• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Cơ vẫn giữ mối quan hệ thầy trò thân thiết với Mạc Ly, bản tính hắn vốn lạnh nhạt, nên cũng lười quan tâm nàng ta nghĩ gì.


Hai người nói chuyện trên suốt đường đi, không khí có vẻ rất ấm áp. Tâm trạng vốn rất tệ của Mạc Ly nay đã tốt hơn, gặp được sư phụ là điều tốt nhất đối với cuộc đời nàng.


Phía sau Tiêu Lâm và Nhất Phương đều tự tạo cho mình một thế giới riêng. Tiểu Bạch trong lòng nàng khẽ trở mình, có vẻ nó rất khó chịu. Tiểu Bạch rất kì lạ, nó không muốn ở trong không gian với Tiểu Hắc, lúc nào cũng vòi vĩnh muốn nàng ôm ấp.


Nhất phương rất mệt mỏi với tình thế này, người hắn yêu thích nay lại đang vui vẻ cùng nam nhân khác, còn mình chỉ có thể là kẻ theo đuôi. Xem ra vị tiểu muội bên cạnh hắn cũng vậy, hắn không rõ nàng và Mạc Ly có quan hệ gì? Nhưng nhìn thái độ thù địch của Mạc Ly với nàng, Nhất Phương đoán đó là tình địch.


Hắn rất đồng cảm với Tiêu Lâm!!


Đồng thời quan sát Tiêu Lâm hơn, Nhất Phương mới thấy nữ nhân này sinh ra tốt lắm, khí chất thoải mái vui vẻ khiến con người ta sinh tâm lý hào sảng khi tiếp xúc.


"Tiểu Muội, y phục muội mỏng như vậy sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh, hay muội dùng áo của ta nhé?" Nhất Phương rất tự giác cởi áo ngoài, bên trong là y sam tươi mát.


Tiêu Lâm vốn không để ý đến vị sư huynh si tình này, nhưng hành động trao áo quả thật rất chu đáo.


"Đa tạ, nhưng huynh nên giữ lại đi, kẻo huynh cũng cảm lạnh mất."


"Ta là nam nhi, sao có thể thua một cô gái chứ! Muội không cầm thì ta cũng không mặc."


Hức, hạnh phúc quá, vị sư huynh này quả đúng như miêu tả ôn nhu như nước của bà tác giả. Được quan tâm chăm sóc như vậy mới thích thú làm sao.


"Được rồi, ta nhận ta nhận, cảm ơn huynh nhiều!"


Nhất Phương hài lòng cười rộ lên, làm lộ ra hàm răng đều đặn và trắng bóc, nụ cười rực rỡ như bình minh trên biển, như đóa hướng dương trong sương sớm. Tiêu Lâm như bị cơn gió xuân ấm áp thổi qua, ngay cả lỗ chân lông cũng thấy khoan khoái. Nam nhân này cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp mềm mại, quả đúng là mẫu người làm thân của Tiêu Lâm, anh bạn này giống như cậu trai hàng xóm vậy, thực là tốt!!!


Hai người cũng cởi mở hơn với nhau, Nhất Phương cảm thấy được nói chuyện cùng Tiêu Lâm khiến hắn rất hạnh phúc, điều này giống như ước nguyện sâu thẳm trong tim gan hắn, nó không ngừng thúc đẩy hắn mong muốn được tiếp xúc với nàng nhiều hơn.


Vị Thanh Cơ ở phía trước đầu óc đã nóng đến muốn nổ tung. Hắn nhận ra Nhất Phương, vốn là nhân cách thứ 4 của "bản thể".


Nhưng ai cho hắn ở bên cạnh nàng chứ, Thanh Cơ cảm thán mình quá thất bại, vì sao ban nãy hắn không lột áo hiến dâng cho Tiêu Lâm? Chỉ tại hắn quá chăm chú nhìn ngắm nàng.


Ra được bên ngoài thì đã là 20 ngày sau, thời gian ở trong di tích cổ khác hẳn với ngoài đời thực, những người lần đầu đến đây cũng không khỏi ngỡ ngàng trước việc này.


Nhóm Huyền Vũ đệ tử đang tụ tập ở một khu vực riêng, đôi khi còn giao lưu với các môn phái khác, quan hệ cũng không tệ cho lắm.


Tuy nhiên Bạch Hổ tông lại không thích điều này, nhiều đệ tử nổi hứng muốn trêu chọc vào Huyền Vũ tông, đôi bên xảy ra cãi cọ, chút nữa thì va chạm. May thay vẫn còn Hồng Ngọc trưởng lão, nàng đang bận bịu chăm sóc mấy thiếu niên choai choai.


Thanh Cơ ấy vậy mà dám trốn đi chơi mảnh, lạnh lùng giao hết việc cực nhọc cho nàng. Hồng Ngọc căm hận ngấu nghiến nắm hai tay, vì quá tức giận nên khi vừa thấy thân ảnh của Thanh Cơ xuất hiện, nàng đã muốn chạy đến vung một nắm đấm.


Đám đệ tử khó nhọc ngăn nữ ma đầu này lại. Chỉ còn tiếng chửi bới cay nghiệt của nàng.


Cảnh tượng trời đất rung chuyển phát ra từ di tích ai cũng đã thấy, quả thật là rất rung động lòng người. Không ngờ lại là Mạc Ly, một nữ nhân vô cùng mạnh mẽ.


Đám đệ tử xúm vô bao quanh nàng, người nào người nấy cũng hỏi về việc thần khí. Mạc Ly vẫn lễ độ trả lời, có chút không nhiệt tình. Bấy giờ Tiêu Lâm và Nhất Phương đang né sang một bên trò chuyện, nào có quan tâm đến đám đông đằng kia.


"Nhìn kìa, là hồng y nữ tử!" Không biết là ai trong số đó hét lên.


"Oa, thật là nàng."


Một số người chẳng biết đó là ai, đều khó hiểu trước thái độ cung kính của người khác.


"Ngươi không biết thì thôi! Là nàng đã cứu chúng ta khỏi đám sát thủ đó, thân pháp và đấu linh cũng rất kì diệu."


"Vậy sao?"


Nhao nhao bàn tán vô cùng sôi nổi. Nhất phương ở một bên mỉm cười nhìn nàng toát mồ hôi hột.


"Không ngờ muội lại nổi tiếng đến vậy!"


"Tình cờ thôi."


Tiêu lâm nổi bật trong đám đông, ai ai cũng thắc mắc nàng đến từ đâu, hay từ môn phái nào.


Thật ra ta là Tiêu Lâm sư huynh đó bọn ngốc.


Phượng Liên và Long Thất cũng đồng thanh hỏi nàng, dù gì nàng cũng là ân nhân của họ.


"Ta là Mạc Y, tam tiểu thư của Nhan gia. Lần này đến đây là vì tỷ tỷ, mọi người đều là đồng môn của nàng, tất nhiên ta phải chiếu cố."


Vậy tức là em gái của Mạc Ly, thảo nào tài giỏi như vậy.


Nhất Phương và mọi người đồng loạt sốc văn hóa.


Đột ngột cơn đau từ má trái của Tiêu lâm lan đến, vì không phòng bị mà nàng bị tát một cái đau điếng. Mà cái tát này, là đến từ Mạc Tuyết, nhị tiểu thư Nhan Gia.


"Đồ nghiệt chủng, con tiện nhân hãm hại gia đình ta."


Tiếng chửi bới điêu ngoa của nàng như giáng một đòn thiên lôi lên các đệ tử.


Chẳng phải họ là... tỷ.. muội sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK