• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thị vệ đã sớm chĩa mũi giáo vào thân ảnh của Hoa chiêu nghi, không cho nàng đường ra.


Nàng ngẩng mặt lên nhìn Nam Cung Hiệu, như cố gắng tìm kiếm một tia tình cảm của hắn, nhưng đôi mắt hắn chỉ có một mảnh lạnh lùng, hắn chỉ lo trấn an nữ nhân bên cạnh, nào có chút tình thương với nàng.


"Tại sao?"


Lạc quý phi dựa thân thể yếu mềm của mình vào Nam Cung Hiệu, gương mặt đỏ bừng đầy nước mắt.


"Tại sao ư? Là nhờ ngươi hết đó, vì ngươi, mà đã lâu rồi ta không được chàng ân sủng, vì ngươi, mà các phi tần khác đánh đập, bắt nạt ta. Sự xuất hiện của ngươi làm thanh xuân ta tàn rụi, ngươi nghĩ ngươi oan uổng chắc!"


Lời nói của nàng thập phần tức giận, từng câu nói như rít vào lòng người, nữ nhân tiến cung, cuộc đời chỉ như đóa hoa sớm nở tối tàn. Tiêu Lâm thầm mặc niệm thương cảm cho phận nữ nhi, nữ nhân này có sai, nhưng nàng sai rất đúng.


"Hoàng thượng, ta..." Lạc quý phi tỏ vẻ bàng hoàng trước lời người khác buộc tội mình, sớm đã khóc lớn.


Nam Cung Hiệu cười lạnh, hắn không có hứng thú với nữ nhân này, nàng quá khờ dại, quá ngây thơ. Hoàng hậu không nói gì, chỉ châm thêm trà, lặng lẽ thưởng thức sắc mặt biến xanh của Hoa chiêu nghi.


"Ban rượu độc."


Lời nói như tiếng sét ngang tai, ai ai cũng giật bắn mình bởi sự lãnh khốc của hoàng dế ngày hôm nay. Nhờ vào việc này, mà địa vị của Lạc quý phi trong lòng mọi người nay càng được nâng cao.


Tốt nhất là không nên trêu chọc vào nàng!


Hoa chiêu nghi đuôi tóc tung bay, càng làm lộng lẫy gương mặt buồn bã thất vọng.


Thái giám đem khay rượu độc đặt trước mặt nàng, như vạch rõ ranh giới giữa sự sống và cái chết.


"Niệm tình ngươi đã cống hiến cho hậu cung hơn 5 năm, nay lấy hiệu Hoa phi mà an táng."


Lời nói cuối cùng của Nam Cung Hiệu lại tàn nhẫn đến như vậy, làm phu thê với nhau bao nhiêu năm, chỉ có thể đổi lại một ly rượu độc.


"Nam Cung Hiệu, ngươi có bao giờ yêu ta? Chỉ một chút thôi."


Nàng nâng ly rượu độc, thốt ra lời cuối cùng như đã chút hết tất cả hy vọng vào đó.


Nam Cung Hiệu nhìn nàng thật lâu, chợt vô tình có những dòng cảm xúc đánh động vào trái tim hắn, làm hắn rất ngột ngạt.


"Ta... chưa từng."


Hoa chiêu nghi mỉm cười, nhưng khóe môi đã có chút gượng gạo, đời này nàng đã sai, sai vì đã yêu hắn.


Nàng nâng tay, trong hai con ngươi lâng lâng tưởng niệm về những kí ức của nàng và hắn, từ khi gặp nhau, cho đến khi cùng uống rượu giao bôi, mọi thứ mới mẻ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.


Trong yến tiệc, ai ai cũng mong nàng mau chết đi, bởi nàng đang làm gián đoạn thú vui của họ. Nhưng Tiêu Lâm không nghĩ vậy, có qua thì có lại, Lạc Quý Phi suýt bị đâm, còn Hoa chiêu nghi thì đã đau đớn về thể xác lẫn tinh thần qua ngày qua tháng, nàng không đáng phải nhận được kết cục như vậy.


Hoa chiêu nghi kề miệng ly rượu lên môi, nàng thật tâm chắc chắn hôm nay mình sẽ chết, nhưng chuyến đi này nàng sẽ không bao giờ hối tiếc.


Tiêu Lâm dùng tốc độ nhanh nhất hất văng li rượu, dòng chất lọc độc hại chảy xuống mặt đất, bốc khói đen nghi ngút.


Mọi người một phút im lặng!!


Tiêu Lâm không quan tâm quá vào vấn đề này, nàng lấy trong túi một viên đan dược trong suốt, có mùi hương rất nồng nặc, bằng động tác mạnh lẽ nhất, nàng bóp chặt cằm hoa chiêu nghi, đem viên thuốc gọn lẹ ném vào.


Hoa chiêu nghi vẫn chưa tiếp thu được hoàn cảnh hiện tại, cứ kinh ngạc nhìn hành động của nàng, đợi khi viên thuốc tan hết ra trong miệng thì Tiêu Lâm mới buông ra.


Nàng giương đôi mắt mệt mỏi đối mặt với những người khác.


"Ngươi!"


Tiêu Lâm dám chống lệnh vua, thực sự là đang làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ.


"Ta?"


Nàng hoàn toàn lột bỏ lớp vỏ ngoan ngoãn, giờ đây chỉ thấy một ánh mắt sắc bén sẵn sàng lấy đi bất cứ một mạng sống nào.


Mọi người đang hoàn toàn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


"Nể tình ngươi nhất thời hồ đồ, ta sẽ cho ngươi một mạng sống, nói, vì sao ngươi lại làm như vậy?"


Nam Cung Hiệu vốn không có ý định giết nàng, việc giấu diếm tài năng để  sau hẵng nói, chỉ cần nàng chịu để rút lui, không để hắn tiếp tục mất mặt, chuyện phạm lỗi này hắn sẽ bỏ qua trong nhẹ nhàng. Tiêu Lâm là cháu gái của người hắn yêu thương nhất, hắn không thể làm mất lòng Lạc quý phi.


"Đan dược ta vừa cho nàng uống là cửu liên hồi, người biết nó chứ?"


Cửu liên hồi, loại đan dược đã thất truyền từ hàng đời trước, khi sử dụng sẽ khiến con người ta quên đi chuyện muốn quên, chỉ giữ lại những ký ức tốt đẹp nhất, đan dược này sẽ cho người dùng một thân phận mới, hoàn toàn quên đi chính mình, thay da đổi thịt.


"Cửu liên hồi?!" Toàn thực khách bắt đầu xôn xao bàn luận, họ không ngờ một tam tiểu thư nhỏ bé lại có thân phận thần bí đến vậy, ban đầu là Tuyết Liên hoa, hiện tại là đan dược từ ngàn năm trước, rốt cục trên người nàng còn bao nhiêu bảo vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK