• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Lâm đến tẩm cung của Lạc quý phi để nói chút về ngày hôm nay, nàng nghĩ Mẫn Hà sẽ viện cớ mình ốm, nên cũng chuẩn bị tốt lời thoại, hiện tại nàng đang tập trung vào nhiệm vụ chính tuyến, cũng nên xem xét làm cách nào để vạch mặt Lạc Ngọc Nhi như thế nào.


Lạc Ngọc Nhi đang nằm trong ao tắm rải đầy hoa, bộ ngực căng tròn ẩn hiện trong mặt nước.


"Nương nương, Nhan tiểu thư cầu kiến."


Nàng duỗi mình dẻo dai như con rắn nước, đôi mắt khép hờ thể hiện sự không quan tâm, nàng phất tay một cái, nha hoàn hiểu ý gật đầu.


Ở phía ngoài, Tiêu Lâm đang tận hưởng hương vị của trà xanh, từng động tác cử chỉ vô cùng tao nhã.


"Tam tiểu thư, nương nương đang bận chút việc, không thể gặp được."


Nha hoàn rất phải phép dạ thưa, chẳng có thể nhìn ra lời lẽ dối trá trong đó. Tiêu Lâm gật đầu, nàng nhờ thính lực đã nghe được tiếng nước chảy róc rách trong bể tắm, rõ ràng là cố tình tránh mặt, chứ chẳng phải bận bịu gì.


"Vậy ta không làm phiền nữa."


Mắt thấy Tiêu Lâm đã đi xa, nha hoàn kia thở dốc ra tiếng, nãy giờ khí thế của tam tiểu thư quá ngột ngạt, làm nàng không thể tự nhiên hành động, vô cùng căng thẳng. Lạc quý phi đang ngâm mình cũng nghe được thông báo Tiêu Lâm rời khỏi, nhất mực nở một nụ cười hài lòng.


Hơi nước trong hồ mơ màng tạo thành một khung cảnh mờ ảo, Lạc Ngọc Nhi vẫn nhở nhơ tắm rửa, những cánh hoa nhẹ nhàng điểm tô cho làn da trắng mịn.


"Im lặng nào."


Lưỡi dao buốt lạnh kề sát vào cần cổ của nàng, Lạc quý phi cứng mình, vô cùng sợ hãi trước tình huống này. Tên thích khách cười tà mị, hơi thở nóng rực phả nhẹ làm nàng nhất thời ngứa ngáy.


"Ngươi muốn làm gì?"


Giọng điệu Lạc quý phi rõ là nũng nịu, ngọt ngào như đường mật.


"Ta??? Ngươi nghĩ sao nào?"


Lạc quý phi tuy rất sợ, nhưng nghe thấy âm điệu tà mị của nam nhân, tâm trí của Lạc Ngọc Nhi như đã nhũn ra. Nàng thật ra luôn khao khát được nam nhân quan tâm, yêu thích, với tính cách háo sắc của Nam Cung Hiệu nàng đã chán nản lắm rồi.


Vì thế Lạc Ngọc Nhi nở nụ cười quyến rũ, khéo kéo duỗi cánh tay vòng ra sau, có ý định mê hoặc tên thích khách. Nhưng phía sau nàng lại trống rỗng...


Lạc Ngọc Nhi dáo dác nhìn xung quanh, vô cùng bối rối tìm kiếm thân ảnh của hắn.


"Không ngờ nữ nhân mà hoàng đế yêu thích nhất lại tùy tiện như vậy."


Nam nhân đã đứng ngay bên tay trái của nàng, khiến Lạc quý phi phải câm nín khi nhìn thấy được dung nhan của hắn. Nam nhân thực sự là vưu vật của thiên địa, toàn thân toát ra khí chất tao nhã, lười biếng, nhất là đôi mắt phượng hẹp dài đang quan sát nàng, đôi môi nam nhân tạo thành những đường cong đẹp mắt, màu sắc hồng phấn tự nhiên rất bắt mắt. Nam nhân ưu nhã vuốt tóc, là mái tóc bạch kim không tì vết, từng sợi tóc ánh bạc theo từng cử động.


Hắn chắc chắn là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp, ngay cả Cổ Phong Thần hay Lăng Ngạo Quân cũng không thể so sánh được.


Lạc quý phi thấy máu mình đang sôi trào,  nàng không thể cưỡng lại được chất độc này, bỗng chốc đã chìm vào u mê.


Cảnh tượng xinh đẹp là thế, nhưng trong nội tâm của Tiêu Lâm đã sớm nôn ọe mấy chục lần, nàng phải sử dụng hình hài nam nhân để gây mù lòa cho nữ nhân này, còn nói mấy lời thoại rõ biến thái nữa. Nhìn thân thể đầy nhựa sống của Lạc quý phi, Tiêu Lâm chỉ có thể trách mình số quá nhọ mà thôi.


Nàng không thể đến đây mà ra về tay không, nên có chuẩn bị một vài thứ, hôm trước phần thưởng của nàng còn có một lọ thuốc nói thật, phát huy tác dụng lúc nào là do nàng điều khiển, dùng hình hài này có khi làm việc lại tốt hơn, đỡ gây nghi ngờ cho thân phận Mạc Y.


Nhân lúc Lạc quý phi còn đang ngây ngất trong cõi mộng, Tiêu Lâm liền bở nụ cười mà nàng cho là đẹp nhất, trực tiếp nhét vào miệng Lạc quý phi một bình nước thuốc, vị của nó rất ngon, ngọt như mật ong vậy, Lạc quý phi mãi sau khi uống xong mới nhận ra điều kì lạ nhưng đã muộn rồi.


"Ngươi cho ta uống cái gì?"


"Không quan trọng, nàng nghĩ con gái mình như thế nào rồi?"


Tiêu Lâm dùng những ngón tay thon dài men theo những đường cong của khuôn mặt, thấy hai má Lạc Ngọc Nhi hồng lên thì nở nụ cười.


"Con gái ta nó...!! Không, ta chưa có hài tử, ngươi nói gì thế!!!"


Suýt chút nữa thì nàng đã để lộ thông tin cơ mật, trong lòng muốn tự vả mặt mình vì sự sơ xuất.


"Nói dối là không tốt đâu, hừm, một người mẹ lại đi vứt bỏ con mình, có đáng trách không chứ? Hôm nay ta chơi đến thế đủ rồi, chuyện vui còn ở phía sau."


Giọng nói tà mị quây quẩn trong tâm trí Lạc Ngọc Nhi từ gần cho đến xa, thân ảnh xinh đẹp chỉ trong chớp mắt đã biến mất vô tung, hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Lạc Ngọc Nhi vuốt ngực, đè nén những nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Điều hắn nói là gì nàng không thể hiểu được, sự kiện năm đó không ai có thể biết được, ngoại trừ một số người. Gương mặt Lạc quý phi biến sắc, ngày càng méo mó.


"Aaaaaa"


Nghe thấy tiếng la hét của quý phi, đám nha hoàn lao tới, cảnh tượng ở tẩm cung vô cùng hỗn loạn. Trong một góc khác, Tiêu Lâm với gương mặt đẹp trai cười mỉm, ánh mắt xinh đẹp lóe lên sự thích thú.


Chuyện hay sắp đến rồi, nàng nên chuẩn bị tinh thần mà cảm nhận!!!


----------------


Lâm ca đẹp trai nhất truyện rồi!!!!


*lau máu mũi.*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK