Mục lục
Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Ngu hẹn thời gian hai giờ chiều, Khâu Dạng sau khi thức dậy liền mua đồ ăn. Chờ Thẩm Nịnh Nhược cùng ăn cơm trưa, liền lái xe chạy tới điểm hẹn.

Thẩm Nịnh Nhược trước giờ chưa từng chơi chạy thoát khỏi mật thất, nhưng bởi vì Nhạc Ngu mời, cô sẽ không cự tuyệt.

Cô đánh giá cao Nhạc Ngu tiêu sái, người bạn này cô có thể kết giao.

Lúc trên đường Nhạc Ngu gọi điện thoại đến hỏi tiến độ, chờ lại qua mười phút, xe hơi liền an ổn mà ngừng lại.

Hôm nay như cũ là ngày mặt trời rực rỡ, từ bãi đỗ xe đến trước cửa cửa hàng còn có một đoạn đường phải đi.

Khâu Dạng xuống xe lúc sau liền cầm ô, rồi sau đó cùng Thẩm Nịnh Nhược sóng vai đi vào trong, các nàng còn chưa tới trước cửa, liền thấy Nhạc Ngu đứng ở cửa, hưng phấn vẫy tay với các nàng.

Khâu Dạng khóe miệng cong một chút, chờ tới trước mặt Nhạc Ngu, nàng mới có chút xin lỗi nói: "Bọn em là đến cuối cùng sao? Học tỷ."

Nhạc Ngu hôm nay không có mặc váy đỏ, mà là một bộ váy dài màu đen, lộ ra bờ vai và cổ xinh đẹp, trên cổ cô ấy có một chiếc vòng cổ, thoạt nhìn không giống như tới chơi mật thất, mà là tham gia tiệc tối.

"Không phải." Nhạc Ngu cười nói, "Cô ấy còn chưa tới."

"Cô ấy" này tự nhiên không cần phải nói là ai, Khâu Dạng tức khắc liền hiểu, Thẩm Nịnh Nhược ở một bên đuôi lông mày dương một chút: "Nhạc tiểu thư, một tuần không gặp, nhìn cô thuận mắt hơn trước rất nhiều."

1

Nhạc Ngu cho cô một cái xem thường: "Cảm ơn ý tốt của cô."

Mấy năm gần đây trò mật thất bắt đầu phổ biến, là nơi không ít người lựa chọn đến hẹn hò, cửa hàng các nàng hôm nay sở dĩ muốn vào, là một cửa hàng cực có quy mô ở Vân Thành, mặc dù lúc trước Thẩm Nịnh Nhược chưa từng chơi, nhưng vẫn có nghe Diêu Dao kể qua.

Diêu Dao nói bên trong đạo cụ thật quá chân thật, nhân viên công tác cũng rất phối hợp, lại còn có tương đối hack não......

Dù sao cũng khen ngợi cửa hàng này một hồi, nhưng Thẩm Nịnh Nhược vẫn luôn cũng không dám đến.

Cô không phải không có thời gian, cô kỳ thật cuối tuần cũng không phải đều luôn sẽ tăng ca, cô chỉ là không dám.

Bởi vì cô là một người xem phim kinh dị đều sẽ sợ, chờ đến người lạc vào trong cảnh, vậy còn không phải sẽ bị dọa đến tim đập nhanh sao?

Nhưng nay đã khác xưa, bên cạnh cô có Khâu Dạng làm bạn, cô tin tưởng nỗi sợ này sẽ ít đi rất nhiều.

Điều này làm cho Thẩm Nịnh Nhược không khỏi nhớ tới khi các nàng lần đầu tiên đến Tây Thành, cô tự mình mang theo máy chiếu, chờ buổi tối Khâu Dạng đến, cô còn xem bộ phim điện ảnh cô chưa từng xem.

Trên thực tế một đêm kia qua đi, cô cũng không biết phía sau bộ phim kia phát triển như thế nào —— bởi vì cô cùng Khâu Dạng giao lưu trên giường.

"Đúng rồi, quên nói."

"Người tôi thích kêu  là Tiểu Cổ, "Cổ " trong thể văn ngôn, mới vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu."

Nhạc Ngu lúc này lại mở miệng nói.

"Được." Khâu Dạng đôi mắt cong cong, mới vừa lên tiếng, liền thấy Nhạc Ngu ngẩng đầu ưỡn ngực trạm đến thẳng tắp.

Nhạc Ngu nhỏ giọng nói: "Cô ấy tới rồi."

Khâu Dạng theo ánh mắt cô ấy qua xem, chỉ nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen ngừng lại, cô gái ngồi trên xe nhấc chân đứng trên mặt đất, rồi sau đó lại chậm rãi tháo nón bảo hiểm, lắc đầu tóc.

Cô nàng để mái tóc dài ngang vai được cô ấy nhuộm màu nổi bật với những sắc thái cầu vồng.

Cái màu tóc này rất khó có người giữ được, nhưng làn da Tiểu Cổ tương đối trắng, thoạt nhìn không cho người ta cảm thấy không được, mà là cảm thấy rất phù hợp.

Đặc biệt là Tiểu Cổ còn ăn mặc một cây đen, dưới sự tương phản mãnh liệt như vậy, càng cảm thấy một đầu màu tóc cầu vồng của cô nàng rất đẹp.

2

Nhạc Ngu khóe môi dương lên, hướng về phía Tiểu Cổ duyên dáng vẫy tay, chờ Tiểu Cổ đến gần, nàng mới cười hô đối phương một tiếng: "Vẹt Nhỏ, hôm nay em là người đến cuối cùng."

...... Vẹt Nhỏ, ngược lại cũng thích hợp.

1

Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt nhau đều hiện lên ý cười, vừa rồi Nhạc Ngu bất luận là vẫy tay hay là chào hỏi, đều vô cùng ưu nhã, nào có giống bộ dạng ở trước mặt các nàng?

Tiểu Cổ mi mắt cong cong: "Chị, chị chính là hẹn hai giờ, nhưng em không có đến trễ."

Giọng cô nàng ngọt ngào, nói xong lại nhìn về phía Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược, có chút tò mò.

Nhạc Ngu bắt đầu giới thiệu: "Đây là Tiểu Khâu, đây là Tiểu Thẩm."

"Chị Khâu, chị Thẩm." Tiểu Cổ chào hỏi, giọng điệu từ "chị" của cô nàng rõ ràng khác với khi gọi Nhạc Ngu.

"Vào đi thôi." Thẩm Nịnh Nhược gật đầu.

Trong đại sảnh đã ngồi bốn người, đều là nữ, các nàng cũng liền sớm đến vài phút, chờ bốn người Nhạc Ngu tiến vào, mới đều đứng lên cười nói: "Nhanh lên, Nhạc Nhạc, sắp tới hai giờ rồi."

Cửa hàng mật thất chạy thoát này rất tiết kiệm chi phí, cuối tuần thu phí cũng không đắt, hôm nay đúng lúc là chủ nhật, người tới chơi rất nhiều.

Ngoại trừ 8 người các nàng này, còn có những vị khách khác đang xử lý ở quầy, trong đại sảnh rất náo nhiệt.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn nhìn đại sảnh bố trí, trên tường treo những tấm poster chủ đề, hảo gia hỏa, không có một cái nào cô không sợ hãi, nhưng cô cũng là người sĩ diện, trước mặt rất nhiều người, hơn nữa này còn chưa có đi vào, cô là sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Trò mà nhóm muốn chơi có tên là "Cô dâu trong quan tài", Thẩm Nịnh Nhược vừa thấy cái tên này, giữa mày liền nhảy dựng lên, cô âm thầm phun ra một hơi.

"Em bảo vệ chị." Khâu Dạng ở một bên nói, nàng nắm lấy tay Thẩm Nịnh Nhược, cổ vũ cho Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược cười nói: "Được, vậy chị rất vinh hạnh."

Tiểu Cổ hiển nhiên cũng cùng bốn người khác không quen thuộc, cô nàng liền ở bên Khâu Dạng này đợi, thẳng đến khi Nhạc Ngu nhắc nhở các nàng có thể đi vào.

Thiết bị điện tử phải để vào tủ giữ đồ, Thẩm Nịnh Nhược mím môi, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý của cô hay không, cô cảm thấy nơi này có chút âm trầm trầm.

Rõ ràng là đảm đương trợ công giúp Nhạc Ngu gặp người, hiện tại kết quả là lực chú ý của cô toàn tập trung ở mật thất này.

"Thẩm tiểu thư trong có chút sợ hãi a." Nhạc Ngu ở một bên chế nhạo một tiếng, nói xong còn bắt đầu kéo dẫm lên, "Mà Vẹt Nhỏ thì khác, Vẹt Nhỏ chính là cao thủ ở phương diện này."

Trong lời nói của cô ấy, đều đem Tiểu Cổ kéo đến cùng phe với chính mình, đang là giai đoạn ái muội, những lời nói và hành động như vậy chắc chắn là những lời trêu chọc nhất đối với đối phương.

Thẩm Nịnh Nhược cười một tiếng, đang muốn đồng ý, bởi vì cô còn không có quên chính mình là làm trợ công, liền nghe thấy Khâu Dạng giành mở miệng trước một bước, hỏi Tiểu Cổ: "Tiểu Cổ thường xuyên chơi sao?"

Tiểu Cổ không biết lấy dây buộc tóc từ đâu, liền buộc tóc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn thiếu niên tràn đầy.

Câu hỏi của Khâu Dạng làm cô nàng trầm ngâm hai giây, lúc này mới trả lời nói: "Xem như vậy đi......? Mật thất trong nước đi qua không ít,khi đến một thành phố nào đó, em phải đến phòng mật thất nổi tiếng nhất, chơi cấp độ khó nhất."

Khâu Dạng hiểu rõ mà cười cười: "Đó là rất lợi hại, mà học tỷ chơi liền chẳng ra gì, lúc sau phỏng chừng em còn phải mang chị ấy nhiều."

"Được, em sẽ."

Vòng đi vòng lại, vẫn là đang làm trợ công, Thẩm Nịnh Nhược lại cảm thấy Khâu Dạng thật đáng yêu, cô không khỏi nâng lên tay tới nhéo má Khâu Dạng.

Khâu Dạng dương dương mi, có chút đắc ý.

Nhạc Ngu cùng Tiểu Cổ đi ở phía trước, cô ấy đưa tay trái ra sau lưng, giơ ngón tay cái lên cho Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược.

Không bao lâu liền vào mật thất "Cô dâu trong quan tài", Thẩm Nịnh Nhược vạn phần xác định lúc này không phải ảo giác, cô cảm thấy bên trong lạnh vèo vèo, cô sờ soạ.ng cánh tay chính mình, không biết từ khi nào đã nổi da gà.

Thẩm Nịnh Nhược có chút không nói nên lời với bản thân.

Chủ quán ấn định thời gian cho chủ đề này là ba giờ có thể hoàn thành, không phải đó là dưới tình huống bình thường, nếu là một đội ngũ vẫn luôn cũng chưa như thế nào thông qua, vậy còn có thể thêm thời gian.

Sau khi vào, mọi người đều bận rộn.

Ánh đèn trong phòng lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng lại còn có tiếng nhạc thấm người vang lên, mày Thẩm Nịnh Nhược từ lúc bắt đầu liền chưa từng giãn ra, nhưng cô tận lực tham dự tới thảo luận bên trong.

Ở đây người biết chơi nhất xác thật là Tiểu Cổ, đầu óc cô nàng xoay chuyển rất mau, tìm chìa khóa và tốc độ giải mật mã đều rất mau.

Tiếp đến là Khâu Dạng, phản ứng của nàng cũng rất mau, luôn có thể nói ra những thông tin quan trọng nhất một cách kịp thời.

Thời gian ấn định ba giờ, chờ đến thông quan rồi, còn dư lại hơn nửa giờ đồng hồ.

Nhạc Ngu trong lúc này liền vẫn luôn làm vai diễn phụ kia, thổi rắm cầu vồng cho tiểu cổ bằng nhiều cách khác nhau.

Khi bước ra khỏi cửa hàng, Thẩm Nịnh Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cô không phải rất tốt, môi cũng có chút tái nhợt.

Khâu Dạng rất lo lắng: "Có không thoải mái ở đâu hay không? Nhược Nhược."

Tiểu Cổ lúc này ở bên cạnh nhắc nhở nói: "Chị Thẩm có thể là dọa, uống nhiều nước là được."

Nhạc Ngu lo lắng theo: "Cho nên Thẩm tiểu thư cô không thể chơi như vậy, sao cô không nói trước với tôi?"

Thẩm Nịnh Nhược xua xua tay: "Không có gì không thể chơi, tôi chỉ là cần thời gian thích ứng một chút."

Khâu Dạng mím môi, nhìn về phía Nhạc Ngu: "Học tỷ, vậy em cùng Nhược Nhược đi về trước."

"Được, mau đi đi."

"Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho chị."

Khâu Dạng cười: "Được."

Sau khi cùng Nhạc Ngu tách ra, hai người liền một đường đi về phía xe, khi đã gần đến trước xe, Khâu Dạng lại đi đến ghế lái:  "Để em lái xe."

Thẩm Nịnh Nhược không có do dự, đưa chìa khóa cho Khâu Dạng, chính mình ngồi vào ghế phụ.

Nhưng xe hơi không có lập tức liền lái đi, Khâu Dạng đầu tiên là cầm một chai nước ra tới, vặn nắp ra cho Thẩm Nịnh Nhược nhìn Thẩm Nịnh Nhược uống một nửa, mới thở dài: "Về sau không chơi nữa."

"Đừng a, vui lắm mà." Thẩm Nịnh Nhược nhếch miệng, chỉ là từ sắc mặt cô xem ra, những lời này tính chân thật không cao lắm.

Khâu Dạng mở miệng, còn muốn nói cái gì, Thẩm Nịnh Nhược lại nâng tay lên tới che miệng nàng lại: "Cũng giống như chị thích xem phim kinh dị nhưng lại không dám xem, nhưng chị có em mà, Tiểu Dương, chị sẽ không sợ."

Thẩm Nịnh Nhược nói xong liền buông lỏng tay mình ra, Khâu Dạng nhìn đôi mắt cô, "Ừm" một tiếng.

Tới khi ánh mặt trời mãnh liệt, bây giờ mặt trời đã báo hiệu xuống núi, sau khi Khâu Dạng thắt đai an toàn cho Thẩm Nịnh Nhược, vừa lúc liếc mắt thấy xe máy ở cách đó không xa.

Tiểu Cổ ngồi trên xe, và một cô gái ngồi phía sau Tiểu Cổ.

Hai người đều đội nón bảo hiểm, nhưng Khâu Dạng từ trang phục đã nhận ra đó là ai.

Là một trong bốn cô gái còn lại.

Thẩm Nịnh Nhược nghi hoặc Khâu Dạng vì sao còn không có lái xe, liền theo ánh mắt Khâu Dạng xem qua, theo sau khóe miệng cô liền đè xuống.

Tiểu Cổ cùng cô gái kia có lẽ cảm thấy nón bảo hiểm được đội quá sớm nên lại cởi ra.

Ở trên quảng trường, cô gái đem đầu cúi thấp một chút, mặt chôn ở gáy Tiểu Cổ, cọ vài hạ, mới lại đem Tiểu Cổ ôm chặt hơn nữa chút.

Khâu Dạng: "......"

Thẩm Nịnh Nhược: "......"

Trước đó Nhạc Ngu còn nói, bốn người khác kia là hai đôi tình lữ, ở đây chỉ có cô ấy là độc thân.

Như vậy tình huống hiện tại là......?

Đáp án rõ ràng.

Thẩm Nịnh Nhược yên lặng giơ di động lên, đem một màn này chụp lại, ý tưởng cô và Khâu Dạng giống nhau như đúc.

Khâu Dạng nhận được ảnh chụp Thẩm Nịnh Nhược gửi tới, cơ hồ là không chút do dự, liền gửi cho Nhạc Ngu.

Nhạc Ngu rất mau liền phản hồi: 【......】

Nhạc Ngu: 【Mẹ nó.】

1

Khâu Dạng đã lái xe rời đi, Thẩm Nịnh Nhược cầm di động của nàng thay nói chuyện phiếm

"Hiện tại phải trả lời cái gì đây?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi Khâu Dạng.

Khâu Dạng nghĩ nghĩ: "Liền trả lời chị ấy người tiếp theo càng tốt hơn."

Không nghĩ tới người Nhạc Ngu yêu thích này lạnh đến nhanh như vậy, nhưng lại không thể không nói rất may mắn.

Cũng may nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không Nhạc Ngu lúc sau càng có khả năng sẽ bị lừa.

Là một bộ đôi bị cẩu nam nữ lừa gạt, Khâu Dạng và Thẩm Nịnh Nhược tự nhiên là vô cùng hiểu cảm xúc bây giờ Nhạc Ngu phải chịu.

Nhạc Ngu cơ hồ là lập tức liền phản hồi: "Buổi tối tới tìm hai người uống rượu."

"Em sẽ hỏi chị Sở xem chị ấy có rảnh không."

"...... Được."

Không nghĩ tới cuối cùng phát triển thành cái dạng này, vốn dĩ thời điểm rời khỏi cửa hàng mật thất, Nhạc Ngu còn rất vui vẻ.

Việt Sở hôm nay như cũ nghỉ ngơi không đi làm, Diêu Dao cũng có rảnh, cũng liền cùng đến nhà Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược có cái quầy rượu, cô từ bên trong cầm hai chai rượu vang đỏ ra tới, mới vừa đảo thượng, Nhạc Ngu liền ngửa đầu làm một ly.

Nhạc Ngu: "Mẹ nó."

Nhạc Ngu: "Quả thực vẫn là Tiểu Khâu Dạng ngoan nhất."

Thẩm Nịnh Nhược lộ ra nhàn nhạt sát khí: "Bớt bớt lại."

"Uống rượu của cô đi."

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhược Nhược: Cô nói cái gì???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK