Thời gian nghỉ ngơi Tề Dung đều tới chia sẻ cùng Khâu Dạng, mày cô ấy gắt gao nhíu, hiển nhiên cũng cảm thấy phiên bản hiện tại đã quá khoa trương: "Dạng Dạng, em biết hiện tại truyền tới cái trình độ gì rồi không? Bọn họ còn nói Văn tổng không quen nhìn Bành Khai Miểu cao hơn bản thân, cho nên sa thải Bành Khai Miểu."
"......" Hiểu biết toàn bộ hành trình Khâu Dạng đỡ trán, nhưng bản thân nàng hiện tại cũng không làm sáng tỏ được gì, bởi vì Văn Nguyên đến nay đối với Cù Ngôn còn chưa có động thái gì.
Ngoài mặt Cù Ngôn nhìn qua cùng bình thường không có khác gì, đối với chuyện Bành Khai Miểu rời đi cảm xúc cô ấy không có dao động gì, nhưng rất có thể là giả vờ thật sự trấn định.
Rốt cuộc ngỗ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ Bành Khai Miểu đến trước mặt Văn Nguyên nói, cùng chính mình không có nửa điểm quan hệ thì sao? Nếu là chính mình biểu hiện quá mức hoảng loạn, nhưng kết quả là lại cùng chính mình nửa mao tiền quan hệ đều không có, vậy không phải tự loạn đầu trận tuyến sao?
Khâu Dạng khó tránh khỏi phỏng đoán hoạt động tâm lý hiện tại của Cù Ngôn, nàng cảm thấy Cù Ngôn có lẽ thật sự sẽ may mắn mà nghĩ như vậy.
Khâu Dạng nghĩ vậy chút liền nhấp khẩn cánh môi, đã qua một ngày, nàng như cũ là ở tự hỏi đáp án Cù Ngôn vì sao lại muốn đối đãi với mình như vậy, hơn nữa như cũ không có kết quả.
Nhưng nàng hiện tại cũng rất tò mò Văn Nguyên sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Lời Bành Khai Miểu cáo trạng thật sự trực tiếp, cứ cho năng lực làm việc của Cù Ngôn cũng rất giỏi, nhưng cuối cùng Văn Nguyên vẫn là tổng giám đốc công ty, nắm giữ "Quyền sinh sát".
Cậu khẳng định sẽ có hành động, chỉ là không biết khi nào.
Mấy ngày nay bởi vì những việc này, Khâu Dạng không thế nào ngủ ngon, buổi tối Thẩm Nịnh Nhược ôm lấy nàng, tận lực mà an ủi và sưởi ấm cho nàng, nhưng tác dụng không phải rất lớn, bởi vì Khâu Dạng mỗi buổi sáng còn phải trang điểm để che đi khí sắc của chính mình.
Nội tâm Thẩm Nịnh Nhược liên tục thở dài, chờ tới một tuần làm việc kết thúc, cô mới nghĩ tới một phương thức có thể làm Khâu Dạng vui vẻ hơn xíu, đó chính là đi gặp Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh.
Hồi đầu tháng ở Tây Thành, Ngô Hiểu Quỳnh liền gọi điện thoại tới, nhưng hai bên đều bận đi chơi, chờ Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đều trở về Vân Thành, hai dì còn chưa có trở về, lại sau đó liền có chuyện khác nên gác lại, chuyện gặp mặt cũng liền còn không có tin tức.
Nhưng tuần này vừa đúng lúc.
Khâu Dạng nghe thấy tin tức này liền sửng sốt, lông mi run rẩy: "Dì Minh Phân và dì Hiểu Quỳnh đã trở về rồi sao?"
"Khẳng định a."
Khâu Dạng nở một nụ cười tươi: " Hai ngày trước em còn thấy hai dì lại đi Hải Thành chơi, không nghĩ nhanh như vậy đã trở về rồi." Nàng tràn ra một tia ngưỡng mộ, "Chờ em tới tuổi này, em cũng muốn như vậy, cùng chị du lịch khắp trời nam đất bắc."
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt cong lên: "ược."
"Vậy chị trả lời dì Phân nhé?"
Trên di động Thẩm Nịnh Nhược biểu hiện khung chat trò chuyện giữa cô và Triệu Minh Phân, Triệu Minh Phân ở xác nhận thời gian, đã sắp xếp xong.
"Ừm ừm, buổi tối ngày mai đi, ban ngày em muốn ngủ nướng." Khâu Dạng nhìn Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược biết nàng nói "ngủ nướng" là có ý tứ gì, đơn giản chính là ngày mai là thứ bảy, có thời gian có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, có thể khôi phục một chút tinh khí thần.
"Tiểu Dương." Thẩm Nịnh Nhược nhịn không được ra tiếng, "Tất cả đều sẽ giải quyết, những người tổn thương em, bản thân họ đều sẽ không có kết cục tốt."
"Em biết rồi."
"Chỉ là quá trình này có một chút dày vò."
Khâu Dạng thấp mí mắt: "Cù Ngôn......"
Nàng chưa nói ra, nhưng cả hai đều hiểu là có ý tứ gì.
Bị người thân cận tổn thương mới là đau khổ nhất.
Buổi chiều ngày hôm sau đi đến hồ bơi trước, hai người mới lái xe đến nhà Triệu Minh Phân, các nàng không có giống lần trước tặng quà tương đối quý trọng như vậy, chỉ ở gần tiểu khu mới mua hộp trái cây.
Thẩm Nịnh Nhược không nói với Triệu Minh Phân là bản thân đến cùng Khâu Dạng, chỉ là nói mang theo đối tượng tới.
Tới dưới lầu, Thẩm Nịnh Nhược liền cầm lòng không đặng mà nở nụ cười: "Chị rất muốn xem biểu cảm của hai dì, khi biết đối tượng của chị là em, nhất định sẽ rất đặc sắc."
Khâu Dạng khóe miệng cũng hơi hơi dương, nàng "Ừm" một tiếng: "Em cũng rất mong chờ."
Cửa thang máy mở ra, các nàng bước vào bên trong.
Bởi vì lần trước đã tới, hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược còn nói bản thân muốn mang đối tượng tới, liền không cho hai dì giống lần trước xuống dưới đón chính mình, chính là vì duy trì đủ thần bí.
Không bao lâu liền đến tầng lầu Triệu Minh Phân sống, tình bạn hai dì lâu dài, phòng ở cũng đều mua ở cùng toà tiểu khu, nhưng nhà của Triệu Minh Phân thích hợp tiếp đãi khách hơn, cho nên lúc nào cũng tới nơi này.
Chờ đứng ở cửa, Thẩm Nịnh Nhược lại có chút khẩn trương lên, cô liếc mắt nhìn Khâu Dạng một cái, thấp giọng dò hỏi: "Tiểu Dương, chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Khâu Dạng gật đầu, lặng lẽ vươn đầu ngón tay, chạm vào một chút trầm mu bàn tay Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược cười cười, thả lỏng một chút, lúc này mới nâng tay tới ấn chuông cửa.
Cũng liền hai giây, liền nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng bước chân, Khâu Dạng đứng hướng sang bên cạnh một chút, lúc này cửa liền mở.
Đầu tiên Thẩm Nịnh Nhược đem hộp trái cây đưa qua, tươi cười xán lạn mà nói: "Dì Phân, đã lâu không gặp, cháu biếu hai dì một chút trái cây."
Triệu Minh Phân cười nói cảm ơn, lại mới đưa đầu đến phía trước dò xét: "Đối tượng cháu đâu?"
"Dì Minh Phân." Khâu Dạng lúc này đến gần Thẩm Nịnh Nhược một chút, đôi mắt cong cong bộ dáng, "Là cháu."
Triệu Minh Phân rất rõ ràng có chút ngơ ngẩn, nhưng như cũ là bộ dạng rất kinh ngạc: "Tiểu Khâu a, cháu tới sao cũng không nói với dì một tiếng?"
Thẩm Nịnh Nhược thanh hạ giọng nói: "Nói rồi, dì Phân."
Triệu Minh Phân:?
Triệu Minh Phân:???
"Trời ạ." Triệu Minh Phân che miệng, "Hai người các cháu......?"
Khâu Dạng gật đầu: "Cháu nói "là cháu" ý là đối tượng của chị ấy là cháu."
"Ai nha, hai đứa nhỏ các cháu."
"Mau tiến vào mau tiến vào."
"Sao lại còn gạt chúng ta chứ!"
Khâu Dạng trước đó vẫn luôn rất lo lắng hai dì sẽ giống với những vị trưởng bối khác, cảm thấy yêu đương đồng tính là yêu ma quỷ quái, cảm thấy chuyện thích đồng tính này là vi phạm nhân tính, bởi vậy mới vẫn luôn không có biểu hiện ra ngoài nửa phần.
Nhưng đều đến lúc này rồi, thẳng thắn tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, nàng và Thẩm Nịnh Nhược đều không muốn diễn kịch ở trước mặt hai dì.
"Hiểu Quỳnh a!" Triệu Minh Phân lấy ra hai đôi dép lê liền kêu vọng vào phòng bếp, "Tiểu Thẩm và đối tượng của con bé tới rồi."
Ngô Hiểu Quỳnh mang tạp dề cầm dao phay, từ phòng bếp vừa bước ra, đập vào mắt chính là Thẩm Nịnh Nhược cùng Khâu Dạng đứng đến đoan chính, bà ấy ngẩn người, hiển nhiên không phản ứng lại.
Triệu Minh Phân cười chỉ trầm xuống Thẩm Nịnh Nhược: "Tiểu Thẩm."
Bà ấy lại chỉ vào Khâu Dạng: "Đối tượng của Tiểu Thẩm."
"Hoặc có thể nói Tiểu Khâu và đối tượng của Tiểu Khâu."
Ngô Hiểu Quỳnh chớp chớp mắt, lại cẩn thận suy nghĩ một chút, mới từ trong khiếp sợ ra tới.
"Dì Quỳnh."
"Dì Hiểu Quỳnh."
Ngô Hiểu Quỳnh giả vờ tức giận nói: "Chuyện tốt như vậy sao không nói từ sớm?"
"Cháu cho rằng các dì có thể đoán được đó." Thẩm Nịnh Nhược lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Bản thân cô kỳ thật trong lòng không có gì, cho dù lúc trước không phải người vòng này, nhưng cũng biết comeout là một việc rất khó khăn, có rất nhiều trưởng bối đều không thể lý giải loại quan hệ này, đem con cái đến bác sĩ tâm lý cũng có rất nhiều, huống chi cô hiện tại còn cùng Khâu Dạng ở bên nhau, hơn nữa trước đó thái độ Thẩm Nguyên Khải là có thể đại biểu cho thái độ của không ít trưởng bối.
Nói không khẩn trương là giả, nói không thấp thỏm cũng là giả.
Cũng may từ phản ứng của hai dì mà xem, các dì cũng không cảm thấy hai cô gái thích nhau ở bên nhau có cái gì là không ổn.
Thẩm Nịnh Nhược lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cô quay đầu liếc mắt nhìn Khâu Dạng một cái, Khâu Dạng nhếch khóe môi với cô.
Nghĩ đến một khối đi.
Ngô Hiểu Quỳnh nở nụ cười: "Tốt tốt tốt, là chúng ta không đoán được là vấn đề của chúng ta, mau đi rửa tay, lập tức là có thể ăn cơm rồi."
"Vâng."
Lúc sau rửa tay xong, Triệu Minh Phân lại nhiệt tình hỏi: "Uống gì nào? Sữa chua hay là Coca?"
"Sữa chua ạ." Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng đều là cùng đáp án.
Trên bàn lại bày vài món ăn, đều là Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh làm, mùi hương đồ ăn đã sớm bay tới khắp nơi trong phòng.
Triệu Minh Phân lấy sữa chua từ tủ lạnh ra, vừa lúc Ngô Hiểu Quỳnh cũng từ phòng bếp ra tới, bà mang bao tay cách nhiệt, bưng nồi lẩu, đặt bao tay cách nhiệt trên bàn ăn.
"Đại công cáo thành." Sau đó Ngô Hiểu Quỳnh đứng thẳng người, vừa lòng gật gật đầu.
Nồi lẩu chính là canh vịt với củ cải chua, mùi thơm mê người tiến vào xoang mũi mọi người ở đây, trong lúc Ngô Hiểu Quỳnh tháo bao tay cách nhiệt ra, Triệu Minh Phân giới thiệu: "Cái này là củ cải chua chính chúng ta ngâm, ngon hơn bên ngoài bán nhiều, lát nữa hai cháu mỗi người đều phải uống hai chén."
Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng sôi nổi cúi đầu, nhìn chén lớn trước mặt, song song có chút ngơ ngác.
"Cái chén này sao ạ?" Khâu Dạng lên tiếng hỏi.
Triệu Minh Phân cười một tiếng: "Đúng vậy, chính là cái chén lớn này."
"Chẳng lẽ đêm nay có thể dễ dàng tha cho hai đứa sao?"
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng: "Vâng!"
"Ý của hai dì chúng cháu đã hiểu!"
Ngô Hiểu Quỳnh lau tay từ phòng bếp ra tới, những lời này bà ấy đều nghe thấy, bà ấy cũng cười cười: "Đúng vậy, hai đứa gạt yêu đương, bây giờ mới nói với chúng ta, chẳng lẽ không nên chịu chút trừng phạt sao? Có phải hai đứa không tin tưởng chúng ta hay không?"
1
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược đều ngồi thật sự đoan chính, nghe vậy nào dám thừa nhận, chỉ có thể tìm lấy cớ.
"Gần đây bận quá." Thẩm Nịnh Nhược nói.
"Quả thật không có thời gian." Khâu Dạng trả lời.
Triệu Minh Phân vỗ nhẹ cái bàn: "Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, ăn cơm trước đi, ta luôn cảm thấy hai đứa lại gầy đi rồi."
Thẩm Nịnh Nhược lập tức lắc đầu: "Vậy thì không có, chúng cháu đều có thịt."
Ánh sáng trên đầu dịu dàng ấm áp, trên bàn không khí hài hòa tốt đẹp, Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược cũng không lại lo lắng cái gì, bữa cơm này ăn đến cuối cùng hai người các nàng đến trái cây cũng ăn không vô.
Triệu Minh Phân và Ngô Hiểu Quỳnh nhiệt tình trước sau như một, không ngừng lấy đũa gắp thức ăn vào chén cho các nàng, hơn nữa xen kẽ nói chuyện phiếm vẫn là về yêu đương đồng tính.
"Thời điểm mấy năm trước chúng ta đi du lịch, gặp hai người bạn, các nàng đều là mẹ, con gái của hai người ở bên nhau, không có thời gian chơi cùng các nàng, các nàng liền tự mình báo cả lớp cùng nhau đi ra ngoài chơi."
"Thời điểm ta và dì Phân của các cháu biết chuyện này, vẫn là kinh ngạc, khi đó đối với tình huống như các cháu không hiểu biết, cùng các nàng đãi mấy ngày, mới cảm thấy tâm thái các nàng đáng để chúng ta học tập."
"Họ nói rằng từ lúc mang thai con, cũng chỉ là hy vọng tương lai của con có thể vui vẻ khỏe mạnh bình an, mặt khác cũng không quan trọng như vậy, có phải hay không?"
"Ta và dì Phân của các cháu từ khi đó, cũng cứ tâm thái như vậy, đời người ngắn ngủn mấy chục năm, kết hôn hay không cũng không quan trọng, vui vẻ là đủ rồi."