Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Liên không biết Sở Dịch Lan sau khi nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa y với mấy người Lâm Phú không yên tâm nên đi dặn dò Tôn Bỉnh Hách, cũng không biết Bàng Triết có ý đồ gì.

Y cùng Sở Dịch Lan quyết định ngủ một đêm ở gian cách vách văn phòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Liên xách vịt nướng Trần Ký trở về trường quay.

Vừa vào cửa đã thấy Bàng Triết ngồi trên sô pha cách đó không xa cầm máy chơi game, mấy ngôi sao khác đã hóa trang xong thì lộ vẻ mặt vừa khó coi lại bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh.

Thẩm Liên rất thông cảm, sau đó hơi gật đầu với họ rồi đi tìm Lâm Phú.

Lâm Phú còn ổn, không có nhiều cảnh đối diễn với Bàng Triết, đang ngủ trong phòng nghỉ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Phú mang theo bực bội khi rời giường: "Ai vậy?"

Từ lần đầu tiên hợp tác, Thẩm Liên đã biết tật xấu này của anh ta rồi.

"Trần Ký."

Hàng chân mày đang nhíu chặt của Lâm Phú lập tức giãn ra, lộn nhào nhảy xuống giường, bực bội vừa rồi đã bị quét sạch: "Tới ngay đây anh hai!"

Thẩm Liên cười khẽ.

Lúc sáng Dương Bân có đưa đồ ăn sáng tới, Thẩm Liên đã ăn rồi, giờ phút này y ngồi cạnh bàn nhìn Lâm Phú vừa rửa mặt xong đã vội vàng tiêu diệt vịt nướng.

"Ngon!" Lâm Phú đang thèm món này.

"Chuyện giữa Bàng Triết với Thôi Chính Tùng được giải quyết thế nào?" Thẩm Liên hỏi.

"Còn giải quyết thế nào nữa?" Lâm Phú cố sức nuốt xuống: "Cát xê của Thôi Chính Tùng không thấp, trước khi vào đoàn cũng đã ký hợp đồng, nếu đình công không diễn là phải đền gấp hai. Lại thêm đạo diễn Tô, ai có tiền sẽ che chở người đó, cho nên Thôi Chính Tùng chỉ có thể nhịn nhục."

"Cánh tay không bị thương nặng chứ?"

Lâm Phú: "Còn may không gãy xương. Sao thế, cậu quen Thôi Chính Tùng à, quan tâm vậy?"

"Không." Thẩm Liên nói: "Tôi nhớ mình cũng có một cảnh đánh nhau với Bàng Triết."

Lâm Phú: "..."

Thân phận của nhân vật chính trong bộ phim này rất trâu bò. Bởi vì một hồi ngoài ý muốn lưu lạc nhân gian, bắt đầu từ khi mở mắt đã có thiên phú dị bẩm. Nếu không phải bối cảnh không cho phép thì biên kịch đã hận không thể sắp đặt cho anh hắn thành "Gatling".  Con đường lên làm thần cũng là giẫm thần tiên trên thiên đình dưới chân, yếu chút thì một cú đấm giải quyết một người, lợi hại hơn chút thì nhiều hơn một đấm, dù sao sức chiến đấu rất khủng bố.

Mà vai của Thẩm Liên chính là một vị thần tiên đối đầu với vai chính.

Động tác nhai của Lâm Phú cũng chậm lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Bây giờ còn sớm, bảo trợ lý đi mua mấy thứ như đệm bảo hộ gì đó về đi?"

Thẩm Liên cười lắc đầu.

Đệm bảo hộ đó dày cỡ nào? Chắc chắn Tô Minh Nguyên sẽ không cho dùng.

Nhưng hiện thực lại nhẹ nhàng hơn dự đoán của hai người. Tuy Bàng Triết không thân thiện với Thẩm Liên nhưng khi diễn cảnh đánh nhau không có ức hiếp y như lúc ức hiếp Thôi Chính Tùng. Gã hoặc là làm ra vẻ, hoặc là đứng sai vị trí, Thẩm Liên có thể nhìn ra Bàng Triết thường mang thái độ thù địch với những ngôi sao nam xuất sắc hơn mình, có một loại xu hướng "Ngôi sao thì thế nào? Còn không phải tới làm nền cho tôi à?".

Lúc tháo dây cáp, Thẩm Liên có thể cảm nhận được ánh mắt Bàng Triết vẫn dừng trên mặt mình nhưng y không đối diện mà xoay người rời đi.

Bàng Triết đã nếm qua vô số người đẹp, không có hứng thú với đàn ông nhưng cũng phải thừa nhận Thẩm Liên thật sự quá tuyệt.

Tô Minh Nguyên nói không được đụng tới Thẩm Liên, Bàng Triết lại cảm thấy ông ta nói quá, cho dù Thẩm Liên đã có người thì đó có thể là người nào? Kẻ nham hiểm của Cừ Đô kia sao?

Mấy ngày kế tiếp, không chỉ Thẩm Liên mà tất cả mọi người đều như bị tra tấn. Trận chiến ác liệt cuối cùng trong kịch bản, vai chính "địch thủ loài người, không chút sợ hãi", cảnh tượng oanh liệt lẫy lừng. Bàng Triết vừa đọc lời thoại đó ra, não mọi người đều ẩn ẩn đau nhức.

Ủa sao vậy? Bình thuờng nói chuyện đều vênh mặt hất hàm, mà vừa tới lúc đọc lời thoại thì trong cuống họng như mắc kẹt dép lê, giọng điệu vô cùng đông cứng.

Thẩm Liên tự nói với bản thân, không cần thiết, về sau không kiếm loại tiền này cũng được, cuối cùng cũng đã hiểu tâm trạng đau khổ của trợ lý Tôn khi thấy bảng điểm thấp lè tè rồi.

Cảnh này diễn không tốt, xem ý của Tô Minh Nguyên có lẽ còn phải diễn lại lần nữa.

Sau lưng Thẩm Liên đã mướt mồ hôi, khi dìu Hoàng Giai Xán trong mắt đầy hoảng hốt xuống dưới, hai người đều nặng trĩu thở ra một hơi.

"Đã bao nhiêu năm rồi." Giọng Hoàng Giai Xán như đi trên mây: "Tôi chưa gặp cảnh tượng này."

Thẩm Liên: "Tôi cũng không kém là bao."

Tiếp đó, Hoàng Giai Xán như bừng tỉnh hiểu ra: "Cái tiếng động chết tiệt kia của anh ta, có phải muốn phun bọt khí ra không?"

Thẩm Liên: "Cô mới phát hiện à?!"

"Ha ha ha ha!" Lâm Phú không diễn cảnh này, xem chuyện vui sắp điên rồi.

"Lâm Phú cười gì đó?" Tô Minh Nguyên đứng cạnh camera quát: "Tới cậu! Mau!"

Lâm Phú: "..."

Thẩm Liên và Hoàng Giai Xán cố nhịn cười, cổ họng phát ra tiếng "khục khục" đầy áp lực.

Tuy Tô Minh Nguyên bằng lòng làm chó cho tư bản nhưng sau một hồi giày vò cũng dần cạn kiệt kiên nhẫn.

Không kiếm chuyện ở cảnh diễn đánh nhau không có nghĩa là Bàng Triết tốt tính.

Mà biểu hiện của Thẩm Liên trên trường quay được xem là "lão luyện". Tô Minh Nguyên còn lo người này không kiềm chế được cảm xúc, lại không nghĩ cho dù Bàng Triết có lăn lộn thế nào y đều phối hợp, cuối cùng vẫn là Bàng Triết mệt mỏi trước.

"Tôi biết đêm đó không dẫn Thẩm Liên đi, cậu còn tức giận. Nhưng cậu nghe tôi khuyên một câu đi, nếu có cơ hội thì tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu, chúng ta mau quay cho xong đi, đừng kiếm chuyện nữa." Tô Minh Nguyên kìm nén tính tình.

Bàng Triết lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Được, biết rồi biết rồi."

Bàng Triết vặn chai nước uống, ánh mắt khó hiểu nhìn quét một vòng trường quay, lộ ra vẻ con buôn tính kế trắng trợn nhất của người làm ăn. Gần đây việc kinh doanh trong nhà đang phát triển tới Cừ Đô, gã chơi thì chơi nhưng cũng không thiếu chuyện cần làm. Bàn về gương mặt cùng phong thái thượng thừa thì trong giới giải trí là không thiếu nhất, lấy nhiều tiền của gã như vậy thì trả lại chút lãi cũng không quá đáng phải không?

Bên này, Hoàng Giai Xán đang than phiền với Thẩm Liên mà trên mặt đã hơi dữ tợn: "Thiệt á, người này sắp làm tôi đánh mất ý định kết hôn rồi, vừa nghĩ đàn ông đều là như thế..."

"Quá khích rồi." Thẩm Liên ngắt ngang: "Tôi bình thường, Lâm Phú bình thường, đàn ông tốt vẫn có."

Hoàng Giai Xán mò lấy hạt dưa trên bàn, lườm hai người: "Thân thiết với hai người quá rồi, không có hứng thú."

Thẩm Liên nghe vậy tiếp lời: "Ý là bảo cô đừng quơ đũa cả nắm. Với lại, tôi là hoa đã có chủ rồi."

Nói rồi, vẻ mặt còn mang theo đắc ý.

Hoàng Giai Xán cắn hạt dưa, đột nhiên cười khúc khích.

Thẩm Liên: "?"

"Đúng. Cậu thích người cao to, một mét chín, vẻ ngoài rất đẹp, đầu đinh, mày kiếm mắt sáng, nhìn lạnh như băng nhưng thật ra rất dịu dàng."

Nghe Hoàng Giai Xán nói như vậy, Thẩm Liên lập tức hưng phấn lên, câu "đúng đúng đúng" kia còn chưa nói ra đã thấy Hoàng Giai Xán ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phú: "Còn nói gì nữa ý nhỉ?"

Mặt Lâm Phú không cảm xúc: "Không ai mặc quần tây áo sơ mi đẹp bằng người nọ."

Thẩm Liên: "Này hai người..."

"Mấy câu cậu nói với Chu Oánh Ngọc trong 《Ngôi Sao Dũng Cảm Tiến Về Phía Trước》 đều khiến cư dân mạng bới ra rồi nhai nát. Tôi với Lâm Phú không quan tâm mà cũng phải nghe đi nghe lại vô số lần. Sao, trước mặt chúng tôi mà cậu còn muốn giữ hình tượng đó à? Không tới mức đó đâu." Hoàng Giai Xán cắn hạt dưa "tạch tạch tạch".

Thẩm Liên: "..."

Cho dù Sở Dịch Lan công khai Thẩm Liên trong giới của mình thế nào, vẫn là câu nói kia, tầng lớp không giống nhau nên dù ai thật sự yêu đương với người của công chúng cũng không truyền tới trong giới khác.

Hoàng Giai Xán chờ đợi: "Sao không khoác lác nữa đi?"

Thẩm Liên: "... Thôi, mọi người vui là được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK