• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng nóng về!!!
____________
Nàng lấy một chút nước ở trong không gian ra ngoài rồi đựng trong một cái bình lớn. Hiện giờ là công đoạn mất mặt nhất, từ kiếp trước đến kiếp này nàng vẫn chưa từng làm.


Đó là cởi.... đồ.


Nàng xé một mảnh vải trên y phục rồi thấm vào nước. Thảo dược và nước sạch đã chuẩn bị xong, chỉ còn một việc cuối.


Tiêu Lâm mặt đó tía tai, đôi tay run rẩy như chân gà.


"Xin lỗi, xin lỗi ngài a!!!"


"Ta thực sự không cố ý đâu mà."


"Đừng trách ta."


Nàng cởi y phục bên trong của Thanh Cơ, làm lộ ra một lồng ngực trắng mịn rắn chắc, cơ bụng cũng nổi lên rõ mồn một. Không ngờ nam nhân thanh tao nhã nhặn này cũng có một phần mạnh mẽ như thế!


Dáng người thật tốt!


Nhưng vết thương hiện tại có ở khắp nơi, cộng thêm liều thuốc độc của Mạc Tuyết, Thanh Cơ hiện tại như muốn điên lên.


Tiêu Lâm lo lắng lau vết thương, nơi linh thủy đi qua đều được tẩy rửa rất sạch sẽ. Những vết thương cũng hồi phục nhanh hơn, y phục của hắn hiện tại chỉ có máu, nên nàng dùng chúng lót làm gối nằm cho hắn. Tiêu Lâm cầm bát thuốc, chuẩn bị bôi vào miệng vết thương.


Thanh Cơ cảm thấy trong cơ thể nổi lên một cỗ hỏa dục, hắn hiện tại vô cùng khó chịu, mọi cơ quan trong cơ thể như bị thiêu đốt. Trong cơn hôn mê, hắn luôn cảm thấy có một bàn tay mát lạnh chăm sóc hắn, làm hắn thoải mái vô cùng.


Tâm trí rối loạn đã khiến Thanh Cơ không thèm quan tâm đến đối phương là ai.


Tiêu Lâm chỉ kịp thấy gương mặt phóng đại của Thanh Cơ đang nhắm chặt tiến tới.


Cánh môi mềm mại của hắn nhẹ nhàng chạm lên gương mặt nàng, như muốn tìm kiếm thứ gì đó, đột ngột hai bờ môi chạm vào nhau, sự mềm mại ngọt ngào khiến người ta phải mê say. Thanh Cơ cứ hôn nhẹ như thế, hai tay ôm chặt lấy cơ thể nàng.


Tiêu Lâm đầu óc cực kỳ quay cuồng chống đỡ, nhưng khổ nỗi nam nhân này quá mạnh mẽ, hắn cứ như muốn nuốt trọn nàng vào lòng.


Đm nụ hôn đầu của bố mày!


Tiêu Lâm không vui vẻ gì khi đôi môi ngọc ngà của mình bị ngậm lấy, nàng dùng sức mình sinh từ khi bú mẹ đến giờ đẩy hắn ra. Nhưng không thể,...


"Than..h Cơ..."


Miệng ngọc vừa mở ra thì một vật thể lạ đã chui vào, say sưa quấn lấy lưỡi nàng. Hai người hiện tại hôn còn mạnh mẽ hơn lúc trước, cái lưỡi trơn trượt không ngừng đảo qua trong khoang miệng Tiêu Lâm, làm nóng rực từng chỗ nó chạm vào.


Tiêu Lâm từ bé đến giờ chưa từng ăn cháo lưỡi nên kinh nghiệm về con số không. Nàng bị hôn đến đờ người.


"Kích hoạt trị thương qua miệng."


Từ trong đan điền của nàng đột ngột tự sinh sản ra linh khí, còn mạnh mẽ hơn ở ngoài linh cảnh, linh khí chạy dọc lên miệng, trực tiếp tràn vào người Thanh Cơ.


Hắn hiện tại đã mất đi tỉnh táo, chỉ biết thứ gì thoải mái thì tiến lại gần. Thế nên càng hôn lại càng sâu, càng hôn càng nghiện.


Thì ra kỹ năng trị thương là như thế này đây? Tiêu Lâm khóc thành dòng sông, bi thương chống cự.


Nàng bị bịt kín đến không thở được, chỉ có thể thoi thóp từng chút một, mà Thanh Cơ càng hôn lại càng khỏe căn bản là không có ý dừng lại.


Hắn chậm rãi kéo áo ngoài của nàng, làm cổ áo hơi lộn xộn lệch qua, lộ ra một bờ vai thon thả trắng hồng, xương quai xanh như ẩn như hiện.


Được rồi Tiêu Lâm, nàng phải nhẫn, nhẫn a, dù sao hắn cũng sẽ không làm gì quá trớn, vì linh khí chữa trị đã tự động giải độc cho hắn. Nhưng đôi môi nàng đang cảm thấy tê tái rồi đó, làm ơn dừng lại đi mà.


Tiêu Lâm má đã đỏ hơn trái cà chua, chỉ biết thở hồng hộc mà chịu đựng, toàn thân đã bị Thanh Cơ bao phủ, không còn đường ra. Vốn đang chết tâm thì tốc độ của Thanh Cơ chậm lại rồi dừng hẳn. Hắn rời khỏi đôi môi phấn nộn màu đỏ tươi vì bị hắn hôn mà sưng tấy cả lên, hắn cảm có chút tiếc nuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK