Đây là lần đầu tiên từ khi nàng thăng chức tới nay được phân công việc quan trọng, nàng bỏ rất nhiều tinh lực vào đó, rốt cuộc trước đó nàng có chút không tự tin, cảm thấy bản thân không thể đảm nhiệm, hiện tại cho nàng cơ hội cùng không gian, nếu nàng không phát huy tốt, như vậy nàng kia phân kiên định phỏng chừng liền sẽ thiếu vài phần.
Cũng may nàng ở chỗ Thẩm Nịnh Nhược học được không ít, có thể ứng đối cái hố đối phương ném qua, không đến mức làm chính mình xụp bẫy.
Nhưng chỉ ăn bữa cơm mà thôi, đều làm Khâu Dạng cảm thấy mỏi mệt, buổi tối lúc tắm rửa xong gọi video với Thẩm Nịnh Nhược, nàng biểu hiện ra ngoài điểm này.
Thẩm Nịnh Nhược ôm Bình Tử, cô nhìn mặt Khâu Dạng qua màn hình, mím môi, quan tâm hỏi: "Tiểu Dương, hiện tại muốn đi ngủ không?"
"Chúng ta mới video chưa đến năm phút." Mí mắt Khâu Dạng hiển nhiên đang đánh nhau, nghe thấy Thẩm Nịnh Nhược nói lúc sau lại tiếp tục cường chống.
Thẩm Nịnh Nhược cầm móng vuốt Bình Tử, giơ lên ở trước màn ảnh quơ quơ: "Không sao đâu, buồn ngủ thì nên ngủ, không cần thiết phải video với chị đâu, ngày mai em còn phải dậy sớm bàn chuyện, hiện tại liền ngoan ngoãn đi ngủ mới có thể có một diện mạo tinh thần thật tốt."
Khâu Dạng nằm lên giường, sau di động lót một túi giấy vệ sinh.
Ba người đi công tác, mọi người đều ở gian phòng riêng, ngược lại cũng không cần bận tâm cái gì, Khâu Dạng mặc váy ngủ đuôi váy đã lặng lẽ dài tới bắp đùi.
"Thôi được." Lông mi Khâu Dạng lại phẩy phẩy, "Mười phút nữa em sẽ đi ngủ."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn thời gian: "Được."
Khâu Dạng nhìn màn hình di động, đây là lần đầu tiên nàng và Thẩm Nịnh Nhược tách ra sau khi ở bên nhau, lần gọi video này lại là lần đầu tiên từ khi các nàng quen nhau.
Cùng cảm giác đối mặt rất khác, Khâu Dạng chỉ cảm thấy lòng có chút ấm áp.
Cũng may lần này đi công tác thời gian không dài.
Có điều còn chưa tới mười phút, Khâu Dạng đã buồn ngủ đến mức nhắm mắt lại, không thể tiếp tục giao tiếp dù chỉ nửa lời, Thẩm Nịnh Nhược liền nhìn khuôn mặt nàng ngủ một lúc lâu, rồi mới nhẹ giọng nói "Ngủ ngon", rồi tắt giao diện video đi.
Khâu Dạng nửa đêm bị lạnh làm cho tỉnh, lúc này nàng mới mơ mơ màng màng mà ý thức được bản thân chưa nói với Thẩm Nịnh Nhược "Ngủ ngon" liền ngủ rồi, nhưng nàng thật sự quá buồn ngủ, nàng đành phải tiếp tục ngủ, nghĩ lúc sau trở về Vân Thành lại bổ sung cho Thẩm Nịnh Nhược.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, công việc cũng đúng giờ tiến hành.
Lần hợp tác này không phải hạng mục lớn lắm, bởi vậy thời gian ở trên bàn hội nghị cũng không nhiều, Khâu Dạng cũng không nhiều luống cuống.
Buổi sáng 11 giờ, nhiệm vụ đi công tác lần này liền nghênh đón kết thúc tốt đẹp, bởi vì còn phải về Vân Thành báo cáo công việc, ba người cũng liền không ở lại thêm.
Khi đến là đi bằng máy bay, lúc trở về liền đổi thành tàu cao tốc, rốt cuộc hai thành phố cũng không xa nhau lắm, thời gian ở sân bay chờ máy bay thì đặt tàu cao tốc đều có thể ngồi hơn nửa lộ trình rồi.
Thời điểm sắp tới Vân Thành, Khâu Dạng nhận được tin nhắn của Tề Dung: 【 Dạng Dạng, trời ạ, hóa ra tin tức kia không phải giả a. 】
【 Tin tức gì? 】 Khâu Dạng trả lời ngay.
Tề Dung: 【 Hôm nay mẹ Văn tổng thật sự tới công ty! 】
Tề Dung: 【 Rất xinh đẹp, rất có khí chất! 】
Tề Dung: 【 Em lại không có ở đây. 】
Tề Dung: 【 Nhưng mà Dạng Dạng, chị cảm thấy Khâu tổng và em có vài phần giống nhau, nếu không phải bởi vì biết hai người không có khả năng là thân thích, bằng không chị đều sẽ hoài nghi giữa hai người có phải có quan hệ huyết thống hay không. 】
Khâu Dạng nhìn Tề Dung gửi đến mấy tin nhắn như vậy, đầu óc trong nháy mắt liền trống rỗng.
Một người nói thì có thể trùng hợp, nhưng có rất nhiều người nói thì sao?
Huống chi mẹ Văn tổng còn họ Khâu.
Khâu Dạng không cảm thấy bản thâm là đồ ngốc.
Nàng chớp chớp mắt, nghe âm thanh nhắc nhở nói đến Vân Thành, suy nghĩ tự do mới trở về.
Đồng sự bên cạnh nhắc nhở nàng: "Bộ trưởng Khâu, chúng ta tới rồi."
"Được." Khâu Dạng cười cười, lại cúi đầu trả lời Tề Dung một tin "Vậy thật đúng là trùng hợp" liền đứng lên lấy hành lý.
Nhưng nàng tim đập có chút loạn, không có tiết tấu.
Trên đường trở về công ty ba người bọn họ chọn đi xe taxi, Khâu Dạng ngồi ở ghế sau, dọc theo đường nhìn ngoài cửa sổ.
Cảm xúc nàng hiện tại rất phức tạp, trong đầu dường như một cuộn len rối nùi, nàng không biết nơi nào là đầu sợi, như thế nào mới có thể gỡ rối.
Đồng sự ngồi ở ghế sau giống nàng thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm, vì thế quan tâm hỏi: "Bộ trưởng Khâu, cô có ổn không?"
"Không sao, cảm ơn đã quan tâm." Khâu Dạng nở một nụ cười khách sáo.
"Được."
Khâu Dạng cầm chặt di động, một lát sau, nàng lại gửi cho Tề Dung một tin nhắn: 【 Chị Tề, Khâu tổng đã đi rồi sao? 】
【 Vẫn chưa, hiện tại đang ở văn phòng Văn tổng. 】
【 Hào quang của bà ấy thật sự rất mạnh. 】
Khâu Dạng thu thu mặt mày, gõ phản hồi qua: 【 Được, vậy hy vọng lúc em trở về, bà ấy còn ở đó. 】
Từ ga tàu cao tốc đến công ty phải mất nửa giờ, không tính là lâu, hơn nữa hiện tại khoảng thời gian này cũng không kẹt xe.
Khâu Dạng suy nghĩ một đường, rốt cuộc đã tìm được đầu sợi len, biết như thế nào gỡ rối mớ hỗn độn này.
Không bao lâu, giọng tài xế taxi vang lên: "Tới rồi."
"Bác tài, phiền anh mở cốp xe." Đồng sự nói.
"Được."
Khâu Dạng đi theo xuống xe, kéo hành lý của mình.
Phía dưới toà nhà văn phòng có chỗ gởi lại hành lý, bọn họ đều đem đồ đạc đặt ở đây, chờ khi tan tầm lại đến lấy.
Càng đến gần tầng của Vạn Danh, Khâu Dạng liền càng có chút mất hồn mất vía, hoặc là nói nàng hiện tại rất khẩn trương.
Nhưng thang máy đi lên sẽ không mất nhiều thời gian.
Cốc Lam gặp được Khâu Dạng trước tiên, còn cười chào hỏi Khâu Dạng.
Khâu Dạng trở lại vị trí làm việc của mình ngồi xuống, Tề Dung ở một bên đoan trang nhìn mặt nàng, rồi sau đó liên tục gật đầu: "Thật sự rất giống."
"Chị Tề." Khâu Dạng mang mặt nạ lên cho chính mình, "Chị bận xong việc rồi sao?"
"À đúng rồi, vẫn còn một chút."
Khâu Dạng nhìn văn kiện trước mắt mình, thật sâu mà hít vào một hơi, lúc này mới đứng lên đến gõ cửa văn phòng Đoạn Thanh Trúc.
Nàng muốn báo cáo công việc.
Đoạn Thanh Trúc là cấp trên của nàng, nàng không có khả năng vượt cấp báo cáo cho Văn Nguyên.
Đoạn Thanh Trúc như cũ là một khuôn mặt lạnh, nhưng đối với Khâu Dạng lần này hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo, cô ấy cũng không bủn xỉn mà khích lệ.
Khâu Dạng một chút cũng không kinh ngạc, từ văn phòng đi ra ngoài, nàng về vị trí của chính mình, vẫn là có một chút sự tình không suy nghĩ cẩn thận.
Nếu nói lúc trước Văn Nguyên kêu nàng một tiếng "chị" kia không phải ảo giác, như vậy đây cũng liền có nghĩa Văn Nguyên khẳng định là nhận ra thân phận của chính mình.
Vậy...... Khâu tổng thì sao?
Nàng lần này đi công tác nhiệm vụ kỳ thật cũng không sốt ruột, Khâu Dạng khắc sâu mà biết điều này.
Nhưng bởi vì Khâu tổng muốn tới Vạn Danh, liền nghĩ cách đem nàng rời đi.
Đây có phải cũng liền có nghĩa, Khâu tổng cũng không muốn gặp chính mình hay không?
Khâu Dạng rũ mi, lấy hết can đảm, lên mạng tìm kiếm tên Khâu tổng.
Nàng là cùng họ mẹ, cho dù từ khi nàng bắt đầu có ý thức, nàng chưa từng được gặp mẹ.
1
Mẹ nàng tên là gì? Khi còn nhỏ Khâu Dạng cũng không biết, cho đến khi trưởng thành, từ miệng của mợ nghe được cái xưng hô "chị Nghiên" này tới chỉ mẹ nàng, mới biết được mẹ nàng tên đầy đủ là Khâu Nghiên.
Không phải "Nghiên" trong mỹ lệ, mà là "Nghiên" trong nghiên cứu.
Trên kết quả tìm kiếm hiện ra, tên Khâu tổng thình lình chính là —— Khâu Nghiên.
Khâu Dạng mím chặt môi, lúc trước nàng vẫn luôn không có dũng khí tìm kiếm, hiện tại cuối cùng có dũng khí, nàng lại không muốn đối mặt, nàng liền nhìn chằm chằm giao diện di động hiện ra mặt của Khâu Nghiên, hốc mắt có chút nóng lên.
Nếu Khâu Nghiên không muốn thấy nàng, như vậy nàng cũng liền sẽ không bám lấy.
1
Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy Khâu Dạng trước tiên, liền cảm nhận được Khâu Dạng có gì không đúng lắm, cô vội vàng đem túi của chính mình đặt ở một bên, trong mắt chứa quan tâm: "Làm sao vậy? Tiểu Dương."
Khâu Dạng đã tan tầm trở về trước, nàng cho mèo ăn lại dọn dẹp phòng, Thẩm Nịnh Nhược liền mở cửa.
"Không như thế nào cả." Khâu Dạng khóe miệng dương lên, "Có thể là công tác mệt mỏi quá thôi."
Không thích hợp.
Thẩm Nịnh Nhược nhạy bén mà nhận ra điều này.
Nhưng Khâu Dạng hiện tại không muốn nói, Thẩm Nịnh Nhược cũng rất xác định điểm này, bởi vậy cô cũng không có kiên trì, kéo tay Khâu Dạng qua lại kéo người Khâu Dạng qua, đem người ôm chặt: "Vậy chị truyền cho em một chút năng lượng."
"Được." Khâu Dạng dựa đầu vào vai Thẩm Nịnh Nhược, nhắm hai mắt lại.
Bình Tử một ngày chưa được gặp Khâu Dạng, nhưng nó không phải con mèo không có lương tâm, nó vẫn nhớ rõ mẹ nó, hiện tại ở bên cạnh nhìn thấy hai người lại làm trò ôm nhau trước mặt nó, nó không có gì muốn nói, chính mình yên lặng mà leo lên nhà cây cho mèo đợi.
Chỉ là đêm nayKhâu Dạng cũng không nói cái gì, so với lúc trước trầm mặc hơn nhiều, Thẩm Nịnh Nhược loáng thoáng có thể đoán được là vì sao, nhưng cô không biết nên mở miệng hỏi hay không.
Có lẽ lại cho Khâu Dạng tiếp tục an tĩnh là phương thức tốt nhất trước mắt.
Sau cuộc mở họp buổi sáng, Thẩm Nịnh Nhược lại đi tìm Tần Duật tìm hiểu tin tức, cô mới vừa ngồi xuống ghế, Tần Duật đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngày hôm qua chưa kịp nói với em, mẹ của Tiểu Nguyên tới Vân Thành, nhưng mà sợ dọa đến bạn gái nhỏ của em, liền trước tiên phái người đi công tác."
Mày Thẩm Nịnh Nhược gắt gao ninh: "Vậy bọn họ cũng không có nghĩ tới bạn gái của em kỳ thật đã sớm đoán được thì sao?"
Tần Duật nghe vậy ngẩn ra: "Ai, phải ha."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược đỡ trán: "Hỏng rồi."
Từ nhỏ Khâu Dạng đã thiếu thốn tình thương, cho nên dưỡng thành một tính tình mẫn cảm, Thẩm Nịnh Nhược không có thường rõ ràng điều này, cho nên cô tận khả năng mà cho Khâu Dạng cảm giác an toàn, không để Khâu Dạng nghĩ nhiều, nhưng không nghĩ tới cô làm được, còn người khác thì không.
1
Dựa theo hiểu biết của cô về Khâu Dạng, ngày hôm qua tụt cảm xúc như vậy, hơn phân nửa đều đến từ cảm thấy mẹ không muốn nhìn thấy chính mình.
Tần Duật nghe Thẩm Nịnh Nhược nói câu này, cũng mới kinh giác theo: "Cái đó còn không phải là vấn đề lớn sao?"
"Đúng vậy." Bản thân Thẩm Nịnh Nhược tức giận đến không được, nhưng tại sự việc này, cô thật sự không có biện pháp nhúng tay vào nói cho Khâu Dạng tất cả.
Đây là chuyện từ nhỏ đến lớn Khâu Dạng để ý nhất, phải từ bản thân Khâu Dạng trải qua hết toàn bộ.
Tần Duật sốt ruột: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ muốn anh gọi điện thoại cho Tiểu Nguyên, nói với cậu ấy cái này không?."
Thẩm Nịnh Nhược mím môi: "Cứ từ từ đã."
Văn Nguyên thật sự không biết cái này, cậu đang ngồi ở trong văn phòng xem văn kiện, có những chỗ nhân viên không nhận thấy được, nhưng cậu liếc mắt một cái là có thể quét ra tới nơi nào còn cần sửa lại, ở trong công việc cậu ấy vô cùng nghiêm khắc và khắt khe, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ phân tâm, nghĩ chuyện Khâu Dạng là chị gái của mình.
Mẹ tới có chút gấp gáp, cậu thật sự lo lắng Khâu Dạng sẽ bị doạ sợ, bởi vậy mới cố ý an bài cho Khâu Dạng đi công tác, muốn trì hoãn thời gian.
Nhưng làm cậu vô cùng kinh ngạc chính là, sau giờ nghỉ trưa Đoạn Thanh Trúc tìm tới cậu——
"Văn tổng."
"Đây là đơn xin từ chức của Khâu Dạng."