Chương 108
“Không thích chơi, nhìn chẳng đẹp chút nào.”
Lâm Thanh Thảo hừ hừ hai tiếng, sau đó vung cây gậy phép thuật trong tay lên và nói: “Xem đây, đây là món quà cho em tặng cho đấy, ông ấy biết rõ con gái nhỏ thích cái gì.”
“Úm ba la hô biến, biến chú Trần Hùng thành con ếch xanh.”
Lưu Trọng liếc về phía Trần Hùng một cái, trong mắt pha lẫn một chút coi khinh.
“Cậu chính là Trần Hùng đấy hả, tôi nói này, đàn ông ấy, phải dùng thời gian và tâm trí để xây dựng sự nghiệp chứ không phải suốt ngày tìm hiểu về con gái này kia.”
“Hơn nữa, một người đàn ông, quan trọng nhất phải mạnh mẽ, nam tính!”
Lưu Trọng nhiều hơn Trần Hùng hai tuổi, nhưng vừa mới gặp nhau lần đầu, anh ta đã lên giọng “dạy bảo” Trần Hùng như kẻ bề trên, từng trải vậy.
Trần Hùng không làm gì, nhẫn nhịn anh ta.
Sau đó, Lưu Trọng cùng với Lưu Ánh Nguyệt quay đi chào hỏi mọi người, lúc chào đến Lâm Thanh Dũng thì giọng điệu của họ còn mang theo chút khinh thường.
Có thể nhận ra, Lưu Cường từ bé đã được giáo dục thành cái tính coi thường những người yếu đuối, bất lực.
Một đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi bến, chuẩn bị ngồi ô tô đi tới nhà họ Lưu.
Người xung quanh tề tụ ở nơi tập chung, ồn ào và nhốn nháo.
Đúng lúc này, lẫn trong đám người lộn xộn có một tên trộm cầm lưỡi dao sắc lẹm rạch qua túi da của Lâm Ngọc Ngân.
Hành động của tên này tương đối bí ẩn, nhưng Trần Hùng rất nhanh phát hiện hành vi của tên trộm này.
Trần Hùng đang định ra tay nhưng không ngờ Lưu Trọng còn ra tay trước anh một bước. Một tay anh ta túm chặt lấy cổ tay của tên trộm.
“Mày tìm cái gì thế?” Giọng của Lưu Trọng lạnh lẽo như băng.
Tên trộm bị bắt tại trận thì kinh hãi không thôi, luống ca luống cuống nói: “Tôi… tôi có làm gì đâu.”
Bốp..
Lưu Cường vung tay một cái, một bạt tai lập tức bay thẳng đến mặt của tên trộm, anh ta tiện đà mắng: “Mày thật to gan, dám cả gan mò đến nhà của tao để trộm.”
Tên trộm ăn một cái bạt tai mạnh đến lệch cả mặt thì đơ ra hai tay, sau đó mặt lập tức giận tím lên.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao? Mày có biết ông mày là ai không hả?”
“Sao tao phải biết là ai!”
Vừa nói xong, lại bốp một cái, một cái tát đau điếng lại quất mạnh lên mặt tê trộm kia.
“Mấy đứa qua hết đây, có thằng dám đánh tao này anh em ơi!”
Tên trộm bỗng hét to một tiếng, lập tức xung quanh có một đám người lao tới. Tên cầm đầu chính là tên đầu định đứng cạnh Lưu Cường lúc nãy.
Tên này vừa thấy đàn em của mình bị đánh thì mặt giận tím đi như bị người sỉ nhục, lập tức lớn tiếng quát lên: “Con mẹ mày, mày thật to gan, không hiểu quy củ trong giang hồ hả?”
“Tay nào của mày đánh em tao, tao sẽ lấy đi cái tay đó.”
Nói xong, tên đầu đinh này lại liếc mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Ngân, mắt hơi híp lại: “Em gái này thật xinh đẹp nha, có hứng thú đi chơi với mấy anh trai chút không?”
Rầm..
Lưu Trọng nóng nảy, lập tức giơ chân, nhằm thẳng vào bụng tên đầu đinh mà đạp. Cú đạp mạnh mẽ vô cùng, khiến cho tên đầu đinh bay ra xa mấy mét.
Mấy tên đàn em vừa rồi cùng xông đến với đầu đỉnh thấy đại ca mình bị người đạp bay thì nổi trận lôi đình, cả đám lập tức xông lên hỗn chiến với Lưu Trọng.
“Còn gì thú vị hơn không?”
Một cú đá vừa rồi diễn rất tốt, thoạt nhìn qua thì đúng là không có vấn đề, nhưng Trần Hùng còn đứng ở đây thì sao bọn này có thể qua mắt nổi.
Cú đá vừa rồi để lừa gạt được người bình thường thì đúng là dùng được nhưng trước mặt cao thủ như Trân Hùng mà nói, cú đá kia quá giả, cứ như trẻ con diễn trò đánh quái vậy.
Mà nhìn thấy một màn như vậy anh cũng đủ hiểu chuyện này là thế nào.
Đám người này chắc hẳn là được Lưu Trọng thuê đến để diễn trò đây mà.
Nhưng trò này cũng không phải là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết mà lại là nhắm đến Trần Hùng anh.
Tên này hẳn muốn thử xem xem Trần Hùng có phải là một tên đàn ông mạnh mẽ, kiên cường không.
“Mấy người muốn chơi đúng không.”
Nắm đấm của Trần Hùng siết ngày càng chặt: “Được, tôi đáp ứng nguyện vọng của mấy người, nhưng phải xem xem độ chơi của các người đến đâu. Còn có gánh nổi hậu quả của trò chơi không thì phải xem chính các người rồi!”