Thẩm Nịnh Nhược cầm tay lái, có chút phát ngốc, cô chưa từng nghĩ tới Việt Sở và Khâu Dạng có quen biết nhau, bởi vì cô cảm thấy thế giới lớn như vậy, không có khả năng lại trùng hợp như vậy.
Cho dù trước đây Diêu Dao bởi vì một con mèo mà khóc lóc thảm thiết, Thẩm Nịnh Nhược cũng không nghĩ tới như vậy.
Nhưng giờ đây cuộc đời đã dạy cho cô một bài học, nói cho cô biết thế giới rất lớn không sai, nhưng cũng có thể rất nhỏ, nhỏ đến mức vị học tỷ mà Khâu Dạng tín nhiệm chính là Việt Sở, chính là Việt Sở mà Diêu Dao thương nhớ lâu đến vậy.
Khâu Dạng cũng rất sốc, Thẩm Nịnh Nhược đã gọi tên Việt Sở, chứng minh là có quen biết với Việt Sở, mà nàng càng không nghĩ tới, Việt Sở lâu như vậy cũng vô pháp hướng người xấu, là Diêu Dao.
Diêu Dao là bạn tốt của Thẩm Nịnh Nhược nhiều năm, quan hệ của hai người rất tốt.
Hai người yên tĩnh hơn nửa đoạn đường, Thẩm Nịnh Nhược mới chải vuốt lại mối quan hệ của bọn họ, cô nhìn về phía trước con đường, mím môi nói: "Việt Sở và bọn chị học chung cao trung, lúc cao trung Diêu Dao có thổ lộ với cô ấy, nhưng bị từ chối, sau đó ngoài mặt luôn thấy Việt Sở không vừa mắt, qua nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn thích Việt Sở, sau này hai người gặp lại mới bắt đầu dây dưa lại."
Thẩm Nịnh Nhược nói ra rất trực tiếp và thẳng thắn, làm Khâu Dạng vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Lại đến lượt Khâu Dạng nói về chuyện của chính mình: "Hồi năm nhất em quen được học tỷ, khi đó chị ấy năm tư, chị ấy đối với em rất tốt, em vào câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng là do chị ấy cổ vũ, sau này chị ấy đến Kinh Thành học tập và làm việc, chỉ là vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với em, khi đó cũng ít liên lạc với em, hiện tại trở về Vân Thành, bọn em mới lại lần nữa thân thiết."
"Nguyên nhân áy náy với em là vì chị ấy cảm thấy đôi mắt em giống với người nào đó, nên mới đối tốt với em như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược cứng họng, đơ vài giây, mới cười nói: "Chúng ta dường như cùng đối tuyến."
Khâu Dạng mày liền không giãn ra: "Đôi mắt của em và chị Diêu Dao, giống nhau lắm sao?"
"Sao em lại không thấy như vậy."
Trên phố đèn đường sáng ngời, khi đi vào một đoạn phố có hàng cây hai bên đường, quan hệ này mới tối sầm không ít.
"Em không nói chị cũng không cảm thấy, bởi vì đôi mắt của hai người cảm giác không giống nhau, nhưng......"
"Em vừa mới nói như vậy, chị cẩn thận nghĩ lại một chút, cảm thấy đôi mắt hai người rất giống."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng đỡ trán: "Ngốc."
"Lần trước Diêu Dao gọi điện thoại cho chị em cũng nghe thấy, cậu ấy nói mình còn không quan trọng bằng một con mèo, Việt Sở vì một con mèo mà không để ý đến cảm xúc cậu ấy, lúc sau chị qua đó liền thấy cậu ấy khóc đến không được."
"Con mèo đó chính là Mập Mạp, lúc trước em đi công tác phó thác cho Việt Sở, Việt Sở chăm thật sự tận tâm, Diêu Dao cảm thấy chính mình bị xem nhẹ."
Khâu Dạng: "......"
Khâu Dạng thở dài: "Không biết nói gì luôn á."
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng cười hai tiếng, cô ghé mắt nhìn bộ dạng hiện tại của Khâu Dạng, cảm thấy buồn cười: "Em đừng để ở trong lòng, không liên quan đến em, chuyện hai người bọn họ biến chuyển quá nhiều, chị đều đã quen rồi."
Khâu Dạng lên tiếng, nhưng trên thực tế vẫn là cảm thấy sốc, lúc trước nàng cảm thấy Việt Sở nói có chút quất quất khí không sai, nhưng thực tế cũng thật sự không cảm thấy đối phương là con gái.
Càng không nghĩ tới cô gái đó là Diêu Dao.
Nàng cần một chút thời gian tới tiêu hóa tin này.
Chỉ là thời gian này có chút lâu, cho tới thứ sáu, Khâu Dạng vô số lần click mở khung chat trò chuyện với Việt Sở, vẫn như cũ nửa chữ cũng không gõ ra, nàng không biết mở miệng như thế nào.
Hơn nữa trước đó có nói lời tổn thương Việt Sở, nỗi áy náy còn không có tiêu trừ, nàng càng không biết mở miệng thế nào mới thích hợp.
Thẩm Nịnh Nhược bảo Khâu Dạng hẹn người ra ăn bữa cơm rồi từ từ nói, nhân tiện đề cập một chút chuyện quen biết Diêu Dao là được rồi, Khâu Dạng lại cảm thấy như vậy không quá được, bởi vì đến lúc đó trọng tâm liền lệch khỏi quỹ đạo.
Nhưng sau khi thông suốt, Khâu Dạng lại cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược nói có lý, bởi vì trọng tâm này chính là nên chếch đi, quan hệ giữa nàng và Việt Sở không nên vì chuyện này mà kết thúc.
Giữa các nàng không nên như thế này.
Vì thế sau khi ở lại suy nghĩ một hồi, Khâu Dạng liền gửi tin nhắn cho Việt Sở, hẹn Việt Sở đêm nay ăn tối tại nhà hàng Tân Hào.
Thẩm Nịnh Nhược bên kia cũng sẽ có hành động, Thẩm Nịnh Nhược cũng hẹn Diêu Dao đến nhà hàng Tân Hào.
Khâu Dạng không biết Việt Sở có ở trước mặt Diêu Dao nhắc đến mình không, nàng cảm thấy đại khái có thuận miệng nhắc tới chứ không có nói tên, nếu không Diêu Dao đã sớm tới hỏi Thẩm Nịnh Nhược.
Mà căn cứ "Tầm quan trọng" của chính mình ở chỗ Việt Sở, Việt Sở là khẳng định sẽ đồng ý.
Vậy lần này dứt khoát đem hiểu lầm đều nói cho xong.
Khâu Dạng đột nhiên bắt đầu khẩn trương lên, nàng tưởng tượng đến đến trường hợp lúc đó các nàng bốn người tám mắt nhìn nhau, cũng đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Ba ngày nay bởi vì chuyện của Việt Sở và Diêu Dao, Khâu Dạng đều vô tâm không chú ý đến động tĩnh của Cù Ngôn, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ nhìn một cái, chỉ là như cũ không có phát hiện gì khác thường, Đào Tư Nhàn cũng không tìm tới cửa nữa, Khâu Dạng rốt cuộc cũng cảm thấy mình có thể thở được.
Hơn một tháng ngắn ngủi này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Mà lần trước Bành Khai Miểu đưa thuốc cho nàng bị nàng trả lại ngay trước mặt mọi người, Bành Khai Miểu như đã biết thái độ của nàng, cuối cùng cũng không chủ động tới tìm nàng nữa.
Khâu Dạng cũng mừng được thanh tịnh, Cốc Lam còn gửi tin nhắn Khâu Dạng chúc mừng nàng thoát khỏi Bành Khai Miểu ấu trĩ, đã thế còn mua cho Khâu Dạng một ly trà sữa.
Đây cũng là chuyện mới hôm nay, chờ đến khi tan tầm, Khâu Dạng cũng chưa uống xong ly trà sữa này, không biết tiệm trà sữa này đối với 30% đườngcó nhầm lẫn gì không, ngọt có chút gắt, nàng uống một ngụm phải uống hơn nửa ly nước lọc.
Cũng may Cốc Lam cũng cảm thấy trà sữa này ngọt quá mức, lúc tan tầm gặp phải Khâu Dạng, liền nói với Khâu Dạng sẽ không bao giờ mua trà sữa ở tiệm này nữa.
Khâu Dạng cười cười: "Được."
"Cuối tuần vui vẻ."
"Cuối tuần vui vẻ." Cốc Lam wink( nháy mắt) với Khâu Dạng một cái, trong mắt ý tứ rõ ràng.
Khẳng định là có liên quan đến Thẩm Nịnh Nhược.
Nhớ tới cái này, Khâu Dạng liền mím môi dưới, có chút chần chờ mà nói: "Bọn chị còn chưa ở bên nhau."
"Hả?"
"Cũng đã một tuần rồi mà vẫn chưa sao?"
Hôm nay trong nhà lão Vu có việc, Thẩm Nịnh Nhược liền không bảo ông tới đón người, đang muốn tìm người khác làm tài xế, Khâu Dạng tỏ vẻ không cần phiền toái như vậy, muốn tự mình đi xe buýt về.
Cốc Lam ngày thường cũng đi tàu điện ngầm và xe buýt, hôm nay liền đúng lúc cùng Khâu Dạng ở dưới lầu hàn huyên.
"Không."
"Còn có chuyện phải giải quyết."
Khâu Dạng biết Thẩm Nịnh Nhược rất nhanh liền sẽ thẳng thắng hết thẩy với chính mình, nàng cũng biết Thẩm Nịnh Nhược có lẽ đang rối rắm mở miệng như thế nào, tựa như nàng rối rắm mở miệng với Việt Sở thế nào, bởi vậy nàng cũng nguyện ý cho Thẩm Nịnh Nhược thời gian.
Nàng không cứ thế cho.
Cốc Lam không rõ: "Nhưng chị Tiểu Khâu, chị và Thẩm tổng giám trông tốt như vậy, liền không thể chờ đến lúc ở bên nhau, lại giải quyết vấn đề sao?"
"Em thực sự không thể hiểu."
"Không thể." Khâu Dạng lộ ra một nụ cười tươi, nàng chụp vai Cốc Lam, "Bởi vì có chuyện chị ấy chính là quan trọng như vậy."
Cốc Lam cái hiểu cái không: "Được thôi."
Các nàng muốn tới trạm giao thông công cộng, chỉ là không cùng chuyến xe buýt, Cốc Lam tới trước, còn Khâu Dạng tiếp tục chờ.
Người nhắc nhở trên trạm xe buýt cho thấy chuyến xe mà nàng sẽ đi còn cách khoảng hai trạm dừng nữa sẽ tới.
Khâu Dạng cầm di động, liền trông tới hướng xe buýt.
Hiện tại có rất nhiều người chung quanh, chỉ có cầm di động, cơ hội bị trộm mới giảm đi một ít.
Trên đường có rất nhiều phương tiện, trước khi xe buýt đến, những chiếc xe buýt khác đã dừng lại và chạy qua, đợi năm phút Khâu Dạng quẹt thẻ để lên xe.
Hiện tại có khả năng không còn chỗ ngồi, nàng liền đứng nắm lấy tay vịn, nhìn ngoài cửa sổ.
Chờ xe buýt tới trạm tiếp theo, lại có vài người đi lên, càng thêm chen chúc, Khâu Dạng không thể không dịch một chút vị trí, không muốn cùng người khác dựa gần như vậy.
Đã quen ngồi xe hơi của Thẩm Nịnh Nhược, Khâu Dạng cảm thấy hơi khó chịu khi đột nhiên bị chen chúc trên xe buýt, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng.
Còn một hai tháng nữa mới đến mùa hè, nhưng thời tiết này đám đông vẫn có mùi mồ hôi chân, xe buýt lại hơi ngột ngạt, Khâu Dạng ở lại một lát liền không thoải mái, tới trạm tiếp theo, nàng quyết định xuống xe bắt xe trở về, nếu không nàng lo lắng cho mình sẽ nôn trên xe mất.
Xe buýt vừa ngừng lại, cửa sau mở Khâu Dạng đã đi xuống, nàng ở ven đường ổn định một lát, mới đứng thẳng người chuẩn bị kêu xe.
Nhưng di động nàng không thấy nữa.
Khâu Dạng:......
Khâu Dạng tìm trong quần áo của mình, lại tìm đến túi chính mình, tìm hai lần cũng không tìm được, còn may tiền còn ở trong túi, Khâu Dạng đi đến siêu thị ven đường, nhớ lại số điện thoại của Thẩm Nịnh Nhược, mượn máy bàn gọi cho Thẩm Nịnh Nhược.
"Alo?"
"Ai vậy?"
Thẩm Nịnh Nhược ngữ khí lãnh đạm.
"Em......"
"Di động của em bị trộm rồi."
Thẩm Nịnh Nhược lo lắng: "Bây giờ em ở đâu?"
"Ở bên cạnh đường hai chiều."
"Em ngoan ngoãn chờ chị, chị sẽ đến ngay." Thẩm Nịnh Nhược nói xong cúp điện thoại, cũng không để ý đến chuyện khác, mặc áo khoác vào liền rời khỏi văn phòng.
Gần công ty có một cửa hàng kinh doanh di động, Thẩm Nịnh Nhược không nói hai lời liền tới mua điện thoại mới cho Khâu Dạng, sau đó cô lái xe tìm Khâu Dạng, cũng may cửa hàng kinh doanh đến 7 giờ mới tan tầm, vì vậy vẫn còn thời gian để làm sim.
Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ, có chút không nói nên lời với vận khí của mình: "Em vốn dĩ còn cầm rất chắc chắn, không nghĩ tới vẫn là bị trộm mất."
"Không sao, chị gái mua cho em cái mới."
"Chị gái......?"
Thẩm Nịnh Nhược "Ách" một chút: "Không phải bây giờ các em gái thích gọi chị gái, chị gái cũng thích được gọi là chị gái sao?"
"Chị đây lớn hơn em 3 tuổi, coi như là chị gái đi?"
Khâu Dạng thanh thanh giọng nói: "Ban ngày kêu chị, buổi tối chị kêu?"
8
"Chị nghe qua câu này chưa?"