Cảm xúc con người luôn luôn là không có quy luật, một giây trước cười ha ha, giây tiếp theo có lẽ liền khóc lóc thảm thiết, Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bản thân không khoa trương như vậy, nhưng hiện tại tâm tình cô cũng thật là trong nháy mắt liền đã xảy ra thay đổi.
Như là từ sinh cơ bừng bừng mùa xuân này, đi phía trước hai tháng, về tới rét lạnh mùa đông.
Thẩm Nịnh Nhược lông mi thấp hạ, nhìn về phía Bình Tử còn tò mò về thế giới bên ngoài, cô nâng tay lên tới trên balo mèo gõ gõ, trầm mặc mà không nói nửa chữ.
Khâu Dạng còn nhắm mắt lại phơi nắng, không có nhận thấy được người bên cạnh biến hóa, chờ đến lúc nàng mở mắt ra, Thẩm Nịnh Nhược thoạt nhìn cùng trước đó không có gì khác.
Không sao cả.
Người trưởng thành cũng không cần mỗi ngày đều đem lời thích treo ở bên miệng.
Thẩm Nịnh Nhược đã tự thuyết phục bản thân, che giấu đi nỗi mất mát của bản thân, không muốn bị Khâu Dạng phát hiện, để không làm cho Khâu Dạng lo lắng.
Bằng không nếu Khâu Dạng hỏi tới, vậy thì cô biết trả lời thế nào đây?
Bản thân đã 28 tuổi rồi, còn vì Khâu Dạng không nói "Thích" mà cảm thấy không vui, thì có trẻ con quá hay không? Cùng hình tượng ngày thường của cô một chút đều không phù hợp.
Khâu Dạng đứng lên, còn duỗi người, mới doanh doanh ý cười mà nhìn Thẩm Nịnh Nhược: "Đi thôi."
"Đi đến phía trước liền có thể quay về."
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng dắt dắt: "Được." Cô thừa dịp Khâu Dạng đi phía trước một khoảng, nhẹ nhàng mà hộc ra một hơi.
Kỳ thật bi thương nào có dễ che giấu như vậy đâu?
Khẳng định không bao lâu liền sẽ biểu hiện ra ngoài.
Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy bản thân ở trước mặt Khâu Dạng khẳng định sẽ lộ ra, vì vậy sau khi quay về liền viện một cái cớ: "Tiểu Dương, công ty còn có chút việc, chị đi trước xử lý một chút, đúng lúc em còn muốn chỉnh sửa hình ảnh."
Khâu Dạng không nghi ngờ gì cô: "Được."
Thẩm Nịnh Nhược thả Bình Tử ra khỏi balo, khóe miệng cô giơ giơ lên, rồi sau đó liền đứng dậy ôm Khâu Dạng: "Vậy em nhớ nhớ chị nha."
"Ừm." Nhận được câu trả lời lại là một âm tiết.
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng đè ép xuống, mí mắt cũng rũ rũ, chờ lúc lại đối diện với Khâu Dạng, hết thảy lại đều không có biểu hiện ra ngoài nửa phần.
Cô biết, Khâu Dạng là thích mình.
Cô rất khẳng định điều này.
Những nụ hôn và tình yêu mà các nàng trao cho nhau, mỗi cái ôm và mỗi ánh mắt ngọt ngào dành cho nhau đều nói cho cô biết điều này, điều này cũng làm Thẩm Nịnh Nhược càng thêm thanh tỉnh mà cảm thấy bản thân ấu trĩ.
Khâu Dạng đã đáp lại lời "thích" của cô từ những hành động, chỉ là không từ miệng nói ra mà thôi, chẳng lẽ cô đến điều này cũng muốn so đo sao?
Thẩm Nịnh Nhược một bên thầm mắng bản thân lại một bên càng trầm xuống.
Cô rất muốn nghe chính miệng Khâu Dạng nói câu "Em thích chị", nhưng Khâu Dạng tựa hồ không có ý định nói ra.
Thẩm Nịnh Nhược sống nhiều năm như vậy nhận được không ít lời thổ lộ, cũng nghe qua không ít lần "Ta thích ngươi" này, nhưng lúc trước mỗi lần cô đều nhàn nhạt mà đáp lại, hơn nữa trên cơ bản cũng đều là từ chối, sẽ không cho người khác một chút đường lui.
Hiện tại thì hay rồi, bởi vì Khâu Dạng không nói, cô lại lâm vào khổ sở sâu sắc.
Sau khi rời đi, phần cảm xúc này bị càng lúc càng lớn, Thẩm Nịnh Nhược biết bản thân đã đi vào ngõ cụt, nhưng cô không có cách nào khác, vì thế bắt đầu miên man suy nghĩ.
Công ty xác thật có chuyện chờ nàng xử lý, chỉ là không được bao lâu thời gian, cô liền lái xe từ công ty rời đi, mà trở về chung cư chính mình.
Cô hiện tại tâm tình phiền muộn, suy nghĩ một hồi lâu, gọi điện thoại cho Diêu Dao.
Vừa lúc Việt Sở lên đài, Diêu Dao cũng tương đối nhàm chán, rất mau liền tới đây, cô ấy vừa định kinh ngạc nhìn gian phòng đã sửa sang lại rất khác, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược từ quầy rượu cầm hai chai rượu vang đỏ ra, từ trong miệng nhảy ra hai chữ: "Uống rượu."
"Cậu làm sao vậy?" Diêu Dao cảm thấy rất kỳ quái a, "Buổi sáng không phải còn tốt sao?"
"Bây giờ là buổi chiều." Thẩm Nịnh Nhược mở chai rượu vang đỏ, rót vào trong ly, mặt của cô đều đổ lên trên mặt chai.
Diêu Dao ngồi xếp bằng dưới thảm đối diện với Thẩm Nịnh Nhược, cô ấy tiếp tục nhìn bốn phía, nhà cây cho mèo trong một góc vừa thấy chính là chuẩn bị cho Bình Tử, cô ấy mở miệng thở dốc, nhưng còn chưa hỏi ra khỏi miệng, đã bị Thẩm Nịnh Nhược đặt một ly rượu vang đỏ trước mặt, vẫn là hai chữ kia: "Uống rượu."
"Mình uống không được."
"Buổi tối phải đi đón người."
Chỉ cần Việt Sở là trực ca đêm, Diêu Dao đều phải đi đón cô, gần đây hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, nên cũng không còn thận trọng như trước kia nữa.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không miễn cưỡng, lông mi cô giật giật, bưng ly lên uống, liền uống một hớp lớn.
Diêu Dao bị hoảng sợ: "Rốt cuộc làm sao vậy a?"
"Cãi nhau sao?"
"Không cãi nhau." Thẩm Nịnh Nhược nhấp môi dưới, "Là tự mình giận dỗi bản thân."
Diêu Dao cau mày: "Vậy cậu cùng bản thân giận dỗi nháo cái gì?"
Căn nhà này hiện tại bố trí thật sự ấm áp, nhưng Thẩm Nịnh Nhược lại như cũ cảm thấy có chút lạnh, cô lấy điều khiển từ xa bật điều hòa, không trả lời câu hỏi của Diêu Dao, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, liền nhắm hai mắt lại.
Trước mắt là dáng vẻ Khâu Dạng cười nhìn chính mình, bất luận là ánh mắt hay là biểu cảm, đều rõ ràng mà nói rằng nàng thích chính mình.
Chính là đôi môi xinh đẹp đều mê người kia, lại cơ hồ không nói cho cô.
Thẩm Nịnh Nhược nặng nề mà thở ra một hơi, khuỷu tay cô để ở trên bàn, hốc mắt có chút nóng lên.
Vốn dĩ cảm xúc liền lên đến đỉnh, hiện tại còn uống rượu, cô chỉ có thể suy nghĩ nhiều hơn, hơn nữa hai loại suy nghĩ còn bắt đầu đánh nhau.
Diêu Dao thở dài, yên lặng mà rót cho bản thân cốc nước: "Đừng có bảo là đang sầu chuyện Dạng Dạng và cậu vẫn chưa phải bạn gái của nhau sao?"
Thẩm Nịnh Nhược: "...... Không phải."
"Đúng vậy."
"Vậy rốt cuộc có phải hay không?"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn về phía Diêu Dao: "Mình không biết."
"Mình chỉ là đột nhiên rất rối rắm một chuyện, đó chính là em ấy không đáp lại lời thổ lộ của mình."
Diêu Dao lập tức liền đã hiểu: "Nhưng chính cậu lại biết rất rõ ràng, em ấy là thích cậu, có phải hay không?"
"Đúng vậy."
Diêu Dao lời nói thấm thía: "Nhược Nhược, có người ấy à, em ấy chính là cái gì cũng không muốn nói, chỉ biết yên lặng làm, mình cảm thấy Sở Sở cùng Dạng Dạng ở điểm này vô cùng giống nhau."
"Vậy lúc cậu nói thích Việt Sở."
"Việt Sở có đáp lại cậu không?"
"...... Có đáp."
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng xả một chút: "Vậy hai người họ vẫn là không giống nhau."
Cô nói rồi dừng lại, ngữ khí nhiều chút tự giễu ý vị: "Em ấy không có đáp lại mình."
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Nịnh Nhược lại bưng ly lên, lại ngửa đầu uống một hớp lớn, lúc lại đặt ly rượu này lên bàn, rượu bên trong đều mau nhìn thấy đáy.
Diêu Dao giữa mày nhảy một chút, liền muốn cầm lấy di động cầu cứu Việt Sở, Thẩm Nịnh Nhược tầm mắt thoáng nhìn, liền nhẹ nhàng bâng quơ mà nói câu: "Đừng bảo Việt Sở gọi em ấy tới."
"Đây là tự mình động não, mình có thể giải quyết."
"Cậu có thể giải quyết cái rắm í."
Thẩm Nịnh Nhược đôi mắt khẽ mở, cô hiện tại chống đầu mình, nhưng tửu lượng cô chỉ có như vậy, còn không tốt bằng Khâu Dạng, giờ phút này nhìn Diêu Dao cũng có chút mơ hồ: "Mình kỳ thật có thể đoán được em ấy nghĩ như thế nào, đại khái là mối tình trước đó làm em ấy tổn thương, em ấy liền không muốn dễ dàng mà nói thích mình."
"Vậy cậu đoán được còn ở đây rối rắm?"
"Mình đương nhiên rối rắm, bởi vì lần trước người em ấy nói thích lại không phải ta, cậu có thể hiểu loại cảm giác này không?"
Khi thay thế nghĩ theo cách này, Diêu Dao nháy mắt liền biết điểm đau của Thẩm Nịnh Nhược.
Không chỉ là Khâu Dạng không nói "Thích" Thẩm Nịnh Nhược, còn có chính là trước đó người Khâu Dạng nói thích là tên người yêu cũ rác rưởi kia.
Còn chưa đổi mới thành Thẩm Nịnh Nhược.
Đây cũng không phải chỉ là bề nổi mà là một quá trình nhất định phải tuân theo, hoà giải làm một tương đối, kỳ thật nói ra vẫn là dễ dàng nhiều, làm mới khó, nếu không trên đời này sẽ không có nhiều lời hứa không thể thực hiện được như vậy.
Nhưng Khâu Dạng thì ngược lại, chỉ làm chứ không nói.
Diêu Dao nhấp môi dưới, nhìn bộ dạng có chút đau khổ của Thẩm Nịnh Nhược, trong lúc nhất thời cô ấy cũng không biết nên làm thế nào, gọi Khâu Dạng tới là không thực tế, bởi vì Thẩm Nịnh Nhược đã sớm nói trước.
"Nhược Nhược, cậu thật sự rất muốn nghe em ấy nói sao?"
Thẩm Nịnh Nhược đã ngả người xuống ghế sô pha, hiện tại đầu óc cô có chút choáng váng, nhưng vẫn có thể nghe rõ Diêu Dao đang hỏi cái gì, cô gật đầu trả lời: "Đương nhiên a."
"Bạn nhỏ đều biết thích phải lớn tiếng nói ra, vì cái gì bạn lớn lại không hiểu chứ?"
"Không đúng, em ấy không phải không hiểu, chỉ là em ấy không nói."
Diêu Dao lại thở dài, cô ấy chậm rãi đứng lên, đi mở tủ lạnh lấy mật ong ra, tính pha cho Thẩm Nịnh Nhược một ly nước mật ong giải rượu.
Nhưng Thẩm Nịnh Nhược không có ý định uống, bây giờ cô đang mắc kẹt trong vực thẳm cảm xúc, một khi nhắm mắt lại giống như bên tai đều sinh ra ảo giác, nghe thấy Khâu Dạng đang nói thích cô, nhưng cô vừa mở mắt, Khâu Dạng lại không ở bên cạnh cô nữa.
Thẩm Nịnh Nhược xoa xoa đôi mắt, cô lại bưng ly rượu thứ hai lên uống, sau đó liền nghe thấy di động đặt ở trên bàn vang lên.
Là của cô, không phải Diêu Dao, Thẩm Nịnh Nhược rất chắc chắn điểm này.
Cô cầm điện thoại di động lên, hư đôi mắt nhìn nhìn cuộc gọi đến, đúng là Khâu Dạng cô thương nhớ gọi tới.
Cô lập tức ngồi thẳng người, còn mở to hai mắt nhìn, chờ đến cảm thấy chính mình hiện tại rất tỉnh táo, rồi mới bắt máy: "Alo? Tiểu Dương."
Khâu Dạng gọi điện thoại đến cô không có khả năng không nghe.
"Chị uống rượu?" Khâu Dạng lập tức nghe ra sự khác thường của cô.
Thẩm Nịnh Nhược trong nháy mắt liền phá vỡ phòng ngự: "Ô ô ô."
"Tiểu Dương em thật sự cũng rất thích chị sao?"
__________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lời khuyên tình yêu: Thích là nhất định phải nói ra, bạn không cần cất giấu, bạn phải thoải mái hào phóng mà nói cho đối phương mới được, nếu không sẽ giống như Thẩm tổng giám suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là khi đối phương vẫn còn chưa đáp lại