Những lời này cô càng nghĩ càng không thoải mái, bởi vì Khâu Dạng giống như đang kéo dài khoảng cách giữa các nàng ra rất xa.
Chăm mèo cũng không phải chuyện gì quá phiền toái, mà Khâu Dạng lại nói không phiền toái đến cô, trong lời nói toàn sự khách sáo với xa cách.
"Sẽ không phiền đến chị?" Thẩm Nịnh Nhược cẩn thận nhấm nuốt những lời này, cô nhìn vào mắt Khâu Dạng, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng gì.
Sau khi Khâu Dạng nói ra tự mình cũng ý thức được có chút không thích hợp, từ mức độ yêu thích Thẩm Nịnh Nhược đối Bình Tử xem ra, hỗ trợ chăm sóc mèo một chút ngược lại cũng không xem là phiền toái, chỉ là lời đã nói ra, Thẩm Nịnh Nhược còn vì muốn xác định hỏi lại nàng một câu, nàng đành phải căng da đầu "ừm" một tiếng: "Chị đến đây rất xa."
Phòng ngủ hiện tại chỉ mở đèn bàn, ánh sáng vàng ấm chiếu vào trên khuôn mặt hai người, nhìn được toàn cảnh biểu cảm của đối phương thu hết vào đáy mắt.
Thẩm Nịnh Nhược nghe Khâu Dạng đưa ra lý do, lông mi buông xuống chút, môi giật giật, lên tiếng: "Đúng vậy."
"Em nói đúng."
Nói xong cô ôm Bình Tử lên, thả nó leo lên giá ở phòng khách, mới lại đi trước rửa sạch cái tay liền lộn trở lại phòng ngủ.
Khâu Dạng còn đang thu xếp đồ đạc, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược vén chăn lên chui người nằm vào, đôi mắt cũng nhanh chóng khép lại: "Buồn ngủ rồi."
"Ngủ trước đây, Tiểu Dương."
"Dù sao đoạn đường chị đi làm rất xa."
Khâu Dạng nghe ra được trong lời nói có chứa ý giận dỗi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, rồi nói câu "Ngủ ngon".
Đúng là lời nói của nàng có phần bốc đồng không sai, nhưng Khâu Dạng nghĩ lại cảm thấy sai đến vừa vặn tốt.
Nàng gần đây luôn tự hỏi mối quan hệ giữa mình và Thẩm Nịnh Nhược, nhưng cũng không nghĩ ra được kết quả, kỳ nghỉ ba ngày không gặp làm tưởng niệm tăng vọt, điều này làm cho Khâu Dạng có chút sợ hãi.
Nếu nói một trăm điểm là tối đa, như vậy Thẩm Nịnh Nhược có thể nhận được 101 điểm.
Thẩm Nịnh Nhược ngoại hình điều kiện rất ưu việt, khí chất lại xuất chúng, 28 tuổi là tổng giám của công ty lớn, tính cách cũng rất tốt, người cũng rất chân thành......
Đếm kỹ một chút ưu điểm của Nịnh Nhược, thật đúng là có thể liệt kê ra rất nhiều.
Chỉ là đôi khi Khâu Dạng sẽ phân không rõ lời của Thẩm Nịnh Nhược là thật hay giả, sẽ làm nàng có chút mờ mịt.
Ví dụ như Thẩm Nịnh Nhược lúc trước nói muốn nàng.
Như vậy rốt cuộc là nhớ nàng hay là nhớ thân thể của nàng?
Khâu Dạng không biết đáp án.
Thẳng thắn mà nói cùng Thẩm Nịnh Nhược duy trì mối quan hệ bạn giường không quấy rầy như vậy cũng không tệ lắm, và sẽ có ít những thứ linh tinh khác trong thế giới của họ, ngay cả thích cũng chỉ là thân thể đối phương, vô cùng thuần túy.
Nhưng Khâu Dạng vẫn cứ cảm thấy không thích hợp.
Lúc ban đầu Thẩm Nịnh Nhược tìm tới cửa, giữa các nàng nói chính là "Trả nợ", nhưng hiện tại đi qua hơn nửa tháng, tính chất trả nợ hoàn toàn thay đổi, các nàng ôm hôn môi lên giường ngủ, hết thảy đều rất tự nhiên, không ai nhắc tới sau khi trả nợ xong sẽ làm sao.
Các nàng lưu lại ấn ký trên người đối phương, giống như là đang đóng dấu và đánh dấu, giống như là đoạn quan hệ này sẽ tiếp tục thật lâu, không có kết thúc.
Nhưng không nên là kiểu như vậy.
Khâu Dạng trước kia chưa từng nghĩ tới sẽ như thế này.
Nàng rõ ràng muốn cùng Thẩm Nịnh Nhược nhân lúc còn sớm kết thúc lui tới như vậy, nàng mới có thể chuẩn bị tốt cho đoạn tình yêu tiếp theo.
Nhưng ở cùng Thẩm Nịnh Nhược, đoàn ttàu đã lệch khỏi đường ray ban đầu một cách khó hiểu, đi về nơi mà Khâu Dạng không biết, nàng không biết đích đến ở nơi nào, nàng chỉ cảm thấy hoang mang.
Chờ thu xếp xong đồ đạc Khâu Dạng cũng thấm mệt, đêm nay bởi vì Đào Tư Nhàn đã đến làm nàng vô cùng mỏi mệt, nàng xốc chăn lên chui vào, không bao lâu liền đã ngủ.
Đội ngũ đi công tác đặt vé máy bay vào 1 giờ chiều, 11 giờ đã phải tới sân bay, đối với Khâu Dạng mà nói thời gian vẫn là tương đối đầy đủ, thời gian tỉnh lại cũng so thường lệ trễ hơn rất nhiều.
Thẩm Nịnh Nhược sớm đã đến công ty đi làm, sau khi Khâu Dạng mở mắt cũng chỉ thấy vị trí bên cạnh trống vắng, mặt trên còn có dấu vết người từng nằm qua.
Chuyện tối hôm qua lại hiện hết trong đầu Khâu Dạng, nàng nâng tay lên tới xoa xoa trán chính mình, mới đứng dậy đi rửa mặt.
Việt Sở trên cơ bản đều đi làm vào buổi tối, nên buổi sáng cũng nhàn rỗi, cô ấy 9 giờ rưỡi lái xe tới bãi đỗ xe của tiểu khu Khâu Dạng.
Khâu Dạng đã đem đồ ăn ba ngày của Bình Tử này sắp xếp xong hết, chờ Việt Sở đến.
Không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên.
Trải qua tối hôm qua mở cửa cho Đào Tư Nhàn, Khâu Dạng hiện có bóng ma tâm lý về việc mở cửa.
Cũng may lúc này Việt Sở gọi nàng.
"Chị." Khâu Dạng âm thầm thở ra, "Chị đến rồi."
Mắt Việt Sở sáng lên: "Mèo đâu?"
"Mèo ở trong balo." Khâu Dạng chỉ phương hướng.
Bình Tử có hai cái balo mèo, một cái mang sau lưng, một cái là xách tay, Khâu Dạng hôm nay đem nó cất vào balo xách tay.
Qua một lớp gạc, có thể thấy ánh mắt tò mò của Bình Tử.
Phải dọn không ít đồ đạc, trong đó còn có cái chậu cát mèo, nhưng Việt Sở đã mua xe nên cũng không có quá bất tiện.
Bình Tử được đặt ở trên ghế sau, Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ cùng Việt Sở nói chuyện: "Chị ở Kinh Thành có vài người bạn, nếu em cần trợ giúp gì cứ việc nói với chị."
Việt Sở ở Kinh Thành đã nhiều năm, nhân mạch vẫn là có chút, Khâu Dạng gật gật đầu: "Được, em sẽ không khách sáo đâu."
"Như vậy là tốt."
"Dạng Dạng."
"Chị cho em WeChat của bạn chị, em kết bạn với cô ấy đi, cô ấy đang ở Kinh Thành."
Khâu Dạng xua tay: "Không cần đâu chị, em đến Kinh Thành là đi công tác, khả năng không có thời gian đi chơi đâu."
"Em hiểu lầm ý của chị rồi." Việt Sở bật cười nói, "Cô ấy đối với ẩm thực Kinh Thành rất am hiểu, sau này em có gọi thức ăn ngoài, cô ấy đều có thể cho em ý kiến."
Khâu Dạng: "......Vậy cũng được."
Việt Sở đề nghị chân thành như vậy, nàng cũng không có lý do tiếp tục từ chối, hơn nữa lời Việt Sở nói quả thật làm nàng xao động.
Giẫm phải sấm sét khi mua đồ ăn ngoài là một điều vô cùng khủng bố.
Bình Tử tới hoàn cảnh mới thích ứng một phút là có thể tự mình chơi, Khâu Dạng nhìn nó ngửi cái này rồi ngửi cái kia, cảm thấy có chút không nói nên lời.
Con mèo này có phải không biết sợ là gì không?
Việt Sở thích mèo lắm, cô ấy đã bắt đầu chơi với Bình Tử bằng gậy trêu mèo, như đang nghĩ tới cái gì: "Dạng Dạng, hai ngày trước có một video về con mèo rất hot, con mèo đó trông rất giống Bình Tử đó a."
"Chính là nó."
Khâu Dạng hiện tại biết thế giới Internet truyền bá tin tức nhanh chóng như thế nào, một video con mèo thế nhưng lại được nhiều người xem như vậy.
Việt Sở có chút kinh ngạc, chợt lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Em và mèo của em đều rất được người khác yêu thích."
Việt Sở nói lời thật lòng, ở cùng Khâu Dạng là một điều rất thoải mái, cho nên mấy năm trước Việt Sở cũng càng thêm áy náy, cảm thấy chính mình rất có lỗi với Khâu Dạng.
Khâu Dạng được Việt Sở khen như vậy, tâm tình tốt lên không ít, nàng nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ.
"Chị, vậy em đi trước."
Việt Sở nghiêng đầu tới: "Sớm vậy sao?"
"Chị đưa em đến sân bay."
"Đừng, tự em bắt xe taxi đến sân bay được rồi." Khâu Dạng nhìn mắt Bình Tử, "Chị qua lại một chuyến vất vả rồi, tự một mình em có thể."
Đồ đạc của nàng không nhiều lắm, chỉ một cái vali hành lý nhỏ, nhưng không phải cái màu lục huỳnh quang kia mà là loại màu bạc tương đối bình dân.
Việt Sở thấy nàng kiên quyết cũng liền gật đầu: "Được."
Khâu Dạng lại đến ôm Bình Tử rồi mới nói lời tạm biệt với Việt Sở.
Hôm nay mặt trời lại ló dạng ở Vân Thành, dưới ánh mặt trời có cảm giác ấm áp và dễ chịu.
Khâu Dạng kéo vali hành lý từ tiểu khu Việt Sở đi ra, ở ven đường chặn một chiếc xe taxi, báo địa chỉ ra sân bay.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ lướt qua, Khâu Dạng lông mi run hạ, vốn dĩ khóe miệng đang cong lên rồi lúc nghĩ đến Thẩm Nịnh Nhược liền không tự giác mà hạ nó xuống.
Chuyện của nàng và Thẩm Nịnh Nhược thật khó giải quyết.
Khâu Dạng nghĩ như vậy, rũ mắt click mở WeChat, lại click mở khung trò chuyện cùng Thẩm Nịnh Nhược.
Đầu ngón tay của nàng do dự một lúc, cuối cùng cũng ấn trở lại.
Hôm nay lúc Thẩm Nịnh Nhược tỉnh lại, Khâu Dạng đã nhận ra, nhưng nàng không mở mắt.
Thẩm Nịnh Nhược thay quần áo xong lúc sau liền đi rửa mặt, rửa mặt xong lại lau mặt, theo sau liền ngồi ở mép giường đắp chăn ngay ngắn cho Khâu Dạng.
Khâu Dạng có thể cảm giác được ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược, nhưng nàng không dám mở mắt, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ.
Qua tới mười giây, nàng nghe thấy được một tia thở dài nặng nề, trên trán có một chỗ thấy ấm áp mềm mại.
Thẩm Nịnh Nhược hôn một cái lên trán của nàng, thanh âm thấp thấp: "Chị sẽ nhớ em hơn cả mèo."
"Vậy em sẽ nhớ chị chứ?"