Tin Sở Thường Thích chết truyền đến, là vào nửa tháng sau.
Lúc đó, Sở Dịch Lan đang cắt tỉa một chậu kim thủy tùng Thẩm Liên mới mua, nghe được tin, anh chỉ hơi khựng lại một lúc, sau đó trong lòng bỗng thấy nhẹ bẫng như bụi bặm cuối cùng cũng tan biến.
"Vâng, sẽ có người đến lo liệu, cảm ơn." Sở Dịch Lan lạnh nhạt nói.
Anh đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục việc đang làm dở.
Ân oán kéo dài từ thế hệ trước cuối cùng cũng chấm dứt. Anh làm vậy xem như đã "lo hậu sự" cho Sở Thường Thích rồi. Sở Dịch Lan giễu cợt nghĩ.
Thẩm Liên ăn mặc thoải mái đi từ trên lầu xuống, rõ ràng là vừa mới vệ sinh cá nhân xong: "Anh dậy sớm thế?"
Sở Dịch Lan rất hiếm khi ngủ nướng: "Ừ, bữa sáng trong bếp, để tôi bưng ra cho em."
"Không cần đâu." Thẩm Liên đi thẳng vào nhà bếp: "Để em tự làm."
Mùa hè năm nay nóng bức, cả Cừ Đô như bị nướng trên lửa, Thẩm Liên chẳng buồn ra ngoài nếu không cần thiết.
Y mau chóng giải quyết xong bữa sáng rồi tiện tay rửa sạch.
"Chiều nay có làm gì không?" Sở Dịch Lan hỏi.
Thẩm Liên: "Em tới phòng làm việc nghe ý của anh Hồ thử xem."
"Ừ." Sở Dịch Lan gật đầu: "Tôi cũng đi công ty, em xong thì gọi cho tôi."
"OK!"
Hiện giờ từ đầu tới chân Thẩm Liên đều do Sở Dịch Lan đích thân đặt mua. Ăn ở lại toàn loại tốt nhất cho nên khi nhìn vào còn sang quý hơn mấy cậu ấm sống trong nhung lụa. Cộng thêm khí chất đường hoàng, mấy lần hợp tác gần đây, phía đối tác ban đầu còn e dè nhưng sau lại thấy y dễ nói chuyện.
Sở Dịch Lan thấy Thẩm Liên như vậy, trong lòng vui không tả xiết.
Anh đưa người tới tận cửa Tinh Khai, đợi y đi vào mới bảo tài xế lái xe đến công ty.
Lúc Thẩm Liên đang chờ thang máy, tình cờ gặp Trần Mộc và trợ lý của cậu ta.
Phải nói thêm, Trần Mộc nhờ vai nam phụ là Đại sư huynh trong phim trước bất ngờ nổi lên. Có lẽ nhân vật đó giống tính tình thật của cậu ta mà diễn xuất của Trần Mộc lại chắc tay cho nên hiệu ứng vượt ngoài mong đợi. Thẩm Liên còn nhín thời gian xem thử, đánh giá khá cao.
Thẩm Liên mới vừa mỉm cười đã nghe Trần Mộc nhỏ giọng nói: "Anh Thẩm có rảnh không?"
Thẩm Liên nhướng mày: "Trò chuyện vài câu?"
"Vâng."
"Ở đây luôn hay sao?"
Trần Mộc: "Lên sân thượng tầng tám đi ạ, giờ này không có ai đâu."
Thẩm Liên: "OK."
Thẩm Liên nghĩ Trần Mộc bây giờ đang trong thời điểm sự nghiệp bay lên, nghe anh Hồ nói, công ty phát hiện giá trị cho nên bắt đầu xem trọng Trần Mộc. Vậy chắc là mấy chuyện phiền lòng thường thấy sau khi nổi tiếng cùng với một ít dư luận trái chiều khiến cậu ta áp lực. Bình thường thôi, trên đời này làm gì có chuyện gì hoàn hảo chứ.
Thẩm Liên đã chuẩn bị sẵn mấy lời khuyên nhưng lại thấy Trần Mộc ngập ngừng, một lát sau mới mở đầu bằng một câu: "Em có một người bạn..."
Thẩm Liên: "?"
Sao câu này nghe quen thế nhỉ?
Thẩm Liên như thể được kích mở một công tắc nào đó trong cơ thể, lập tức tiếp lời theo phản xạ: "Người bạn đó của cậu gặp chuyện gì? Kể tôi nghe xem."
Sắc mặt Trần Mộc rối rắm, phảng phất còn mang theo buồn lo vô cớ Thẩm Liên không sao hiểu được.
"Cậu ấy từ chối một người nhưng đối phương không chịu từ bỏ, cứ bám riết không tha."
"Người đó có bệnh à?" Thẩm Liên không chần chờ: "Đã bị từ chối rồi mà còn dây dưa, có biết tôn trọng người khác không vậy?"
Trần Mộc nhìn về phía Thẩm Liên: "Vậy là nên tiếp tục từ chối phải không?"
Thẩm Liên nhíu mày: "Không phải logic như vậy. Cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu bạn đó của cậu có thích người bám riết không tha đó không?"
Thích không?
Ngực Trần Mộc khẽ nhói lên, giọng không kìm được trở nên dồn dập: "Để em hỏi lại cậu ấy xem. Cảm ơn anh Thẩm."
Thẩm Liên nhìn theo bóng lưng Trần Mộc hơi nheo mắt lại. Có thứ gì thoáng qua trong đầu nhưng vẫn chưa kết nối thành câu chuyện rõ ràng.
Bởi vì mấy ngày hôm trước mới đi ăn với cậu Phùng, người này còn cười cười nói nói mà.
Ninh Tư Hàm còn trêu: "Tôi sắp đính hôn rồi mà cậu còn định độc thân tiếp à?"
Cậu Phùng đã say rượu, xua tay lộ vẻ chán ghét: "Độc thân muôn năm, anh thì biết gì! Em không có hứng thú với yêu đương!"
Từng cử chỉ, nét mặt, cảm xúc đều max điểm lừa người.
Thẩm Liên trở lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống Hồ Khải Lam đã hí hửng lấy một kịch bản từ phía sau ra đưa tới như hiến vật quý. Trước mắt Thẩm Liên sáng ngời: "Có rồi hả?"
"Tôi thấy vai này nhận được đấy." Hồ Khải Lam đưa cho y: "Cậu xem thử đi."
Tuy 《Đồ Thần 》 khiến Thẩm Liên bực bội nhưng thầy Thẩm vẫn khao khát kịch bản hay.
Thẩm Liên nghiêm túc lật từng trang, đúng như Hồ Khải Lam nói, một kịch bản hay. Là một bộ phim phiêu lưu mạo hiểm vào mộ cổ, có yếu tố ly kỳ, nhịp phim nhanh và nhiều bí ẩn. Tuy không phải nam chính nhưng vai diễn mà Thẩm Liên nhận lần này có tính cách rõ ràng và rất thu hút, diễn tốt sẽ bùng nổ.
Thẩm Liên không do dự: "Tôi nhận."
"OK!" Hồ Khải Lam rất thích cảm giác này. Không kiểu cách, không làm màu, có cơ hội là sẽ nắm lấy. Quan trọng hơn chính là dốc lòng cho nghề mình chọn.
Mọi thứ đều ổn, chỉ có địa điểm quay hơi xa. Tính lịch quay, dù suôn sẻ thì ít nhất cũng mất hơn nửa tháng.
Không nằm ngoài dự đoán, khi Sở Dịch Lan nghe tin này thì sắc mặt rất khó coi.
Thẩm Liên dùng lại chiêu cũ, chui vào lòng anh, nói khẽ, dụi nhẹ làm nũng.
"Cho em đi đi mà. Anh xem bao lâu rồi em chưa gặp được kịch bản tốt thế này? Từ đạo diễn tới diễn viên đều đáng tin, như miếng thịt mỡ tới miệng rồi, ai mà từ chối nổi?"
Sở Dịch Lan lạnh mặt: "Trước nay em không ăn thịt mỡ."
"..."
Được rồi, bắt đầu lạc đề rồi.
"Em không quan tâm, em muốn đi." Thẩm Liên nghiêng người nằm lên giường, cười nhìn Sở Dịch Lan: "Anh cứ tiêu hóa từ từ nhé."
Sở Dịch Lan đưa tay day trán, đành chịu.
Trong cuộc đối đầu với Thẩm Liên, anh dường như chưa từng thắng nổi một lần.
Sở Dịch Lan định cử thêm vài vệ sĩ theo Thẩm Liên nhưng bị Thẩm Liên từ chối. Bây giờ đã chẳng còn nguy hiểm gì nữa, mà địa điểm quay nằm sâu trong núi rừng, điều kiện ăn ở rất hạn chế. Bên đoàn phim còn gọi điện báo trước, lo Thẩm Liên không chịu nổi cực khổ. Nếu dẫn theo một đám người thì chẳng phải càng thêm gánh nặng cho đoàn phim người ta sao?
Sở Dịch Lan trầm ngâm một lát, không biết nghĩ gì đã đồng ý.
Vai "Diệp Nhị gia" mà Thẩm Liên nhận là vai được chọn thay thế giữa chừng nên phải lập tức lên đường. Kết quả là sắc mặt Sở Dịch Lan vốn đã xấu lại càng rét lạnh hơn.
Hôm Thẩm Liên đi, trời nắng đẹp. Địa điểm quay không có phương tiện di chuyển nào khác ngoài ngồi xe, cuối cùng còn phải ngồi ké xe bò bốn mươi phút. Nhìn quang cảnh xung quanh ngày càng um tùm và hoang sơ, Thẩm Liên thầm khâm phục đoàn phim. Sao tìm được chỗ này hay vậy?
Bởi vì bộ phim này không dùng phông xanh hay bối cảnh dựng cho nên khi quay sẽ khá là vất vả. Ngay cả những cảnh khám phá hang động cũng là cảnh thật. Thẩm Liên bận rộn đến mức không có thời gian xem điện thoại.
"Sếp, đến giờ mở họp rồi." Tôn Bỉnh Hách gõ cửa bước vào, thấy Sở Dịch Lan có vẻ mất hứng lại hơi cáu gắt.
Sở Dịch Lan: "Không muốn mở."
Tôn Bỉnh Hách: "?"
Sở Dịch Lan nhìn điện thoại, miễn cưỡng đứng lên, tâm trạng tệ thấy rõ: "Đi thôi."
Tin tốt là, hôm nay không phải trợ lý Tôn chủ trì cuộc họp.
Tin xấu là, sếp Sở tự thân ra trận.