Hành lang rất an tĩnh, Thẩm Nịnh Nhược nhìn nụ cười không có ý tốt của Đào Tư Nhàn, không có nửa phần kinh ngạc, cô nhướng mày, khóe miệng giật giật: "Lúc trước tôi và Tiểu Dương nói chuyện. Cô và Quách Minh An thật đúng là cá ươn xứng tôm thối, thối đến duyên trời tác hợp."
1
"Quá khen." Đào Tư Nhàn hơi hơi gật đầu, cô ta đã thu tay lại, từ từ hạ mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược, âm dương quái khí địa đạo, "Tự nhận là cô không có xứng với Khâu Dạng đâu, một người thích nữ nhân, một người...... Lão xử nữ, xin hỏi các cô lên giường, có phải thật sự đạt được cao trào chứ? Tôi vẫn luôn rất tò mò, làm phiền Thẩm tổng giám vì tôi mà giải đáp một chút."
Không bao lâu đèn kích hoạt bằng âm thanh đã sáng lên, giọng hai người không cao, một lúc sau đèn hoàn toàn tối sầm đi, hai người nhìn không thấy nhau.
Thẩm Nịnh Nhược thở nhẹ một hơi, hiện tại cô rất phẫn nộ, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Cô tò mò như vậy, không bằng lần sau tìm người khác thử xem?"
"Tôi......"
"A, thật ngại quá, tìm người mà nói, vậy thật đúng là mạo hiểm." Thẩm Nịnh Nhược tiến về phía trước một bước, cũng âm dương quái khí theo mà nói câu, "Cô và chồng cô đều rất thích hẹn ước, rất có khả năng gặp được " ngải " tình, liền không cần đi gây họa cho người khác."
Là ngải nhưng mà là bệnh đích ngải (bệnh AIDS)
Thẩm Nịnh Nhược nói xong dậm chân, lúc này đèn điều khiển bằng âm thanh đã được bật lên, Thẩm Nịnh Nhược nhìn mặt Đào Tư Nhàn rõ tức giận, lại đạm nhiên mà bổ sung câu: "Các người a, nếu có thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ một chút, lúc trước tôi nghe nói Quách Minh An bị bệnh, nên mới vẫn luôn không đáp ứng."
"Quá bẩn, vậy mà cô cũng muốn, vậy cô thật không biết chọn."
Đào Tư Nhàn và Khâu Dạng bằng tuổi nhau, từ nhỏ cuộc sống đã rất tốt, lúc trước kỳ thật chưa từng cãi nhau, nếu không lần trước sau khi bị Khâu Dạng tạt nước, cũng sẽ không chỉ hỏi Khâu Dạng một câu đang làm gì.
Cô ta ngày thường ăn chơi đàng đúm, nào phải là đối thủ của Thẩm Nịnh Nhược, hiện tại bị Thẩm Nịnh Nhược nói đến như vậy, lại giống như lần trước không biết đáp lại cái gì.
Lúc này cửa thang máy mở ra, có người đi ra, thấy hai người đứng ở bên cạnh, bị hoảng sợ, mắng một câu "Bệnh tâm thần a".
Đào Tư Nhàn mím môi, cuối cùng cũng chỉ hung hăng mà trừng mắt nhìn Thẩm Nịnh Nhược, giống như vai phản diện trong phim nói câu "Cô cứ chờ đấy", liền đi vào thang máy.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Thẩm Nịnh Nhược mất hết năng lượng như một quả bóng bị xì hơi.
Hiện tại trên cơ bản có thể xác nhận rằng việc ai đó gửi hoa cho cô có liên quan đến Đào Tư Nhàn và người giúp cô ta không thoát khỏi can hệ.
Nhưng là vì cái gì chứ?
Nếu ngày đó Khâu Dạng không gặp được không biết là cô giả tăng ca, chẳng phải sẽ không xảy ra cái gì sao?
Thẩm Nịnh Nhược có chút không nghĩ ra, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến cái này, cô đi tới vài bước, nhìn chằm chằm cửa nhà Khâu Dạng, môi lại chậm rãi nhấp khẩn.
Như là quay lại thời điểm cùng Khâu Dạng nói "Dễ lừa" kia.
Lúc ấy cô tới xin lỗi, lúc ấy cô cảm thấy Đào Tư Nhàn âm hiểm, hiện tại làm sao lại đi theo con đường xưa của Đào Tư Nhàn rồi, chỉ là không có làm được quá mức như Đào Tư Nhàn.
Nhưng cô vẫn là lừa Khâu Dạng, cô vẫn là làm Khâu Dạng tổn thương.
Đèn kích hoạt bằng âm thanh lại tối sầm đi, Thẩm Nịnh Nhược từ kẹt cửa nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng, cô rất muốn giống như lúc trước nâng tay tới gõ cửa, nhưng lần này cô do dự.
Đào Tư Nhàn đã tới gặp Khâu Dạng rồi sao?
Đào Tư Nhàn đã nói cái gì với Khâu Dạng?
Cô và Khâu Dạng gặp nhau không phải ngẫu nhiên, Khâu Dạng đã biết rồi sao?
Còn nhiều câu hỏi đang chờ Thẩm Nịnh Nhược suy nghĩ, đầu cô sắp chịu không nổi nữa, hiện tại suy nghĩ cô hỗn loạn, không xác định chính mình nếu đối với Khâu Dạng, có thể đem hết thảy giải thích rõ ràng không.
Thẩm Nịnh Nhược đứng ở cửa, ánh mắt của cô kiên định đi xuống, lại ảm đạm đi xuống, như thế lặp lại vài lần, vẫn là một chút manh mối cũng không có.
Trước kia cô và Diêu Dao cũng sẽ cãi nhau, lẫn nhau chiến tranh lạnh vài ngày mới có thể liên lạc trở lại, tình bạn này của họ kéo dài rất lâu khi họ còn nhỏ, đến sau lại trưởng thành thành thục mới không như vậy nữa.
Mà cô và Khâu Dạng vẫn luôn có sự ăn ý như vậy, Khâu Dạng sẽ không biết rằng mối quan hệ như vậy đã không bình thường.
Chẳng lẽ phải chiến tranh lạnh với Khâu Dạng trong vài ngày sao?
Hiện tại đã là ngày thứ hai, Thẩm Nịnh Nhược đã chịu không nổi, cô ở ngoài cửa đứng ước chừng nửa giờ, cuối cùng mới nâng tay tới gõ cửa.
Khâu Dạng cho rằng Đào Tư Nhàn lại quay lại, nàng không có ý định đến mở cửa, hơn nữa còn đem đèn phòng khách tắt đi, ôm Bình Tử vào phòng ngủ.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn ánh sáng qua kẹt cửa biến mất, nâng tay rũ đi xuống.
Hiện tại cô cảm thấy tất cả chuyện này tới quá đột nhiên.
Rõ ràng buổi tối ba ngày trước các nàng còn ở nơi này chụp ảnh gia đình, rõ ràng buổi tối ba ngày trước các nàng còn cùng chung chăn gối, đêm đó cô gọi "Tiểu Dương" rất nhiều lần.
Nhưng đèn đã tắt.
Thẩm Nịnh Nhược môi hơi mím, lén lút thở ra một hơi, nhưng cô nhịn không được hốc mắt nóng lên, 28 năm qua đây là lần đầu tiên bởi vì đối phương không muốn để ý đến mình mà khó chịu như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược thân hình lung lay, cuối cùng mắt mơ hồ mở khóa di động, đã gửi cho Khâu Dạng hai chữ:
Ngủ ngon.
Sau khi Khâu Dạng trở lại phòng liền nhận được tin nhắn, nàng nhìn chằm chằm trong chốc lát, đến khi màn hình đen thui, nàng mới lại mở khóa cũng phản hồi hai chữ y chang.
Hiệu quả của thuốc dường như đã đến, mí mắt Khâu Dạng đã xoa tay hầm hè chuẩn bị gọi một trận, nàng đặt điện thoại ở một bên, lại đem tay đặt ở trên người Bình Tử, nhắm mắt ngủ.
Chỉ là đêm nay nàng không thế nào ngủ ngon được, nàng lại mơ thấy ác mộng.
Cảnh tượng trong mơ chính là một màn lúc trước nàng bị Khâu Vấn Vân đẩy xuống hồ, nàng lúc nhỏ rất lùn căn bản dẫm không đến đáy, nhưng lần này lại không có người tốt tới cứu nàng, nàng dần dần mà chìm xuống, sau một lúc liền không còn năng lượng để vùng vẫy.
Nhưng nàng muốn sống, nàng không muốn bị chết đuối như vậy.
Bởi vì nàng còn chưa có được con búp bê đầu tiên trong đời.
Bởi vì nàng còn chưa gặp lại mẹ.
Bởi vì nàng còn chưa lớn lên kiếm tiền sinh hoạt cho mình.
Khâu Dạng sắp chìm tới đáy cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng mồ hôi đầm đìa, trên người cũng nóng đến nỗi áo ngủ đều ướt đẫm.
Nàng sờ qua di động, hiện tại mới 5 giờ sáng.
Nàng nhìn tên Thẩm Nịnh Nhược trong danh bạ thật lâu, vẫn là lựa chọn quay số điện thoại, chờ đối phương nhận cuộc gọi, nước mắt nàng trong nháy mắt liền chảy ra.
"Thẩm Nịnh Nhược."
"Có phải chị cũng không cần em nữa?"