Thẩm Nguyên Khải mỗi ngày đều gầy đi, trên mặt huyết sắc cũng không thế nào rõ ràng.
Nhìn thấy Thẩm Nịnh Nhược và Khâu Dạng xuất hiện ở cửa, Thẩm Nguyên Khải lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, vẫy vẫy tay tới hai người.
"Lão Vu mới vừa đi." Thẩm Nguyên Khải nói, "Các con liền tới rồi."
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở một bên ghế, lo lắng mà nhìn ông: "Bố, hiện tại thấy thế nào rồi?"
"Khá tốt, không cần lo lắng." Thẩm Nguyên Khải thở dài nói, "Hiện tại bố liền nghĩ a, một đống điêu khắc nhà ta, bố đều còn chưa kịp thưởng thức."
"Con có thể quay video tới cho bố."
Thẩm Nguyên Khải gật đầu: "Vậy được, con cùng Tiểu Khâu về nhà một chuyến, chụp ảnh và quay video tới cho bố."
"Cuối tuần đi, chú." Khâu Dạng mở miệng.
Thẩm Nguyên Khải gật đầu: "Được."
Cùng Thẩm Nguyên Khải ở lại gần hơn một giờ, các nàng mới rời khỏi bệnh viện, nhưng hiện tại là mùa hè, đêm tối tới chậm rất nhiều, khi trở về trời cũng mới vừa tối.
Thẩm Nịnh Nhược uể oải ỉu xìu: "Trạng thái bố chị càng ngày càng không tốt."
"Phải......" Khâu Dạng dừng lại bước ôm Thẩm Nịnh Nhược, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.
Đã tới thời điểm như vậy rồi, cầu nguyện khỏi bệnh là không thể nào, chỉ có thể hy vọng Thẩm Nguyên Khải có thể sống lâu thêm một chút.
Mà Văn Nguyên từ sau khi được Khâu Dạng "Nhận", vốn đang có chút thái độ thật cẩn thận, nháy mắt liền thay đổi rất nhiều, hỏi Khâu Dạng không ít vấn đề.
Khâu Dạng đều trả lời từng câu.
Đương nhiên, trừ cái này ra, cậu cũng đang quan tâm Khâu Dạng.
Hai chị em đều rất hiểu quan hệ bọn họ không thể nhắc tới nhân vật mấu chốt, bởi vậy có vẻ vô cùng hòa hợp hài hòa.
Tới thứ bảy, Khâu Dạng phải về phòng thuê lúc trước xem thử, bởi vì nàng sẽ không tiếp tục thuê nữa, đồ đạt dư lại như vậy phải dọn đi, còn phải cho người ta quét tước sạch sẽ mới được.
Văn Nguyên đã biết kế hoạch này, yêu cầu đi theo cùng, cậu nói chính mình vứt rác hay có thể giúp đỡ gì đó.
Vì thế Khâu Dạng cho cậu địa chỉ chung cư Thẩm Nịnh Nhược, bảo cậu tới là được.
Văn Nguyên lái chiếc Mercedes-Benz của mình đến cửa chung cư, mới gửi tin nhắn cho Khâu Dạng nói bản thân ngoại trừ công việc khuân vác, còn muốn làm tài xế nữa.
Thẩm Nịnh Nhược buồn cười: "Còn chưa kể, sau khi Văn tổng cởi bỏ hoàn toàn hào quang tổng giám đốc, cậu ấy vẫn giống như em trai của em."
Khâu Dạng gật đầu: "Cậu ấy chính là như vậy."
"Vậy đi thôi." Thẩm Nịnh Nhược cầm lên một cái túi, bên trong có cái túi khác, thuận tiện đựng đồ vật.
Văn Nguyên xuống xe chờ các nàng, thấy các nàng xuất hiện ở cửa chung cư, tươi cười lập tức xán lạn không ít.
"Chị."
"...... Thẩm tổng giám."
Cậu thật sự không biết xưng hô với Thẩm Nịnh Nhược như thế nào.
"Kêu chị dâu là được, hiện tại chúng ta lại không phải đang làm việc." Thẩm Nịnh Nhược nhíu mày, ý cười doanh doanh mà nhìn cậu.
Văn Nguyên lập tức đứng thẳng lên: "Chị dâu."
Khâu Dạng đứng bên cạnh: "......"
1
Nói thế nào nhỉ, khó mà nói, nàng luôn cảm thấy cảnh tượng này rất quái dị.
Nàng vốn đang cho rằng Thẩm Nịnh Nhược muốn nghe Văn Nguyên gọi chính mình "Anh rể" gì đó chứ, không nghĩ tới xuất khẩu chính là một câu "Chị dâu".
Không thể không nói, có chút buồn cười.
Văn Nguyên lấy túi bỏ vào cốp xe, lúc này mới vào vị trí ghế lái.
Thẩm Nịnh Nhược ngồi ở ghế sau, Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ.
Văn Nguyên cũng không phải thật sự đến làm tài xế, ghế phụ không để trống sẽ tốt rất nhiều.
"Hôm nay chúng ta hãy thu dọn xong mọi thứ nhé, không sai biệt lắm ngày mai gọi chủ nhà tới." Khâu Dạng ở trên đường nói kế hoạch.
Thẩm Nịnh Nhược ở phía sau ngồi chơi di động, nghe vậy gật đầu: "Được, có thể, để chị liên hệ chủ nhà."
"Vậy em làm cái gì?" Văn Nguyên lái xe, tò mò hỏi.
Khâu Dạng nhìn sườn mặt cậu: "Chính em không phải nói muốn vứt rác sao?"
Văn Nguyên bật cười: "Đúng ha, em quên mất."
Bây giờ là buổi sáng, thời gian này đoạn đường không ùn tắc, Văn Nguyên dựa vào hướng dẫn lái xe vào tầng hầm bãi đỗ xe.
Có một thời gian không trở về, Khâu Dạng cảm thấy nơi này đều có chút xa lạ.
Nàng đã cùng Miêu Nghệ chào hỏi, nói là bản thân sẽ về và mời Miêu Nghệ cùng nhau ăn trưa.
Miêu Nghệ không có từ chối, cô ấy thật sự vui vẻ, chờ Khâu Dạng vừa nói chính mình xuống xe, cô ấy liền chờ Khâu Dạng xuất hiện.
"Dạng Dạng." Miêu Nghệ nhìn thấy Khâu Dạng, lập tức cười nở hoa.
Khâu Dạng từ trong túi lấy chìa khóa ra, giới thiệu Văn Nguyên: "Đây là em trai mình."
Văn Nguyên ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào chị Miêu Nghệ."
"Xin chào xin chào." Cô ấy lại nói với Thẩm Nịnh Nhược, "Chào Thẩm tổng giám."
"Đã lâu không gặp."
Khâu Dạng nghe bọn họ chào hỏi, khóe miệng nhịn không được kiều lên, nàng đem chìa khóa tra vào ổ khóa, vốn dĩ xoay sang phải một cái là có thể mở, nhưng không nghĩ tới chìa khóa căn bản chen vào không lọt.
Nụ cười Khâu Dạng biến mất, mày ninh lên.
Thẩm Nịnh Nhược là người đầu tiên phát hiện không thích hợp: "Làm sao vậy?"
"Khóa này bị ai thay đổi rồi." Khâu Dạng cẩn thận mà quan sát một phen, "Đây không phải ổ khóa của chủ nhà."
Miêu Nghệ có chút bối rối: "Không thể nào......"
"Khóa này đổi khi nào mình cũng không biết."
Văn Nguyên là người phái hành động: "Em xem thử gần đây có cửa hàng mở khóa không."
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Khâu Dạng, chỉ là nàng không quá chắc chắn, hơn nữa hiển nhiên Thẩm Nịnh Nhược cũng nghĩ đến cái này.
Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đồng loạt nói ra đáp án: "Đào Tư Nhàn?"
Miêu Nghệ toát ra một câu thô tục: "Mẹ kiếp! Không phải chứ!"
Văn Nguyên không biết, nhưng cậu không hỏi.
Cậu biết chính mình sẽ biết.
Mày Khâu Dạng ninh lên, nàng nhìn Miêu Nghệ nói: "Đào Tư Nhàn và Quách Minh An ly hôn rồi."
"Tựa hồ cũng không đi làm."
Miêu Nghệ nổi da gà: "Dạng Dạng, nếu cô ta thật sự đang ở đây, vậy thật sự quá dọa người."
"Đúng vậy."
Thẩm Nịnh Nhược vẻ mặt nghiêm túc: "Cô ta còn có mặt mũi tới."
Dựa theo hiểu biết Khâu Dạng đối với Đào Tư Nhàn hiện tại điểm này nếu cô ta nghỉ ngơi, như vậy cô ta khẳng định đang ngủ.
Giấc ngủ Đào Tư Nhàn rất sâu, huống chi phòng ngủ tới cửa cũng có chút khoảng cách, cô ta không nhất định có thể nghe thấy cửa động tĩnh.
Văn Nguyên sáng tỏ: "Nói cách khác hiện tại bên trong khả năng có người?"
"Nếu cô ta ở, chúng ta xông vào như vậy có thể tạo ra tác động nhất định đối với cô ta, nếu cô ta không ở, chúng ta liền thay đổi ổ khóa, cô ta trong lúc nhất thời cũng vào không được."
Cửa chung cư liền có cửa hàng đổi khóa, Văn Nguyên liên hệ chính là cửa hàng này, bởi vậy sư phó tới vô cùng nhanh, cũng chỉ vài phút mà thôi, liền mang theo trang bị tới cửa.
Sau khi xác nhận danh tính của Khâu Dạng và đồng ý về giá cả, sư phó liền bắt đầu vào việc.
Máy khoan điện động tĩnh không nhỏ, nhưng bên trong một chút tiếng vang cũng không có, Khâu Dạng thở ra một hơi.
Nàng kỳ thật cũng không phải chắc chắn hiện tại Đào Tư Nhàn có ở bên trong hay không.
Nếu Đào Tư Nhàn không ở......
Ý tưởng này Khâu Dạng đều còn không có mạo toàn, trong phòng liền vang lên một giọng con gái: "Đang làm cái gì vậy!"
Là giọng Đào Tư Nhàn, có chút phẫn nộ.
Sư phó mở khóa nghe thấy được, có chút bất ngờ, anh ta quay đầu nhìn Khâu Dạng.
Khâu Dạng cười cười: "Không có việc gì, sư phó, anh cứ tiếp tục, người bên trong chiếm phòng ở của tôi."
"Được." Sư phó mở khóa cũng không phải chưa thấy qua trường hợp như vậy, chỉ là mỗi lần anh ta đều có chút bất ngờ.
Anh ta kỳ thật có thể đoán được một ít, tình huống như vậy có lẽ là sự bất hòa giữa người yêu hoặc bạn bè.
Bây giờ xem ra tình bạn giữa cô gái phía sau anh và cô gái bên trong đã tan vỡ.
Sư phó lặng lẽ thở dài.
Anh ta quản làm gì, chính anh ta kiếm được tiền là được.
Không trong chốc lát cửa liền mở, đoàn người Khâu Dạng còn chưa có đi vào, liền thấy Đào Tư Nhàn ngồi ở trên sô pha vẻ mặt phẫn nộ: "Khâu Dạng, phòng ở này thuê nhà trên hợp đồng, cũng có tên và thông tin của tôi, không phải một mình cậu."
"Hơn nữa cậu đang nhiễu giấc mộng của người ta, có biết hay không?"
Trên bàn trà đặt rất nhiều cái bình rượu, căn phòng nồng nặc mùi rượu.
Đào Tư Nhàn thoạt nhìn có chút tiều tụy và chật vật, quầng thâm mắt cô ta vô cùng rõ ràng.
"Hôm nay tôi tới thu dọn phòng." Mặt Khâu Dạng không cảm xúc nói, "Mời cô rời đi."
"Tôi lặp lại lần nữa, nhà này trên hợp đồng có tên của tôi......"
Thẩm Nịnh Nhược không đợi cô ta nói cho hết lời: "Đào Tư Nhàn, cô nói nơi này cũng là phòng cô thuê, vậy cô có từng một lần đóng tiền thuê nhà và tiền điện nước không?"
"Tôi......"
"Nếu không có, vậy cô lấy đâu ra tự tin, hành vi cô như vậy chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cô, dù sao chúng tôi có lịch sử chuyển khoản, cô nhìn xem cô sẽ nghênh đón cái dạng kết cục gì."
Văn Nguyên và Miêu Nghệ đều nghe được có chút sững sờ, đi theo Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược cùng đi vào phòng khách.
Vẻ mặt Đào Tư Nhàn không kiên nhẫn, cô ta vuốt mái tóc rối bù của mình, rồi sau đó che lại trán mình: "Các người có phiền hay không hả, bây giờ tôi đều như vậy rồi, cũng không biết đáng thương một chút, còn ở nơi này nói muốn kiện tôi."
"Nhờ các người ban tặng, ba mẹ trọng nam khinh nữ kia của tôi càng xem thường tôi."
Cô ta nói hai mắt nhắm lại, vẻ mặt còn chưa có tỉnh rượu, mơ mơ màng màng, khóe miệng cười khổ rất rõ ràng.
"Đây đều là do cô tự chuốc lấy."
Đôi mắt Đào Tư Nhàn lập tức liền trừng lên: "Tôi tự chuộc lấy? Khâu Dạng, cậu nói tôi tự chuốc lấy?"
"Ba mẹ tôi trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ phải trách đến giới tính tôi? Có phải đầu óc cậu có tật hay không, dựa vào cái gì mà trách tôi a!"
Cô ta cơ hồ là rít gào ra tiếng, hốc mắt cũng rất nhanh liền đỏ.
Thẩm Nịnh Nhược không chút suy nghĩ, cầm lấy lon bia trên bàn, khui lon bia ra, liền tưới lên đỉnh đầu Đào Tư Nhàn.
Đào Tư Nhàn "A" lên, trốn bên cạnh: "Thẩm Nịnh Nhược, con mẹ nó, cô muốn đông chết tôi a."
"Tôi nghĩ cô cần tỉnh táo một chút." Thẩm Nịnh Nhược cười nhạo, "Tôi là đang giúp cô."
Khâu Dạng xoa nhẹ hạ giữa mày, không muốn để ý tới Đào Tư Nhàn: "Tiểu Nguyên, em giúp chị thu dọn phòng bếp một chút."
"Được ạ."
Miêu Nghệ nuốt nước bọt: "Mình cùng đi với em trai."
Trường hợp như vậy so với tinh dầu còn muốn cho người tỉnh táo hơn.
Sư phó thay ổ khoá mới ở cửa cũng sửng sốt, dù sao anh ta không nhìn ra tới cô gái trông lịch sự văn nhã kia là một người tàn nhẫn.
Đào Tư Nhàn ngồi trên sô pha, nước mắt từ trong hốc mắt nhảy ra, trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng nức nở của cô ta.
Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược không để ý cô ta, đi vào phòng ngủ.
May mắn chính là Đào Tư Nhàn không mang tới bao nhiêu đồ đạc, nếu không dựa vào trạng thái hiện tại của Đào Tư Nhàn tới xem, thật đúng là đủ làm người ta đau đầu.
Qua một lát, Đào Tư Nhàn như là khóc xong, gọi tên Khâu Dạng: "Khâu Dạng......"
Cô ta hét lên ợ hơi một cái.
Sắc mặt Khâu Dạng không có tốt lắm, nàng đi đến cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn bộ dạng Đào Tư Nhàn hiện tại: "Cô nhanh đem đồ đạc của cô đi đi, bằng không tôi sẽ coi là rác mà ném đi."
Mặt Đào Tư Nhàn đầy nước mắt: "Dạng Dạng."
"Cậu thật nhẫn tâm."
"Cậu nhanh như vậy liền đã hết thích tôi rồi sao?"
1
Thẩm Nịnh Nhược đi tới ôm lấy eo Khâu Dạng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô ta: "Cô vừa mới hỏi cái gì?"