Mục lục
Trời Đất! Diễn Viên Vô Danh Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu Đã Hôn Vai Ác Chó Điên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Duyệt Sơn cảm thấy nếu cứ tiếp tục "dịu dàng" thì không được.

Cậu ta đã dồn Trần Mộc đến chân tường, nếu không tấn công quyết liệt thì thứ đợi hai người chỉ còn là ngõ cụt.

"Trần Mộc, em đã từ chối tôi ba mươi hai lần." Giọng Phùng Duyệt Sơn trầm xuống: "Tôi chưa từng hỏi vì sao. Dừng, dừng, em đừng nói với tôi mấy lý do có lệ đó. Bây giờ em thẳng thắn nói với tôi một câu thật lòng đi, nếu không được thì tôi buông."

Đáy mắt Trần Mộc hiện lên hoang mang. Thật lòng sao? Chênh lệch thân phận, chênh lệch địa vị, mọi thứ đều là thật.

"Em thích tôi không?" Phùng Duyệt Sơn đột nhiên hỏi.

Trần Mộc hơi trừng to mắt. So với lý do từ chối thì một câu "không thích" như một sức nặng đè lên linh hồn cậu, toàn bộ thân mật đều bị bao trùm lại.

Cậu trơ mắt nhìn ánh sáng trong mắt Phùng Duyệt Sơn từng chút bùng lên.

Nhưng so với niềm vui của Phùng Duyệt Sơn, trong lòng Trần Mộc lại trào dâng một nỗi tuyệt vọng mơ hồ.

"Cậu Phùng." Trần Mộc khàn giọng.

Phùng Duyệt Sơn có ảo giác như tiếng gió cũng ngưng lại, cậu ta nín thở lắng nghe: "Em nói đi."

"Anh còn nhớ có lần anh với ba anh đến khách sạn Hoa Kim Thịnh gặp đối tác không?" Trần Mộc đầy mỏi mệt.

Phùng Duyệt Sơn chỉ nhớ mang máng: "Ừ, sao vậy?"

"Hai người đứng trên hành lang nói chuyện, âm vọng rất lớn nên có thể nghe rõ. Đương nhiên không phải tôi cố tình nghe lén, hôm đó trùng hợp là tôi cũng đi gặp nhà đầu tư."

Phùng Duyệt Sơn gật đầu.

Trần Mộc: "Ba anh rất thương anh, cũng rất kỳ vọng vào anh."

Phùng Duyệt Sơn chưa hiểu ý nhưng vẫn tiếp lời Trần Mộc: "Ừ, nhà tôi hòa thuận lắm. Tôi còn có một đứa em trai nữa, đợi khi nào dẫn tới cho em gặp."

Trần Mộc lắc đầu: "Cậu Phùng. Ba anh nói, mong lúc còn sống nhìn thấy anh cưới vợ lập nghiệp. Còn nói, chủ tịch Sở tìm thấy một nửa kia đi cùng quãng đời còn lại thì ông ấy rất vui nhưng vẫn mong anh sinh con nối dõi tông đường cho nhà họ Phùng. Anh thích tôi, tôi cảm nhận được nhưng thích xong thì thế nào? Vấn đề giữa chúng ta trước nay không chỉ đơn giản là "thích" hay "không thích", anh hiểu không?"

Phùng Duyệt Sơn nghiền ngẫm lời Trần Mộc nói mấy lần, sau đó sắc mặt đen thui cười lạnh: "Thôi em cứ nói thẳng ra là, Phùng Duyệt Sơn tôi làm việc theo cảm tính không màng hậu quả, một khi bị gia đình ngăn cản thì tôi vẫn có vô số lựa chọn, còn em thì gần như là không."

Trần Mộc nghiêng đầu đi, khẽ "Ừ" một tiếng.

Phùng Duyệt Sơn bị chọc tức tới bật cười: "Trần Mộc, rốt cuộc tôi trong lòng em vô trách nhiệm tới mức nào vậy?"

"Không phải..."

"Ba mươi hai lần! Tôi nhấn mạnh chuyện này với em không phải muốn khoe mình cố chấp cỡ nào, mà là tôi không cho một người nào biết về ba mươi hai lần tỏ tình này trừ là sợ gây rắc rối cho em. Quan trọng hơn nữa là Phùng Duyệt Sơn tôi đời này muốn dùng chính năng lực của mình để nghiêm túc theo đuổi em." Phùng Duyệt Sơn đứng giữa gió lạnh, câu chữ dần dồn dập hơn: "Trần Mộc, chúng ta không nói chuyện thích, chỉ nói thật lòng. Nếu không phải thật lòng thì tôi sẽ làm rùm beng lên tới mức mọi người đều biết. Giống như em nói vậy, giữa chúng ta có chênh lệch, tôi có đủ cách ép buộc em nghe theo tôi nhưng tôi có làm không?"

"Tôi chưa từng theo đuổi ai, cũng chưa từng tỏ tình với ai nhưng tôi có thể học. Trần Mộc, tôi đã làm đến mức này, em hiểu ý nghĩa của nó chứ?"

Trần Mộc chớp mắt.

"Ý nghĩa là tôi có thể làm tất cả! Cho nên mấy thứ mà em lo lắng như gia đình, địa vị này kia với tôi chẳng phải là vấn đề gì cả."

Sau một hồi im lặng, Trần Mộc mở miệng: "Phùng Duyệt Sơn, tôi không biết anh thế nào nhưng gần như những chuyện tôi gặp đều không phải tôi muốn là được."

Phùng Duyệt Sơn: "Nhưng tôi đã muốn thì phải được."

Trần Mộc cười chua xót.

Chỉ một hành động rất nhỏ ấy thôi cũng khiến trái tim Phùng Duyệt Sơn nhói lên.

Tất cả những trăn trở, lo lắng, đề phòng và cả cay đắng do cuộc sống bao năm qua mài giũa ra của Trần Mộc bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.

Trước khi đến, Phùng Duyệt Sơn vẫn luôn nghĩ mình phải làm thế nào. Nhưng đến giờ phút này, cậu ta đã hiểu.

Đúng lúc có một chiếc taxi chạy ngang qua, Phùng Duyệt Sơn gọi lại, một tay bảo vệ sau lưng Trần Mộc đẩy cậu tiến lên, một tay khác kéo cửa xe ra.

"Em về nhà đi." Phùng Duyệt Sơn thấp giọng.

Trần Mộc lập tức nắm chặt cánh cửa xe, nhìn chằm chằm Phùng Duyệt Sơn. Nếu đây là lần tạm biệt cuối cùng của họ thì không nên là thế này. Quá lạnh lùng, là lạnh tới mức sau khi đã trao hơi ấm chỉ còn lại vực sâu. Trần Mộc không thể chịu nổi.

Phùng Duyệt Sơn thấy hốt hoảng tràn ngập trong mắt cậu, hít một hơi sâu nói: "Ở nhà chờ tôi."

Từ nay về sau, mình phải kiên nhẫn hơn mỗi khi nói chuyện với em ấy, Phùng Duyệt Sơn thầm nghĩ. Trước kia vì tôn trọng nên cậu ta rất ít khi chạm vào Trần Mộc, mà giờ phút này lại ôm lấy sau cổ Trần Mộc để người ta dựa vào chính mình, hô hấp của hai người cùng trở nên hỗn loạn.

Phùng Duyệt Sơn nói tiếp: "Tôi nói chúng ta quen nhau đi nhưng em chưa cho tôi câu trả lời chính thức. Giữ đáp án lại, đợi tôi tới lấy, được không?"

Những lời này không khác gì sóng lớn vỗ vào bờ đá, mọi phòng bị của Trần Mộc phút chốc vỡ tan. Gió mạnh đột nhiên nổi lên, hạt mưa táp vào mặt, lại bật lửa cho nóng rực nơi đáy lòng. Trong cái nhìn chăm chú đó, Trần Mộc như bị ma quỷ xui khiến nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm."

Phùng Duyệt Sơn mỉm cười, cúi người đưa Trần Mộc lên xe. Lúc hai người tách nhau ra, môi Phùng Duyệt Sơn khẽ lướt qua mái tóc thanh niên.

Mãi đến khi xe đã chạy xa rồi, Trần Mộc mới bình tĩnh lại.

Cành lá của cậu đang kêu gào muốn giương ra, đó là hơi thở của mưa xuân sau cơn giông bão.

Trần Mộc nghiêm túc cảm nhận nóng ướt trong lòng bàn tay, ngọn đèn ngoài cửa sổ lướt qua khóe mắt để lại lấm tấm ẩm ướt.

Trần Mộc thở hổn hển một lát, sau đó cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay mình.

Làm sao để nói với Phùng Duyệt Sơn, về những tương lai chưa từng dám mơ đến đây? Cậu chỉ cần to gan nghĩ đến là cả trái tim đã đập liên hồi.

Anh ấy sẽ quay lại.

Nơi ánh mắt sâu thẳm lộ ra qua những kẽ tay, một đốm lửa bùng cháy ở một nơi sâu nhất không thể nào dập tắt.

Đợi anh ấy quay lại, rồi đồng ý thôi.

Cho dù kết quả không được như ý thì cũng là một lần sống thật với lòng mình.

Phùng Duyệt Sơn như có lửa trong lòng, lái xe nhanh mà vững lao thẳng về nhà cũ.

"Cậu chủ đã về rồi." Người làm đi ngang qua chào hỏi.

Phùng Duyệt Sơn cười gật đầu chào lại, vung chùm chìa khóa lên cao cao rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, bước chân càng lúc càng nhanh.

Ba Phùng nghe tiếng quay đầu lại, sắc mặt bình thản: "Về rồi à?"

Ba Phùng tay cầm tách trà, tay kia cầm kéo tỉa cành cho hoa.

Giây tiếp theo, Phùng Duyệt Sơn đi tới trước mặt, "rầm" một tiếng đã quỳ xuống.

Rắc ——

Một cành đẹp nhất bị lỡ tay cắt đứt.

Ba Phùng: "Con..."

Phùng Duyệt Sơn lại nghiêm túc dập đầu.

Ba Phùng suýt đánh đổ tách trà, bộ xương lớn tuổi lập tức cứng còng, nghi ngờ nhìn Phùng Duyệt Sơn.

"Gây họa gì rồi? Tới mức nào? Nói nghe trước đã."

"Mức độ ba không muốn nghe nhất." Phùng Duyệt Sơn quỳ thẳng tắp, chỉ nhìn tư thế thì chính là một đứa "con ngoan hiếu thảo" nhưng trên mặt lại tràn ngập "kiên quyết chịu chết", rành rành là hùng hồn không sợ, cảm giác như thiên lôi đánh xuống cũng sẽ không lung lay: "Ba, con lừa ba, thật ra con có người mình thích rồi nhưng vẫn chưa theo đuổi được, người ta không đồng ý. Có lẽ hôm nay là một cơ hội cuối cùng, ba phải giúp con. Con không làm được chuyện nối dõi tông đường cho nhà họ Phùng đâu nhưng ba còn có Chu Chu mà. Nếu không được, ba cứ xem con như đứa bất hiếu đi! Dùng gia pháp luôn đi!"

Ba Phùng: "... Mày nói chậm lại chút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK