần kaki nhạt màu, tóc xõa tự nhiên. Vẻ trầm lặng và chín chắn ấy lập tức thu hút ánh nhìn của Phùng Duyệt Sơn.

Thật ra đối với Phùng Duyệt Sơn thì việc thích Trần Mộc chẳng tốn tí sức lực nào cả

Một tay ăn chơi du hí nhân gian, đứng nơi đó đón gió thổi đến, thường thường ngắm nhìn hoa nở bên vệ đường nhưng dù đẹp mấy vẫn không níu giữ được bước chân cậu ta. Mãi đến khi bóng lưng nhỏ bé dần trở nên vững chãi theo năm tháng, cậu ta dần thấy được những thứ vượt ngoài thú vui nhất thời. Cậu ta gánh lên vai trách nhiệm của bản thân, tâm hồn ngày càng trưởng thành, khi ngẩng đầu nhìn về phương xa thì bất chợt thấy một thân cây.

Đó có lẽ là một gốc cây rất bình thường giữa khu rừng bạt ngàn nhưng Phùng Duyệt Sơn lại thích nó. Cậu ta muốn đối phương cắm rễ xuống mảnh đất dưới chân mình, muốn bảo vệ những cành lá từng rách nát, khơi dậy sức sống cho nó.

Với Phùng Duyệt Sơn, đây là một chuyện vừa ngầu vừa khiến người ta tràn ngập chờ mong, chỉ cần vừa nghĩ thôi đã khiến cậu ta lâng lâng rồi.

Cảm giác ấy giống như khi Phùng Duyệt Sơn trẻ tuổi sôi nổi làm được chuyện gì đó thật oách, dù thất vọng sau khi bị từ chối cũng thấy sảng khoái  như vừa vượt mọi chông gai. Cậu ta thích Trần Mộc trắng trợn như thế.

Đó chính là cái cây của cậu ta, Phùng Duyệt Sơn nghĩ thầm.

Tin tin tin ——

Phùng Duyệt Sơn bấm còi. Trần Mộc như cảm nhận được gì, nhìn chính xác về phía bên này.

Phùng Duyệt Sơn nhướng mày cười với cậu.

Trần Mộc vô thức bước tới trước hai bước rồi lại vội vàng ngừng lại, nhìn quét xung quanh, sau đó giơ tay vẫy vẫy với Phùng Duyệt Sơn.

Phùng Duyệt Sơn lắc đầu.

Cậu Phùng chỉ vào tòa nhà Tinh Khai, rồi kiên quyết chỉ chỗ dưới chân mình. Ý là: em không qua đây, tôi sẽ không đi. Lát nữa bị người của Tinh Khai thấy thì tôi cũng không quan tâm.

Cảm giác chua xót quen thuộc trào dâng. Trần Mộc không hiểu, rõ ràng Phùng Duyệt Sơn đã buông tay rồi sao bây giờ lại tràn ngập tự tin đến đây nữa.

Phía sau trở nên ồn ào, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lòng Trần Mộc rối như tơ vò. Những lời cảnh báo, quy tắc cùng với ràng buộc tự cậu khắc sâu trong xương máu dần yếu đi, cuối cùng thứ thật sự rơi vào đáy lòng là dáng vẻ cười phóng khoáng của Phùng Duyệt Sơn.

Một người kiêu ngạo sang quý đến vậy.

Cuối cùng, Trần Mộc cũng nhấc bước.

Bước đầu tiên cứng ngắc, sau lưng như có thứ gì vô hình kéo cậu lại. Nhưng thân hình Trần Mộc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vững vàng. Cuối cùng đi đến bên cạnh xe Phùng Duyệt Sơn, kéo cửa ghế phó lái ra rồi đóng cửa lại một cách liền mạch không hề ngập ngừng.

Khóe miệng Phùng Duyệt Sơn cong tới mang tai.

"Em chưa ăn đúng không? Tôi mời em ăn cơm." Phùng Duyệt Sơn nói rồi không đợi Trần Mộc đáp lời đã giẫm chân ga lao đi.

"Sao anh..." Trần Mộc định lạnh mặt nói gì đó nhưng lại nghe thấy Phùng Duyệt Sơn đang ngân nga một ca khúc.

Cậu đột nhiên không muốn nói nữa.

"Muốn ăn món Trung hay món Tây?" Phùng Duyệt Sơn hỏi.

Trần Mộc khẽ thở dài: "Tôi ăn gì cũng được, anh chọn đi."

Mọi thứ đang lệch khỏi quỹ đạo, Trần Mộc cảm nhận rất rõ điều này. Cậu đã bước lên chiếc xe này, giờ mà nói phải giữ khoảng cách thì đó là giả vờ thanh cao.

Phùng Duyệt Sơn đưa Trần Mộc tới một nhà hàng món Trung của bạn mình, không gian yên tĩnh, không cần lo vấn đề riêng tư.

"Bỏ kính ra được rồi." Phùng Duyệt Sơn ngồi xuống mới nói.

Trần Mộc nghe theo tháo kính xuống, giọng nhẹ nhàng: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Em không đeo kính nhìn đẹp hơn." Phùng Duyệt Sơn đáp chẳng ăn nhập gì.

Đầu ngón tay Trần Mộc như bị phỏng.

Không đỡ nổi. Cậu thiếu gia từ nhỏ đã không ngừng gây chuyện, không ngừng đòi hỏi, miệng mồm không phải ngọt bình thường. Nhưng mấy năm nay rất ít người khiến cậu ta đối xử như vậy, vì thế chỉ còn lại bướng bỉnh và ngang ngạnh.

Phùng Duyệt Sơn làm như không thấy vẻ mặt cứng đờ của Trần Mộc, tự nói tiếp: "Em không nói gì à? Không yêu thì làm bạn, bạn bè ăn bữa cơm với nhau đâu nhất thiết phải có chuyện đúng không?"

Đó rõ ràng là...

Môi Trần Mộc mấp máy nhưng không nói gì.

Đó rõ ràng là lời khách sáo để giữ mặt mũi cho cả hai. Với tính cách của Phùng Duyệt Sơn thì không yêu sẽ chỉ xem như người xa lạ.

Phùng Duyệt Sơn không để nhân viên phục vụ đụng vào, tự mình tráng bát đũa cốc chén rồi đặt trước mặt Trần Mộc.

Trần Mộc thà rằng cậu ta cứ lạnh nhạt với mình, chứ cảm giác lúc này khiến cậu như đang đi trên dây cáp.

Đồ ăn lên bàn, Trần Mộc ăn mà chẳng biết mùi vị. Cậu cứ thấp thỏm lo Phùng  Duyệt Sơn sẽ đột nhiên nói ra điều gì kinh thiên động địa, khiến sợi dây thần kinh đang căng chặt của mình đứt đoạn.

Nhưng lạ thay, Phùng Duyệt Sơn nói rất ít.

Một bữa cơm bình yên trôi qua.

Tính tiền xong rời khỏi nhà hàng, trời đã tối.

Gió đêm lẫn chút hơi nước, không khí ngột ngạt như sắp mưa.

Nhà hàng này không nằm trong tòa nhà cao tầng, mà được xây dựng trên một mảnh đất bằng phẳng được vây quanh bởi những căn biệt thự. Hai bên cửa vào trồng rất nhiều trúc, giờ phút này lá cây lay động phát ra tiếng xào xạc, Phùng Duyệt Sơn quay đầu nhìn về phía Trần Mộc: "Lúc nãy tôi không nói gì là muốn để em yên tâm ăn cơm."

Trần Mộc: "..."

"Trần Mộc." Mỗi một câu Phùng Duyệt Sơn nói đều như chứa đựng hơi nóng: "Chúng ta quen nhau đi?"

Tuy Trần Mộc đã đoán trước được nhưng trái tim vẫn thắt lại, cảm giác không giống như trước.

Trần Mộc siết chặt lòng bàn tay, cố bình tĩnh: "Anh Phùng, anh đừng như vậy..."

"Tôi cứ như vậy đấy." Phùng Duyệt Sơn ngắt lời, hiếm khi cậu ta tỏ ra cứng rắn trước Trần Mộc.

Trước đây, mỗi lần Phùng Duyệt Sơn tỏ tình hoặc là bông đùa, hoặc là nghiêm túc nhưng đều chưa từng vượt qua "ranh giới" làm Trần Mộc khó xử. Nhưng giờ phút này, Phùng Duyệt Sơn đã vượt qua ranh giới ấy, bóng ma nặng trịch đã rơi xuống trên người Trần Mộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK