Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trả lời tin nhắn của Trần Mộc, Thẩm Liên đang đi quay một đoạn phim ngắn vì cộng đồng ở thành phố bên cạnh.

Những người từng hợp tác với Thẩm Liên đều biết thầy Thẩm không kiểu cách, không mắc bệnh ngôi sao, còn thường hay mua trà sữa, đồ ăn vặt và tặng quà cho nhân viên trên phim trường, không khí làm việc lúc nào cũng vui vẻ. Chỉ có một điều, thầy Thẩm yêu cầu mọi thứ phải chuẩn bị đầy đủ trước khi quay, y sẽ hoàn thành công việc một cách chuyên nghiệp với tốc độ nhanh nhất.

Mọi người cho rằng bây giờ Thẩm Liên nổi tiếng cho nên lịch trình quá kín kẽ.

Nhưng thật ra không phải, dưới tình huống bình thường thì thầy Thẩm không tiện qua đêm bên ngoài.

Trừ khi là việc rất quan trọng thì Sở Dịch Lan mới miễn cưỡng đồng ý cho y ở lại. Dù là vậy nhưng anh vẫn rất khó chịu, Thẩm Liên phải dỗ mãi mới được.

Quay xong, Thẩm Liên ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Y nghiền ngẫm một lúc, ái chà, có lẽ bên đầu kia là Trần Mộc thật rồi!

Phùng Duyệt Sơn cũng khá nhỉ, Thẩm Liên cười khẽ.

Nếu không đủ thân thiết thì Trần Mộc sẽ không nói ra những lời gần như "mất trí" này.

Thảo nào trợ lý Tôn phải can ngăn.

Thẩm Liên không làm phiền thời gian riêng tư của hai người mà nhắn tin cho Sở Dịch Lan, nói khoảng bốn mươi phút nữa sẽ về Cừ Đô.

Sở gia lạnh lùng đáp một chữ "Ừm".

Thẩm Liên có thể cảm nhận được gần đây Sở Dịch Lan như đang bí mật làm gì đó, có ý giấu mình.

Nhưng Thẩm Liên chẳng giận chút nào.

Cùng lúc đó, trong tòa nhà Hanh Thái, Sở Dịch Lan đưa một tệp tài liệu thật dày cho Tôn Bỉnh Hách, giọng vô cùng nghiêm túc: "Tôi tin cậu."

Trợ lý Tôn lật mở ra, sau đó con ngươi không kìm được run rẩy.

Hai phút sau, như đã tiêu hóa xong sự thật trước mắt, Tôn Bỉnh Hách khép tài liệu lại, thái độ chuyên nghiệp: "Không thành vấn đề, sếp!"

Sở Dịch Lan gật đầu, đúng là trợ lý Tôn.

"Nhưng mà sếp." Tôn Bỉnh Hách nói tiếp: "Nếu lần sau còn đột ngột kiểu này, xin hãy đưa cả bình oxy cho em luôn."

Sở Dịch Lan: "..."

Tiếp đó, Tôn Bỉnh Hách nở nụ cười: "Trước chúc sếp đám cưới vui vẻ."

Bốn chữ cuối vừa nhảy ra, mắt thường có thể thấy sắc mặt Sở Dịch Lan trở nên dịu dàng xuống.

"Cảm ơn." Sở Dịch Lan nói: "Đợi xong việc thưởng cho cậu."

Trợ lý Tôn xoay người, ánh mắt tỏa sáng.

Sau chuyện của Sở Thường Thích, Sở Dịch Lan và Thẩm Liên đã tâm linh tương thông như một, hình thức chung sống của họ quá đỗi thân mật tự nhiên thế cho nên Sở Dịch Lan dần xem nhẹ những thứ hình thức bên ngoài, ví như đám cưới.

Gần đây Thẩm Liên thường hay đi xa quay chụp, Sở Dịch Lan hiếm khi rộng rãi cho phép bởi vì nhờ vậy anh mới có càng nhiều thời gian để chuẩn bị.

Với vị trí như Sở Dịch Lan, những thứ tốt nhất đều sẽ tự động tìm đến để anh mặc sức chọn lựa. Vì thế, khi anh đích thân gọi cho các thương hiệu cao cấp, đối phương nói chuyện trong điện thoại cũng có thể nghe ra lắp bắp.

Sở Dịch Lan nghiêm túc như đang đối mặt với những quyết định cải cách Hanh Thái, chỉ cần bước sai một li là trắng tay.

Không, có khi trắng tay cũng chưa đến mức khiến Sở gia phải nghiêm túc đến vậy, bởi dù có ăn bám Thẩm Liên thì anh vẫn có thể yên tâm thoải mái ăn.

Ban đầu Sở Dịch Lan định tổ chức đám cưới ở nước ngoài nhưng suy đi tính lại ba ngày, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Đầu tiên là khí hậu ở Cừ Đô dạo này rất dễ chịu, mới chớm thu, không quá nóng cũng không quá lạnh, ánh mặt trời còn vô cùng rực rỡ. Thứ hai, ngoài bạn bè người thân, anh còn muốn mời các đối tác và gia đình họ, cùng với những người hợp mắt anh nữa. Danh sách khách mời không hề ngắn, đương nhiên là càng đông càng vui. Đến lúc này, Sở Dịch Lan cũng đã hiểu tâm trạng khi trước của Phùng Duyệt Sơn.

Bởi vậy cho nên gặp phải một vấn đề lớn. Nếu tổ chức ở nước ngoài thì không phải ai cũng sắp xếp thời gian tới tham dự được. Còn nếu tổ chức ở Cừ Đô thì mọi người sẽ nể mặt Sở Dịch Lan.

Vậy thì phải ở Cừ Đô!

Sau đó là vấn đề địa điểm tổ chức.

Sở Dịch Lan xem qua toàn bộ địa điểm tổ chức đám cưới nổi bật ở Cừ Đô. Vừa phải có cảnh đẹp, vừa có nhà kính nghỉ ngơi, lại có sân cỏ ngoài trời, đồ ăn phải ngon, còn phải có núi có nước. Cho dù là cảnh đẹp động hay tĩnh thì anh đều muốn nhét hết vào.

Kết quả là qua sàng chọn, chẳng có nơi nào đáp ứng đủ yêu cầu của anh cả.

Quy hoạch và xây dựng Cừ Đô vẫn còn nhiều việc lắm, Sở Dịch Lan im lặng cảm thán.

Nhà Chu Nguyên Lâm có một trang trại lớn, đang có rất nhiều người tới tham quan. Khi Sở Dịch Lan hỏi thuê, Chu Nguyên Lâm ngớ người ra rồi nói mười mấy lần "OK" liên tiếp.

Thật ra Chu Nguyên Lâm rất là thổn thức. Nhìn Sở Dịch Lan và Thẩm Liên yêu đương là một chuyện, nghe anh em tốt của mình nói muốn tổ chức đám cưới lại là một chuyện khác.

Mấy năm trước rất khó đoán được tính cách Sở Dịch Lan, mỗi lần nói chuyện với Sở Dịch Lan thì cậu ta cùng Phùng Duyệt Sơn, còn có Ninh Tư Hàm đều phải thật e dè. Không phải sợ người này, mà sợ cảm xúc "bi quan chán đời" trong anh ngày càng nặng thêm. Nhưng mọi người đều biết đó không phải do Sở Dịch Lan mong muốn.

Mà bây giờ, Sở Dịch Lan là người đầu tiên lập gia đình trong số họ.

Cậu Chu lập tức ngừng mọi hoạt động của trang trại, bởi vì dọn dẹp chuẩn bị trang trí nơi tổ chức đám cưới cũng cần có thời gian. Dù bị ba mình mắng xối xả, cậu ta vẫn giữ nguyên ý định, tuyên bố không những tạm ngừng kinh doanh mà còn không lấy một đồng tiền thuê nào!

Còn phải tặng quà lớn nữa!

Chu Nguyên Lâm nghĩ Thẩm Liên biết cho nên không nói thêm gì.

Từ hoa tươi, cách dựng sân khấu, bố trí chỗ ngồi... Ở nơi sân tổ chức đám cưới, đều do Sở Dịch Lan tự tay chuẩn bị từng mục một như thể đang lập kế hoạch kinh doanh vậy, ra hẳn một quyển dày cộp. Trong đó có quá nhiều lựa chọn làm người ta hoa cả mắt rồi mắc phải căn bệnh khó lựa chọn. Thế là anh liệt kê toàn bộ phương án ra, bắt Tôn Bỉnh Hách đau đầu cùng.

Thương thay trợ lý Tôn, xem tệp tài liệu này xong cảm thấy mình đã có thể mở một công ty tổ chức đám cưới ngay và luôn.

"Sếp, bày tulip tím trên bãi cỏ thì được đó nhưng mà..."

Sở Dịch Lan: "Có vẻ màu đỏ sẽ trông hợp không khí hơn nhỉ?"

Tôn Bỉnh Hách: "... Bãi cỏ kết hợp với hoa đỏ, nếu anh thích cũng OK."

"Tôi đang hỏi cậu đó."

"Về thẩm mỹ cá nhân thì em không thích." Tôn Bỉnh Hách nói sự thật: "Thậm chí em còn thấy tulip có vẻ trang trọng quá. Chúng ta có thể dùng cúc đồng tiền nhiều màu, trông dễ thương sáng sủa hơn."

Sở Dịch Lan: "Tôi nghi ngờ gu thẩm mỹ của cậu lắm, trợ lý Tôn. Dùng hoa cúc trong đám cưới ấy hả?"

"Cúc đồng tiền không ảnh hưởng đâu sếp..."

"Vậy chúng ta có thể trưng hoa hồng nhiều màu."

Tôn Bỉnh Hách nhắm mắt lại.

Trợ lý Tôn hiểu rõ, mục đích cuối cùng của đám cưới này không phải để sếp vui mà là để thầy Thẩm vui. Thế nên với những lựa chọn quá đà của sếp thì hắn đều cố gắng phản biệt đến cùng.

Cuối cùng, hai người tranh chấp không ra được kết quả, Tôn Bỉnh Hách bày tỏ có thể đi dò hỏi ý của Thẩm Liên.

Sở Dịch Lan: "Được!"

Thẩm Liên nhận được cuộc gọi từ Tôn Bỉnh Hách cũng không ngạc nhiên nhưng bất ngờ ở chỗ là Tôn Bỉnh Hách lại hỏi mình: "Trên bãi cỏ nên trưng cúc đồng tiền hay là tulip, hoặc là hoa hồng, cậu có ý kiến gì không?"

Thẩm Liên hoang mang.

Sau đó, trả lời thật lòng: "Sẽ không thể mọc ra cỏ đuôi chó trông cho có vẻ tự nhiên à? Chứ trưng mấy thứ kia làm gì? Công ty mấy anh sắp có hoạt động ngoài trời gì hả?"

Tôn Bỉnh Hách: "..."

Được, không thành vấn đề, đau đầu là số mệnh của hắn, rối rắm mới là trạng thái bình thường của con người.

Những việc đại loại thế này khiến cả Sở Dịch Lan và Tôn Bỉnh Hách phát điên lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK