Diêu Dao sửng sốt, hiện tại cô ấy cũng ở trên xe, mới vừa đón Việt Sở tan tầm, nghe vậy cô ấy liền sửng sốt: "Cái gì?"
Cô ấy hoài nghi bản thân nghe lầm tên: "Quách Minh An sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Nịnh Nhược trả lời liền một chữ, vô cùng kiên định.
Việt Sở ở một bên, cô ấy nhắm mắt lại, hạ cửa sổ xe xuống một ít, có tiếng gió lặng lẽ chạy vào tai cô ấy, cô ấy vô tình nghe lén, nhưng giọng Diêu Dao như cũ rõ ràng mà bị cô ấy nghe vào trong tai.
"Được, vậy ngày mai mình tới tìm cậu thương lượng?"
Thời gian hẹn với Thẩm Nịnh Nhược là sau khi tan tầm, Diêu Dao mới ấn cúp điện thoại, phía trước đúng lúc tới đèn đỏ, cô ấy dừng xe lại, có người đang băng qua đường, mọi người bước đi vội vàng.
Diêu Dao nắm tay lái, đầu lệch về một bên, liền nhìn về phía Việt Sở: "Vừa rồi là Nhược Nhược gọi tới."
"Ừm, mình biết." Việt Sở xốc xốc mí mắt, nâng cửa sổ xe lên lại, làm bên trong xe không gian bịt kín lên.
Diêu Dao mím môi, có chút lo lắng nói: "Mình còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mình có nói về bạn trai cũ của cậu ấy cậu còn nhớ chứ? Hắn lại tới trêu chọc Nhược Nhược."
Việt Sở nương theo đèn đường nhìn Diêu Dao: "Chính là cái tên người yêu cũ đính hôn rồi còn tới theo đuổi cậu ấy sao?"
"Đúng vậy, là hắn."
"Ghê tởm muốn chết, mình kỳ thật đã sớm thấy hắn không vừa mắt, nhưng mà Nhược Nhược luôn luôn có ý nghĩ của bản thân, mình liền không ở trước mặt cậu ấy nói xấu thằng cha đó, kết quả thì hay rồi, bị mình trực tiếp đụng phải hắn cùng người phụ nữ khác từ khách sạn bước ra, ôm ôm ấp ấp, bị mình chụp ảnh lại ngay tại chỗ."
"Dạng Dạng là học muội của cậu, không biết có từng kể với cậu không, lúc ấy người phụ nữ hắn ôm ôm ấp ấp chính là người yêu cũ của em ấy."
Việt Sở nhẹ nhàng vỗ hạ cái trán, hỏi: "Vậy đôi cẩu nam nữ này hiện tại thế nào?"
"Rất tốt a, còn kết hôn nữa."
"Nhưng mà không biết cái tên này rốt cuộc sao còn trêu chọc Nhược Nhược, Nhược Nhược nói muốn hắn thân bại danh liệt."
Việt Sở chớp chớp mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Vậy người phụ nữ kia thì sao? Liền không cần thân bại danh liệt sao?"
Diêu Dao:......
Diêu Dao:???
Diêu Dao lập tức liền nói: "Việt Sở Sở cậu muốn làm cái gì?"
"Dạng Dạng không chỉ là học muội của mình, mà còn là em gái của mình, lúc trước em ấy bị người phụ nữ kia lừa thảm như vậy, người chị này như mình, không phải nên làm chút gì đó sao?" Việt Sở nhẹ nhàng ngữ khí bâng quơ, cô ấy lại nhìn phía trước, cười nhạo một tiếng, "Người không có đạo đức, vậy đương nhiên là cần phải được dạy dỗ, ít nhất làm cho bọn họ...... sống không được ngoài xã hội luôn."
Diêu Dao nhịn không được rùng mình một cái.
Đỉnh thật, bạn gái của cô thật mạnh mẽ.
Khâu Dạng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chờ sau khi Thẩm Nịnh Nhược trở về thấy sắc mặt Thẩm Nịnh Nhược, liền hiểu ra tất cả.
Thẩm Nịnh Nhược không muốn làm nàng lo lắng, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chị và bố chị cãi nhau một trận."
"Như cũ là chủ đề lúc trước, chị cũng chán rồi."
Mặt Khâu Dạng vẫn lo lắng như cũ, Bình Tử cũng lại đây cọ cọ cẳng chân Thẩm Nịnh Nhược, như là bộ dạng cũng rất lo lắng, còn "Meo" một tiếng.
Thẩm Nịnh Nhược sờ sờ đầu nó, lại cúi người qua ôm Khâu Dạng, cô gác cằm ở đầu vai Khâu Dạng, mắt tùy ý nhìn một chỗ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Tiểu Dương, chị trước kia không có gì muốn bảo vệ, nhưng bây giờ chị có em và Mập Mạp, chị liền muốn đem hết tất cả điều tốt đẹp này đều giữ lại."
"Có chuyện là cần thiết phải đối mặt, em yên tâm, chị sẽ không thiếu dũng khí đâu."
Khâu Dạng ôm lại cô, nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy ốm của cô: "Em biết, em cũng sẽ không thiếu dũng khí, tương lai còn rất dài, cũng còn rất lâu, chuyện phải đối mặt còn có rất nhiều."
Bình Tử đứng ở trên sô pha, dường như cảm xúc cũng chịu bị ảnh hưởng, cũng đem mặt thò lại gần dán lên lưng Thẩm Nịnh Nhược, nó cọ cọ, không tiếng động cho Thẩm Nịnh Nhược an ủi.
Khâu Dạng nhìn hành động của nó cười cười, hỏi nó: "Con có phải đang cảm ơn mẹ Nhược Nhược của con buổi sáng thay con cầu xin chuyện miêu lương phải không a?"
Bình Tử: "Meo."
Thẩm Nịnh Nhược bị cuộc đối thoại một người một mèo chọc cười, tâm tình không vui cũng tốt hơn rất nhiều, cô nghiêng đầu qua, ở cổ Khâu Dạng in lại một nụ hôn: "Vậy chị liền đi tắm."
Khâu Dạng gật đầu: "Được."
Nàng đáp xong buông Thẩm Nịnh Nhược ra, thấy cảm xúc Thẩm Nịnh Nhược tốt hơn nhiều, mới nhẹ nhàng mà thở phào một hơi.
Kỳ nghỉ dài 5 ngày 1-5 được đổi lấy để nghỉ ngơi, cho dù hôm nay là thứ sáu, nhưng sẽ không phải là cuối tuần trọn vẹn, ngày mai thứ bảy như cũ cứ phải theo lẽ thường mà đi làm, tin tức này là mọi người đều biết, bởi vậy càng thêm uể oải ỉu xìu.
Cù Ngôn hôm nay bình thường tới đi làm, Khâu Dạng quẹt thẻ trở lại văn phòng liền thấy cô ấy, cô ấy ngồi ở trong văn phòng, nhìn màn hình máy tính trước mắt, biểu tình nghiêm túc.
Khâu Dạng nhìn hai mắt, liền bắt đầu làm chuyện của bản thân.
Trong cuộc họp buổi sáng thường lệ, mấy đồng sự ở đây đều có vẻ mặt buồn ngủ, rất rõ ràng chính là đồng hồ sinh học còn chưa có đảo lại, trong đó cũng bao gồm Bành Khai Miểu, hắn dường như giây tiếp theo liền muốn ngã xuống, nhưng Khâu Dạng cũng không thèm để ý ở trên người hắn, liền nghe thấy Cù Ngôn nói chuyện hợp tác với công ty Kỳ Diệu.
"Các sản phẩm tùy chỉnh của Kỳ Diệu trong công ty chúng tôi đã hoàn thành đợt sản xuất đầu tiên và chúng sẽ sẵn sàng để tiếp nhận kiểm nghiệm vào tuần tới, đây là một bước đột phá lớn trong sự hợp tác giữa công ty chúng ta và Kỳ Diệu, buổi chiều quản lý Kha và người của công ty Kỳ Diệu sẽ đến công ty......"
Lấy quản lý Kha mở đầu, như vậy chính là ý không có Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng nhấp môi dưới, trong lòng không có cảm giác gì.
Sau khi họp xong lại về tới vị trí ngồi, Khâu Dạng không đem lực chú ý đặt ở trên người Cù Ngôn nữa, nàng chuyên trung vào phần mình phụ trách, nghiêm túc làm việc là yêu cầu tối thiểu nàng đối với bản thân.
Chờ tới buổi chiều, Khâu Dạng bị đồng nghiệp bàn bên vỗ vỗ, người ấy là một cô gái, tên Tề Dung, lớn hơn Khâu Dạng 1 tuổi, nhưng chức vị giống nhau.
Cô ấy lén lút hoạt động ghế dựa, sáp vào Khâu Dạng, vỗ vỗ bả vai Khâu Dạng, có chút hóng hớt hỏi một câu: "Dạng Dạng, em và chị Cù quan hệ tốt nhất, em biết chị Cù hai ngày này làm sao không?"
"Làm sao vậy?" Khâu Dạng buông công việc trong tay, nàng đã sắp hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, cũng không vội trong chốc lát.
Hiện tại Cù Ngôn không ở văn phòng, Tề Dung cũng không có lo lắng gì, cô ấy nhìn Khâu Dạng với vẻ mặt khó hiểu như cũ, có chút ngốc: "Em không cảm thấy chị Cù rất khác sao?"
Khâu Dạng như cũ là bộ dáng kia: "Em không biết a."
"Không có gì không có gì, cũng không phải chuyện gì quan trọng, chị không biết là ai đồn, nói là chị Cù có bạn trai mới." Giọng Tề Dung thấp giọng rất nhiều, biểu tình lại là càng ngày càng hóng hớt.
Khâu Dạng nghe vậy ngẩn ra, lại nghe thấy Tề Dung cười nói: "Chị cảm thấy là sự thật, hôm nay chị ở dưới lầu còn thấy ven đường có người đàn ông tặng hoa cho chị Cù, chỉ là không thấy chị ấy dẫn tới."
"Chuyện này...... Em thật sự không biết." Khâu Dạng ngữ khí có chút xấu hổ.
Tề Dung tỏ vẻ không có gì: "Vậy em hiện tại chẳng phải sẽ biết sao?"
Sau khi Tề Dung nói xong cho bản thân biết đến tin tức này, Khâu Dạng liền một lần nữa nhìn màn hình máy tính của mình.
Cù Ngôn có bạn trai mới? Nàng quả thực không biết.
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy bản thân hiện tại cùng Cù Ngôn quan hệ rất gượng gạo, trước kia đi làm còn sẽ nói chuyện phiếm vài câu, hiện tại nói chuyện phiếm cũng không có, liền giống như với những đồng nghiệp bình thường khác.
Di động trên bàn rung lên hai hồi, lôi suy nghĩ Khâu Dạng trở lại.
Là có người đã gửi WeChat đến, nhưng nàng không mở thông báo chi tiết tin nhắn nên cũng liền không biết là ai, nàng mở khóa di động.
Là Việt Sở gửi tới.
Việt Sở: 【 Dạng Dạng, gần đây đài của bọn chị sẽ mở một cái kênh mới, cũng không tính là mở mới, là lúc trước thành tích không lý tưởng liền bị hủy bỏ, bây giờ lãnh đạo lại cảm thấy khả năng sẽ có hưởng ứng không tồi, liền muốn một lần nữa bắt đầu lại. 】
Việt Sở: 【 Em...... Có hứng thú đến tham gia hay không? 】
Công việc mới của Việt Sở như cũ là một phát thanh viên, giọng cô ấy ngoại trừ dễ nghe, còn rất đặc sắc, hơn nữa có thể hóa giải các loại tình huống phát sinh bất ngờ, thời gian một tháng ngắn ngủn này, cô ấy đã cứu được một kênh có tỷ lệ người nghe rất thấp hồi sinh, hiện tại lãnh đạo vô cùng coi trọng cô ấy, lại dự định đưa tiết mục trước đó quay trở lại.
Khâu Dạng nhấp môi, đầu ngón tay nàng do dự, đồng thời muốn từ chối, cũng không khỏi gõ chữ hồi phục: 【 Là dạng tính chất thế nào vậy a, chị. 】
Mấy phút sau Việt Sở mới trả lời: 【 Có liên quan đến quan hệ tình cảm, có thể kể lại đoạn tình cảm chính mình từng trải qua, đại bộ phận đều là...... không tốt lắm ấy. 】
Khâu Dạng nhìn chằm chằm hai hàng chữ này, vẫn là từ chối: 【 Chị, em tạm thời không có ý định này, em hiện tại khá tốt, em không muốn để mắt đến quá khứ nhiều thêm nữa, trừ phi cô ta lại nhảy ra. 】
【 Được. 】
【 Chị hiểu mà. 】
Cùng Việt Sở đối thoại kết thúc như vậy, trước mắt Khâu Dạng hiện lên khuôn mặt Đào Tư Nhàn.
Nàng xoa nhẹ mắt, trong lúc nhất thời không thể nói đến bản thân hiện tại là cảm thụ như thế nào.
Nàng chỉ là cảm thấy người sống ở trên thế giới, không nhất định liền một hai phải kết hôn, lúc trước nàng cho rằng Đào Tư Nhàn và Quách Minh An là thích nhau mới có thể kết hôn, hiện tại xem ra bất quá là cho nhau vừa lòng điều kiện của đối phương.
Hai tay chơi, ngay cả sau kết hôn cũng là ai chơi theo ý người nấy.
Như vậy ý nghĩa của kết hôn là gì chứ? Chẳng lẽ nói sẽ được càng nhiều ích lợi sao?
Khâu Dạng không biết đáp án, nàng cũng không muốn biết.
Hôm nay Thẩm Nịnh Nhược sau khi tan tầm còn có việc thương lượng với Diêu Dao, Khâu Dạng biết việc này, cũng liền không bảo lão Vu tới đưa mình về nhà, nàng tới tầng một toà nhà văn phòng, vừa vặn gặp một người đàn ông ôm bó hoa tươi đang chờ ai đó.
+
Thúc hoa kia rất quen thuộc, là hoa hồng champagne.