Kha Diệp Tử nhìn sắc mặt cô, hô hấp đều không tự giác mà thở nhẹ ra rất nhiều.
Thẩm Nịnh Nhược đã làm việc với cô ấy lâu như vậy, Kha Diệp Tử cũng không phải chưa từng gặp trường hợp như vậy, nhưng cô ấy cảm thấy lần này đều có chỗ nào đó không thích hợp.
Lúc trước Thẩm Nịnh Nhược đều là bởi vì chuyện công việc, hiện tại lại là chuyện của một người cụ thể.
Đây là tình bạn sao?
Nhưng mặc dù ngày hôm qua không nghe Khâu Dạng nói, Thẩm Nịnh Nhược cũng không đến mức có dáng vẻ này?
Kha Diệp Tử lại một lần lâm vào trầm tư, đi theo Thẩm Nịnh Nhược vào thang máy.
Xung quanh đều là nhân viên, mọi người đều tương đối trầm mặc.
Thần sắc Thẩm Nịnh Nhược như thường, làm người ta nhìn không ra có gì khác thường, cô bình tĩnh mà nhìn phía trước, nhưng lực nắm túi xách lại vô thức tăng thêm một chút, cho đến khi móng tay cái trở nên trắng bệch.
Buổi chiều hôm qua Khâu Dạng tới công ty, đồng thời còn gặp người giao hoa.
Thẩm Nịnh Nhược nhớ tới Kha Diệp Tử nói "thất hồn lạc phách", mày liền nhíu lại.
Nhưng như vậy trùng hợp Khâu Dạng khẳng định đã gặp người giao hoa.
Cô còn không kịp biết hoa là do ai tặng, nhưng tuyệt đối không phải Khâu Dạng.
Cô cũng không biết Khâu Dạng tới tìm cô làm gì, nhưng khẳng định là có chuyện quan trọng.
Lại nhớ đến tối hôm qua Khâu Dạng gửi tin nhắn cho mình, ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược sắc bén lên, cô nên sớm nhận ra cảm xúc Khâu Dạng không thích hợp.
Lúc trước cho dù Khâu Dạng có đi ngủ sớm, cũng sẽ nói với cô câu "Ngủ ngon", mà tối hôm qua không có nói mà chỉ là một từ "Ừm".
Nhưng cô không nhận ra được, cô cho rằng Khâu Dạng mệt mỏi không còn sức lực mới như vậy.
Suy nghĩ Thẩm Nịnh Nhược hiện tại một mảnh hỗn loạn.
Thang máy tới tầng lầu công ty Kỳ Diệu, nhóm nhân viên lần lượt đi ra ngoài, Thẩm Nịnh Nhược có chút nặng nề nện bước, đi tới trước quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân đứng lên, đem một bó hoa đến trước mặt cô: "Tổng giám, đây là tối hôm qua có người đưa hoa tới."
Thẩm Nịnh Nhược mở miệng: "Cảm ơn."
Cô ôm bó hoa hồng champagne này, cầm tấm card hồng nhạt mở ra.
【 Nhớ người. 】
Tên được ghi "QY", viết tắt chữ cái đầu tên của Khâu Dạng.
Nhưng cái này không có khả năng là Khâu Dạng đưa, có người giả mạo danh nghĩa của Khâu Dạng, ánh mắt Thẩm Nịnh Nhược dần tối lại, cảm thấy chuyện này càng trở nên phức tạp.
Cô đem bó hoa ném vào thùng rác, thấy cảnh này nhóm nhân viên một chút cũng không ngạc nhiên, đây là tác phong trước giờ của tổng giám bọn họ.
Mà tấm card kia được Thẩm Nịnh Nhược cầm trong tay, mang vào văn phòng.
Chữ trên tấm card là nhân viên cửa hàng bán hoa viết giùm, khiến mọi người không thể nhận ra chữ viết tay của họ.
Trên góc tấm card bên phải có tên cửa hàng bán hoa, lúc sau Thẩm Nịnh Nhược trở về văn phòng, tìm kiếm cửa hàng bán hoa này, vừa nhìn chằm chằm tấm card vừa gọi điện thoại đến cửa hàng bán hoa.
"Alo, xin chào, xin hỏi có thể cho tôi biết ngày hôm qua người đã đặt một bó hoa hồng champagne là ai không?"
"Thật xin lỗi, đây là thông tin riêng tư của khách hàng."
"Được, cảm ơn."
Thẩm Nịnh Nhược cúp điện thoại, thở ra một hơi, cô đem tấm card đặt ở một bên, click mở lịch sử trò chuyện WeChat với Khâu Dạng, muốn gửi qua cái gì đó, nhưng đầu ngón tay đang gõ chữ, lại dừng lại.
Vừa vặn lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Nịnh Nhược thu mặt mày, đem điện thoại đặt ở một bên.
Hiện tại cái gì cũng không giải quyết được, bó hoa kia là ai tặng cũng không biết, hiện tại giải thích cho Khâu Dạng đều là phí công.
Đặc biệt là Khâu Dạng đã tận mắt nhìn thấy hết thảy.
Mà bản thân Khâu Dạng cũng sẽ không đưa chuyện này lên cao, chỉ là nàng khó tránh khỏi có chút bực bội, nàng cố gắng làm bản thân không miên man suy nghĩ nữa, nhưng sự thật là Thẩm Nịnh Nhược lừa nàng tăng ca ngay trước mắt, nàng phải thế nào mới có thể không quan tâm đến đây?
- Sẽ có người càng tốt thích em yêu em, không lừa gạt hay giấu giếm gì em, sẽ đối với em toàn tâm toàn ý, sẽ coi em là người đặc biệt nhất trong cuộc đời họ, sẽ đem em để ở trong lòng.
Khâu Dạng nghĩ tới những lời này của Thẩm Nịnh Nhược, khi đó ai có thể biết cái người càng tốt này chính là bản thân Thẩm Nịnh Nhược đâu?
Mà hiện tại ai có thể nghĩ đến Thẩm Nịnh Nhược cũng sẽ có điều lừa gạt giấu giếm nàng đâu?
Nàng cho rằng Thẩm Nịnh Nhược thật sự làm được như lời mình nói, hoá ra lại không phải.
Có khả năng cô đã quên, Khâu Dạng nghĩ.
Cốc Lam lại ở gian pha trà gặp Khâu Dạng, cô ấy cảm thấy hôm nay cảm xúc Khâu Dạng rất không đúng, đặc biệt là cùng so với mấy ngày hôm trước, vì thế lên tiếng quan tâm một câu: "Chị Tiểu Khâu, làm sao vậy a? Tâm tình không tốt sao?"
Khâu Dạng dắt dắt khóe môi, nhìn cô nàng một cái, lại nhìn chằm chằm cà phê trước mặt: "Không có."
Bản thân nói rồi tạm dừng một chút: "Chỉ là có chút chuyện không nghĩ ra."
"Nếu không thì tâm sự với em một chút?" Cốc Lam mím môi, có chút lo lắng, cô nàng cảm thấy Khâu Dạng bây giờ cùng bộ dạng thất tình hơn một tháng trước giống nhau như đúc.
Khâu Dạng lắc lắc đầu, tự mình chuyển đề tài: "Đêm đó bạn trai em ở trước mặt bạn em biểu hiện thế nào?"
"Chẳng ra gì, keo kiệt muốn chết, em đã chia tay rồi."
"Bạn em chỉ gọi một ly đồ uống, hơn ba mươi tệ, xong việc hắn bảo bạn em chuyển tiền cho hắn."
"Em cũng phục đại ca luôn, bữa cơm này không phải mời em sao?"
"Hắn nói vượt qua dự toán của hắn, đương nhiên phải trả lại, đời này em chưa từng cạn lời như vậy."
Khâu Dạng nghe được cũng cảm thấy thái quá: "Vậy chia tay là tốt."
Nhưng nàng có chút không hiểu: "Vậy lúc trước em không có tìm hiểu rồi mới ở bên nhau sao?"
"Không có, thấy hắn trông đẹp trai, liền yêu luôn." Cốc Lam phát biểu cái nhìn của bản thân, "Để hiểu một người phải cần rất nhiều thời gian, bởi vì hiện tại diễn viên quá nhiều, có người chính là rất thích diễn, chỉ có thể dựa vào rất nhiều chi tiết xem hắn đối với chị rốt cuộc là thiệt hay giả, không bằng ngay từ lúc bắt đầu cùng hắn ở bên nhau, lại suy ra các chi tiết, đối tượng mập mờ và người yêu hai cái thân phận này mang đến hiệu quả không giống nhau."
Cốc Lam nói tới đây, mới đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được bản thân mình nói sai.
Bởi vì cô ấy biết người yêu cũ của Khâu Dạng chính là vẫn luôn diễn ở trước mặt Khâu Dạng.
"Chị Tiểu Khâu, em......" Cốc Lam miệng trương trương, đang muốn nói chuyện khác, lại bị Khâu Dạng cắt ngang.
Khâu Dạng xua tay với Cốc Lam: "Không sao, em nói đúng."
Khâu Dạng lông mi phẩy phẩy, má lúm đồng tiền bên môi hiện ra: "Cuối tuần có thời gian không?"
"Có."
"Vậy em tới cùng chị đưa Mập...... Bình Tử đi kiểm tra sức khoẻ."
1
"Được ạ!" Cốc Lam mắt sáng rực lên, "Đã lâu rồi em không gặp Bình Tử."
Khâu Dạng liền muốn bưng cà phê rời đi, vừa vặn lại gặp được Bành Khai Miểu ở đây, hắn cười hì hì sáp vào: "Chị Tiểu Khâu, Cốc Tiểu Lam, hai người ở đây trốn việc à?"
Cốc Lam cho hắn một cái nhìn xem thường: "Ai cần anh lo?"
"Anh thật là tới từ Đôn Hoàng sao?"
"Có ý gì?" Bành Khai Miểu không thể hiểu được.
Cốc Lam hơi hơi mỉm cười: "Không biết thì thôi."
Cốc Lam không thích Bành Khai Miểu, cảm thấy Bành Khai Miểu cực kỳ bất ổn và ấu trĩ, hai người gặp mặt hơn phân nửa đều sẽ cãi nhau.
Khâu Dạng quá quen với điều này, cười cười bưng cà phê rời đi, khi quay người lại khóe miệng tươi cười liền hạ xuống, chỉ có vẻ mặt điềm tĩnh.
Mỗi người đều có rất nhiều mặt, Khâu Dạng biết mấu chốt ở đâu, nàng kỳ thật đối với Thẩm Nịnh Nhược hiểu biết còn chưa đủ.
Kỳ thật hai người ở bên nhau không cần hiểu biết bao nhiêu, nhưng ít nhất không thể giống nàng và Thẩm Nịnh Nhược như vậy chứ?
Nàng cẩn thận hồi tưởng một chút, ngoại trừ biết tên, tuổi, công việc của Thẩm Nịnh Nhược, nàng biết Thẩm Nịnh Nhược trước kia trải qua mấy mối tình không? Nàng biết lúc trước Thẩm Nịnh Nhược thích nàng như thế nào không?
Không, nàng cái gì cũng không biết.
Thẩm Nịnh Nhược đối với nàng quan tâm săn sóc lại ôn nhu có kiên nhẫn là không sai, nhưng thế này vẫn chưa đủ, trước đây là nàng không muốn hỏi vì cảm thấy không quan trọng, nhưng qua buổi chiều hôm qua bị Thẩm Nịnh Nhược lừa gạt, nàng đột nhiên liền cảm thấy điều đó rất quan trọng.
Hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược biết nàng đã từng mơ thấy ác mộng về quá khứ, vậy Thẩm Nịnh Nhược có quá khứ như vậy không?
Sau khi Khâu Dạng nghĩ thông suốt hết thảy, đã tới giờ tan tầm, nhưng nhiệm vụ hôm nay còn chưa có xong, nàng cũng phải tăng ca.
Thẩm Nịnh Nhược hôm nay không phải chưa gửi tin nhắn cho nàng, nội dung nói chuyện phiếm bình thường không có gì, mỗi tin nhắn Khâu Dạng đều trả lời lại, hơn nữa còn trả lời rất bình thường.
Nàng cũng làm bộ bản thân cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa xảy ra.
Chỉ là vừa từ chối kế hoạch muốn đến vào buổi tối của Thẩm Nịnh nhược.
Khâu Dạng cho lý do rất đơn giản: 【 Buổi tối em có việc. 】
Thẩm Nịnh Nhược nhìn chằm chằm dòng chữ này, trả lời lại: 【 Được. 】
Cô biết Khâu Dạng khẳng định suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô không đoán được mọi chuyện.
Thẩm Nịnh Nhược cũng muốn lập tức đến trước mặt Khâu Dạng để giải thích tất cả, nhưng cô vẫn không thể.
Lúc trước Khâu Dạng bởi vì việc "dễ lừa" này cô có thể chờ Khâu Dạng lâu như vậy, nhưng lần này cô phải xin lỗi như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói chị không biết bó hoa kia là ai gửi, em đừng để ý?
Chẳng lẽ nói chị không phải cố ý gạt em chuyện chị không tăng ca, em đừng để ý?
Đây là xin lỗi sao?
Đây căn bản là thêm dầu vào lửa.
Đầu óc Thẩm Nịnh Nhược điên cuồng giãy giụa, cuối cùng nhịn xuống quyết định muốn như lần trước ở cửa chờ Khâu Dạng.
Khâu Dạng nói "có việc" là sự thật, lúc sau tan tầm trở về lo cho mèo, nàng liền cùng Việt Sở đi ăn cơm tối, còn đi tản bộ.
Miêu Nghệ đang cày phim, Khâu Dạng không muốn quấy rầy cô ấy, mà người được chọn để tâm sự tốt nhất, cũng chỉ có Việt Sở.
Vân Thành có con sông đào bảo vệ thành xuyên qua thành phố, trên sông có rất nhiều con thuyền ngắm cảnh, hiện tại đã tới ban đêm, trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, tiếng còi một trận lại một châm.
Thời tiết trên cơ bản đã ấm lên, dọc theo bờ sông có rất nhiều người đi dạo.
Một số cặp tình nhân tay trong tay đi dạo cùng nhau, có một số khác chọn dắt thú cưng.
Nhánh cây theo gió mà lay động, đủ loại tư thế uyển chuyển đung đưa dưới ánh đèn đường.
Lịch trình Việt Sở được xác định theo tình hình, đêm nay cô ấy không có đi làm, lúc này mới có thời gian tới cùng Khâu Dạng.
Vừa mới có người cõng mèo đi ngang qua, Việt Sở thấy, cười một tiếng: "Giống Bình Tử."
"À, không đúng, hiện tại có phải kêu là Mập Mạp nó mới phản ứng đúng không?"
"Không."
"Vẫn cứ kêu là Bình Tử đi."
Khâu Dạng hiện tại có chút mờ mịt, vì sao lúc trước không phải là bản thân đặt tên cho Bình Tử, hiện tại bất luận là xưng hô nào, đều làm nàng có chút ảm đạm.
Bởi vì mỗi cái tên đều có thể liên tưởng đến người nào đó.
1
Việt Sở vuốt tóc mình, lại nhấp môi dưới, mới quay đầu nhìn khuôn mặt Khâu Dạng ở dưới đèn đường: "Dạng Dạng, em biết chị muốn nhìn thấy em cười nhất mà."
Khâu Dạng giơ lên một nụ cười tươi: "Như vậy sao?"
"Không phải."
"Là phát ra từ tận đáy lòng."
Khâu Dạng nghe vậy, ngừng lại, đi đến bên rào chắn đứng.
Nàng nhấp nhấp đôi môi, nhìn về phía bóng đêm nhộn nhạo dưới mặt sông, dưới ánh đèn của con thuyền, nàng có thể nhìn thấy những con sóng lấp lánh trên mặt sông, giống như những gợn sóng trong lòng cô.
"Em......"
"Em và người yêu cũ chia tay, là cô ấy nói ra, khi đó em mới biết được cô ấy cùng người khác đính hôn, hơn nữa một tuần sau sẽ kết hôn."
"Hoặc là che giấu không nổi nữa, hoặc có lẽ có khả năng lương tâm phát hiện, cô ấy tới lúc đó mới nói cho em, hơn nữa sau khi kết hôn lại gửi tin nhắn cho em, nói là thật lòng yêu em, em kỳ thật còn ôm một tia hy vọng mỏng manh, cảm thấy cô ấy nói là sự thật."
"Nhưng điều đó không có khả năng."
Việt Sở đứng ở bên cạnh nàng, di động trong túi rung vài lần, hơn phân nửa đều là Diêu Dao gửi tin nhắn đến, nhưng hiện tại Việt Sở không có thời gian phản hồi.
Trước kia Khâu Dạng vẫn luôn không nói với cô ấy những chuyện này, hiện tại nghe Khâu Dạng nói về mối tình thất bại này, Việt Sở chỉ có thể nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
"Vì thế điều em không thích nhất là người em quan tâm có điều lừa gạt em, nhưng lại có một người như vậy, cô ấy cứ làm như vậy." Suy nghĩ của Khâu Dạng cuối cùng cũng trôi xa hơn, "Em lâm vào thật sâu tự mình hoài nghi, có phải hay không......"
"Có phải em không xứng đáng với cái gọi là toàn tâm toàn ý?"
"Không phải, Dạng Dạng." Việt Sở có chút nôn nóng.
"Từ nhỏ cậu mợ vẫn luôn nói em không xứng có được những điều tốt đẹp."
" Trước đó em không tin, em nỗ lực đọc sách, tự em đi làm kiếm tiền đóng học phí và sinh hoạt phí, cuối cùng em cũng thoát khỏi bọn họ, sống một cuộc sống tốt đẹp."
"Nhưng hoá ra, bọn họ nói đều là sự thật a."