• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Huyết nhục tanh tưởi và phần thịt trộn lẫn vào nhau thành một hỗn hợp quỷ dị, rất nhanh sau đó, quỷ khí bốc lên, hòa vào bầu không khí ảm đạm.


Phía bên kia Khắc Cổ Lạp đang điên cuồng kéo người yêu mình ra khỏi trận đồ, nhưng lạ thay, phần máu dưới bụng của Nạp Lan vẫn như được vạch sẵn một đường đi rõ ràng, vẫn tiếp tục chảy tới đồ trận, giống như tiếp thêm sức mạnh.


Giáo hoàng và các môn đệ nhanh chóng lùi vào nơi trú ẩn đã được đóng kết giới, vẻ mặt của gã ta hoàn toàn như thể đang chứng kiến một vở kịch rất đỗi huy hoàng.


"Ta đã đợi ngày này rất lâu rồi, sẽ nhanh thôi, thiên hạ này sẽ thuộc về tay ta, và loài người sẽ phải cúi đầu để ta chà đạp." Nụ cười trên khóe môi già nua của hắn chợt nhếch lên, dùng bờ môi khô nẻ nói " Và cả tuổi trẻ, bệnh tật."


Từ trong nơi trận đồ, từ chỗ huyết nhục mơ hồ, kết thành một cái bóng đen khổng lồ, thân thể nó bầy nhầy những đống thịt vương vãi, không rõ hình dáng, chỉ cần một cái cử động nhỏ, một số mảnh thịt vụn vặt sẽ rơi xuống, mơ hồ như là đầu của một đứa nhỏ. Nơi hõm mắt của con quái vật như hai xoáy đen không đáy, thật cô độc và trống rỗng.


"Nạp Lan, em tỉnh lại đi?" Khắc Cổ Lạp giờ đây vô cùng thảm hại, hắn nhận thấy được hơi thở mỏng manh của người mình yêu thương, nước mắt không thể không ngừng rơi, giọt nước mắt chất chứa sự hối hận và tủi nhục. Hắn không quan tâm thế giới này ra sao, bởi nếu không còn Nạp Lan, việc sống chết cũng không còn ý nghĩa nào nữa.


"Chạy.. mau." Mỹ nhân trong lòng hắn yếu ớt như đóa bách hợp, dùng đôi tay xanh yếu thức tỉnh hắn.


Không thể để tình hình trở nên tệ hại hơn, Tiêu Lâm nhanh chóng dùng số đan dược trong túi chạy đến, Nạp Lan không còn bị hút máu, nhưng cơ thể rất yếu ớt, sợ rằng không vượt qua nổi.


"Khắc Cổ Lạp, cho hắn uống thứ này." Tiêu Lâm đưa cho hắn một viên đan dược màu đỏ tía, thứ thuốc nàng từng mua từ hệ thống, hiệu quả của nó là phục hồi máu.


Khắc Cổ Lạp dùng nụ hôn nồng cháy của mình để đút thuốc cho Nạp Lan, viên đan dược mang theo cả tình yêu và hi vọng, hơi thở của Nạp Lan dần bình tĩnh trở lại.


"Tiêu Lâm, ta đã lừa cô." Khắc Cổ Lạp nhìn nàng đầy biết ơn, có lẽ trong thâm tâm của người này, tình yêu của hắn đối với Nạp Lan mới là quan trọng nhất, bao nhiêu mạng người, những tội ác kia, hắn làm sao trả.


"Không quan trọng, mau nói cho ta biết, thứ quái vật kia là gì?"


"Đó là một vật chủ mà bọn chúng tạo ra, bởi vì không ai trong số chúng có thể dùng vũ khí của Thần bóng tối cả, nhưng con quái vật đó có thể."


Khắc Cổ Lạp thốt ra từng chữ một cách thất thần " Chúng ta đã muộn rồi, không thể nào đánh bại được nó. Cô cũng nên rời khỏi đây."


"Ngươi mau đưa Nạp Lan chạy mau, dù ta không thể, nhưng tất nhiên, không thể chỉ đứng nhìn." Nói xong, nàng như hạ quyết tâm, nàng mạnh bạo dùng tay xé tà váy vướng víu trước mặt, để lộ hai chân cho thật thoải mái.


"Ta không muốn một cặp đôi đẹp như hai ngươi bị chia cắt." nụ cười lạc quan hồn nhiên qua đôi mắt của Khắc Cổ Lạp, hắn nhận ra con người luôn luôn có phẩm chất tốt đẹp như vậy.


Nhìn Nạp Lan suy yếu trong vòng tay, Khắc Cổ Lạp lưu luyến nhìn Tiêu Lâm, như mâu thuẫn.


"Hãy vì người ngươi yêu, những lỗi lầm đó, mong là ngươi có thể tự trừng phạt bản thân."


Hạ quyết tâm, Khắc Cổ Lạp đưa Nạp Lan rời khỏi hang động, cùng lúc đó là sự phát triển mạnh mẽ của con quái vật ghê tởm kia, kích thước của nó đang làm hang động rung lắc, có lẽ sắp đổ vỡ.


Tiêu Lâm lấy ra vũ khí của mình, là cây kiếm đã gắn bó với nàng từ khi đến thế giới này, điểm khởi đầu hôm nay coi như cũng là kết thúc đi.


Nguồn linh lực dồi dào của một tu chân giả được nàng dồn vào thanh kiếm, ánh sáng bạc bao trọn lưỡi kiếm sắc bén.


Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt tham lam của tên giáo hoàng, mang chút ý cười khinh bỉ.


"Xem ra ta phải ngăn cản thứ này trước khi nó lớn hơn."


"Thôi nào cô gái trẻ, cô không thể đâu." Gíao hoàng ra lệnh cho hai tín đồ hộ giá bên cạnh "Trước tiên cô phải vượt qua hai người này đã."


Hai tên hộ giá có giáng người cao lớn, hơi thở mang một thứ sức mạnh hôi hám.


"Chúng là những sản phẩm thí nghiệm của ta, vô cùng hoàn hảo, đúng không?" Gíao hoàng ngồi trong phía kết giới, tự hào giới thiệu. "để ta xem xem người vô danh tiểu tốt như ngươi có thể làm gì?"


Không chút nhân nhượng, Tiêu Lâm đã phải tiếp đón những đón đánh mạnh mẽ từ hai lên lính tráng, sức mạnh của chúng vô cùng ghê gớm, chỉ một đòn cũng khiến nàng bị chấn động. Tiêu Lâm huy động sức mạnh vào hai tay và các khớp chân, việc di chuyển nhờ đó trở nên linh động hơn. Dù sức nàng không bằng chúng, nhưng đổi lại, chúng có hạn chế là di chuyển rất chậm chạp.


Ánh sáng vừa chớp, mũi dao của nàng thông qua đòn nhảy trên cao, thành công đâm vào trọng tâm trên đầu của một tên, sự sắc bén cắt thẳng xuống hộp sọ cứng ngắc, nhưng dù làm chết được một tên, nàng bị tên còn lại hất một chưởng mạnh mẽ phía ngang bụng, lục phủ ngũ tạng như bị đem ra đảo đi đảo lại một lần.


 _______


Mong các độc giả thứ lỗi cho tỉ về việc trốn ra chương, thật xin lỗi vì không lấp hố, tuy nhiên tin mừng là tỉ đang rảnh trong thời gian này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK