• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Hiệu vốn nghĩ rằng nữ nhân này chỉ có chút tài mọn, lại không ngờ nàng chính là người có địa vị được mọi người tôn kính nhất, nàng chỉ ra tay cứu giúp một mạng người, lại phải chịu hình phạt, làm như thế là do hắn không đúng.


"Còn cửu liên hồi, dù ta có cho các ngươi đụng qua, ngươi nghĩ rằng mình có thể xác định sao? Không có trình độ."


Tiêu Lâm thản nhiên phê bình hoàng hậu làm việc lỗ mãng, chỉ vì quá sợ bị vạch trần mà lại đi vẽ thêm truyện.


Nàng ném cho Nam Cung Hiệu một viên khác, hắn theo phản xạ bắt được rất nhanh gọn.


"Cho ngài, nếu khi nào có đối tượng muốn dùng thì cứ thử nhé."


Một viên cửu liên hồi giá trị liên thành vừa ra đi, lòng quần chúng đau như cắt, bảo bối trong truyền thuyết mãi mới được chứng kiến mà lại phải vào tay người khác.


Mạc Tuyết, nàng vốn đang mong chờ xem con ả Mạc Y bị trừng trị, Liễu phu nhân cũng vậy. Nhưng khi thấy nàng thể hiện ra tài năng của mình, cùng với những bảo bối hiếm có, Liễu phu nhân phải tự băn khoăn lại bản thân.


"Mẫu thân, chúng ta phải làm sao đây?"


"Lo cái gì, con xem đi, nó đắc tội với hoàng hậu nương nương rồi, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội trị nó lắm."


Liễu phu nhân tự nhủ, sau ngày hôm nay vẫn nên đến thăm hoàng hậu một chút.


"Ngạo Quân, chàng sao thế?"


Tiếng nói ấm áp kéo Lăng Ngạo Quân về hiện thực, nhưng ánh mắt hắn vẫn đang chăm chú ngắm nhìn thân ảnh xinh đẹp đang kiêu ngạo đứng thẳng, hắn luôn cảm thấy mình rất thích bóng dáng ấy, nhưng càng ngắm nhìn lâu, trong tim của Ngạo Quân dấy lên một cảm giác áy náy cùng cực.


Vì sao? Hắn tự hỏi.


Cố gắng gạt bỏ những cảm xúc hỗn tạp trong tim ra ngoài, hắn quan tâm đến thực tế hơn cả, người hắn quan tâm nhất là Mạc Ly.


"Ta không sao."


Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đồng dạng cảm nhận được kẻ thù mà bọn họ luôn căm ghét, dường như trong quá khứ, hắn đã gây ra đau đớn cho một người rất quan trọng, bọn họ rất ghét hắn.


"Trở về đi."


"Khách sáo quá!"


Nàng đi lướt qua Lạc quý phi, đôi môi khiêu gợi nhếch lên như thách thức nàng ta. Lạc Ngọc Nhi tim lệch đi một nhịp, nhưng vẫn cố trấn tĩnh nở nụ cười tươi rói, như thể rất tự hào về cháu gái mình.


Người mẹ tham lam này, để xem ta trừng trị bà thế nào. Tiêu Lâm thầm suy tính trong bụng, rất là tự tin mà cười ngu.


"Kí chủ càng ngày càng nhạy bén, sao ngài có thể biết được nhiệm vụ ta sắp đề ra thế?"


"Hả"


"Nhiệm vụ chính tuyến: trừng trị Lạc quý phi, phần thưởng: thẻ biến hình ngẫu nhiên, 100000 điểm."


"Nhiệm vụ phụ tuyến: làm Lăng Ngạo Quân áy náy, thưởng thẻ tăng tu vi."


"Sao Lăng Ngạo Quân lại xuất hiện ở đây vậy hả, làm hắn áy náy, ngươi tưởng hắn là tiểu cô nương thích cười thích khóc hả? Hắn là tảng băng di động đó người ơi!"


"Đó chính là độ khó của nhiệm vụ, kí chủ lo mà hoàn thành đi nhé, không thì sẽ bị trừng phạt nhé!"


Muốn chết à cái hệ thống này!!


Tuy trong lòng sôi sục là thế, nhưng bên ngoài Tiêu Lâm vẫn rất nghiêm trang quan sát, sau một hồi sự việc chấn động xảy ra, Nam Cung Hiệu tuyên bố kết thúc yến tiệc, còn thông báo sáng ngày mai sẽ đi đến miếu Hồng Tơ cúng bái, nhân tiện trao gởi nhân duyên.


Nghe đến tình yêu là mấy nam thanh nữ tú đã hoàn toàn lộ ra bản chất si mê, ai ai cũng nhìn nhau đầy thẹn thùng.


Còn Mạc Tuyết, sau khi rời khỏi yến tiệc, nàng vô tình làm rơi chiếc khăn tay, vốn định quay lại nhặt nó thì Lăng Ngạo Quân đã đem nó đặt lên tay nàng.


Nam nhân này vốn rất tuấn lãng, nay lại phải nhìn cận mặt, Mạc Tuyết vừa hâm mộ sự chu đáo của hắn, vừa ngẩn ngơ trước sườn mặt góc cạnh. Trong chốc lát, Lăng Ngạo Quân đã thành công thâu tóm thêm một trái tim nữa.


"Mẫu thân, quốc vương của Hồng Hoang quốc." 


Một loạt cảm xúc của con gái mình Liễu phu nhân đã hiểu rõ, chuyến đi lần này chủ yếu là muốn tìm nhân duyên tốt cho Mạc Tuyết, đối tượng mà nàng thích thân phận rất cao quý, hoàn toàn phù hộ với mong muốn của bà.


"Trong ba ngày này, chính là thời điểm duy nhất và quan trọng nhất để gặp hắn."


Mạc Tuyết e thẹn cúi đầu, hai vệt hồng trên gò má cứ như hai trái đào đỏ.


"Thuốc đó, con vẫn giữ chứ?" Thuốc mà Liễu phu nhân nhắc đến là xuân dược mà lần trước đưa cho Thanh Cơ xấu số dùng, hiệu quả chắc rất tốt.


Một âm mưu cứ thể được lặp ra, Mạc Tuyết biết Lăng Ngạo Quân thích Mạc Ly, nhưng càng vì vậy mà Mạc Tuyết càng muốn ganh đua với nàng. Đợi khi Mạc Tuyết chiếm được Lăng Ngạo Quân rồi, Mạc Ly sẽ phải nếm trải thất bại.


Trong đêm khuya thưa thớt, Mạc Tuyết cầm trên tay một chén canh nóng hổi, rất tự nhiêb hướng tới phòng Lăng Ngạo Quân.


Hắn mở cửa, nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mặt, hắn không biết tên nàng, nhưng có lẽ là người của Nhan gia.


"Xin lỗi đã làm phiền ngài, nhưng ban nãy Mạc Ly tỷ đưa cái này cho ta, nhờ ta đem cho ngài."


Hắn nhận ngay chén canh khi nói đến Mạc Ly, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại cho chắc.


"Vì sao nàng ấy không tự đến?"


"Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng với tâm lí của nữ nhân, thì ta nghĩ là do ngại ngùng."


Mạc Ly thật sự thích hắn, suy nghĩ này làm cho hắn thập phần cao hứng, vô thức mà uống luôn ngụm canh nóng vào bụng.


Mạc Tuyết vui vẻ nở nụ cười, nhưng đáy mắt đã rất đắc ý. Sắp đến lúc rồi!!!!


_____________


Vâng vì nhận thấy các độc giả của ta đã ăn chay quá lâu nên ta quyết định chương sau sẽ hot một xíu!!!!


*vỗ tay làm màu*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK