• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cái tát như trời giáng làm Tiêu Lâm vốn đang ngáo ngơ lập tức bừng tỉnh. Nàng ngạc nhiên nhìn Mạc Tuyết, chỉ thắc mắc nữ nhân này ở đâu ra vậy?


Thật ra cơn đau này không ảnh hưởng tới nàng cho lắm. Làm nhân viên văn phòng quá lâu khiến Tiêu Lâm trở nên chai lì với cuộc sống.


Nhưng có 4 người đờn ông không nghĩ như vậy. Thanh Cơ, Tiểu Bạch, Nhất Phương và cả Tiểu Hắc vốn đang tu luyện cũng tức tối đến ói máu, mỗi người bọn họ đều nhận thấy một dòng cảm xúc phẫn nộ tràn lên đại não, muốn lấn át lí trí.


Lập tức Nhất Phương đứng gần đó nhất tiến tới kéo nàng ra phía sau nhằm bảo vệ. Thanh Cơ cũng lạnh lẽo bước tới đây, Tiểu Bạch thì đã rục rịch cơ thể, đôi mắt đỏ rực trừng lên to tướng, Tiểu Hắc hỗn loạn từng chút một trong không gian.


"Im miệng, ngươi nghĩ mình đang làm gì đó?" Nhất Phương cũng không thể hiểu được chính mình, hắn rất giận, vì sao hắn lại để nàng bị tổn thương.


Mạc Tuyết ngây người sợ hãi, khi nãy vì quá xúc động mà lỡ ra tay đánh người, giờ nàng mới nhớ ra nơi này đang có nhiều người chứng kiến. Hình tượng khả ái dễ thương của nàng đã bị sụp đổ.


"Ai ya, tam muội, chẳng phải muội nói rằng mẫu thân ta nuôi dạy muội không tốt nên nàng mới bị phạt sao. Mẫu thân ta thương muội lắm, mới vì lời nói này mà ốm liệt dường suốt mấy tháng trời, nay vừa mới khỏi thì lại phải đối mặt với oan ức từ phía hoàng gia. Số mẫu thân thật khổ mà, ngày nào nương cũng chỉ nhắc tới muội, nói nhớ muội đến thế nào."


Mọi người đồng loạt ồ lên, không ngờ Nhan gia lại phức tạp như vậy, còn khiến nữ nhi nhà mình ra đường ra chợ rêu rao chuyện xấu trong nhà, thật không biết xấu hổ.


Chắc chỉ có mình Mạc Ly là tốt thôi, còn lại thì cũng chẳng phải hạng người tốt lanh gì!


Mạc Tuyết không biết hành động của mình đã càng làm cho danh tiếng của Nhan Gia giảm sút.


"Ồ, Liễu phu nhân rất nhớ ta sao, thật mừng quá, vì sau việc đó ta càng mong ngóng được trở về hơn. Xem ra ta nên về sớm một chút."


"Ngươi! "


Mạc Tuyết không muốn con tiện nhân này trở về, nhưng giờ đây nó có quan hệ mật thiết với sủng phi của hoàng đế, chỉ cần bà ta kiện cáo rằng Nhan gia đã đuổi nàng đi, nghe nói còn mất mạng, thì Nhan gia sẽ ra sao đây.


Hoàng đế có lẽ cũng thấy khó chịu với cái gai Nhan gia, gia tộc này đang phát triển thế lực còn hơn ông ta, phải nhanh chóng loại trừ.


"Phải rồi, muội hãy trở về thăm mẫu thân, muội đã bỏ đi quá lâu rồi."


Hừm, bỏ đi cơ đấy.


"Cũng là nhờ phúc của mẫu thân thôi."


Mạc Tuyết liếc xéo, rồi quay trở lại vị trí cũ của mình với Mạc Dung, nhưng đi tới nửa đường lại té ngã sml.


Hung thủ không thể ngờ tới chính là Thanh Cơ.


"Thứ lỗi!"


Đây là cố tình mà, mọi người nội tâm gào thét!


Mạc Ly khó hiểu với hành động của sư phụ mình, hắn bảo vệ Mạc Y như vậy, hay là vì nàng.


Một cỗ ấm áp lặng lẽ len lói làm con tim nàng khoan khoái từng đợt.


Tiêu Lâm âm thầm cảm ơn Thanh Cơ, có lẽ là muốn bù đắp vụ chữa trị đây mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK